Lâm Vãn yên lặng một lúc lâu, gõ chữ lại: [À, vậy thì anh phải ấm ức rồi, ráng chịu đựng đi.]
Chu Diễn Xuyên chắc bị cô làm nghẹn lời nên không đáp lại cô.
Lâm Vãn bỏ điện thoại vào trong túi, hạ cửa sổ xe xuống, tiếng ồn ào xe cộ
và làn gió xuân ẩm ướt ùa vào. Cô vuốt mái tóc bị gió thổi tán loạn ra
sau tai, cảm thấy mình chưa từng gặp người đàn ông nào như Chu Diễn
Xuyên. Không biết ỷ giọng mình dễ nghe hay là chỉ làm theo lời cô nói mà khi anh nói “đã để bụng rồi” lại cảm giác như một cao thủ tình trường.
Nếu Lâm Vãn là cô gái trẻ đơn thuần, chỉ sợ nghe xong thì chắc sẽ rơi
vài bể tình của anh.
Thẳng thắn mà nói thì ngoài việc hiểu lầm ban
đầu, Chu Diễn Xuyên tạo cảm giác dễ dàng hòa hợp với người khác. Ngay cả khi anh không chủ động giao tiếp với người khác, nhưng anh ấy sẽ chủ
động quan tâm khi bạn cần, mà không chỉ thể hiện bằng lời nói mà là sự
trợ giúp thật sự để giải quyết vấn đề.
Anh tới khu bảo hộ buổi chiều, buổi tối lại âm thầm đóng góp. Hành động hết sức tình cảm này sẽ làm
người ta nhận thấy anh chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng chứ bên trong thì lại
ấm áp dịu dàng.
Nhưng chỉ cần hơi chú ý Lâm Vãn nhận ra Chu Diễn
Xuyên rất ít khi chủ động nói tới quá khứ của anh. Ngay cả khi thỉnh
thoảng đề cập tới, anh cũng chỉ nói qua loa, chưa bao giờ lấy quá khứ để mở ra câu chuyện với người khác. Nếu muốn tiếp tục nói chuyện đó với
anh thì sẽ bị đối xử giống người đàn ông họ Đặng kia, anh sẽ cư xử lạnh
nhạt. Chu Diễn Xuyên vẫn luôn duy trì sự bình thản, lại vô hình tạo một
khoảng cách với người khác.
Phần sau của bữa ăn lẩu, đề tài đều xoay quanh Chu Diễn Xuyên. Chung
Triển có vẻ thật sự ngưỡng mộ anh, cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện về
anh.
“Năm 2 anh ấy tham gia thi đấu máy bay không người lái đạt giải
quán quân, ông chủ Đức Sâm cũng theo dõi cuộc thi tại chỗ, lễ trao giải
vừa kết thúc đã đi tìm Chu Diễn Xuyên, mời anh ấy tham gia Đức Sâm
nghiên cứu máy bay không người lái. Chu Diễn Xuyên vừa học vừa giúp Đức
Sâm viết thuật toán điều khiển. Tới năm 4, chưa tốt nghiệp thì Đức Sâm
đã tuyên bố anh ấy là trưởng bộ phận R&D (Research & Development – nghiên cứu và phát triển sản phẩm).
Lúc đó anh ấy mới hơn 20 tuổi, tuổi còn trẻ, tương lai đầy hứa hẹn, không biết bao nhiêu người ghen tị.”
Câu chuyện về thiên tài trẻ tuổi nghe như huyền thoại.
Lâm Vãn yên lặng lắng nghe, tưởng tượng khi 20 tuổi Chu Diễn Xuyên sẽ thế
nào. Soái thì chắc chắn là vẫn soái rồi, mặt chắc sẽ non nớt hơn bây
giờ, ánh mắt trong sáng vô tư, giống như chỉ cần giang tay ra là ôm được cả thế giới.
Thiếu niên rực rỡ hào quang.
Chung Triển thở dài
chua xót: “Sau khi Chu Diễn Xuyên tốt nghiệp đại học, sự phát triển của
Đức Sâm ngày càng mạnh, nhưng không biết sao mới sau một năm, anh ấy đã
rời khỏi Đức Sâm.”
Lâm Vãn: “Là từ chức để ra xây dựng sự nghiệp?”
“Xây với dựng cái gì chứ.” Chung Triển xoa thái dương, có vẻ chán nản, “Đức
Sâm bắt anh ấy ký một thỏa thuận trong vòng 2 năm không được tham gia
vào các ngành liên quan. Sau đó thì không còn tin tức của Chu Diễn
Xuyên.”
*
Thang máy “đinh” một tiếng, ngừng ở khu vực thử nghiệm lầu 4.
Tào
Phong ngẩng đầu bước ra khỏi thang máy, đi một vòng quanh bộ phận thử
nghiệm, chặn một nhân viên tăng ca lại: “Có thấy Giám đốc Chu đâu
không?”
Nhân viên thành thật chào “Chào Tổng giám đốc Tào” rồi mới
chỉ tay về cuối hành lang: “Giám đốc Chu khi nãy có đến, bây giờ hình
như đi qua “lò nướng” rồi.”
Cái gọi là “lò nướng” của công ty, không
phải là loại nướng ra bánh mì hay loại nhà bếp chuyên dụng, mà chuyên
được sử dụng để kiểm tra độ biến chất của máy bay không người lái, có
công ty còn gọi là phòng thiêu.
Đẩy cửa vào, Tào Phong liếc mắt một
cái đã thấy Chu Diễn Xuyên đứng bên tỏng, cổ tay áo sơ mi xắn lên một
đoạn, chống tay lên mặt bàn. Anh hơi cúi đầu, đường nét cằm rõ ràng chia sườn mặt và đường cổ cong cong. Trong cửa sổ quan sát phía sau anh, một máy bay không người lái đang hoạt động, liên tục thay đổi độ cao trong
điều kiện thử nghiệm.
Tào Phong than thầm trong lòng, ai cũng là
người, hai mắt một mũi một miệng, sao Chu Diễn Xuyên lại có vẻ ngoài nổi bật vậy, bất kể là gương mặt hay vóc dáng đều xuất sắc hơn người bình
thường. Cũng may là đám cưới không mời anh làm phụ rể, nếu không thì bao nhiêu nổi bật của đám cưới sẽ bị anh cướp mất hết.
Tào Phong đang
suy nghĩ miên man, chợt nghe máy tính bảng có hai tiếng “Đức Sâm”, lập
tức hoàn hồn nhớ mục đích mình tối còn chạy tới công ty tìm người là để
làm gì. Anh hắng giọng, Chu Diễn Xuyên ngẩng lên nhìn.
“Ra đây có việc này bàn với cậu.” Tào Phong nói.
Chu Diễn Xuyên đi ra, thuận tay đóng cửa lại: “Chuyện gì?”
Tào Phong không đáp ngay, đi tới khu vực hút thuốc đầu cầu thang, lấy gói
thuốc ra chia cho Chu Diễn Xuyên một điếu, bật lửa châm lên, nhìn làn
khói lượn lờ: “Cậu có xem buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới của Đức
Sâm không?”
Chu Diễn Xuyên cúi đầu đốt thuốc: “Có.”
“Trong lòng
không dễ chịu hả.” Tào Phong gật đầu hiểu ý, “Nếu đổi lại là tôi thì
chắc cũng không vượt qua được vướng mắc này. Nếu cậu không thoải mái thì đừng xem, tư liệu cần thì bảo người sắp xếp cho cậu là được rồi.”
Chu Diễn Xuyên yên lặng nhìn anh, đôi mắt trong veo dưới làn khói lượn lờ
lại có vẻ hết sức bình tĩnh: “Tôi không có cảm giác gì đặc biệt.”
Câu an ủi kế tiếp của Tào Phong bị kẹt lại trong miệng: “Hả?”
Chu Diễn Xuyên cười nhẹ, gạt tàn thuốc đi: “Phân tích sản phẩm mới của Đức
Sâm là việc mà công ty nào cũng phải làm, tôi cũng vậy. Nhân lúc đang
đợi kết quả thử nghiệm độ biến chất của máy bay thì tôi xem cùng với mọi người, anh không cần phải xuân thương thu buồn giùm tôi.”
“…” Tào Phong cứng họng, rất nhiều lời muốn nói mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh với Chu Diễn Xuyên quen biết nhau đã nhiều năm, những gút mắc trong
chuyện với Đức Sâm năm xưa anh cũng biết rất rõ, nhưng cẩn thận ngẫm
lại, anh chưa từng thấy Chu Diễn Xuyên có vẻ sa sút tinh thần. Nhưng Tào Phong suy bụng ta ra bụng người, cứ cảm thấy nếu anh rơi vào trường hợp như Chu Diễn Xuyên, cho dù phải bắt đầu lại từ đầu thì cũng rất khó giữ được thái độ bình thản với Đức Sâm.
Người xung quanh đều cảm thấy
cấu tạo đầu óc Chu Diễn Xuyên dường như sinh ra là để làm máy bay không
người lái. Một người như vậy mà bị tách khỏi lĩnh vực của mình thì là
một việc quá mức tàn nhẫn, bất công.
Chu Diễn Xuyên xoay người tựa
lưng vào tường, hơi nâng cằm lên, tầm mắt nhìn đèn treo trên trần nhà:
“Tào Phong, một đời người rất dài, rời đi chỉ có hai năm thôi mà, chẳng
sao cả.”
Tào Phong gật đầu, chợt nhớ tới khi còn đi học nghe thầy
giáo nói: “Càng là người bình thường, thì càng so hơn thua được mất. Các em phải biết trên thế giới này có một loại người, cho dù có đẩy anh ta
vào vực sâu, chỉ cần trong lòng anh ta còn có ánh sáng, thì các em sẽ
thấy anh ta lại xuất hiện trên đỉnh cao.”
Chu Diễn Xuyên có lẽ chính
là người như thế. Mặc kệ trải qua bao lâu, bên ngoài bãi biển hóa nương
dâu thế nào, trong lòng anh vĩnh viễn là thiếu niên chân thành.
“Thôi, không nói tới chuyện này nữa.” Tào Phong phun khói ra, quay đầu, “Gần đây cậu với Lâm Vãn phát triển thế nào?”
“Kết quả kiểm tra có lẽ gần xong rồi.”
Chu Diễn Xuyên cũng không muốn nói tới chuyện này, thấy câu chuyện bước qua giai đoạn nói chuyện phiếm thì dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong
tay, định quay về phòng thử nghiệm tiếp tục nghiên cứu.
Tào Phong ồn ào sau lưng anh: “1 tháng 5 tôi làm đám cưới, xếp hai người ngồi cạnh nhau đấy!”
Chu Diễn Xuyên không đáp, bỏ lại cho anh một bóng lưng.
*
Ngày cứ thế trôi qua đến cuối tuần.
Kế hoạch “Đưa Nhạn về nhà” rất thuận lợi, ngày đầu tháng 4, Lâm Vãn up ảnh lên mạng như thường lệ. Sau khi xác nhận với các đồng nghiệp thiết bị theo dõi được gắn trên mình
Nhạn vẫn đang hoạt động bình thường, cô chạy ra ngoài thông báo với Hách Soái tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.
“Phần kế tiếp giao cho hai người.”
Cô cười với Hách Soái, lại chào hỏi với hai người phi công điều khiển
máy bay ngồi trong xe, “Chờ khi mọi người quay lại Nam Giang, tôi mời
mọi người ăn cơm nhé.”
Hách Soái tạo dáng cool ngầu, xong rồi lại
hỏi: “Tôi đại diện cho quần chúng nhân dân hỏi một câu, cô với lão đại
chúng tôi là quan hệ gì vậy?”
Lâm Vãn nghiêm túc nói: “Quan hệ của tôi với anh là gì thì quan hệ của anh ấy với tôi là thế.”
“… Sao tôi lại có thể so với lão đại chứ.” Hách Soái rất biết mình biết
ta, “Có điều lão đại chúng tôi thật sự rất được, cô có muốn suy xét một
chút không?”
Lâm Vãn lui vài bước, làm như không nghe thấy, cười tủm tỉm vẫy tay tạm biệt anh ta.
Hai mươi mấy ngày sau, mỗi ngày Lâm Vãn đều cập nhật trạng thái của
Nhạn xám trên weibo. Từ sau khi bay thử nghiệm thành công, không ít
người quan tâm yêu thích chim đều chú ý tới lần hợp tác xuyên ngành nghề này. Hiện giờ không chỉ nhìn đám Nhạn con không cha không mẹ dưới sự
dẫn dắt của máy bay không người lái bay xuyên qua nửa Trung Quốc, mỗi
người theo dõi đều biến thành bà mẹ già lo lắng cho đàn con, mỗi ngày
đúng giờ đều bình luận hỏi “Bay đến đâu rồi?” “Có thuận lợi không?” “Có
gặp nguy hiểm gì không?”
Dĩ nhiên trừ những người nhiệt tình yêu quý
động vật thì vẫn có không ít những người ngược dòng. Nói tới nói lui
cũng có nhiêu đó, cảm thấy mấy người này ăn no rửng mỡ, chỉ vì mấy con
chim mà mất tiền mất sức, tiền này không bằng quyên góp cho trẻ em miền
núi các kiểu.
Thời còn đi học Lâm Vãn thường xuyên tranh cãi với mấy
người này, bây giờ lâu dài cũng chả buồn cãi cọ. Dù sao có rất nhiều đạo lý, người không muốn hiểu sẽ không bao giờ chịu hiểu.
Thời tiết dần nóng lên, mùa hạ dài lê thê của Nam Giang cũng chính thức bắt đầu.
Chiều tối ngày 1/5, Lâm Vãn thay một chiếc váy ngắn đi tiệc, đi tham gia lễ
cưới. Đám cưới của La Đình Đình, người giới thiệu Chu Diễn Xuyên với cô. Sau này Lâm Vãn mới biết, hóa ra chồng sắp cưới của La Đình Đình là
người của Tinh Sang, Tào Phong.
Có mối quan hệ này, Lâm Vãn cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây Chu Diễn Xuyên không hiểu cô nói “chim” thì thật sự đúng nghĩa là “chim”. Bởi vì cô và La Đình Đình không thân,
người ta chỉ biết đại khái cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có công việc,
cụ thể là làm việc gì, ở đâu thì không rõ. Ngay cả thiệp mời đám cưới
cũng là cha mẹ La Đình Đình gửi tới nhà mẹ cô. Nhưng mà mấy hôm nay mẹ
cô không rảnh, quyết định để cô đại diện tham dự lễ cưới.
Sảnh tiệc được bao phủ bởi đèn và hoa, không khí lãng mạn khắp nơi.
Lâm Vãn gửi tiền mừng cho phụ dâu, mới vừa đi vào trong đã nhận được điện
thoại của Chung Giai Ninh đang đi du lịch, cô ấy hỏi tiệm bánh ngọt thủ
công ở đó.
“Tao đi 3 năm trước rồi, đâu còn nhớ rõ được.” Lâm Vãn
nói, “Tối tao về nhà coi lại là tên gì, trong máy tính có ghi nên chắc
sẽ còn.”
Chung Giai Ninh hỏi: “Bây giờ mày đang ở ngoài à?”
“Ừ,
không phải hôm nay có người kết hôn sao.” Lâm Vãn dừng chân, nghiêng mặt về phía bàn tròn bên trái, phát hiện một hình bóng quen thuộc, “A, Chu
Diễn Xuyên?”
Trong sảnh tiệc ồn ào, cô lại nói nhỏ nên Chung Giai Ninh nghe không rõ.
Chung Giai Ninh ngẩn ra: “Mày lừa tao đi kết hôn với Chu Diễn Xuyên?! A a a,
tụi mình có phải bạn bè không vậy, mày kết hôn mà không nói với tao!”
Nghĩ bậy thì thôi đi, còn ở đó mà tự tủi thân nữa chứ. Lâm Vãn méo xệch
miệng, cao giọng cắt ngang: “Tao không kết hôn với Chu Diễn Xuyên! Mày
mới kết hôn với anh ấy, cả nhà mày đều kết hôn với anh ấy!”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông vốn đang cúi đầu chơi di động nghe tiếng ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh yên lặng như chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT