Lâm Vãn cúp điện thoại, hít sâu một hơi, tự cảnh cáo bản thân sau này dù gõ chữ hay nói chuyện thì phải hết sức cẩn thận.

Cô vuốt tóc, làm như không có gì mỉm cười chào Chu Diễn Xuyên, quay lưng để lại bóng dáng đẹp đẽ cho anh, mỉm cười nói với phù dâu dẫn đường: “Tôi ngồi ở đâu ạ?”

Hôm nay khách rất đông, chỗ ngồi đã được bố trí sẵn. Phù dâu nhìn điện thoại xác nhận vị trí, sau đó chỉ hướng cho cô: “Đây ạ, là bàn này.”

Nụ cười Lâm Vãn lập tức đờ ra, đầu căng lên, quay lại xác nhận lại lần nữa.

Chính xác, không sai, hướng phù dâu chỉ chính là bàn của Chu Diễn Xuyên.

Phù dâu hâm mộ liếc nhìn cô: “Chính là bên trái anh soái ca đó.” Trên mặt cô ấy còn hiện lên vẻ ửng hồng đáng ngờ, có lẽ hận không thể thay thế Lâm Vãn ngồi cạnh soái ca cả buổi tối hạnh phúc.

Dường như có hàng vạn con Alpaca gào rú chạy như điên trong lòng Lâm Vãn, hai chân cô mọc rễ dưới đất, không thể nhúc nhích được một bước.

Chu Diễn Xuyên lại nửa cười nửa không nhìn cô, dáng vẻ như thể “Cô lại đây rồi chúng ta từ từ mà nói chuyện”.

Phù dâu thấy cô bất động hỏi, “Cô Lâm, sao thế ạ?”

“Dạ không sao,” Lâm Vãn cười với cô ấy, “Móng tay của cô đẹp quá.”

Nói rồi thong thả ung dung đi tới bên cạnh bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Những người khách đang ngồi trước đó không nhịn được mà nhìn cô. Mặt Lâm Vãn vốn dĩ bình thường đã xinh đẹp, hôm nay tham dự lễ cưới nên chăm chút trang điểm kỹ càng, chiếc váy hồng nude tôn lên đường cong cơ thể, từng cử động đều hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Rất nhanh đã có người chủ động bắt chuyện với cô.

Thái độ Lâm Vãn rất phù hợp, không xa cách nhưng lại không quá mức nhiệt tình, nói nói cười cười làm quen với mọi người trong bàn.

Chu Diễn Xuyên vẫn không nói lời nào, dùng điện thoại xử lý xong công việc mới thản nhiên quét mắt qua cô một cái.

Cô đang trò chuyện với người khác, môi hơi hé ra, cánh môi căng mọng, ẩm ướt, tựa như đóa hồng sáng sớm đọng sương.

Lâm Vãn nhận thấy Chu Diễn Xuyên đang nhìn mình, liền chào anh: “Chào buổi tối, anh Chu.”

“Xin chào.” Chu Diễn Xuyên nói.

Tuyệt vời!

Lâm Vãn mừng thầm, phải vậy chứ, cần gì để tâm tới chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn khi nãy. Cứ xem như không có chuyện gì mà bỏ qua chuyện xấu hổ vừa rồi, đây chính là điều hiểu biết ngầm giữa những người trưởng thành. Lâm Vãn hài lòng nhìn anh chớp chớp mắt, thả lỏng cảnh giác, uống một hơi cạn sạch ly nước trước mặt.

Chu Diễn Xuyên dường như đang chuẩn bị thời cơ, đột nhiên mở miệng: “Nghe nói tôi kết hôn?”

“Khụ khụ khụ—”

Lâm Vãn bị sặc, vội vàng lấy khăn giấy che miệng.

“Hơn nữa còn kết hôn với cả nhà?”

“…”

“Cô Lâm lại còn nhiệt tình sắp xếp cho tôi vi phạm chế độ hôn nhân gia đình,” Chu Diễn Xuyên nghiêng người nhìn cô, “Muốn tôi bị bắt à?”

Có lẽ tâm tình anh có vẻ không tồi, âm cuối hơi cao lên tựa như cái móc câu, chờ người tới mắc câu.

Lâm Vãn dùng khăn giấy che nửa mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng lấp lánh trừng mắt nhìn anh. Cô chưa hết ho khan, đuôi mắt còn hơi hồng hồng.

Chu Diễn Xuyên khi dễ cô chưa có cách nào lên tiếng, cong cong khóe môi, kéo dài giọng lười biếng: “Thật là tàn nhẫn quá.”

“…không chịu yên đúng không.”

Lâm Vãn ném khăn giấy qua một bên, hắng giọng, nói lại đầu đuôi sự việc, “Chỉ là hiểu lầm thôi, anh có thể có phong độ chút được không chứ.”

Chu Diễn Xuyên hơi nhướng mày: “Ấm ức cô một chút, ráng chịu đựng đi.”

“Hả?”

Lâm Vãn không hiểu ra sao, mất nửa phút sau mới hiểu ẩn ý trong lời anh.

Cả tháng 4 hai người không có liên hệ với nhau, lần cuối cùng nói chuyện với nhau, cô ném cho người ta một câu “Ráng chịu đựng đi” rồi không có nói gì thêm.

Nghĩ kỹ lại rồi, Lâm Vãn đúng là nói không nên lời.

Mối hận cả tháng rồi, “ngài” còn ghim vậy hả?

Lâm Vãn kiềm chế xúc động muốn chửi thề, nhìn anh, nở nụ cười rực rỡ, rồi quay đi không thèm nhìn anh nữa.

Không bao lâu sau, hôn lễ chính thức bắt đầu.

La Đình Đình mặc áo cưới trắng, ở trên sân khấu nói lời thề nguyện với Tào Phong.

Lâm Vãn không thân với cả hai người, hôm nay đến tham gia xem như hoàn thành nhiệm vụ. Cô lơ đãng nhìn lên sân khấu xem hai người trao nhẫn, trong đầu lại nghĩ tới sách tranh về chim hoang dã mà chủ nghiệm Ngụy nói năm trước.

Đừng tưởng kế hoạch đưa Nhạn về nhà kia quyết định nhanh chóng, tất cả đều vì nếu chậm trễ thì sẽ có hậu quả khôn lường. Còn những công việc khác thì không có thời gian giới hạn, công việc của đơn vị sự nghiệp nhàn nhã được thể hiện không thiếu chút nào, tới khi cần thì giục giã tới mức muốn ngay hôm sau là phải có kết quả. Tới khi Lâm Vãn làm sống làm chết mới hoàn thành tập tranh, giao bản thảo lên thì y như đá chìm đáy biển, không gợn lên nổi một đợt sóng. Phải đợi Viện nghiên cứu nhớ ra còn một việc như thế thì không biết tới tháng nào năm nào.

Lâm Vãn vì quyển sách này mà cố gắng mấy đêm liền, không cam tâm thành quả lao động của mình bị lãng phí, định một ngày nào đó chủ nhiệm Ngụy có thời gian thì phải nói chuyện này với ông.

Trước mặt cô có vật gì màu hồng hồng tím tím bay tới.

Suy nghĩ của Lâm Vãn không để ở đây, phản ứng cũng chậm mất một nửa, chờ khi cô thấy rõ đó là bó hoa do cô dâu tung ra thì đã không còn tránh kịp, chỉ còn cách ngây người nhìn bó hoa đang bay tới.

Trong khoảnh khắc đó cô lại còn nghĩ được một chuyện, không ngờ La Đình Đình nhìn rất mảnh khảnh mà sức lực lại lớn như vậy.

Cùng với tiếng Ồ đầy thất vọng của mấy cô gái độc thân đứng dưới sân khấu đón hoa, một cánh tay gầy gầy chợt vươn ngang tầm nhìn Lâm Vãn.

Thần kinh vận động của Lâm Vãn như được kích hoạt, cô theo bản năng lùi lại trốn, khuỷu tay chạm vào ly rượu vang đỏ để cạnh bàn.

“Bộp”, bó hoa cô dâu rớt trên bàn. Cùng lúc đó, ly rượu vang đỏ ở cạnh bàn cũng đổ thẳng xuống váy cô.

Lâm Vãn sững sờ, ngẩng đầu nhìn chủ nhân cánh tay đó.

Chu Diễn Xuyên cũng bất ngờ, nhíu mày: “Cô tránh cái gì?”

“Tự nhiên anh thấy có bàn tay vụt tới không lẽ anh không né?” Lâm Vãn cực kỳ ấm ức.

Chu Diễn Xuyên cũng giật mình, sau đó nghiêng mặt đi cười, rồi lại nhìn cô, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ: “Vậy sao nguyên bó hoa to như thế bay tới cô lại không né?”

“…”

Lâm Vãn hình như bị đơ luôn, không biết nên đáp lại anh thế nào.

Trên kia La Đình Đình cầm micro, áy náy: “Xin lỗi tôi mạnh tay quá, Lâm Vãn, cô không sao chứ?”

Lâm Vãn phất phất tay, không muốn vì chuyện nhỏ này mà phá hỏng không khí buổi tiệc.

“Vậy xem như hoa này là cô nhận được,” La Đình Đình dí dỏm, “Chúc cô sớm tìm được người trong lòng nhé!”

Đội – ơn – “ngài”.

Lâm Vãn nở nụ cười bên ngoài, trong lòng nói thầm một câu.

Chờ tới khi mọi người không chú ý đến bên này nữa, cô mới dịch ghế ra, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Chu Diễn Xuyên hơi suy nghĩ gì đó, chăm chú nhìn theo bóng cô, lát sau lấy áo khoác đi theo qua.

Nhà vệ sinh bên ngoài sảnh tiệc.

Lâm Vãn chán nản cúi đầu lấy khăn giấy lau vết rượu trên váy. Rượu vang đỏ này quá rắc rối, không chỉ làm váy cô nhuộn màu đỏ mà còn làm nó trở nên trong suốt.

Hay là mượn phòng của La Đình Đình, lấy máy sấy sấy khô thử?

Cô đang suy nghĩ thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

Lâm Vãn khó hiểu ngẩng lên, từ gương nhìn ra cửa WC. Đây không phải nhà vệ sinh riêng, cửa chẳng khóa, người bên ngoài tự đẩy cửa vào không được sao?

Yên lặng vài giây, tiếng gõ cửa lại vang lên, tiếng Chu Diễn Xuyên đồng thời vang lên: “Lâm Vãn.”

“Hả?” Cô đi ra mở cửa, nói nghiêm túc, “WC nam ở bên cạnh.”

Chu Diễn Xuyên nghiêm nghị nhìn cô vài giây: “Xử lý có được không?”

Thật ra không cần Lâm Vãn trả lời, đáp án đã hiện rõ trước mặt anh. Vết rượu thấm qua lớp vải ren mỏng ở ngực, chỉ cần hơi chú ý là có thể thấy được phần da trắng nõn và hình dạng nội y bên trong.

Chu Diễn Xuyên dời mắt đi, đưa áo khoác tối màu cho cô: “Cô mặc vào trước đi.”

“… cảm ơn.”

Lâm Vãn nói nhỏ, nhận áo khoác trong tay anh.

So với mấy cô gái khác, cô cũng được xem là cao gầy, nhưng mặc áo Chu Diễn Xuyên vào thì tự nhiên thành nhỏ nhắn xinh xắn. Vạt áo khoác rũ theo chân cô, đợi cô cài kín nút lại thì bao bọc chặt lấy cô.

Lâm Vãn bước khỏi nhà vệ sinh: “Tôi đi chào La Đình Đình một tiếng, hôm nay tôi về trước.”

Chu Diễn Xuyên không có ý kiến, đi theo sau cô trở về sảnh tiệc.

Cô dâu chú rể đang chào bàn ngay bàn họ, nhìn thấy hai người quay lại, La Đình Đình lại xin lỗi: “Xin lỗi cô nhiều nhé, tiền giặt là cứ gửi hóa đơn cho tôi.”

“Thật sự không sao mà,” Lâm Vãn rót ít rượu vào ly, chạm ly với cô ấy, “Trăm năm hạnh phúc.”

Tào Phong bên cạnh hơi nhếch môi, anh nhận ra áo khoác trên người cô là của Chu Diễn Xuyên. Đây là áo vest được làm từ một nhà chuyên may vest đã có tay nghề trăm năm, cổ tay áo có đính cặp khuy măng sét bằng bạch kim, cực kỳ quý giá.

Chào hỏi vài câu, chào La Đình Đình xong, Lâm Vãn cầm ví định ra về. Váy còn hơi ướt dính lên người rất khó chịu.

Cô mới bước ra một bước, Chu Diễn Xuyên cũng gật đầu chào người cùng bàn, có vẻ muốn cùng cô rời đi.

Lâm Vãn hơi ngạc nhiên: “Anh cũng về à?”

Hôm nay là hôn lễ của người hợp tác, đi sớm như vậy cũng được sao?

Chu Diễn Xuyên rũ mắt, ung dung lên tiếng: “Nếu không thì tôi không cần lấy áo khoác về à?”

“…Ờ”

*****

Tác giả có lời muốn nói: Anh muốn áo khoác hả? Anh muốn người thì có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play