"Đã
rất lâu rồi thần thiếp không cùng người đàm chuyện." Liễu Yên Nhược xoay qua nhìn góc mặt hoàn mĩ của người đi bên cạnh, cười nói, càng nhìn
lòng càng sinh bi thương chính mình.
Hai thân ảnh vạn phần tuyệt mỹ, quyền uy bước trên nền đá hoa viên cung Kim Ninh. Hai cái hậu phi được xem là tuyệt sắc giai nhân, mỹ sắc bật nhất
hoàng cung cùng sánh bước cạnh nhau, điều mà từ lâu đã không còn thấy.
"Ai gia thật không ngờ Liễu phi sẽ đến giờ này." Dạ Vi Tước vừa bước vừa mỉm cười.
"Thần thiếp quấy rầy người sao?" Gương mặt Liễu Yên Nhược ngưng động, nghiêm
túc hỏi, "Thần thiếp thật không nghĩ đến chuyện này, nếu thái hậu bận
thần thiếp xin cáo lui, hôm khác lại đến thỉnh an người."
Dù sao giờ đã chập tối, vì một ít suy nghĩ trong đầu mà Liễu Yên Nhược tìm đến đây, đương nhiên nàng nhận thức được trời đã trễ, không có chuyện
quan trọng không nên đến vào giờ này, nhưng với tính cách của Dạ hậu,
chắc sẽ không đuổi người, nàng tin là như vậy.
"Ai gia không bận, chỉ cảm thấy bất ngờ." Dạ Vi Tước đưa tay ra trước như muốn ngăn cản Liễu Yên Nhược đang vào tư thế lui.
Sớm đoán đúng như vậy, Liễu Yên Nhược hướng Dạ Vi Tước cười, nụ cười thật
xinh đẹp, nụ cười cũng thật quen thuộc, có lẽ khuôn miệng khi cười của
Liễu Yên Nhược chưa bao giờ thay đổi, chỉ vừa đủ vui vẻ, không giả tạo,
không gượng gạo.
"Thần thiếp có thể có một yêu cầu nhỏ với người không?"
"Là gì Liễu phi cứ nói đi, ai gia sẽ cân nhắc." Dạ Vi Tước gật đầu.
"Cùng chơi một ván cờ. Người thấy thế nào?" Liễu Yên Nhược đưa ra đề nghị của mình, ánh mắt có chút mong chờ Dạ hậu sẽ đáp ứng.
Dạ Vi Tước bậc cười thành tiếng nhỏ: "Liễu phi thực sự muốn sao?"
Liễu Yên Nhược cũng cười theo, rồi gật đầu.
"Làm ai gia nhớ về những năm trước, thời gian mới đó đã qua thật nhanh."
"Thần thiếp thật muốn nếm lại tư vị quyết thắng năm đó của mình."
"Nói như vậy liền nghe theo ý Liễu phi đi." Dạ Vi Tước gật đầu đáp trả, đáp ứng Liễu Yên Nhược chơi một ván cờ.
Nhiều năm về trước, tuy rằng rất ít lần đánh cờ, nhưng quả thực đã một lần
giao đấu cùng Liễu Yên Nhược, kí ức hiện về như một cuốn sách lật ngược
từng trang.
"Vậy chúng ta đến đình phía trước." Liễu Yên Nhược đưa tay điểm phía đình nhỏ có vài chiếc ghế vây quanh một cái bàn đá.
Bàn cờ nhanh chóng đặt trên bàn đá, Dạ Vi Tước cùng Liễu Yên Nhược ngồi đối diện nhau, cờ sắp xếp ngay ngắn đúng chỗ, Dạ Vi Tước là người mở miệng
nói trước.
"Liễu phi đi trước. Cùng năm xưa xem như hoàn nhau."
Dạ Vi Tước thực vẫn còn nhớ năm đó mình là người đi cờ trước. Năm đó cũng
chính là năm Liễu Yên Nhược tiến cung thăng thành phi, biết được Liễu
Yên Nhược biết dụng cờ, hoàng thượng lập tức yêu cầu hai người đánh một
trận, tuy rằng không muốn nhưng phải tuân thủ, tuy vậy để lại rất nhiều
điều đáng nhớ.
Liễu Yên
Nhược đánh trước một quân cờ, Dạ Vi Tước lại theo sau một quân, nước cờ
ngày càng gay gắt hơn, nhưng gương mặt cả hai người đều giãn ra, tâm thế rất vững hoàn toàn không đặt nặng thắng thua.
"Thần thiếp lại thua rồi. Có vẻ cố gắng mấy cũng không thể thắng được người." Liễu Yên Nhược miệng cười nói, nhưng tâm tư đã chuyển biến không tốt.
"Chỉ là may mắn." Dạ Vi Tước lắc đầu.
Gương mặt tươi cười của Liễu Yên Nhược mới đó đã biến mất, vẻ mặt lúc này rất nghiêm túc.
"Thần thiếp có chuyện này thắc mắc từ lâu, rất muốn nói với thái hậu."
Dạ Vi Tước đương nhiên cảm được chuyện không tốt qua sắc mặt của Liễu Yên
Nhược, nàng không nói chỉ nhìn thẳng vào mặt Liễu Yên Nhược đợi câu tiếp theo.
"Người của năm đó...người còn nhớ hay đã quên?"
"Ai gia không hiểu lời Liễu phi vừa nói." Dạ Vi Tước bất ngờ với câu hỏi
vừa nghe, chỉ là ẩn ý nhưng bản thân nhạy cảm đoán được vấn đề Liễu Yên
Nhược muốn hỏi. Tuy vậy Dạ Vi Tước vẫn giả vờ không muốn hiểu. Một phần
thấy Liễu Yên Nhược thật lớn mật, không phân biệt nặng nhẹ.
"Thần thiếp nghĩ mình biết nhiều hơn những gì nương nương đang nghĩ." Liễu
Yên Nhược không e sợ, lấy hết can đảm nói ra, "Một người có thể bất chấp mọi thứ, kể cả tính mạng của mình chỉ vì nương nương."
"Ai gia vẫn không biết người Liễu phi đề cập đến là ai." Dạ Vi Tước thản nhiên trả lời.
Liễu Yên Nhược cười, hôm nay dám nói những lời này trước mặt thái hậu nàng
đã cả gan biết chừng nào, nhưng đã phóng lao đành phải theo lao, Liễu
Yên Nhược không vì lãnh đạm của thái hậu mà từ bỏ, còn chỉ đích danh.
"Người thần thiếp nói là Kỳ Tử Nhạc."
Dạ Vi Tước không có phản ứng gì, ánh mắt không thay đổi, vẫn nhìn trực diện với Liễu Yên Nhược.
"Thần thiếp thấy thật ngưỡng mộ cả ganh tị với thái hậu, bất cứ chuyện gì
thần thiếp luôn luôn thua người." Liễu Yên Nhược không kiên dè nhìn
thẳng vào mắt Dạ Vi Tước nói ra.
"Rốt cuộc Liễu phi muốn gì?" Bởi vì ánh mắt của Liễu Yên Nhược, Dạ Vi Tước
có chút sinh khí không mong muốn, không như lúc đầu muốn bác bỏ, lúc này đã muốn biết Liễu Yên Nhược định nói gì về chuyện này.
"Thần thiếp đã từng nghĩ tình yêu chính là một thứ vô nghĩa, nhưng cho đến
khi gặp được Kỳ Tử Nhạc, mới nhận ra nhiều thứ cảm xúc kì lạ, nhưng lại
nhận ra trong lòng người đã có một người khác." Liễu Yên Nhược nói ra
từng câu một, trong ánh mắt lộ rõ ưu thương, "Thần thiếp lần nữa lại
thua cuộc, lại thua nương nương!"
"Liễu phi nên cẩn thận lời nói của mình!" Dạ Vi Tước nhắc nhở mức độ nguy
hiểm lời Liễu Yên Nhược vừa nói. Thừa biết trước kia Liễu Yên Nhược cùng Kỳ Tử Nhạc có mối quan hệ không rõ, đến bây giờ nghe Liễu Yên Nhược đám trước mặt mình xác thực, tâm trạng đột ngột trấn động mạnh.
"Thần thiếp rất muốn hỏi rốt cục nương nương đối với Kỳ Tử Nhạc là thật hay giả?"
Một câu hỏi, một đáp án khiến cho nàng luôn nghĩ đến. Có hay không như mình nghĩ, đều là giả!
"Liễu phi!" Dạ Vi Tước lần nữa nghiêm giọng nhắc nhỡ, có vẻ Liễu Yên Nhược đã bỏ ngoài tai mọi thứ, thật sự không thể ngồi yên với những gì mình vừa
nghe.
"Người
không hề yêu có đúng không? Tất cả chỉ là một nước cờ?" Mắt Liễu Yên
Nhược đã hoe hoe đỏ. Có thực là một nước cờ dựng lên chỉ muốn đưa người
vào bẫy, tiêu diệt mối hoạ của tương lai, dọn đường cho nhi tử nàng đăng cơ?
"Liễu phi
to gan, không ý thức được những gì mình đang nói sao!? Đừng nghĩ ai gia
sẽ không dám trị tội ngươi!" Dạ Vi Tước lạnh giọng, mắt phượng đanh lại, không ngờ Liễu Yên Nhược sẽ cả gan nói thẳng những việc này trước mặt
mình.
"Nương
nương thật tàn nhẫn, nhưng người thua rồi!" Giờ phút này khi vừa nói
xong, Liễu Yên Nhược mới biết lá gan của mình lớn chừng nào, nhưng nàng
biết mình chẳng còn gì để mất, chỉ muốn nói ra những bức xúc của mình.
"Ai gia lệnh cho ngươi đến Niên Bảo hối cải, ba tháng không được ra ngoài." Dạ Vi Tước nói xong liền rời khỏi đình.
Lời vừa nghe xong, Liễu Yên Nhược có chút bất ngờ nhìn theo bóng lưng vĩnh
viễn thanh cao. Vừa rồi tội mình đáng lẽ bị trừng phạt rất nặng, khả
năng bị đày vào lãnh cung rất lớn, có khi còn đền tội bằng tính mạng,
nhưng cuối cùng chỉ đến Niên Bảo.
Niên Bảo là một cái biệt viện ở phía tây hoàng cung, như một nơi thu nhỏ của chùa.
+
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong phòng, bên trong tối om không có ngọn
đèn nào được thắp lên. Dạ Vi Tước giống như đọc trước được ý định trong
đầu nàng, cố ý ngăn cản một bước.
"Cung Sa không cần đâu."
"Nương nương...nhưng..." Nàng cũng chỉ vừa định nói sẽ giúp người thắp đèn nhưng nương nương thật nhanh ngăn cản rồi.
"Nếu cần ta có thể tự mình làm được." Dạ Vi Tước lắc đầu cố ý an ổn sự lo lắng trong mắt của Cung Sa.
"Vậy người nghỉ sớm, nô tỳ canh giữ ở bên ngoài có gì cần người liền gọi nô tỳ sẽ có mặt ngay lập tức."
Cung Sa nói xong, Dạ Vi Tước nhỏ giọng ừ một tiếng.
Cánh cửa được Cung Sa khép lại, ánh sáng từ trăng rọi xuống khuất sau cánh
cửa lớn, khung cảnh bên trong trở lại tối đen như mực.
Cung Sa nhìn có chút không an tâm nhưng nương nương đã nói rõ ra như vậy nàng cũng không tài nào cãi lời cho được.
Cánh cửa phòng khép lại. Bên trong tối đen không nhìn rõ được thứ gì, nhưng
Dạ Vi Tước cũng chẳng bận tâm mà mở đèn. Có lẽ lúc này nàng muốn được
yên tĩnh, muốn lòng được yên ổn sau những lời Liễu Yên Nhược nói.
Liễu Yên Nhược là phi tần mà nàng có hảo cảm nhiều nhất, nàng hồ ngôn loạn
ngữ trước mặt mình, tuy rằng rất muốn trị tội thật nặng nhưng khó có thể buông lệnh.
Dạ Vi Tước
duy trì ở nơi đó một lúc, trời vào lúc đêm, nhiệt độ hạ xuống thấp, khí
lạnh sớm đã bao trùm khắp nơi, Dạ Vi Tước cảm nhận được khí lạnh bao
quanh người mình.
Cái
lạnh xâm chiếm toàn bộ cơ thể, khiến cho Dạ Vi Tước thấy lạnh lẽo. Nàng
tự vòng tay ôm lấy mình, cùng là da thịt lạnh lẽo, cùng chạm vào nhau,
càng tăng thêm lạnh lẽo
*****
Kỳ Tử Nhạc men theo khuôn đường cũ, lướt nhanh qua nhiều dãy hành lang
lớn. Bước chân đi có sự vội vàng, dần dần nàng cảm thấy rất lạnh, thời
tiết lúc này là cuối đông, chỉ gần bước sang mùa xuân nên vẫn còn rất
lạnh.
Gió thoảng nhẹ qua cũng đủ khiến cho nàng rùng người. Trong đầu lại nhớ đến thân
ảnh mỏng manh kia, thời tiết như vậy dù có đặt chậu than sưởi ấm ở trong phòng thân người nàng ấy vẫn lạnh như băng vậy.
Chỉ là chợt nghĩ thoáng qua, nhưng lại nhói lên ở trong tim, lòng quặng thắt lại đau đớn.
Vốn tưởng tình yêu dành cho người đã chôn vùi kết thúc, vốn tưởng đã có thể quên, vốn tưởng khi nhắc đến tên người, nàng sẽ không run rẩy hay kích
động nữa.
