Cũng vì thái độ khó lường đó của Chu Ninh nên gần đây Đào Ứng Sương lúc nào cũng sống trong lo sợ. Thậm chí bà ta còn không dám tìm đến chỗ Tề Tử Hằng dan díu vì sợ bị bắt quả tang.
Nếu chẳng may bị bắt thật, vậy thì khoảng thời gian từng ấy năm bà ta bỏ ra đều trở thành công cốc chỉ trong một cái chớp mắt hay sao. Không những vậy, ngay cả bản thân bà ta cũng sẽ bị người nhà họ Doãn hành cho đến tan xương nát thịt.
Nhưng, muốn bà ta từ bỏ đống tài sản kếch xù nhà họ Thẩm sao? Điều này tuyệt đối không thể xảy ra được!
Đừng trước phòng bệnh một lúc, ánh mắt Đào Ứng Sương càng lúc càng trở nên tối tăm khó đoán, xem ra bà ta nhất định phải tìm Tử Hằng thương lượng thử xem sao. Bà ta phải nghĩ cách nào đấy để khiến Thẩm Miêu Thanh mau chóng biến mất khỏi thế giới này mới được.
Nhưng đúng là đáng tiếc, nếu Thẩm Miêu Thanh để mình mất mạng trong hai lần tai nạn lần này thì có phải bà ta đỡ việc hơn rất nhiều không? Bởi bà ta chẳng cần làm gì cũng đạt được mục đích.
Chu Ninh hắt xì hơi một cái, cái hắt xì này khiến cô đụng đến miệng vết thương, cơn đau truyền đến làm sắc mặt cô trở nên trắng bệch, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
Nhưng mà không được, một bậc thầy của vai phản diện tuyệt đối không thể để bản thân hộc máu trong tình trạng sức khỏe tuột dốc được!
Nét mặt Chu Ninh vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh không thay đổi, cô âm thầm cắn răng chịu đựng, cố gắng đè cơn đau dữ đội đang truyền đến.
“Đồ rác rưởi kia, có phải ngươi đang chửi thầm sau lưng ta phải không?"
"..."
Nó là một hệ thống lương thiện, sao có thể chửi thầm Tiểu Bảo Bối của mình chứ?
Làm ơn đừng có cái nồi nào méo cũng ném sang cho nó như vậy có được không?
“Là mẹ kế của cô đang âm thầm tính kế, bày mưu giết cô đấy!" Hoàn Khố Thiếu Gia rầu rĩ nói.
Nghe vậy, Chu Ninh khẽ nheo mặt, cánh môi trắng bệch bỗng cong lên thành một đường, trong đầu cô không ngừng cảm thán chuyện này thú vị nha!
“Tiểu Bảo Bối, giờ cô định giải quyết thế nào?"
Giải quyết thế nào sao?
Chu Ninh vứt câu hỏi của hệ thống mà cô cho là rác rưởi đó sang một bên, sau đó thì trực tiếp làm lơ, coi nó như người vô hình, nhắm mắt nghỉ ngơi!
Dưới bất cứ tình huống nào, chỉ cần điều kiện hoàn cảnh cho phép cô không cần nói chuyện với nó, cô lập tức sẽ nghe theo hoàn cảnh, không hé răng nói với nó bất cứ câu từ thừa thãi nào!
Từ đáy lòng của Hoàn Khố Thiếu Gia vang lên tiếng kêu rên thảm thiết, nó đau lòng quá đi, Tiểu Bảo Bối sao lại nỡ đối xử tàn nhẫn với nó vậy chứ. Nó có cảm giác tình yêu giữa nó với Tiểu Bảo Bối sẽ không bao giờ xuất hiện!
……
Gân cốt bị thương, xương gãy tứ tung nên Chu Ninh bị liệt vào danh sách những bệnh nhân nòng cốt của bệnh viện. Cô bị yêu cầu phải nằm viện đến khi nào được sự cho phép của các y bác sĩ mới được bước chân ra khỏi phòng bệnh. Tưởng chừng như một cái bệnh viện nhỏ bé sẽ không thể nào giữ chân được cô, nhưng không, đã gần chục ngày rồi cô vẫn chưa thể bước chân ra ngoài. Bởi mỗi khi cô có ý định rời đi là bà Doãn sẽ lập tức chạy tới, nước mắt ngắn nước mắt dài giữ cô lại.
Mỗi lần như vậy Chu Ninh lại thấy nhức hết đầu, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nằm im trên giường bệnh.
Cũng may nằm bệnh viện cũng không hẳn là tệ, ít nhất thì cô sẽ không phải nghe thứ hệ thống rác rưởi kia tuyên bố mấy cái nhiệm vụ ngu dốt gì nữa, hơn nữa lại còn có người đọc sách cho cô nghe.
Mặc dù Chu Ninh có hơi chán ghét giọng nói phập phồng không cảm xúc kia của Giang Thiến, bởi một câu chuyện cổ tích hay như thế mà qua giọng đọc của cô ấy lại trở nên nhạt nhẽo khó nghe, nhưng Chu Ninh không còn lựa chọn khác, vậy nên cô bắt buộc phải chấp nhận giọng đọc này!
Tại hai tay cô đều bị liệt cả rồi!
Hậu quả lần này khiến cô tổn thất nhiều quá. Vậy nên cô quyết định sau này phải đánh gãy tay vai ác mấy lần mới được!
Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."
Giờ nó lại chuyển sang lo lắng cho vai ác, nó sợ vai ác sẽ bị cô hành đến mất dạng!
Mà Giang Thiến còn thấy tệ hại hơn nhiều, ngày nào cô ấy cũng bị lôi đến đây đọc sách, cổ họng cô sắp đứt ra đến nơi rồi đây, còn tâm trạng đâu mà trầm bổng du dương nổi nữa?
Thẩm Tổng à, xin hãy buông tha cho tôi đi!
Một Thẩm tổng cuồng công việc đã đủ đáng sợ rồi. Mà giờ lại Thẩm tổng lại trở nên âm trầm, chỉ cần nói một câu không vừa ý là bị đày đọa thậm tệ lại càng đáng sợ hơn. Bảo sao cô ấy dám lắm lời kêu oan cho cái họng của mình chứ!
“Chuyện rơi xe lần trước là sao?"
Nghe Chu Ninh hỏi vậy, Gianh Thiến tay đang bưng cốc nước lên uống cho đỡ khô cổ họng thì dựng đứng người, lập tức đặt cốc nước trên tay xuống.
“Ban đầu cảnh sát nghi ngờ cậu chủ nhà họ Thủy - Thủy Như Khiêm, vì anh ta vẫn luôn ở cạnh nhóm người Kim Ca suốt mấy ngày, nhưng vào hôm xảy ra chuyện anh ta lại nói mình không có mặt ở đó, thậm chí còn đưa ra được chứng cứ ngoại phạm cho mình, hơn nữa cảnh sát cũng không tìm được dấu vết gì chứng minh anh ta đã đi qua bãi đua xe hôm đó. Cho nên hiện giờ cảnh sát chỉ đành thả anh ta đi, rồi âm thầm đưa anh ta vào đối tượng cần quan sát. Tuy nhiên, hôm qua cảnh sát lại bắt được một người đàn ông đang đổ dầu xung quanh quốc lộ trên núi, hơn nữa rào bảo hộ cũng đã bị người đàn ông đó phá hỏng."
“Có phải tên đó đã khai người đứng sau xui khiến hắn làm như vậy chính là phu nhân nhà họ Thủy, mục đích là để diệt trừ Thủy Như Khiêm đúng không?"
“Thẩm tổng à, sao cô biết hay vậy?"
Chu Ninh không hề bận tâm đến câu hỏi và sự ngạc nhiên đó của Giang Thiến, làm sao biết hả?
Chỉ với chút kỹ xảo tầm phào này của vai ác mà cô còn không nhìn ra được thì lấy tư cách gì mà đòi trở thành bậc thầy của vai phản diện chứ?
“Sau đó thì sao?" Chu Ninh không trả lời vấn đề của Giang Thiến, mở miệng tiếp tục hỏi.
Muốn làm thanh niên ba tốt thì phải khiêm tốn, kín đáo!
Khoe khoang làm trò không phải nguyên tắc của một thanh niên ba tốt!
“À, hiện giờ nhà họ Thủy đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Những lời đồn đại và các bài viết, câu từ công kích phu nhân nhà họ Thủy không chấp nhận được con riêng, sỉ vả bà ta độc ác đố kỵ đang tràn lan trên khắp các diễn đàn. Tuy nhiên từ đầu đến cuối bà ta đều sống chết khẳng định mình không sai bất kỳ người nào đi giết hại Thủy Như Khiêm cả, hơn nữa bà ta cũng nói mình thậm chí còn không biết đến chuyện hơn chục chiếc xe bị mất phanh và lao xuống vực kia là thế nào.
Ban đầu bà ta bị cảnh sát bắt giữ nhốt vào phòng giam, nhưng chính nhà họ Thủy đã bảo lãnh cho bà ta ra ngoài. Dù gì thì bây giờ mọi chuyện vẫn chưa được sáng tỏ, nên không ai có thể nói trước được rằng người đứng sau chuyện này có phải do phu nhân nhà họ Thủy làm hay không."
Giang Thiến ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp:
“Nhưng đến sáng hôm nay, một câu chuyện mới lại nổ ra. Đó là trước đây Thủy Như Khiêm từng bị phu nhân lớn nhà họ Thủy ngược đãi. Còn chi tiết này nữa, một tin đồn rộ lên đó là trước kia bà ta từng cho người đến lừa anh ta, hại công ty anh ta vất vả đầu tư bị phá sản rồi rơi vào cảnh nợ nần chồng chất. Hiện giờ, nhà họ Thủy gần như bị cả thế giới chống lại, họ phải đối mặt với vô số vấn đề bên ngoài. Đã nhiều ngày trôi qua, cổ phiếu của nhà họ Thủy không ngừng rớt giá, tòa cao ốc Thủy thị có lẽ cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi."
“Thuyền nát vẫn còn có ba phần đinh!" Chu Ninh hờ hững buông một câu đánh giá, huống chi giờ nhà họ Thủy cũng đâu phải là cái thuyền nát!
Giang Thiến gật đầu tán thành, chuyện lần này không phải đơn giản. Hơn nữa người thân của đám công tử bị mất mạng trong cuộc đua xe cũng đang ầm ĩ đòi lấy lại công bằng cho họ.
Nhưng với tình hình hiện giờ của nhà họ Thủy thì, dù tình thế có nghiêm trọng đến đâu thì cùng lắm họ chỉ đi đến bước bỏ xe giữ tướng là dừng.
Cuối cùng nhà họ Thủy chọn cách từ bỏ phu nhân, động tay động chân bỏ chút tiền ra để mọi chuyện lắng xuống. Nhưng kết quả vẫn không giúp Thủy thị trở lại được như trước, cùng lắm là họ chỉ mua được sự bình yên trong mấy năm thôi.
“Đúng rồi, Thẩm tổng, cô và Kim Ca đều là những nhân chứng quan trọng của hôm đó, hiện giờ Kim Ca vẫn còn hôn mê, những chuyện xảy ra hôm đó không biết cô..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT