Edit: Phong Nguyệt

Beta: Cá

P/s: Trong 7 chương tới bạn betaer beta nhầm Tiểu bảo bối thành cô ái nhỏ, mọi người thông cảm nhé, Be đang bận nên không thể check lại beta được, nếu mọi người thấy betaer có gì chưa ổn thì cmt để team hoàn thiện hơn nha

___

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến rạng sáng ngày hôm sau, Chu Ninh theo bọn Kim Ca đi đua xe.

Suốt dọc đường, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc Chu Ninh không hề hé răng nói với nhóm Kim Ca về việc những chiếc xe này có vấn đề. Thậm chí bản thân cô biết rõ xe của mình đã bị đụng tay đụng chân nhưng cô cũng không hề tỏ vẻ gì là bực tức, khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, mở cửa bước ra ngoài.

"Cô gái nhỏ à, cô định làm gì vậy? Lái chiếc xe này chắc chắn sẽ chết đấy!"

Hoàn Khố Thiếu Gia hét ầm lên, nó thực sự không thể ngờ là Chu Ninh sẽ lái chiếc xe đó. Có phải cô không muốn sống nữa không, cô muốn chết hay sao mà làm vậy?

Tuy nhiên, thứ nó nhận lại được chỉ là nét mặt lạnh lùng của Chu Ninh: "Ngậm miệng!"

"Cô gái nhỏ à..."

Hoàn Khố Thiếu Gia đang định mở miệng khuyên cô thêm một câu, nhưng kết quả lại bị thái độ của cô chặn họng.

"..."

Rốt cuộc nó đã làm điều gì ác mà giờ lại bị quả báo như vậy? Sao nó lại vớ phải một cô gái khó chiều thế này chứ!

Thủy Như Khiêm chăm chú nhìn theo chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn kia, cặp mắt phượng của anh khẽ nheo lại. Trong lòng không ngừng tự hỏi cô thật sự chán sống rồi sao? Định liều chết hay gì vậy?

Thủy Như Khiêm bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra ở trước cửa quán bar hôm đó, đôi môi mỏng của anh bỗng hiện lên ý cười châm chọc.

Một người sống trong vũng bùn lầy như anh vẫn đang cố gắng đấu tranh để được sống tiếp, còn cô, một người đứng đầu nhà họ Thẩm, cao cao tại thượng quyền lực hàng đầu mà lại cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa đến vậy sao?

A!

Sao không thử cược nhỉ?

Thẩm Miểu Thanh à, tôi đây thực sự muốn xem cô làm cách nào để sống sót đấy.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vẫn còn tối đen như mực, cặp mắt phượng bỗng xoẹt qua tia tàn sát, người bình thường nhìn vào sẽ không rét mà run.

Thủy Như Khiêm lạnh lùng xoay người, từ từ bước về phía biệt thự, anh cần phải dọn dẹp sạch sẽ một số dấu vết.

Đêm nay anh chưa từng xuất hiện ở nơi này!

.........

Bên này, nhóm ăn chơi trác táng đã không còn khép nép lo sợ như khi ở biệt thự nữa, họ khởi động xe thể thao, biểu diễn đủ loại kỹ thuật lái xe điêu luyện.

Chu Ninh cài dây an toàn, lặng lẽ khởi động xe.

Có phải cô tới đây để đua xe đâu? Cô muốn đi hóng gió mà.

Không dám để Chu Ninh lái xe một mình, Kim Ca vội vã lái xe theo sát phía sau lưng cô, mặc dù trong lòng hắn lúc này đã vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn lại không dám nói ra.

Hóng gió thì hóng gió vậy, so với việc đi hóng gió thì đua xe còn nguy hiểm hơn nhiều.

Nếu chị đại này mà xảy ra chuyện gì thì hắn sao gánh nổi trách nhiệm chứ.

Còn đám công tử bột kia thì đang thi nhau phóng, xe của họ lao đi nhanh như một cơn gió lốc.

Con đường quốc lộ số 18 ngoằn nghèo bao quanh núi, đường dốc hiểm trở nguy hiểm vô cùng, bình thường xe cộ đi qua đây phải hết sức cẩn thận mới được.

Nhưng đối với dân đua xe mà nói, nơi này lại chính là địa điểm hoàn hảo kích thích trận đấu nhất.

Xe thể thao lao đi như mũi tên, luồn gió lạnh tạo ra từ độ cọ sát của xe so với không khí thật khiến người ta ớn lạnh. Họ đi qua hết khúc cua này đến khúc cua khác, họ hướng thẳng về phía đỉnh núi mà đi, bởi đó là đích đến cuối cùng của họ. Trong khi ấy, những tiếng nói cười và âm thanh huýt sáo liên tục ầm ĩ bên tai, xen lẫn vào không khí cuồng nhiệt của bọn ăn chơi trác táng.

Nhưng mà, thời gian dần trôi qua, nhóm ăn chơi trác táng bắt đầu cảm thấy xe có chút lắc lư. Lúc này, cơ thể họ bắt đầu toát mồ hôi lạnh liên tục, họ bắt đầu mất sức, rồi dần dần không thể khống chế được chiếc xe mà chính họ cầm lái nữa.

Đột nhiên, chạy qua một khúc cua, xe đi đầu bỗng nhiên bị trượt, người trong xe sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch, anh ta dùng toàn bộ sức lực còn sót lại đạp phanh xe, nhưng đáng tiếc...

Xe hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của anh ta, cứ thể lao thẳng qua hàng rào bảo vệ!

Hàng rào bảo vệ này vốn tưởng có thể chịu được sức nặng của cả một chiếc xe tải lớn, nhưng không hiểu sao lúc này nó lại yếu ớt như một thanh gỗ mục nát, bị chạm một cái đã vỡ vụn ra, căn bản là không đủ khả năng ngăn chiếc xe lao xuống vực sâu.

"A..."

Và rồi, từng chiếc xe mất phanh khác lại ngựa theo đường cũ, những tiếng thét chói tai thê lương tuyệt vọng không ngừng vang lên, dường như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nhìn từng chiếc xe cứ thế rơi xuống vực, nhóm ăn chơi trác táng đằng sau sợ đến mức mất mật. Bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt làm cho bừng tỉnh khỏi cuộc chơi, nhưng dưới tình huống cấp bách bọn họ cũng chỉ còn cách phanh xe gấp.



Nhưng nếu là phanh gấp...

Rầm!

Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ khung cảnh đêm đen yên tĩnh trên núi, xen lẫn nó là tiếng nổ khủng bố của chiếc xe vừa rơi xuống vách núi.

Lửa cháy ngút trời, ngọn lửa âm ỷ này dường như có thể chiếu sáng, biến màn đêm tăm tối trở nên chói lọi đến lạ thường.

Mặc dù là lửa giữa thời tiết khắc nghiệt của miền núi, nhưng mọi người hoàn toàn không cảm nhận được một chút ấm áp nào từ nó, mà ngược lại... Chính là sự sợ hãi và tuyệt vọng đến tột cùng!

Ánh lửa phản chiếu lên mặt kính, vẻ mặt Chu Ninh vẫn bình thản như cũ, nét mặt bình tĩnh không một gợn sóng, tốc độ xe của cô vẫn như cũ, không hề thay đổi. Đối với cô, dường như cảnh tượng kinh hoàng trước mắt chỉ là hư cấu mà thôi!

"Cô gái nhỏ của tôi ơi, cô mau chóng nghĩ cách chạy thoát thân đi chứ. Cô định cứ thế mà chết đấy à?"

Hoàn Khố Thiếu Gia sợ tới mức cả hệ thống đều muốn chập mạch.

"Chẳng phải ngươi là hệ thống sao? Có bản lĩnh thì làm cho chiếc xe này dừng lại đi." Chu Ninh lạnh lùng nói.

"..."

Thiếu Gia nó chỉ là một cái hệ thống ăn chơi tác táng, tại sao cô gái nhỏ này cứ làm khó nó như vậy chứ?

"Đúng là đồ rác rưởi!"

Chu Ninh cười khẩy một tiếng, tháo dây an toàn, xoay người, nhấc chân, nhẹ nhàng đạp một cước, giây tiếp theo cả cái cửa xe bị đạp bay ra ngoài.

"Oa ồ~" Ánh mắt Hoàn Khố Thiếu Gia sáng như sao, cô gái nhỏ của mình ngầu quá đi!

Không đúng, tại sao cô gái nhỏ lại bạo lực như vậy được chứ?

Hơn nữa, làm sao cô lại có thể đạt được giá trị vũ lực cao đến vậy!

Cái này hoàn toàn phản khoa học!

Chu Ninh mặc kệ hệ thống rác rưởi kia, nhẹ nhàng nhảy từ trong xe ra ngoài, đứng vững vàng trên đường.

Một loạt động tác làm cho Hoàn Khố Thiếu Gia sửng sốt.

"Thẩm Tổng, Thẩm tổng, cứu mạng a!"

Kim Ca cũng được coi như người thức thời, hắn cắn đầu lưỡi của mình, sự đau đớn từ đầu lưỡi truyền đến khiến sắc mặt hắn trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy, cố gắng để bản thân tạm thời tỉnh táo.

Hắn hiểu là chắc chắn là có người tính kế bọn hắn, thức ăn bị bỏ thuốc, phanh xe cũng bị động tay động chân.

Hắn muốn tự cứu chính mình, nhưng hắn đã dùng toàn bộ sức lực để tháo dây an toàn, vậy nên hắn không còn sức để mở cửa xe nữa.

Hắn cũng không dám phanh gấp, bởi hắn sợ mình sẽ lao xuống vực giống như những người phía trước.

Nhưng mà lúc nãy Chu Ninh thực hiện một loạt thao tác thần kỳ làm cho Kim Ca lóe lên tia hy vọng, hắn vội vàng hô to cứu mạng!

Đối với tiếng kêu cứu thê thảm của Kim Ca, ánh mắt Chu Ninh vẫn lạnh nhạt hờ hững không một gợn sóng, cô khẽ nghiêng người sang một bên, tránh để chiếc xe đụng vào mình.

Thấy vậy, trong mắt Kim Ca hiện lên sự tuyệt vọng, đang nghĩ đến việc liều chết một phen, chiếc xe bỗng nhiên lắc lư một cái.

Hắn lập tức quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng hiện lên trong ánh mắt.

------

Chính bản thân Kim Ca cũng không hiểu rốt cuộc cô đã làm cách nào để dùng thân thể mảnh mai kia chống đỡ giúp anh ta. Tất cả những gì anh ta kịp nhìn chỉ là Chu Ninh nghiêng người sang bên cạnh, sau đó cô dùng khuỷu tay hướng thẳng về phía kính chắn gió.

Cánh tay mảnh khảnh trông yếu ớt không chút sức lực vậy mà lại làm kính chắn gió vỡ tan thành từng mảnh.

Cảm giác đau đớn vì bị những mảnh vụn thủy tinh vỡ từ cửa kính cắt lên mặt từ từ truyền đến, chắc có lẽ cả đời này anh ta sẽ không bao giờ dám quên cảm giác đau đớn ngày hôm nay!

Chu Ninh thò tay qua khung cửa sổ bị vỡ, từ tốn mở cửa xe ra.

“A!”

Nhưng đột nhiên chiếc xe Kim Ca đang ngồi lại mất đà, rung lắc dữ dội khiến anh ta sợ tới mức gào thét chói tai.

Chu Ninh cũng không ngoại lệ, cô không lường trước được việc chiếc xe đột nhiên lại rung lắc quá mức như vậy. Cũng may cô nhanh tay, kịp thời nắm được cửa sổ xe chứ nếu không cô đã bị nó hất văng đi lâu rồi.

Hai hàng lông mày thanh tú của cô khẽ nheo lại, Chu Ninh cố gắng ổn định lại cơ thể, sau đó nắm lấy cổ áo Kim Ca, mạnh tay lôi hắn ra ngoài, sau đó sẵn đà ném hắn sang bên cạnh. Hành động tưởng chừng như cứu người nhưng lại diễn ra một cách thô bạo, không những thế, Chu Ninh không hề quan tâm đến việc Kim Ca liệu có bị nghẹt thở hay không, hay việc cô mạnh tay ném người xuống có thể khiến hắn chấn thương rồi chết ngay tại chỗ cũng nên.

Oành!

Rầm!

Cuối cùng, chiếc xe vẫn không thể thoát khỏi số phận bi thảm của mình. Nó vẫn đi theo lối đi của những chiếc xe trước, rơi xuống vực rồi vỡ tan tành. Như vậy là chưa đầy năm phút, dưới vực sâu đột nhiên xuất hiện cả mấy chục chiếc xe thể thao vỡ nát, và đâu đó trong không khí còn nhuốm cả mùi máu tanh của loài người. Cảnh tượng diễn ra trước mắt thật quá ghê rợn!

Kim Ca bị Chu Ninh ném xuống đất vẫn nằm lăn lông lốc một chỗ. Chỉ suýt chút nữa thôi có lẽ lục phủ ngũ tạng của anh ta cũng bị dập nát chẳng khác gì mấy tên công tử bột chết dưới vực sâu kia. Mà hiện giờ người anh ta chỗ nào cũng ê ẩm, đau nhức đến mức không thể cựa nổi.



Anh ta không biết xương cốt trong người mình đã bị gãy bao nhiêu chỗ, anh ta chỉ biết giờ khắc này anh ta đau đến mức không biết phải tả thế nào. Sức lực của anh ta dường như đã bị rút bằng sạch rồi, anh ta đau đến không còn hơi để nói, cơn mệt mỏi truyền đến khiến anh ta muốn ngất ngay tại chỗ. Nhưng cuối cùng, anh ta chọn cách cố gắng gượng, anh ta không muốn mình bất tỉnh tại đây, nên chỉ đành quỳ rạp trên mặt đất, miệng không ngừng thở hổn hển.

Mà Chu Ninh thì hoàn toàn ngược lại, cô dựa người vào vách đá, hô hấp bình ổn không dồn dập như đối phương. Nét mặt bình tĩnh trước sau như một, giống như những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không liên quan gì đến cô vậy.

Tuy nhiên mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy, khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, máu từ cánh tay vẫn không ngừng tuôn ra. Nhìn qua vậy cũng đủ hiểu, tình trạng hiện giờ của cô không hề ổn định như vẻ bề ngoài.

“Cô gái nhỏ à, cô bị thương rồi!" Hoàn Khố Thiếu Gia sốt sắng nói.

“Nếu không có bản lĩnh trị thương thì lập tức câm miệng!” Chu Ninh tức giận quát.

“..." Vậy là lòng tốt của nó lại bị lời nói lạnh lùng của cô dập tắt!

“Cô gái nhỏ à, nếu cô không đi bệnh viện thì chắc chắn sẽ lại nằm liệt giường như lần trước đấy!"

“Liên quan gì đến ngươi?”

“…”

Lại bị chửi rồi, nó quan tâm cô cũng là sai hay sao vậy?

Hoàn Khố Thiếu Gia thật muốn lấy sợi mì để treo cổ quá đi.

Nhưng chuyện này thực sự có liên quan rất lớn đến nó. Nếu cô gái nhỏ cứ vậy mà chết ở thế giới thứ nhất, vậy thì nó biết để mặt mũi đi đâu?

Hoàn Khố Thiếu Gia đang định mở miệng nói mấy lời, cuối cùng lại bị thái độ gắt gỏng của Chu Ninh chặn họng.

Chu Ninh dựa người vào vách đá, ánh mắt bĩnh tĩnh thờ ơ nhìn về phía trước, trong đầu không ngừng chửi rủa Hoàn Khố Thiếu Gia. Đúng là một hệ thống rác rưởi, lúc nào cũng chỉ biết lắm lời ồn ào vớ vẩn, có giỏi thì mau giúp cô gọi 120 đi? Còn không biết đường gọi xe cứu thương nữa.

Đúng là một cái hệ thống rác rưởi!

“Thẩm… Thẩm tổng!”

Kim Ca kiên cường gắng gượng, khó khăn lắm anh ta mới ngẩng được đầu lên nhìn về phía cô với ánh mắt cầu khẩn, anh ta muốn cô mau chóng gọi xe cứu thương, nếu không anh ta thật sự sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây mất!

“Tay có cử động được không?"

Kim Ca thử nhấc một tay lên, may quá một tay anh ta vẫn chưa bị gãy, vẫn có thể cử động được.

Chu Ninh nhìn chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ dưới nền đất, sau đó cô dùng chân đá thẳng đến chỗ tay anh ta, từ tốn nói:

“Gọi 110!”

"..."

Phải gọi cho 120 mới đúng chứ?

“Sao lại gọi 110? Chúng ta nên gọi 120 mới phải chứ?"

"..."

Sao đầu không nghĩ được cái gì ra hồn vậy, cái đấy mà cũng phải hỏi vặn lại sao?

Cuối cùng Kim Ca gắng gượng gọi cho cả 110 lẫn 120, cũng may đầu óc của anh ta cũng không phải loại quá đần. Sau khi thực hiện xong hai cuộc điện thoại, anh ta ngã lăn ra đất rồi nằm im bất động. Thật không biết là anh ta ngất đi vì đau hay đã chết ở đó nữa.

Và dĩ nhiên, Chu Ninh cũng không có ý định tới kiểm tra sự sống chết của anh ta.

Tí tách, tí tách, thời gian như ngưng đong, xung quanh yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy máu của mình đang chảy nhỏ giọt trên nền đất. Ánh mắt cô lúc này vẫn bình tĩnh không một gợn sóng. Trong lòng cô đang nghĩ, lần sau mà nhìn thấy vai ác, cứ việc chặt đứt tay chân của hắn, coi như đây là học phí dạy học!

"..."

Cô gái nhỏ à, cô định công lược nhân vật phản diện đấy à? Như vậy có khác nào đang mở đường cho vai ác tiến thêm một bước đi đến hắc hóa đâu cơ chứ?

Chu Ninh buồn bã nói: “Vì muốn chứng minh cho anh ta thấy, muốn anh ta tâm phục khẩu phục, rồi kết cục ta nhận lại chính là gãy hai tay cộng thêm một cái chân, như vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ tốt với anh ta sao?"

Tưởng cô là siêu nhân hay gì vậy? Hai lần nhảy xuống từ chiếc xe đang chạy thì còn lành lặn được với ai? Cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!

"..."

Cô gái nhỏ à, có biết bao nhiêu con đường rộng rãi dễ đi sao cô không chọn? Sao cứ bắt mình phải đi theo con hẻm khó nhằn tràn đầy cực đoan như vậy chứ? Giờ cô còn oán trách ai nữa, tất cả là do sự lựa chọn của cô mà thôi.

Mà không đúng: "Cô gái nhỏ, cô đã bị thương nặng đến thế rồi sao vẫn còn đứng được?"

Chu Ninh nhắm mắt lại, mặc kệ hệ thống rác rưởi.

Nếu muốn trở thành bậc thầy của các nhân vật phản diện thì trong từ điển của bản thân tuyệt đối không được tồn tại hai từ "ngã xuống"!

"..."

Nếu để nói trắng ra, thì nó chỉ muốn nói một câu: Cô gái nhỏ đúng là chết vì sĩ diện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play