Nhưng nàng đã
tự đánh giá bản thân quá cao rồi, lần đầu tiên vô tình gặp lại Dạ Vi
Tước mặt dù không thể nhìn thấy nhưng khi nghe giọng nói, trái tim nàng ở trong lòng ngực như điên loạn, mọi thứ tưởng chừng đã chết đi nhưng nó
không hề.
Dạ Vi
Tước là người như vậy, cứ như vậy lãnh đạm không bao giờ đôi co nhiều
lời, luôn mặc kệ người ta nói về mình như thế nào, nàng cũng chỉ cam
chịu không thèm phân giải. Bị chì nhiếc, bị lăng mạ, bị người khác gây
ra thương tổn cũng cho qua được.
Cũng chỉ có bản thân nàng biết được mình yêu Dạ Vi Tước đến mức nào. Mỗi
ngày đều nhắc lại nhớ lại từng lời nói tổn thương của Dạ Vi Tước nhưng
càng như vậy càng không thể quên được.
Qua chừng ấy năm không làm cho mình quên đi mà còn điên cuồng nhớ nhung thêm, giống như càng vùng vẫy lại càng lún sâu hơn.
Có lẽ cái tên Dạ Vi Tước đã ngắm vào xương máu, tựa như sinh mệnh, chỉ có khi Kỳ Tử Nhạc chết đi, mới kết thúc được.
Giờ phút này khi mà mớ suy nghĩ hỗn độn chưa dứt, thì chân đã bước đến nơi
muốn đến, nỗi mơ hồ Kỳ Tử Nhạc không biết có nên gặp lại Dạ Vi Tước lại
hiện lên.
Nhưng có lẽ là không.
Bước đến phòng, chỉ có một màu đen tối, vẫn cứ theo thói quen nàng lén lúc
trèo qua cửa sổ vào bên trong, giờ đã là nửa đêm, chắc chắn là Dạ Vi
Tước đã yên giấc rồi.
Kỳ Tử Nhạc bước đến ghế gần đó trực tiếp ngồi xuống, tiếp xúc với bóng tối một lúc lâu, lúc này mới nhìn thấy được thân ảnh kia.
Căn phòng vẫn như ngày xưa, tràn ngập mùi hương quen thuộc, mùi hương mà
ngày xưa lần đầu ngửi đã khiến mình mê muội đến điên đảo.
Kỳ Tử Nhạc vẫn ngồi ở đó, im lặng dương mắt nhìn người vẫn đang yên giấc
trên giường lớn. Xúc động dâng trào muốn tiến đến ôm người trước mắt,
nhưng cả trái tim và lí trí đều chùng lại, nàng thật không biết mình sẽ
lấy lí do gì để tiến bước.
Cuộc sống hiện tại của nàng ấy dường như rất tốt thì phải, mọi thứ dần đã
trở lại quỹ đạo như lúc ban đầu, mọi thứ đều yên bình trầm ổn, sự xuất
hiện của Kỳ Tử Nhạc sẽ chỉ làm mọi thứ lại rối ren, có lẽ sự hiện diện
của mình từ đầu đến cuối đều hết thải dư thừa.
Kỳ Tử Nhạc đưa tay lấy từ trong áo ra một túi giấy nhỏ, cẩn thận mở ra,
lớp giấy trắng bao bọc vật nhỏ màu đen, đó là than của Túc Y, trước kia
còn sống ở đáy cốc mùa đông rất lạnh nhưng loại than này thực sự rất ấm
áp, hỏi ra mới biết là Túc Y tự tìm tòi ra cách làm.
Kỳ Tử Nhạc khe khẽ bước đến góc phòng, tìm kiếm chậu than, tự tay cho nắm
than vào trong chậu. Một lúc sau đã thấy lửa bắt đầu lan khắp số than
vừa bỏ vào mới yên tâm đứng dậy.
Chân chậm rãi bước đến cạnh bên giường, nhẹ tay vén rèm che mỏng lên muốn nhìn Dạ Vi Tước rõ hơn.
Nhưng Dạ Vi Tước xoay người vào trong, chỉ nhìn được từ đằng sau.
Đứng giữ rèm che một lúc thật lâu, cuối cùng Kỳ Tử Nhạc cũng xoay người cất bước rời khỏi.
Rời khỏi hoàng cung rộng lớn, trời về đêm ai cũng đã an yên giấc, chỉ có
duy nhất một thân ảnh nàng bước đi trên đường, đôi chân nặng trĩu vô
thức bước đi, không có hướng đến chỉ biết đi và đi.
Gió lạnh thỏi đến, len lõi qua thân thể mỏng manh. Nàng cũng không biết
mình phải đi đâu, cũng không biết mình phải nên làm gì. Cứ như thế tựa
như một người u mê mất trí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT