Đôi khi Chung Giai Ninh chửi cô: “Mày coi lại mày đi nha, cứ mỗi lần mày
trêu cho anh ấy “ăn dấm” bị bắt quả tang thì lại xoắn xít đi dỗ dành.
Sao không giải quyết tận gốc luôn cho xong. Tao mà có bạn trai đẹp trai
vậy thì tao chiều lên tới trời, bọn râu ria bên ngoài không có cửa.”
“Mày không biết gì hết, đó là thú vui của tụi tao.” Lâm Vãn cười đáp, “Tao
thích nhìn ảnh ghen, vừa lạnh lùng vừa khó chịu, kiểu ‘mau mau tới dỗ
anh đi’. Cảm giác như phải đem tất cả những gì tốt nhất để làm anh ấy
vui vẻ.”
Chung Giai Ninh cạn lời, không thèm nói trắng tim đen:
Đó không phải là mày dỗ Chu Diễn Xuyên mà chính là Chu Diễn Xuyên đang
trêu ngược lại mày.
Lúc này Lâm Vãn từ đang gối đầu lên
đùi Chu Diễn Xuyên đã ngồi thẳng dậy, nửa ngồi nửa quỳ trên ghế, thành
thật hứa: “Cục cưng đừng lo, em chỉ chơi bời với chim chóc cho vui
thôi.”
“Thật không?” Chu Diễn Xuyên uể oải hỏi, “Vậy hôm nay em có vui không?”
Lâm Vãn thở dài tiếc nuối: “Bình thường. Cái chính là vì nó còn nhỏ quá, em không thích trẻ trâu vậy.”
“…”
Chu Diễn Xuyên không ngờ cô lại nói đáp án kỳ lạ vậy, sau khi ngơ người hai ba giây thì bật cười.
Đêm nay anh cầm ly rượu để xã giao nhưng không uống nhiều. Bây giờ bị lời
bông phèn của Lâm Vãn chọc cười lại thấy như cơn say toát ra.
Nhẹ nhàng mà không hề khó chịu.
Tựa như mùa hè từ bên ngoài đường nóng bức bước vào căn phòng có máy điều
hòa, mở tủ lạnh, lấy một ly nước bạc hà mát lạnh. Giống như mùa đông đi
trong tuyết rất lâu, cuối cùng tìm được căn nhà gỗ ấm sực.
Mọi dây thần kinh trên người đều thả lỏng ở trạng thái thoải mái nhất.
Lâm Vãn nhìn anh, cuối cùng không nhịn được hôn lên môi anh.
Cô không biết sao nhưng cô thấy tiếng cười của Chu Diễn Xuyên hay hơn
người khác, như thể nó mang một luồng điện bí mật có thể truyền từ tai
vào cơ thể cô.
Cô hiểu vì sao Chu U vương lại chịu đốt lửa triệu
tập chư hầu chỉ để đổi lấy nụ cười mỹ nhân, cho dù sử sách chửi mắng khó nghe thế nào thì ít nhất niềm vui khi đó còn hơn mọi thứ trên đời.
Từ khi trao nhẫn đính hôn tới giờ, chỉ có lúc này mới thực sự thuộc về hai người.
Rèm cửa trong phòng được kéo chặt, chỉ có hai ngọn đèn trên tường phát ra ánh sáng mờ ảo.
Không khí có chút mùi hương rượu ngọt ngào phảng phất làm cho nhiệt độ trong
phòng càng thêm say, tay hai người đan xen nhau, hai chiếc nhẫn khắc lời thề hẹn.
Không cần nói gì, ngôn từ dường như trở nên không đủ,
mọi cảm xúc chỉ có thể thông qua ánh mắt, chuyển động cơ thể. Tựa như
băng tuyết mùa xuân tan chảy quanh co quanh rừng núi, lướt qua những nơi cấm địa chưa có dấu chân người, cuối cùng chảy xuôi dòng.
…
Sau khi kết thúc, Lâm Vãn nhúc nhích ngón tay cũng lười.
Chu Diễn Xuyên ôm cô đi tắm, nước nóng phủ lên da thịt làm cô buồn ngủ. Lâm Vãn cố gắng mở mắt ra, trong làn hơi nước mù mịt nhìn anh, cảm giác ánh sáng ở đây còn tốt hơn cả sofa, Chu Diễn Xuyên đẹp trai hơn bao giờ, vì vậy lại không kiềm được mà hôn anh.
Sau đó, cô bị ép trải nghiệm độ láng mịn tường phòng tắm ra sao.
Mọi thứ chao đảo, có cảm giác như cô rơi xuống vài lần, nhưng Chu Diễn
Xuyên lại kéo cô về. Tay anh trông trắng trẻo gầy guộc nhưng lúc cần
dùng sức lại đầy đủ sức mạnh, chỉ cần ôm cô vào lòng là có thể đắm chìm
trong ánh mắt anh.
Mái tóc dài của Lâm Vãn đẫm nước, dính vào tấm lưng trần của cô khá khó chịu. Anh dùng tay vuốt qua giúp cô, sau đó
lại như có như không trêu cô, nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo đã mờ dần.
“Em rất yêu anh.” Cô ngẩng đầu, chủ động hôn anh, nói: “Em rất yêu anh.”
Chu Diễn Xuyên mạnh mẽ hôn lại cô, hôn đến khi cô lắc đầu phản đối, giọng
anh trầm thấp mang ý cười: “Anh nghe nói những lúc thế này mà nói lời
yêu thương phần lớn là nói dối.”
“Đừng nghe người ta nói bậy,” mắt Lâm Vãn ướt rượt trừng anh, “Em thích nói yêu anh, từ nay về sau ngày nào cũng nói.”
Chu Diễn Xuyên cười: “Vậy vất vả cho cưng rồi, nhưng có thể anh không thường xuyên nói đâu.”
“Không sao hết…”
Cô thực sự không để tâm những chi tiết vụn vặt đó, vì tính cô thích bày tỏ tình cảm nhưng không có nghĩa phải ép buộc đối phương phải làm vậy với
mình.
Chu Diễn Xuyên tắt nước, cúi đầu mút giọt nước trên cổ cô: “Thôi, không sao, anh làm là được.”
Lâm Vãn: “…”
Chu Diễn Xuyên, anh hư rồi có biết không!
*
Lịch trình hai ngày tới của Chu Diễn Xuyên vẫn bận rộn.
Anh đi nước ngoài không thể nhân tiện mà du lịch luôn như một số người, lý
do là anh thật sự bận rộn, trao đổi với mọi người về vấn đề kỹ thuật khô khan là một việc cũng hao hơi tốn sức.
Lâm Vãn cũng có những việc phải làm.
Cô có duyên với hai người phụ nữ chuyên về bảo vệ động vật hôm tiệc rượu
đầu tiên, tình cờ có hôm trao đổi trên diễn dàn lại gặp nhau, cô nảy ra ý tưởng muốn hẹn họ để phỏng vấn.
Việc phổ cập khoa học của Chim
hót khe chủ yếu vẫn do Lâm Vãn phụ trách. Cô thực hiện công việc này
nhuần nhuyễn, đề cương phỏng vấn được thiết kế tỉ mỉ. Quá trình phỏng
vấn kéo dài một tiếng rưỡi với nội dung chuyên sâu đủ để tổ chức cả buổi hội thảo.
Cô không muốn làm việc qua loa đại khái nên khi Chu
Diễn Xuyên có cuộc họp, cô ở khách sạn kiểm tra tài liệu, viết bản thảo. Ngày bế mạc diễn đàn, cô gửi bản thảo đã dịch cho đối phương, chủ động
mời họ đến Trung Quốc giao lưu, kinh phí do Quỹ tài trợ.
Chu Diễn Xuyên quan sát mọi việc, thực sự phục năng lực giao tế của cô.
Hoàn tất mọi việc đã là chiều, sáng thứ hai sẽ về nước.
Lâm Vãn ngồi ghế sau dùng điện thoại gửi email cho Thư Phỉ báo cáo về tình
hình diễn đàn, gửi xong email, cô ngẩng đầu, phát hiện cảnh ngoài cửa sổ lạ lẫm.
“Không về khách sạn à anh?” Cô hỏi.
“Không.” Chu Diễn Xuyên đáp, “Đưa em đi ngắm sao.”
*
Rừng quốc gia nằm cách khách sạn 1 giờ lái xe. Trong đó có hàng chục điểm
cắm trại, có thể đặt lịch hẹn trước ở bất kỳ điểm nào mình muốn. Khung
cảnh tại mỗi điểm khác nhau, điểm duy nhất giống là có thể nhìn thấy cả
một bầu trời sao mênh mông vào buổi tối.
Khi xuống xe Lâm Vãn hết sức ngạc nhiên, cô không biết Chu Diễn Xuyên đã sắp xếp từ trước, sau
khi dừng xe, anh không chỉ lấy lều, nệm chống thấm, túi ngủ mà còn lấy
những đồ đạc cần thiết để cắm trại. Ngoài ra còn cả hành lý của họ ở
khách sạn, có vẻ như dự định ngày mai rời khu cắm trại thì sẽ đến thẳng
sân bay luôn.
Bất ngờ này đủ để làm cô phấn chấn, nhưng điều bất ngờ lớn hơn còn ở phía sau.
Khu cắm trại Chu Diễn Xuyên chọn có tầm nhìn rộng, lưng tựa núi, hướng ra
hồ. Ba bốn giờ chiều, non xanh nước biếc, làn nước trong vắt được ánh
mặt trời chiếu lấp lóa, những chú chim thong thả chải lông đón cô.
Chu Diễn Xuyên bình thản gật đầu: “Có thể nhân cơ hội này nói thêm vài câu. Dù sao thì tới khi mặt trời lặn em sẽ không thèm nói chuyện với anh
nữa.”
Lâm Vãn lấy thiết bị ra khỏi vali, dỗ dành ngọt lịm: “Không có đâu. Mắt em ngắm chim, miệng em nói chuyện với anh, tim em thì dành
để yêu anh.”
Chu Diễn Xuyên vác cái gì đó giống như lều bước qua
một bên: “Không cần đâu cưng, em nên tập trung đi, biết đâu tìm được mấy con chim không còn trẻ trâu để chơi đàng hoàng với chúng.”
Lâm Vãn cười muốn phát sặc.
Tuy nhiên khi cười đùa xong, khi bắt đầu ngắm chim thì cô rất ít nói. Mỗi
lúc nói cô đều hạ giọng xuống thấp, yên lặng chia sẻ với Chu Diễn Xuyên
những loài chim mà cô thấy trên màn hình, những hành động thú vị của
chúng.
Chu Diễn Xuyên dựng lều xong thì lấy một chiếc ghế xếp
ngồi cạnh cô, anh viết mã, cô ngắm chim, thỉnh thoảng đáp lại cô vài
câu, tiếng bàn phím gõ lúc nhanh lúc chậm.
Sở thích của hai người vẫn hoàn toàn khác nhau, nhưng không có gì bất đồng nhau.
Ngắm chim là hoạt động nghe tưởng vui nhưng lại nhàm chán.
Các loài chim sống trong tự nhiên không phải là loại động vật diễn trong
rạp xiếc. chúng không cần nghĩ về việc con người muốn xem gì, chúng chỉ
cần lang thang tự do, di chuyển trên bầu trời theo ý thích. Có khi cả
nửa tiếng đồng hồ không thấy con nào, đôi khi chỉ vài phút cũng có thể
khiến bạn hoa mắt không biết nên nhìn ở đâu.
Sau thời gian dài
chờ đợi, có thể chỉ có được rất ít hình ảnh có thể chụp làm tư liệu,
nhưng Lâm Vãn thích ngắm chim, Chu Diễn Xuyên tình nguyện ở lại đây với
cô.
Trời sẫm tối, hoàng hôn đã tắt, chim bay về tổ không còn xuất hiện nữa.
Lâm Vãn vươn vai, mở ứng dụng trên di động, tải một đoạn video về chim lên, đổi ống kính rồi hỏi: “Anh đói bụng chưa?”
Anh không chuẩn bị nhiều thức ăn, Chu Diễn Xuyên lấy bếp khu cắm trại để làm hai cái sandwich đơn giản, đưa cho Lâm Vãn.
Ăn bánh xong, Lâm Vãn uống ly sữa, liếm môi hỏi: “Anh thấy chiều nay có vui không?”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô: “Sợ anh chán?”
“Dĩ nhiên rồi, nếu như anh thấy không vui thì sau này không cần miễn cưỡng đi theo em.”
Cô để ly sữa sang một bên, co chân lên, gác cằm lên đầu gối nói: “Dù sao
thì em cũng hy vọng thời gian ở cạnh nhau cả hai đều thấy vui vẻ thoải
mái.”
Phía xa có nhóm thanh niên đi chơi đang uống rượu ồn ào.
Những tiếng cười đùa, hò hét văng vẳng vọng tới lại làm không khí bên
này trở nên yên tĩnh và nhẹ nhàng hơn.
Chu Diễn Xuyên ngồi xuống, chợt đưa tay níu lấy gáy cô, hơi ép cô ngẩng đầu: “Nhìn lên trời kìa.”
Lâm Vãn nín thở.
Những ngôi sao lấp lánh là kho báu mà vũ trụ ban tặng cho con người.
Đối với những người lớn lên ở thành phố, chúng là những điều bí ẩn trên bầu trời, là những truyền thuyết kỳ ảo, mê hoặc hấp dẫn. Những ngôi sao ấy
được ca tụng hàng ngàn hàng vạn lần trong lịch sử thơ ca, đến bây giờ
vẫn lôi cuốn những người từ phương xa tới chiêm ngưỡng.
Dải ngân hà kéo dài khắp bầu trời, kết nối những ngôi sao rải rác khắp nơi, phát ánh sáng rực rỡ trong đêm.
“Đẹp không?” Chu Diễn Xuyên hỏi.
Lâm Vãn gật đầu, lòng ngập đầy sự mãn nguyện.
Từ lâu cô đã muốn cùng Chu Diễn Xuyên ngắm sao, nhưng cô không bao giờ
nghĩ rằng khi được thỏa nguyện lại lúc họ đã thực sự có hôn ước với
nhau.
Chu Diễn Xuyên buông tay, đặt tay lên vai cô, ngẩng đầu ngắm trời, nhân lúc cô không để ý thì cúi xuống hôn cô.
“Chỉ cần ở bên em thì làm gì cũng vui.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT