Ngồi trên chiếc ghế gỗ ở trước hiên, có hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau, trên tay tiểu hài là một cây sáo làm bằng trúc.

Tiếng ngân của sáo còn vươn vọng trong không trung, có vẻ Tiểu Dao vừa thổi một khúc.

Vừa nghe một đoạn, môi Kỳ Tử Nhạc bất giác cong lên thật đẹp, vươn tay chạm vào vai tiểu Dao, bàn tay tìm dần lên đỉnh đầu nàng vuốt khẽ.

"Tiểu Dao thổi hay lắm."

Được tán dương, miệng tiểu Dao cười tươi rói, ánh mắt thực long lanh nhìn Kỳ Tử Nhạc, nhưng không được lâu, lát sau đã chu môi bất mãn: "Vậy mà Túc Y tỷ tỷ luôn miệng chê tiểu Dao thổi không hay."

"Tiểu Dao còn nhỏ nhưng thổi sáo được như vậy đã rất hay rồi, Túc Y tỷ tỷ thật ra chỉ muốn trêu muội thôi." Túc Y thổi sáo quả thực rất hay, nhưng lại không động đến nó nhiều, chỉ trừ những lúc chỉ dạy tiểu Dao. Ở trong góc nhà, lúc trước vô tình chạm phải, mới biết còn có một huyền cầm, quả thực ở đây đã ba năm, nhưng nàng vẫn chưa thấy Túc Y động đến huyền cầm đó, chắc là có lí do nào đó.

Mỗi lần bất chợt nhớ, hình ảnh huyền cầm năm đó đều hiện lên rất rõ, giai điệu thê lương tái vang lên trong tâm trí. Đã từ rất lâu, chỉ có tưởng niệm hình ảnh, rất muốn chân thực bên tai thanh âm vang vọng một lần nữa.

"Tiểu Nhạc tỷ tỷ có muốn học nó không? Tuy rằng thổi không được tốt nhưng tiểu Dao rất am hiểu nó."

Kỳ Tử Nhạc gật gật đầu, cùng lúc tay nắm được sáo trúc nàng vừa đặt vào lòng tay mình. Trước kia khi nghe người gảy một khúc huyền cầm, mặc dù chẳng có hứng thú nhưng vì người đó, bản thân lại muốn học sáo, muốn huyền cầm cùng sáo trúc hoà tấu một khúc, nhưng ước nguyện năm xưa cũng chỉ là ước nguyện, tất cả đều dừng lại ở nơi đó.

Khuôn miệng nhỏ nhắn liên tục hoạt ngôn, một người nói xuyên suốt, một người liên tục gật gật đầu, thỉnh thoảng còn bất lực cười cười, hai kẻ cùng loay hoay với một cây sáo rất lâu.

Đến mức trời bên ngoài chuyển màu, cả hai thân ảnh đều giả vờ không biết, Túc Y đành phải dừng tay ở bếp, bước ra ngoài nhắc nhỡ.

"Tiểu Nhạc, tiểu Dao trời đã trễ, mau rửa tay rồi vào dùng cơm. Ở bên ngoài không tốt." Trời tối ở nơi này nhiệt độ đặc biệt hạ thấp, càng trở nên lạnh lẽo gấp bội, một người là hài tử dễ cảm mạo, một người mới bình phục không lâu, ở bên ngoài suy cho cùng chỉ khổ cho Túc Y này mà thôi.

"Tiểu Nhạc có lạnh không?" Đi đến cầm tay Kỳ Tử Nhạc lên, bàn tay đã thực lạnh nhưng vẫn cố chấp ngồi ngoài này, vẻ mặt Túc Y khó chịu biểu hiện sự không vừa lòng, rất muốn một phen trách, nhưng cuối cùng lại chỉ nhẹ giọng hỏi như thế.

"Lạnh. Nhưng ta thấy không sao." Kỳ Tử Nhạc mím môi, lắc đầu.

"Còn dám nói nữa? Liền lấy áo mặt thêm vào." Túc Y đột ngột ngắt nhẹ vào eo Kỳ Tử Nhạc. Rồi cẩn thận dìu nàng bước lên thềm gỗ cao vào trong.

Hành động vừa làm của Túc Y khiến Kỳ Tử Nhạc có chút giật mình, trong một khắc cả người trở nên cứng đờ, tâm trí bất chợt căng ra, trái tim vốn dĩ bình thường mới đó đã biến đổi, nhói lên từng nhịp.

Vào bên trong, Túc Y liền đi tìm áo lông mang đem đến giúp Kỳ Tử Nhạc choàng vào người, thuận tay chỉnh lại cổ áo một chút, xong xuôi, nhìn người trước mặt đã đủ ấm, hài lòng gật đầu một cái, muốn đứng lên.

Tay vừa rời khỏi cổ áo mình, cùng lúc cảm nhận nàng muốn đứng lên, Kỳ Tử Nhạc theo bản năng nhanh tay bắt lấy tay nàng lại, miệng nói:

"Túc Y, ta có chuyện này muốn nói với muội."

Túc Y mở to mắt nhìn, khuôn miệng tỏ ý cười, từ trước đến nay chưa từng thấy người trước mặt hàng động như vậy: "Là chuyện gì vậy?"

"Thân thể ta đã hoàn toàn bình phục rồi, ta muốn trở lên đó tìm phụ thân và nương." Kỳ Tử Nhạc đắn đo một lúc mới tiếp tục nói, "Ta muốn muội cùng tiểu Dao rời khỏi nơi này...đi cùng ta."

Sắc mặt Túc Y có phần biến đổi. Không trả lời, chỉ nhìn mảnh vải trắng băng trên mắt, nhìn đường nét ngũ quan tinh tế trên gương mặt người trước mặt, thời gian qua đủ lâu để cảm thấy thật thân quen, nghĩ đến lời người vừa nói, lòng lại trở nên xung đột.

Nhận lại sự im lặng, Kỳ Tử Nhạc có chút bất an thấp giọng: "Túc Y, có được không?"

"Tiểu Nhạc, chuyện này ta không biết trả lời như thế nào." Túc Y thở dài lắc đầu. Nội tâm vẫn không ngừng đấu tranh, nơi này trước kia là sư phụ ở, người có hay không muốn nàng lưu lại, nhưng, nghĩ đến việc người phải rời đi, nơi này sẽ càng thêm cô tịch hơn trước.

"Không lẽ muội định cả đời sẽ ở nơi này sao?" Tuy rằng Túc Y ở nơi này đã lâu, sống rất bình ổn, còn gọi là thân thuộc, nhưng nơi này dù sao vẫn là đáy cóc, không khí thật sự rất lạnh lẽo.

"Tất cả đều nghe theo lời tiểu Dao vậy." Túc Y nhìn qua tiểu Dao, từ nãy giờ vẫn ngồi đối diện nhìn, có lẽ đã nghe mình và Kỳ Tử Nhạc nói những gì. Quả thực nơi này ngoài lạnh lẽo ra còn rất cô tịch, bắt một tiểu hài ở nơi này thật quá mức đáng thương.

"Muội muốn theo tiểu Nhạc tỷ tỷ, chúng ta liền theo tiểu Nhạc tỷ tỷ lên trên đó có được không?" Đôi đồng tử đen láy của tiểu Dao đột nhiên mở to sáng rực, phấn khởi nhìn Túc Y trả lời. Những thứ mà tiểu Nhạc tỷ tỷ kể cho nàng nghe đều rất hấp dẫn thú vị, rất muốn một lần trải nghiệm qua.

Chần chừ một lát, cuối cùng Túc Y cũng gật đầu: "Được rồi, vậy vài ngày nữa chúng ta sẽ đi."

Chợt nhớ ra một chuyện, Túc Y lại nói: "Nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy biết đi đâu tìm người bây giờ?"

"Ta biết một chỗ, khi còn nhỏ mỗi khi gặp chuyện không vui, ta và nàng đều đến nơi đó. Thời gian đã lâu, chỉ mong là người vẫn còn đến đó." Đã từ rất lâu rồi nàng không cùng Dương Tương Truyên đến đó nữa, chẳng biết nàng ấy còn nhớ hay đã quên rồi, có còn đến nữa không?

Túc Y ngờ vực mở miệng hỏi: "Nơi đó chính là hy vọng cuối cùng?"

Kỳ Tử Nhạc gật đầu, thở dài một hơi, nặng nề nói ra vài chữ: "Là hy vọng cuối cùng."

Thiên hạ rộng lớn như vậy, bản thân nàng lại không thể nhìn thấy, biết đi nơi đâu để tìm bọn họ, chỉ còn biết trông chờ vào một nơi đã cũ.

"Chỉ cần tìm được gia gia, ta tin vẫn còn hy vọng, nhưng ta không biết mình có thể tìm ra người không." Kỳ Tử Nhạc đưa hai tay lên khẽ chạm vào vải băng trắng trước mắt.

"Tiểu Nhạc, gia gia mang danh là gì có thể cho ta biết được không?" Nghe Kỳ Tử Nhạc nói, Túc Y càng tò mò muốn biết danh của người đó, những thần y trên giang hồ nàng nghe sư phụ kể không ít, lí do nàng muốn biết là bởi vì trong người Kỳ Tử Nhạc rất lạ, phía sau nhất định là một loại dược y không hề tầm thường, người tạo ra chắc chắn cũng không tầm thường.

"Kỳ Vương Khởi, người khác vẫn hay gọi là Bách y nhân."

Kỳ Tử Nhạc chỉ vừa nói ra, Túc Y ở bên cạnh đã kích động, vịnh vào cổ tay Kỳ Tử Nhạc, thốt lên: "Là thật sao? Là Bách y nhân sao?...Chúng ta nhất định sẽ tìm được lão y nhân!"

Giây sau đã ôm chầm lấy Kỳ Tử Nhạc, hay tay vòng qua cổ nàng, đầu tựa lên vai, thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Tử Nhạc cứng đơ cả người, đây là lần đầu tiên Túc Y hành động như vậy, nhưng rất mau thích ứng kịp, đưa tay vỗ nhẹ sống lưng của nàng.

Vốn dĩ không cùng huyết thống, thế nhưng lại vì mình để tâm nhiều như vậy, nàng nợ người trước mặt này quá nhiều, không cách nào trả hết được.

****

Từ lúc bị uy hiếp, nửa tháng đã trôi qua, nửa tháng ngắn ngủi khiến cho lòng người bão giông không ít.

Màn đêm vừa sụp xuống đã thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn tiến vào cung Kim Ninh.

Chẳng những vào đại điện, y còn đi đến thẳng tẩm cung của Hoàng hậu.

Đêm nay trăng rất nhỏ, hoàn toàn không đủ ánh sáng soi rọi xuống như mọi khi. Đêm nay sẽ là một đêm rất dày, một đêm tựa như bầu trời, chỉ thấy tăm tối, một đêm này sẽ chẳng muốn nhớ lại.

Bước vào phòng, nhìn thấy một thân ảnh khiến lòng người phấn khích, Lâm Dương Nhiệm vui vẻ nói ngay: "Cuối cùng Dạ hậu cũng tự nguyện rồi, ta rốt cục cũng đợi được ngày này."

Dạ Vi Tước từ trước đến nay trong mắt hắn như băng thanh ngọc khiết, không nhiễm chút bụi phong trần, một người đoan trang cao quý không ai sánh bằng, thật chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn có cảm giác si mê đến như vậy.

"Lâm tướng quân, sau chuyện này hãy buông tha cho mẫu tử bọn ta, ngài muốn ngôi vị ta sẽ không một lời ý kiến, chỉ cầu ngài buông tha cho hoàng thượng."

Dạ Vi Tước ngồi ở trên ghế khẽ giương mắt nhìn Lâm Dương Nhiệm nói.

Mà Lâm Dương Nhiệm từ khi bước vào, mắt thuỷ chung chỉ dừng trên người náng, nhìn đến như muốn hoa cả mắt, cung bào đen tuyền thêu phượng phũ trên người nàng rất đẹp, đẹp đến mức đôi mắt hắn hiện rõ lên dục hoả. Si mê đi đến gần hơn, hắn thật sự sẽ có được nàng rồi, có được rồi, sao có thể dễ dàng buông tha được?

"Nàng nói không đúng rồi, ta cũng chưa làm gì Nhiên nhi sao gọi là buông tha?"

"Liêu Nhiên vốn không đủ sức có thể cai trị được giang sơn này, ngài muốn thì cứ việc, ngôi vị sẽ là của ngài."

"Ta không muốn đoạt vị, ta chỉ muốn đoạt nàng!"

Lâm Dương Nhiệm kích động đi đến gần Dạ Vi Tước. Làm cho Dạ Vi Tước trong lòng run rẩy, nhưng phải cố gắng trấn tĩnh. Qua một lúc mới bình tĩnh buông lời.

"Lâm tướng quân không muốn thử chút rượu sao?"

"Được thôi, tửu lượng của ta rất tốt nàng đừng hòng chạy thoát."

Không có rượu gì có thể uống một chút mà làm hắn sai cả. Nghĩ vậy, Lâm Dương Nhiệm sảng khoái nâng chén uống một hơi cạn sạch, nhìn Dạ Vi Tước cũng nâng chén uống, chỉ một cái giơ ngọc thủ cũng đủ lưu luyến nhân sinh, sự thèm khát dâng lên ở đôi mắt sắc tà, vui vẻ tăng gấp bội theo đà liên tiếp cạn sạch mấy chén rượu.

