"Dạ hậu, đã rất nhiều năm trôi qua rồi, ta không thể chờ được nữa!" Lâm Dương Nhiệm đập tay lên bàn tỏ vẻ nóng giận.
Hắn hiện tại là người quyền lực nhất, trước thái hậu không cần phải kiên dè, thậm chí còn lớn giọng.
"Lâm tướng quân, ai gia thật không biết mình có điểm gì hấp dẫn được ngài,
bên cạnh ngài mỹ nhân không ít hà cớ phải bận lòng vì một goá phụ."
Đối với việc Lâm Dương Nhiệm đập tay lên bàn, Dạ Vi Tước không thể làm gì
ngoài việc bất lực chịu đựng. Từ lúc y hồi phục từ thương tích, trở lại
càng bành trướng uy quyền, hai năm nay luôn nằm ở thế bị động, nàng
không thể làm gì hơn ngoài việc kháng cự.
"Ta muốn nàng, rất muốn nàng, nhiều năm nay ta một lòng phò trợ cho hoàng
thượng đều là vì nàng. Tâm ý của ta rõ ràng như vậy nhưng nàng lại không muốn hiểu sao!?"
Lâm
Dương Nhiệm đến trước mặt nắm lấy cổ tay Dạ Vi Tước đưa lên cao. Ánh mắt mang theo ngọn lửa dục vọng chăm chăm nhìn người đang cuối đầu. Mà Dạ
Vi Tước lại cố sức muốn vùng vẫy làm cho Lâm Dương Nhiệm càng thêm siết
chặt cổ tay nàng hơn.
"Lòng thành của ta nàng không thấy sao?"
"Lâm tướng quân xin tự trọng!"
Gương mặt Dạ Vi Tước lộ vẻ khó chịu cùng đau đớn, mày nhíu chặt lại nhưng vẫn cuối đầu thật thấp. Mặc dù Lâm Dương Nhiệm nhiều năm qua luôn uy hiếp
nàng nhưng sẽ không lớn mật lỗ mảng như hiện tại, có lẽ đến hôm nay mới
thực sự bùng nổ.
"Ta
muốn nàng một lòng hướng về ta, cho ta, cho tất cả thứ nàng có, nhiều
năm qua ta kiên nhẫn đến mức nào nàng có biết không? Đến bây giờ nó đã
đi qua giới hạn rồi!"
Lâm Dương Nhiệm bậm môi, tức giận gằng giọng. Liên tục nhiều năm qua hắn
kiên nhẫn không dám động thủ đến nàng, nhưng thực sự hắn không thể nhẫn
thêm được nữa. Nữ nhân trước mắt quá khó để khiến nàng động tâm, nhưng
chỉ cần thấy nàng hắn không thể từ bỏ chinh phục trái tim lạnh giá.
"Lâm tướng quân, ai gia có gì để khiến ngày mê muội, bên cạnh ngày vô số mỹ
nhân trẻ trung xinh đẹp hơn ai gia gấp bội, quả phụ như ai gia không
đáng để ngày mặc niệm nhiều năm như vậy."
Ngay từ lúc đầu nàng vốn đã biết hắn có định kia với mình, rõ ràng y là
người có địa vị cao như vậy, xung quanh vô số mỹ nhân vô cùng hấp dẫn,
muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng
y, hà cớ gì phải ép buộc nàng, một cái quả phụ đã già rồi sao có thể so
sánh với thiếu nữ xuân xanh, nhưng y vẫn không chịu buông bỏ, luôn luôn
âm thầm đe doạ, bức nàng đến đường cùng.
"Bất kể là tâm nàng hay thể xác của nàng ta đều muốn có được...Hoàng thượng
cùng Dạ gia nằm ở trong tay ta, tất cả sẽ do nàng quyết định."
Lâm Dương Nhiệm thực sự bùng nổ tức giận, gương mặt hùng hổ, ánh mắt thật
dữ tợn, nhấn mạnh từng câu từng chữ làm cho lời nói doạ người càng trở
nên nguy hiểm.
Rõ ràng
hắn đang cùng nàng nói chuyện, thế nhưng nàng không để hắn vào mắt, thậm chí nhìn một cái cũng không. Nhiều năm qua luôn luôn cố sức lấy lòng
nàng, chẳng những tâm không có được, một chút hảo cảm càng không. Dạ Vi
Tước vốn chính là người sắc đá, nhưng sẽ không ngờ đến mức lạnh lùng như vậy, bình thường có phải chỉ cần một chút đối tốt có phải vô số nữ nhân đều cảm động quỳ rạp dưới chân hắn không? Riêng nàng, hắn biết, cho dù
cố gắng bao lâu nữa đều sẽ vô ích. Chỉ còn cách cứng rắn, bức nàng không đường thối lui.
"Lâm Dương Nhiệm, rốt cục ngài muốn như thế nào mới vừa lòng!?"
