Chuyện là...

Kỳ Tử Nhạc giật mình tỉnh dậy từ rất sớm, là bởi vì trong lòng có chút lo lắng không yên. Để đến bước này quyết định, phải làm khó Tước nhi đến chừng nào, nhưng rốt cuộc đây chính là tâm nguyện thứ hai trong cuộc đời của mình, dù thế nào cũng phải thử qua.

Mặt trời chiếu qua khung cửa, nắng ấm xuyên vào bên trong, căn phòng đầy sáng, nhìn Dạ Vi Tước ngủ ngon, Kỳ Tử Nhạc không nỡ đánh thức, lẳng lặng nằm bên cạnh đợi Dạ Vi Tước tự tỉnh giấc, hôm qua là một ngày mệt mỏi của nàng.

Đến lúc hai người rời đi trà lâu đã sáng muộn, Kỳ Tử Nhạc dắt tay Dạ Vi Tước đi ở bên đường lớn, trên đường thật sự đông người, hôm nay chỉ có hai người cầm tay nhau sải bước, bọn họ chỉ mới đi được một đoạn, tuy là không lộ rõ mặt mũi, tuy không phải trang phục hoa sắc lộng lẫy nhưng bất kể là ai đi qua cũng muốn quay đầu nhìn lại, một sự cuốn hút đến kì diệu.

Dạ Vi Tước, nàng là bậc mẫu nghi thiên hạ suốt mười mấy năm qua, đứng trước trăm người vạn người, thần thái cao cao tại thượng, ngời ngời khí chất, nhưng có ai ngờ hôm nay lại kéo tay áo Kỳ Tử Nhạc nói một câu khiến người ta thật không tin nổi: "Tiểu Nhạc, ta có chút...lo lắng."

"Tước nhi, dù có thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng." Kỳ Tử Nhạc quay sang quả quyết, càng siết chặt tay Dạ Vi Tước hơn. Phía cuối đường đã là nhà của mình.

Cánh cửa lớn vẫn còn đóng chặt, hai thân ảnh cao cao đứng ở trước, Kỳ Tử Nhạc tiến lên phía trước vài bước che hơn một nửa người Dạ Vi Tước. Tay Kỳ Tử Nhạc gõ vào cửa vài cái, cũng không biết sau cửa có hạ nhân hay không, cứ như thế lại gõ thêm vài cái.

Hôm nay Kỳ Tử Nhạc tử tế như thế nhưng lại không có ai hay sao? có phải là đang thách thức ta đây hay không? Đang lúc định gõ cửa một lần nữa, thì cuối cùng cánh cửa cũng phát ra âm thanh.

Kỳ Tử Nhạc hít một hơi xuống, không đợi hạ nhân mở hết cửa, đã lên tiếng: "Là ta, nói với nương là ta đã về, ta đợi người ở trước cửa."

"Vương chủ, người chờ hạ nhân một chút."

Một chút của hạ nhân quả thật chính xác, cánh cửa nhanh chóng được mở rộng, theo đó hình ảnh quen thuộc cũng dần xuất hiện trước mặt.

"Nương...con về rồi." Kỳ Tử Nhạc mỉm cười nhìn Đường Yên.

Đường Yên có chút khó hiểu nhưng cũng bước đi sau lời vừa nhận được, từ lúc hạ nhân báo Kỳ Tử Nhạc đợi ở ngoài cửa đã cảm thấy lạ lùng, hoài nghi đây có chắc là nhi nữ của mình hay không? Trong lòng sớm cũng đoán là có chuyện, lúc thấy Kỳ Tử Nhạc ở cửa chính, gương mặt Đường Yên nhăn lại, chau mày khó hiểu nhìn nàng.

Chỉ vài giây sau đó, Đường Yên đã thay đổi bằng một cảm xúc khác, ánh mắt có chút mở to kinh hãi, trong một khắc đã giật mình khi nhìn thấy thân ảnh phía sau Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc lại còn cầm lấy tay người phía sau.

Kỳ Tử Nhạc kéo nhẹ tay Dạ Vi Tước, Dạ Vi Tước thuận ý bước lên bên cạnh Kỳ Tử Nhạc, tay tháo mũ che trên mặt xuống, hơi cuối ánh mắt, mím môi xem như chào hỏi người trước mặt.

"Nương..."

Một câu gọi của Kỳ Tử Nhạc vang lên, Đường Yên mới bừng tỉnh rời mắt từ Dạ Vi Tước sang nữ nhi của mình, nhìn một cái liền thấu hiểu tâm tư của nàng. Đường Yên thở dài quay đầu bước, không quên để lại một câu: "Cùng vào đi."

Kỳ Tử Nhạc vui vẻ ra mặt, kéo tay Dạ Vi Tước theo sau nương, xem như khởi đầu tốt.

Kỳ Tử Nhạc theo sau Đường Yên, miệng không ngừng hỏi chuyện nhà, đi lâu như vậy thật sự có lỗi với mọi người.

"Sáng sớm phụ thân ngươi đã ra ngoài có chút chuyện, đến trưa sẽ về."

Đi vào sảnh lớn Đường Yên không để Kỳ Tử Nhạc ngồi xuống ghế, đã mở miệng nói: "Tiểu Nhạc, gia gia vẫn đang chờ con về."

Ý của nương Kỳ Tử Nhạc đương nhiên hiểu, dùng ánh mắt lo ngại nhìn người, có chuyện gì không thể nói cho mình nghe sao, giờ bỏ đi, Tước nhi phải biết làm sao.

Dạ Vi Tước cũng hiểu ý Đường Yên, khẽ kéo ống tay áo Kỳ Tử Nhạc, ánh mắt như biết nói, khẳng định mình ổn.

Kỳ Tử Nhạc biết nhưng vẫn chần chờ không muốn đi, tuy rằng bị đuổi nhưng làm sao mà an tâm bỏ Dạ Vi Tước lại được. Đến khi Dạ Vi Tước gật đầu khẳng định thêm hai ba lần, Kỳ Tử Nhạc đành phải thở dài rồi rời khỏi.

"Hôm nay đến đây, Dạ Vi Tước thật sự khiến ta bất ngờ không tưởng." Đường Yên ngồi xuống ghế đối diện Dạ Vi Tước, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng.

Ngồi đối diện với Dạ Vi Tước gần như thế, càng nhìn càng thấy người trước mặt mình mỹ mạo quá mức xuất sắc, trước giờ biết rõ Dạ Vi Tước nhan sắc khuynh thành nhưng lần này thật bất ngờ. Nhiều năm về trước gặp nhau trong tình huống xấu như vậy, nhưng quả thật phải cảm khái, bây giờ đã qua lâu như thế, gặp lại nàng với bộ dạng này càng khiến người ta kinh ngạc, vì sao lại khiến người ta nhìn rồi thì khó mà dứt ra được.

"Ta cũng bất ngờ với ý định của mình." Dạ Vi Tước mỉm cười, ngẩng đầu rành mạch đáp trả, cùng với người lúc ở cửa lớn hoàn toàn khác nhau, "Nhưng quyết định này đều là dành cho tiểu Nhạc."

"Ngươi nghĩ ta sẽ chấp thuận?" Đường Yên nhướn mày hỏi lại. Dạ Vi Tước một khi hạ mình đến đây, xem như bỏ xuống một chút tôn ti sỉ diện, có phải đã dằng vặt bản thân nhiều lắm không?

"Dù người có chấp thuận hay không, cũng không quan trọng với ta, hôm nay ta đã dành tất cả dũng khí để đến đây chứng minh, là muốn thấy tiểu Nhạc vui vẻ. Điều tiểu Nhạc cần là một bữa cơm có nương, phụ thân, gia gia và ta." Dạ Vi Tước hoàn toàn lấy lại khí chất vốn có của mình, ánh mắt sắc bén không chút do dự trả lời.

"Nghe một câu này của ngươi xem như được an tâm. Đã lâu như vậy ta cũng không còn quan trọng việc các ngươi yêu nhau, sau một bài học năm năm trước, ta chỉ muốn tiểu nhi của ta ngày ngày được vui vẻ, hạnh phúc. Hôm nay ngươi bỏ xuống cao thượng của mình để đến đây xem như là thật lòng với nàng, điều ta muốn cuối cùng là thấy thật tâm của ngươi" Ánh mắt Đường Yên giãn ra, gương mặt cũng không còn nghiêm trọng như ban đầu.

"Chuyện xảy ra của quá khứ không như người nghĩ. Tất cả đều lệch đi một hướng thật khác, khiến mọi chuyện rất tồi tệ."

Thấp thoáng xa xa đã thấy Kỳ Tử Nhạc quay trở lại, Đường Yên vẫn nhìn bóng dáng Kỳ Tử Nhạc, mở miệng thốt lên: "Đa tạ vì năm đó đã cứu bọn họ. Cũng thứ lỗi vì năm đó đã hành xử với ngươi như thế."

Năm đó hạ nhân Kỳ sơn không trốn thoát bị bắt lại rất nhiều, Lâm Dương Nhiệm giam giữ tất cả bọn họ, chỉ chờ ngày xử tử. Không ngờ không lâu sau đó bọn họ được người dẫn đường thoát ngục, hỏi ra thì được Hắc, Bạch đến cứu, đều là do thái hậu ở phía sau chỉ đường đi lối bước, cứu được vài chục mạng người.

Kỳ Tử Nhạc bước gần hơn, trên mặt có nụ cười tươi không dứt, Dạ Vi Tước nhìn thấy lòng cũng vui vẻ theo. Quyết định này có thể đổi lấy nụ cười của Kỳ Tử Nhạc đã khiến mình mãn nguyện.

"Hai người các ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị bữa trưa." Đường Yên nói rồi bước đi, để Kỳ Tử Nhạc và Dạ Vi Tước lại sảnh lớn, dù như thế nào vẫn cảm thấy ái náy với Dạ Vi Tước, liền sinh ra chút ngượng.

Đường Yên đi không lâu, Dạ Vi Tước liền theo sau, lúc nàng bước vào phòng bếp khiến Đường Yên hoảng sợ giật mình: "Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta muốn giúp." Dạ Vi Tước kéo tay áo lên cao, lời trước động sau, bắt tay vào làm ngay, khiến Đường Yên cứng họng đành phải lời đến miệng rồi nuốt lại vào.

"Ngươi thật sự biết làm những việc này sao? Ở lại đây bụi bẩn rất nhiều!" Đường Yên thật sự không tin nổi Dạ Vi Tước biết những việc này, từ nhỏ đến lớn là thiên kim tiểu thư, là châu báu trên tay của Dạ gia, cơm dâng tận nơi, nước dâng tận tay, cũng chỉ biết cầm bút mực hoạ thư thì làm sao biết những việc này, vả lại nơi này đều là khói lửa ám mùi khó chịu.

"Đều là nhìn thấy trên sách rồi ghi nhớ, nhưng ta rất muốn thử, thịt kho có được không?" Nhìn thấy chỗ thịt trên thớt, Dạ Vi Tước liền quay sang Đường Yên cười, nhướn mày hỏi ý.

Đường Yên gật gù, mặc dù đồng ý nhưng vẫn ngờ vực, có chút không nỡ nhìn chỗ thịt của mình sắp phải ngàn cân treo. Chỉ sợ nàng sẽ làm hỏng hết chỗ thịt trên thớt, đành phải ra ngoài gọi hạ nhân chuẩn bị thêm thịt, tự mình làm một vài món khác.

Đường Yên có chút khựng bước, nhìn từ phía sau Dạ Vi Tước, dù nơi này có khói bẩn như thế nào cũng không thể chèn ép được mỹ mạo của nàng. Bếp lửa lúc này đột nhiên có khói bay lên làm Dạ Vi Tước ho khan, khiến Đường Yên ở phía sau âm thầm cười một trận, rõ ràng Dạ Vi Tước cũng không như mình luôn nghĩ, rõ ràng là nhìn nhận sai.

Đường Yên bước lên chỗ Dạ Vi Tước, dùng quạt làm cho lửa lớn, bất chợt mở miệng nói ra nỗi lòng của mình: "Dạ Vi Tước, sau này hãy chăm sóc tiểu Nhạc thật tốt."

"Người không cần lo lắng chuyện này."

"Đứa nhỏ này bất luận là ai cũng không nghe, chỉ nghe một mình ngươi."

*

Sảnh lớn bày một bàn tròn, năm chiếc ghế đặt ngay ngắn, hạ nhân lần lượt mang thức ăn đặt trên bàn. Lúc mọi người ngồi vào bàn, Kỳ Chính Thông là người mở miệng trước: "Nương nương, cứ tự nhiên."

"Nơi này không phải trong cung, cứ gọi ta là Vi Tước." Dạ Vi Tước gật đầu, lịch sự đáp lại.

"Được! Cơm hôm nay đặc biệt hấp dẫn, mọi người mau mau dùng cơm." Kỳ Chính Thông sảng khoái nói lớn.

Kỳ Tử Nhạc thật sự bị hấp dẫn bởi đĩa thịt kho trước mặt mình, màu sắc thật sự rất đẹp mắt, tay gấp một ít cho vào miệng, rồi sau đó không ngừng gắp cho vào bát: "Nương, thịt hôm nay ngon hơn rất nhiều so với thường khi người làm a."

Dạ Vi Tước có chút không nhịn được mà bật cười, trong lòng nở rộ hoa, vì một câu của Kỳ Tử Nhạc mà cảm thấy xúc động đến lạ, thì ra chính là loại cảm giác này.

Kỳ Chính Thông nghe nữ nhi của mình nói, tay cũng liền gắp một ít ăn, mắt liền sáng trưng, vui vẻ khen ngợi: "Đúng vậy, quả thật rất ngon, nương tử nàng cực khổ nhiều rồi."

"Thịt là Dạ Vi Tước nấu." Đường Yên mặt lạnh không thèm nhìn hai phụ tử bọn họ, chỉ buông một câu nhưng làm hai người trước mắt mặt tái đi trông thấy, tay gắp lấy một miếng thịt kho cho vào miệng rồi gật gù, "Lần đầu nấu không tệ, đúng là ngon hơn ta nấu thật."

Đúng là khiến Đường Yên ta tức chết mà. Bên ngoài Đường Yên mặt lạnh nhưng bên trong sớm đã bùng bùng lửa giận

Kỳ Chính Thông mặt mày tái xanh, nuốt xuống nước bọt vội gấp lấy đĩa thức ăn khác trên bàn có hương vị quen thuộc, lớn giọng nịnh nọt: "Nương tử, cái này còn ngon hơn nhiều lần, ta ăn mãi không thấy chán."

Kỳ Tử Nhạc bất quá bị phần vui lấn phần sợ, kinh ngạc cùng không tin nhìn sang Dạ Vi Tước, ánh mắt sáng ngời như muốn xác nhận lại lần nữa. Nhận được cái mỉm cười dịu dàng của Dạ Vi Tước, trong lòng liền dâng lên cảm giác hạnh phúc, thật sự không biết phải làm sao để tả được cảm xúc chân thật lạ lẫm lúc này, chỉ cảm thấy mãn nguyện vô cùng, cuối cùng thì tâm nguyện của mình cũng làm được.

"Ta nghĩ chỉ là hai phụ tử bọn họ muốn lấy lòng người, nhưng lại nhầm một chút, về cái này ta không thể so sánh được." Dạ Vi Tước đương nhiên vui khi được Kỳ Tử Nhạc khen, nhưng cũng không quên công sức của Đường Yên, hôm nay đều là Đường Yên ra sức nấu, tự mình làm cái này đến cái khác không cho hạ nhân giúp, tận mắt chứng kiến mới biết Đường Yên bận rộn, cực nhọc cỡ nào, không thể khiến người bên cạnh mất hứng được.

Đường Yên ngồi bên cạnh Dạ Vi Tước nghe được như thế, trong tâm liền dịu đi bực dọc, khuôn miệng không thể kiềm chế mà cười nhanh qua, ít ra nói như thế còn nghe được. Tay Đường Yên có chút chần chờ, ánh mắt cũng đảo qua phía Dạ Vi Tước xem xét, tay ôm đũa có chút e dè gắp thịt ở trên bàn cho vào bát của Dạ Vi Tước, nói nhỏ:

"Có mấy món tuy dân dã nhưng rất ngon, ngươi nên thử qua..." Câu sau Đường Yên nói với âm lượng rất rất nhỏ, gần như chỉ muốn cho Dạ Vi Tước nghe, "Ăn nhiều một chút."

Thật ra một bàn tròn nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng đối với những người luyện võ nhạy bén thì chuyện này làm sao làm khó bọn họ, dù Đường Yên nói nhỏ bên tai, nhưng cả ba người trên bàn đều nghe thấy được, âm thầm cười một trận.

Kỳ Tử Nhạc cười đến mức không để gương mặt bình thường lại được, cố nén cười nhưng đâu cũng vào lại đấy.

Một bữa cơm trôi qua, một bữa cơm có lẽ năm người sẽ không bao giờ quên được.

*

Kỳ Tử Nhạc vừa nói vừa kéo Dạ Vi Tước theo mình: "Ta muốn dẫn nàng đến nơi này."

Buổi chiều nắng vàng rực cả bầu trời, Kỳ Tử Nhạc dùng cả hai tay bịt mắt Dạ Vi Tước, dẫn nàng đi lên dốc đồi không cao, vừa bước qua đồi, tay nàng từ từ thả xuống cho Dạ Vi Tước nhìn khung cảnh trước mắt.

Vài giây để Dạ Vi Tước định thần, thêm vài giây sau chỉ thấy đôi mắt ấy mở rộng, rồi lại long lanh.

"Đây là...phong lan."

"Đều là ta trồng, tự tay ta trồng cho Dạ Vi Tước." Kỳ Tử Nhạc nhìn dãy hoa phong lan lớn trước mặt rồi nhìn biểu hiện của Dạ Vi Tước, liền cảm thấy hài lòng với những gì bản thân đã làm. Đây là loài hoa mà Dạ Vi Tước yêu thích nhất.

Mặt trời dần lặng ở phía xa xa, sau những dãy hoa đầy màu sắc, hình dáng hai người ngồi tựa nhau ở thảm cỏ trên đồi, hướng về bầu trời màu vàng sẫm. Gió thổi đều đều qua đồi, làm Dạ Vi Tước tựa đầu thiếp đi trên vai Kỳ Tử Nhạc lúc nào không hay.

Khe khẽ vuốt tóc Dạ Vi Tước, Kỳ Tử Nhạc đem tất cả ôn nhu đặt ở trong lời nói:

"Tước nhi, đời này gặp được nàng, ta mới biết thế nào là hạnh phúc."

Qua một hồi sau, Dạ Vi Tước tuy vẫn còn nhắm nghiền mắt, nhưng cánh môi sắc đỏ bất chợt cong lên mỉm cười, âm thầm nhẹ giọng:

"Tiểu Nhạc, đời này gặp được người, ta mới biết thế nào là yêu."

Là yêu, yêu một người ra sao, một chữ mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra trong cuộc đời của mình. Là được yêu, được một người yêu rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy người, tâm tự khắc an.

Kỳ Tử Nhạc vốn tưởng Dạ Vi Tước đã thiếp đi, đột nhiên nghe được một câu đáp trả, miệng liền bật cười theo.

Ta đã dùng thanh xuân này nói yêu Dạ Vi Tước.

Ta sẽ dùng một đời này chứng minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play