Đêm còn dài, mỹ nhân còn đó, hắn sẽ có được thứ hắn luôn mong ước, Dạ Vi Tước sẽ là nữ nhân của hắn!

Một đêm chậm rãi trôi qua, Lâm Dương Nhiệm trở mình tỉnh giấc, xoay người đã thấy một thân cung bào đỏ sẫm ngồi trước gương đồng. Cảm giác chân thực đêm qua trở lại, cảm giác vui vẻ rõ ràng chưa bao giờ xâm lấn trong lòng nay lạ lẫm xâm nhập, thứ cảm xúc này tràn ngập khắp người.

"Nàng thật đẹp, khiến cho người ta mê muội không thôi."

"Thứ ngài muốn có đã có rồi, thỉnh ngài rời đi." Dạ Vi Tước ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc vô hồn nói.

"Được được, dù thế nào nàng cũng đã là nữ nhân của ta." Lâm Dương Nhiệm cố ý nhấn mạnh nữ nhân của ta, miệng nói xong liền nở nụ cười thoả mãn.

Quả nhiên có được nàng khiến hắn thực vui vẻ, loại cảm xúc khó tả này lân la trong tâm trí, cảm giác này thật sự chưa bao giờ xuất hiện trước đây.

"Lần khác ta lại đến cùng nàng thưởng trà tiếp chuyện," Lâm Dương Nhiệm bước đến gần Dạ Vi Tước, cuối đầu nhìn, "Có được không?"

"Lâm tướng quân, ai gia vốn không có thời gian rảnh nhiều, ngài so với ai gia còn bận hơn gấp bội, thưởng trà tiếp chuyện chắc không có cơ hội." Dạ Vi Tước đứng dậy tránh đi tầm mắt của Lâm Dương Nhiệm, một lời cự tuyệt nhưng thanh giọng không nóng không lạnh, vừa vặn khiến người ta không thể tránh cứ.

"Đúng vậy ta có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng đối với nàng thì lại không bận. Như lời ta nói đi, lần sau ta lại đến, lúc đó rất muốn nghe thiên hạ đệ nhất tài nữ Dạ Vi Tước gảy một khúc a." Lâm Dương Nhiệm không bỏ qua, thừa biết nàng cự tuyệt nhưng vẫn mặt dày nói lại, dù sao đối với Dạ Vi Tước chỉ có hai chữ cự tuyệt duy nhất, không mạnh tay áp đặt khó mà có được điều mình muốn.

Cầm nghệ của Dạ hậu không cần phải bàn tới, tuyệt đối kì diệu, nghe qua tự khắc nhớ mãi, may mắn được nghe qua một vài lần ở đại yến, mặc dù đã qua rất lâu rồi nhưng hắn vẫn còn nhớ người năm đó gảy một khúc lấy đi tâm tư của biết bao người.

Bất chợt nghĩ đến, không gian riêng tư, chỉ riêng hắn và nàng, gương mặt xinh đẹp chăm chú vào huyền cầm, tỉ mỉ từng cung đàn, một khúc đó dành cho hắn, nghĩ đến cảnh tượng đó đã thấy vui sướng phấn khích cả người.

Lâm Dương Nhiệm càng nghĩ, môi lại có nụ cười thoải mãn xuất hiện. Bước ra bên ngoài rồi, nụ cười vẫn chưa mất đi.

Người đi rồi, Dạ Vi Tước mệt mỏi ngồi trở lại ghế. Đôi mắt nhuốm một màu ưu thương nặng trĩu từ từ khép lại, tay ôm lấy trán, cánh môi run lên không ngừng tựa như tâm can cũng đang run rẩy kịch liệt.

Cứ như vậy Dạ Vi Tước ngồi đến lúc mặt trời lên cao. Lúc này Cung Sa mới bước vào, nhìn thấy bóng dáng cô độc nơi đó, không dám nói chỉ im lặng đi đến phía giường, lúc quay lại, trên tay là một đóng đồ vừa thu dọn, bước ra ngoài vứt những thứ dơ bẩn đó đi, mới trở vào bên trong.

Sàn đan trên giường này đã lâu rồi nhưng nương nương không muốn thay, nhưng khi kẻ đó bước vào, bây giờ không còn như trước sạch sẽ, đã nhiễm dơ rồi, tốt nhất nên vứt đi thì hơn, có khi vứt luôn giường này sẽ tốt hơn.

"Nương nương..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play