Quả nhiên Liêu Nhiên chính là điểm yếu của Dạ Vi Tước. Chỉ vừa nhắc đến hắn sắc mặt Dạ Vi Tước lập tức đại biến, vừa kích động vừa hoảng sợ ngẩng
đầu nhìn Lâm Dương Nhiệm.
"Ta muốn nàng uỷ thân cho ta." Lâm Dương Nhiệm nhếch mép cười tà nói ra,
dừng một chút, ánh mắt chứa đầy dục hoả chăm chăm nhìn vào Dạ Vi Tước,
đột nhiên hạ giọng phun ra từng chữ, "Ta muốn thú nàng thành chính thê."
Chỉ cần đem tên tiểu tử yếu nhược kia ra hắn sẽ nắm được nàng trong lòng bàn tay. Hoàng thượng
là người nàng yêu thương nhất, vì lẽ đó mà hắn phò trợ cho hoàng thượng
vì nghĩ rằng sẽ lấy được tâm nàng, nhưng hắn sai rồi!
"Nàng xem, ta vì yêu nàng mà bất chấp muốn thú nàng, tâm ý lớn như vậy nàng không chút động lòng sao?"
Trong lòng hắn người trước mặt đã tồn tại từ rất lâu, nhiều năm chỉ mặc niệm
lưu giữ duy nhất hình bóng của nàng, một cái nữ nhân khiến hắn mê muội
đến điên đảo tâm trí, từ trên người nàng luôn phát ra cao quý thanh
khiết làm cho người ta có cảm giác trầm mê, vô vàng lực hấp dẫn khơi lên khát vọng của người khác, có được nàng chính là tâm nguyện của hắn.
"Không được. Chính thê...thật vô lý!"
Giống như bản năng Dạ Vi Tước thốt lên, như thế nào hắn có thể nói như vậy,
chính thê? thật sự quá vô lí hoang đường. Trong lòng dâng lên cảm xúc
chua xót, không khỏi khinh bỉ kẻ ngang ngược trước mắt, đem tính mạng
nhi tử, đem tồn vong Dạ gia ra uy hiếp, thực sự muốn dồn mình vào đường
cùng. Hắn vốn là người nắm quyền lực trên tay, Liêu Nhiên mang danh đế
vương nhưng lại bị hắn kìm kẹp trong tay, không thể chống đối lại.
"Nàng thừa biết Lâm Dương Nhiệm này là người thế nào. Những việc ta nói ta sẽ làm... vì một chuyện nhỏ như vậy mà đem tính mạng tồn vong nhiều người
ra đổi, Dạ hậu là người thông minh sáng suốt như vậy, chắc sẽ biết làm
thế nào?"
Lâm Dương Nhiệm nhướn mày, nâng lên nụ cười xảo quyệt, như vừa đạt được mục đích muốn
có. Nói xong, đột ngột hơi hướng người về trước.
"Hmm...thơm thật."
Hành động vừa làm của Lâm Dương Nhiệm khiến Dạ Vi Tước giật mình, bản năng
giật ngược về sau. Càng nghe y nói càng có cảm giác sợ hãi thêm, chỉ cần nghe hơi thở đã thấy ghê tởm huống hồ là động chạm, chỉ nghĩ Dạ Vi Tước đã muốn hít thở không thông.
Mắt thấy Lâm Dương Nhiệm còn muốn tiến gần hơn, Dạ Vi Tước đã vội vàng lùi
thêm về sau, rút trâm cài nhọn hoắc trên tóc xuống, nắm chặt trong tay,
đưa lên cổ như muốn nói rằng Lâm Dương Nhiệm còn dám tiến đến chuyện gì
cũng có thể xảy ra.
"Được, được...ta sẽ chờ câu trả lời của nàng, chờ nàng tự nguyện." Lâm Dương
Nhiệm hạ giọng đưa tay lên ý muốn Dạ Vi Tước buông xuống trâm cài.
******
"Tiểu Nhạc tỷ tỷ sao lại buồn như vậy, có chuyện gì không kể cho tiểu Dao
nghe được sao?" Thanh âm dễ nghe của tiểu hài vang lên, nhanh chóng xuất hiện thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, sau ba năm tiểu Dao đã lớn lên không
ít.
Kể từ ngày Túc Y tỷ
tỷ cứu người kia liền có thêm một người chung sống với nàng. Nhưng
thương tích của tiểu Nhạc tỷ tỷ thực sự rất nặng, Túc Y tỷ tỷ phải chữa
trị rất lâu nàng mới có thể đi lại được. Tận mắt chứng kiến Tiểu Nhạc tỷ tỷ đau đớn đến như thế, bản thân tiểu Dao cũng cảm thấy xót xa không
ít.
Có điều sau khi hồi
phục tiểu Nhạc tỷ tỷ ngày nào cũng ngồi ở ghế trước ưu tư, có khi đến
tận mấy canh giờ, lại rất ít khi mở miệng nói, chỉ có khi hỏi mới trả
lời.
"Tiểu Dao còn nhỏ vẫn còn không hiểu chuyện, nghe cũng không hiểu đâu."
Kỳ Tử Nhạc đưa bàn tay ra trước sờ vào đầu tiểu Dao, trên môi khẽ nở nụ
cười nhạt, đứa nhỏ này giọng nói rất đáng yêu, chắc chắn sẽ rất xinh
đẹp, đáng tiếc mình không thể, không thể nhìn được dung mạo trước mắt.
"Tiểu Dao còn nhỏ không thể hiểu, vậy ta thì sao, có thể nghe có đúng không?" Túc Y để ấm thuốc pha dỡ sang một bên, đi đến ngay chỗ nàng đang ngồi
nói. Chỉ nói một câu sắc mặt Kỳ Tử Nhạc đã thay đổi. Thật ra câu này
nàng đã nói đến mấy lần nhưng người trước mắt vẫn không chịu mở lòng.
"Ta chỉ nói đùa thôi. Ta biết ngươi có nhiều chuyện khó xử khó nói nhưng cứ như vậy không hề tốt."
Suốt ba năm qua, thời gian không dài nhưng cũng không phải là ngắn, nhưng
người trước mắt chưa một lần thật lòng vui vẻ, luôn luôn ưu tư như vậy,
lãnh đạm đến đáng sợ, mỗi ngày nàng đều ngồi thất thần dưới mái hiên rất lâu, gương mặt trắng nõn bất động cứ để mặc cho gió lạnh mang mái tóc
đen lướt qua, rốt cục là chuyện gì, mà nàng lại đau khổ đến như vậy.
"Thật xin lỗi, đã khiến hai người vì ta mà phiền lòng." Dù đã cố che đi tâm
trạng không tốt, cố cho bản thân vui vẻ không ảnh hưởng đến hai người
các nàng, nhưng không cách nào nàng làm được, trong đầu nỗi khắc đều là
hình bóng của đau đớn.
"Nhạc Nhạc đừng nói chuyện này nữa, càng nói càng thấy nói sai. Hai tỷ muội
ta từ lâu đã xem ngươi là người thân thuộc, nếu không cũng sẽ không lo
lắng cho ngươi." Túc Y khuỵ gối, dưới tầm của Kỳ Tử Nhạc đang ngồi, dùng cả hai tay của mình nắm lấy hai tay đang đặt trên đùi nàng, khẽ lay
nhẹ.
Cánh môi nhợt đang đóng chặt nhẹ cong lên.
"Tiểu Nhạc tỷ tỷ cười lên thật đẹp nha." Tiểu Dao nhanh chân đến gần Kỳ Tử
Nhạc, bắt kịp thời điểm cánh môi đang cong lên một đường, hai ngón tay
trỏ nhỏ nhắn điểm lên hai bên môi giữ tại chỗ đó, cố ý giữ nụ cười hiếm
hoi này.
Vừa lúc Túc Y
nhìn lên, cả ba người cùng bậc cười một lúc, chính lúc này là lần đầu
tiên thấy được gương mặt của người trước mặt giãn ra, nụ cười thoải mái
nhất, xinh đẹp nhất từng thấy ở Kỳ Tử Nhạc.
Kỳ Tử Nhạc đảo chủ thành khách, lật ngược tình thế, nắm ngược lại tay Túc Y: "Túc Y, đa tạ."
"Lại nữa rồi, Kỳ Tử Nhạc không cần nói suông đa tạ vô ích đâu, chi bằng dùng hành động đi sẽ thiết thực hơn." Túc Y vui vẻ trả lời, hôm nay so với
thường khi rất khác, không khí im lìm có phần tiêu thất đi, là do Kỳ Tử
Nhạc phối hợp nói chuyện nhiều hơn.
"Dù sao Túc Y cũng nhỏ hơn ta hai tuổi, có nên cân nhắc gọi hai tiếng tỷ tỷ không?" Kỳ Tử Nhạc vẫn giữ tay Túc Y, mở miệng nói, thanh âm như pha
chút ý cười.
"Tỷ tỷ." Túc Y bậc cười thành tiếng, đáp ngay tức thì. Mang theo ánh mắt hiền hoà
nhìn gương mặt người trước mình, thật sự tò mò rất nhiều về Kỳ Tử Nhạc,
đối với ai nàng cũng lãnh đạm như vậy? Hay là người của trước đây trông
thế nào? Đã từng có người trong lòng chưa?
Rất rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Túc Y, nhưng do Kỳ Tử Nhạc quá khép mình khiến nàng chưa bao giờ dám đặt ra câu hỏi.
Chắc chỉ có thời gian mới dần trả lời những câu hỏi này. Có lẽ Kỳ Tử Nhạc đã mở lòng hơn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT