"Dương Tương Truyên ngươi lại đến đây nữa!?" Hoàng Y Tịnh hơi lớn giọng quát, chưa kịp ngăn cảm đã thấy Dương Tương Truyên lướt nhanh qua mình xâm nhập vào trong phòng của quận chúa.

Dương Tương Truyên bỏ qua Hoàng Y Tịnh, đôi mắt nhìn vào phía bên trong chỉ thấy một thân sa y màu nhạt mỏng manh khoát trên thân thể kiều diễm kia. Có chút xúc động ở trong lòng, thanh âm không tròn say mềm của Dương Tương Truyên vang lên, "Quận chúa...ta..."

Liêu Đan Thiệp đang ngồi nghiên ở bàn trang điểm trước gương đồng, nghe thấy có kẻ cả gan xông vào làm loạn, nhưng một lần xoay đầu cũng không có, chỉ chăm chú nhìn vào gương đồng, mọi thứ giống như vô hình trong mắt Liêu Đan Thiệp.

Dương Tương Truyên bắt gặp cảnh tượng vô tâm này, vô vàn đau đớn liền xuất hiện trong đôi mắt thẫn thờ, thì ra cảm giác bị người khác vô tâm là như thế này sao?

"Ngươi mau đi đi!" Hoàng Y Tịnh nhìn biểu hiện của quận chúa xong liền mặt lạnh nói. Hai tay dùng lực muốn đẩy Dương Tương Truyên ra bên ngoài. Sức lực của Hoàng Y Tịnh không hề nhẹ, nhưng Dương Tương Truyên vẫn ngoan cố kháng cự, ánh mắt chăm chăm nhìn Liêu Đan Thiệp.

Hoàng Y Tịnh không kiên nễ đẩy rất mạnh Dương Tương Truyên, khiến Dương Tương Truyên phải lảo đảo bật người ra sau ngã vào cửa, phẫn nộ vốn đã ghim sẳn trong lòng, Hoàng Y Tịnh chỉ việc bùng phát.

Tuy rằng nhiều năm qua quận chúa không nói cho nàng, không phải nàng không biết, chỉ là chuyện quận chúa muốn giữ riêng, nàng mới ngoảnh mặt làm ngơ xem như không hay không biết đoạn tình cảm này, người bao nhiêu lần đến ngục giam, bao nhiêu lần vì kẻ đáng hận này mà uất ức, chính nàng còn đếm không hết.

Bị ngã vào cửa, Dương Tương Truyên vô thức chống nhẹ tay lên cửa, chỉ là chạm nhẹ thôi nhưng cảm giác đau nhói ở tay truyền đến mãnh liệt làm cho Dương Tương Truyên một khắc bừng tỉnh giữa cơn say.

Những chuyển biến ở tay nàng đều nắm rõ, máu đang rỉ ra thêm, Dương Tương Truyên không cách nào chống chế thêm được, chỉ vội dùng khuỷ tay chống vào cửa đứng thẳng dậy..

"Nếu còn không rời khỏi, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa, ngươi nên rời đi trước khi bị ngự tiền thị vệ tống vào ngục giam."

Hoàng Y Tịnh như đã kiên quyết muốn Dương Tương Truyên rời khỏi, không bỏ qua mà nắm lấy ống tay áo muốn kéo nàng đi.

Cùng lúc đó giọng nói thanh nhã dễ nghe vang lên: "Y Tịnh em ra ngoài đi."

Hoàng Y Tịnh nghe vậy liền dừng hành động khống chế của mình lại. Gật đầu thức thời lui ra bên ngoài.

Dương Tương Truyên đứng ở đó, bàn tay bị thương hơi nắm lại cố che đi thương tích, giấu đi máu tươi đang tứa ra cả lòng bàn tay.

Liêu Đan Thiệp không thể chịu nổi cảnh tượng giằng co nữa nên mới hướng Hoàng Y Tịnh cho lui. Từ đầu tới bây giờ chỉ dùng thính giác, bây giờ mới chịu xoay qua trực diện nhìn Dương Tương Truyên. Trân trân nhìn người trước mắt, tia một đường tỉ mỉ từ trên xuống, vẻ mặt không hài lòng khó chịu phơi bày ra hết.

"Dương Tương Truyên, nhìn lại xem để bản thân thành cái dạng gì rồi, uống rượu không nói đi nhưng để quần áo lôi thôi tóc tai rối loạn như vậy mà nhìn được sao?"

Lời nói của Liêu Đan Thiệp không hề lạnh lùng, chỉ có hơi cao giọng một chút, nghe qua là đang dùng lời giáo lí cho người trước mắt.

Quả thật như lời Liêu Đan Thiệp nói, bạch y của Dương Tương Truyên lôi thôi không ngay ngắn còn có lấm lem dơ bẩn. Tóc tai cũng không hề gọn gàng vào nếp. Liêu Đan Thiệp là người thích sạch sẽ, nhìn tổng thể quả thực rất không vừa mắt.

"Ta nhớ nàng." Giọng nói run run cất lên, bởi vì say mà ánh mắt Dương Tương Truyên có chút lờ đờ ngây dại, thân người cũng xìu xìu nghiên nghiên, đứng không vững.

Nhìn người trước mắt như vậy, Liêu Đan Thiệp rất muốn căm giận không nói đến nhưng rốt cục cũng không thể giận dữ cho được. Rõ ràng là muốn buông bỏ nhưng chẳng được như ý muốn.

"Nàng sẽ xuất giá gả cho tên Lý tướng quân đó sao?"

"Đúng vậy, ta sẽ gả cho hắn." Hít một ngụm khí lạnh, Liêu Đan Thiệp dứt khoát nói.

Dương Tương Truyên nghe được câu trả lời, trong lòng sinh hoả, bàn tay cố ý nắm chặt hơn, máu ở tay tụ thành giọt nhiễu xuống dưới đất, một giọt rồi lại hai giọt đỏ tươi trên nền.

"Tương Truyên!" Thấy máu rơi từ tay Dương Tương Truyên, Liêu Đan Thiệp thất kinh la lên, đôi mắt mở to nóng hỏi, vội chạy đến nắm lấy bàn tay của Dương Tương Truyên.

Hơi thở của Liêu Đan Thiệp trở nên loạn lạc, mở ra bàn tay đang nắm chặt, cơ thể nàng run rẫy không trụ nổi, trái tim nơi lồng ngực như muốn nổ tung, đôi mắt Liêu Đan Thiệp rưng rưng nhìn lên Dương Tương Truyên.

"Sao lại như vậy? Sao tay lại bị thương như thế này!?" Liêu Đan Thiệp mất bình tĩnh đến nóng giận quát lên.

Nhìn máu huyết vươn trên tay, trái tim dồn ép kịch liệt trong lòng ngực, Liêu Đan Thiệp run rẩy lấy ra khăn tay lau đi, rất nhiều vết cắt ngang dọc hiện lên, cẩn thận lau đi còn phát hiện được vết máu cũ sẫm màu đông cứng.

Thân thể Liêu Đan Thiệp một khắc như bị giông tố vũ bão tậo kích, đánh cho bát đảo, gây ra cuồng cuộng đau đớn.

Mắt Dương Tương Truyên vẫn lờ đờ nhìn Liêu Đan Thiệp, có lẽ uống rất nhiều rượu nên lúc này rượu đã phát tác toàn lực khiến cho Dương Tương Truyên gục ngã ở trên vai Liêu Đan Thiệp.

Đôi mắt nhắm nghiền nhưng khuôn miệng lại lẩm bẩm hai chữ 'thật thơm', lặp lại được thêm vài câu tương tự, giây sau đã ngất đi.

Liêu Đan Thiệp nắm tay đánh vào lưng Dương Tương Truyên một cái, vừa giận vừa thương, mặc dù tức nhưng lại không dám đánh mạnh, chỉ có thể đánh nhẹ để thoả mãn cơn giận trong lòng.

Liêu Đan Thiệp không để lâu, hướng ra bên ngoài gọi Hoàng Y Tịnh vào giúp mà mang được Dương Tương Truyên lên giường, bằng không với sức của mình e rằng người đã nằm trên sàn.

"Quận chúa..." Ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng Y Tịnh đều đặt lên người quận chúa.

Sở dĩ ngạc nhiên là vì nàng biết quận chúa ưa sạch sẽ, chỉ một chút dơ bẩn cũng thấy chướng mắt mà khó chịu ra mặt, nhưng hôm nay, huống hồ là mang cả thân lấm lem Dương Tương Truyên lên giường của người, mà không phải là trường kỷ, giường lớn quả thật chính là nơi tối kị nhất ở trong phòng.

"Muội giúp ta lấy nước ấm, khăn, vải băng bó vết thương mang vào đây."

"Dạ. Nô tỳ sẽ đi ngay." Hoàng Y Tịnh gật đầu tuân lệnh, liền lập tức li khai. Chỉ một lát sau đã mang đầy đủ vào trong phòng.

Liêu Đan Thiệp nhận lấy: "Muội ra ngoài trước đi."

Hoàn toàn tự mình làm những việc này.

*****

Ngủ ngon trên giường ấm nệm êm, Dương Tương Truyên một giấc đến tận trưa hôm sau.

Vừa tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ xuống, nhứt nhói khó chịu làm cho nàng phải ôm đầu. Tay truyền đến cơn đau khiến Dương Tương Truyên chợt nhớ lại, nhìn vải trắng được băng bó ở trên tay, tâm tình tốt đến mức mỉm cười không dứt.

Cửa đột nhiên bật mở, lực đạo mở cửa của Hoàng Y Tịnh không hề nhẹ, mang theo gương mặt lạnh lùng bước vào.

"Ai đã băng bó giúp ta vậy?" Trong mắt Dương Tương Truyên lắp lánh tràn đầy vui vẻ hy vọng.

"Là cung nữ." Hoàng Y Tịnh liếc mắt nhìn gương mặt chỉ muốn cho một trận trả lời. Dương Tương Truyên đừng hồng như ý muốn, còn lâu nàng mới nói là quận chúa.

Câu trả lời của Hoàng Y Tịnh làm Dương Tương Truyên hết mơ mộng, ánh mắt đảo ngang liếc dọc trong phòng, từ lúc tỉnh dậy hoàn toàn không thấy Liêu Đan Thiệp đâu, Hoàng Y Tịnh lại ở chỗ này, rốt cục nàng ấy đi đâu, Dương Tương Truyên thắc mắc hỏi:

"Quận chúa đâu rồi? Ta muốn gặp nàng ấy!"

"Ngươi mau ăn rồi rời khỏi đây đi, ở đây vốn không dành cho ngươi." Hoàng Y Tịnh không trả lời câu hỏi của Dương Tương Truyên, trực tiếp nâng giọng nhấn mạnh câu chữ muốn đuổi người.

Những điều lệ nghiêm khắc đều đã bị Dương Tương Truyên phá, quận chúa thật nhân nhượng cho nàng, thức ăn còn lệnh đem vào tận tư phòng của người.

Nghe đến đây, tâm Dương Tương Truyên đã chút không yên ổn, lo lắng bất chợt hiện lên: "Đây là ý của quận chúa sao?"

"Đúng vậy, người nói khi nào ngươi tỉnh dậy thì hãy rời khỏi đây."

"Vậy ta sẽ đợi quận chúa trở lại!" Dương Tương Truyên cảm thấy uất ức trong lòng, kiên quyết muốn ở lại chứng thực một phen.

"Được tuỳ ngươi, đợi quận chúa đến rồi đá ngươi đi cũng không muộn." Hoàng Y Tịnh nhếch mép cười khinh.

Dương Tương Truyên càng nghĩ càng thấy Hoàng Y Tịnh đáng sợ, ngồi trên bàn thất thần hồi lâu, nàng ngủ quên trên bàn lúc nào không hay.

+

"Quận chúa, Dương Tương Truyên vừa tỉnh dậy lúc nãy, nô tỳ có đem y phục cùng thức ăn đến cho nàng, cũng nói nàng tắm rửa thay y phục rồi rời đi nhưng Dương Tương Truyên nói sẽ chờ người trở lại." Hoàng Y Tịnh đi theo sau nói nhỏ.

"Đi thuỷ trì." Liêu Đan Thiệp không động đến chuyện Hoàng Y Tịnh vừa nói, chỉ nói một câu.

Lúc Liêu Đan Thiệp trở lại tư phòng, thì trời đã trễ, đẩy cửa bước vào phòng, liếc nhìn một lượt, căn phòng trống trơn, thức ăn trên bàn vẫn còn y nguyên như bày trí.

Liêu Đan Thiệp cho người dọn dẹp sạch sẽ, không nói gì thêm, chỉ theo thối quen bước vào bên trong bỏ bớt đi y phục trên người.

Đột ngột cảm giác được có người ngay ở phía sau, gần đến mức có thể nghe được cả hơi thở, Liêu Đan Thiệp giật mình tránh khỏi.

Ánh mắt mở to xoay lại nhìn, đến lúc thấy được gương mặt quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hụt hẫng như từ trên cao rơi xuống, Dương Tương Truyên không hề dám to giọng, ánh mắt đã thoáng buồn: "Nàng muốn đuổi ta đi sao?"

"Thì sao?" Liêu Đan Thiệp hít một hơi điều chỉnh tâm tình, nâng mày trả lời.

"Vậy ta sẽ đi." Dương Tương Truyên không biết phải làm sao, đành giả vờ nói lẫy.

"Đi đi." Liêu Đan Thiệp nói xong, lãnh đạm xoay lưng đi, tiếp tục gỡ thêm y phục khiến nàng không thoải mái trên người xuống.

Đến lúc chỉ còn một lớp y phục mỏng mới dừng lại, da thịt trắng tươi, đường cong cơ thể tuyệt mỹ, ẩn mà hiện sau lớp lụa mỏng manh.

Dương Tương Truyên cảm thấy hít thở sắp không xong, mùi thơm đặc trưng tràn ngập cánh mũi. Người trước mặt muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu, cả người nóng lên như có lửa.

"Ta quyết định rồi, không đi nữa, nàng có đuổi ta cũng không đi!"

Liêu Đan Thiệp lần nữa xoay người về sau, trực tiếp đến trước mặt Dương Tương Truyên, ánh mắt muôn phần mị hoặc câu dẫn, thân thể không xương thật gần người Dương Tương Truyên.

"Nếu như ta thuộc về người khác ngươi có cảm thấy hối hận không?"

Dương Tương Truyên ngây ra nhìn vào ánh mắt người, khẽ gật đầu.

Chỉ một cái gật đầu, khiến cho ánh mắt Liêu Đan Thiệp biến đổi, giọng thật uỷ khuất: "Thanh xuân của ta thì làm sao bù đắp!?"

"Dùng cả đời của ta." Dương Tương Truyên đưa tay vuốt nhẹ lấy đi giọt nước vừa rơi từ khoé mắt của nàng.

Phẫn nộ chưa nguôi, Liêu Đan Thiệp dùng tay đánh liên tục vài vai Dương Tương Truyên cho thoã bao nhiêu uỷ khuất thanh xuân của mình.

Dương Tương Truyên không để lâu, vội kéo eo Liêu Đan Thiệp sát người mình.

"Ta xin lỗi."

Liêu Đan Thiệp tựa vào người phía trước một lúc lâu, sớm lấy lại tâm tình bình ổn, trong lòng đã kiên quyết không bỏ qua chuyện này, nàng nhẹ giọng: "Ta không quyến rũ sao?"

Dương Tương Truyên lắc đầu.

"Lắc đầu là như thế nào?" Liêu Đan Thiệp không vừa lòng hỏi lại.

"Là nàng rất quyến rũ, tâm trí ta không hiểu sao lại loạn như vậy, người cũng nóng rực." Dương Tương Truyên như kẻ ngốc, nhỏ giọng khai thật cảm giác của bản thân.

Câu trả lời khiến Liêu Đan Thiệp âm thầm cười như vừa đạt được mục đích. Giương ánh mắt câu dẫn, mị hạn đến cực điểm, khuôn miệng mỏng đỏ chậm rãi nhả ra từng chữ: "Hấp dẫn chỗ nào vậy?"

Ánh nhìn Dương Tương Truyên nóng rực, hồn phách như bị câu đi, không nói lời nào, chỉ nghiên đầu đặt môi lên chiếc cổ trắng nõn đầy mê hoặc.

Mải mê du dời trên cổ Liêu Đan Thiệp, hơi thở Dương Tương Truyên càng ngày càng nóng.

Tay đang ghì chặt eo Liêu Đan Thiệp, lúc này đã muốn chuyển lên trên, Dương Tương Truyên chỉ vừa muốn gỡ y phục mỏng manh của nàng, đã bị Liêu Đan Thiệp chặn lại.

"Ta đã cho phép sao?"

Liêu Đan Thiệp rời vòng tay Dương Tương Truyên, vừa thấy vải trắng quấn trên tay nàng càng thêm sinh khí, rất giận nhưng không phát tác, hôm nay như vậy đã vừa lòng, ít nhất đã cho Dương Tương Truyên nếm chút mùi vị khó chịu, mê hoặc rồi khước từ cũng không tệ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play