Thời gian làm thủ tục hải quan rất lâu, hơn 12h mới tới được khách sạn.
Chu Diễn Xuyên vào nhà tắm tắm rửa thay đồ, ăn trưa với Lâm Vãn trong
phòng. Diễn đàn khai mạc lúc 2h chiều, là đại diện duy nhất của lĩnh vực máy bay không người lái Trung Quốc được mời, anh cần có bài phát biểu ở lễ khai mạc, lịch trình dày đặc, không có thời gian để nghỉ ngơi cho
khỏi lệch múi giờ.
Lâm Vãn đã ngủ một giấc trên đường về khách
sạn nên giờ cô thấy bớt buồn ngủ. Khi Chu Diễn Xuyên từ nhà tắm ra, cô
lấy bộ trang phục lịch sự trong vali ra hỏi: “Em mặc bộ này được không?”
Chu Diễn Xuyên mặc cái áo sơ mi đã chuẩn bị trước, cài nút nói: “Em ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Lâm Vãn không hiểu: “Tại sao?”
Rõ ràng là khi xuống máy bay, nhân viên ban tổ chức đến đón đã đưa cô một
tấm thẻ ra vào, nghe nói họ mới cầu hôn nhau mười mấy tiếng trước còn
hóm hỉnh nhắc cô “Nhất định phải đến xem hôn phu cô phát biểu”, sao
trong nháy mắt cô bị biến thành cô gái bị bỏ rơi trong khách sạn rồi?
Chu Diễn Xuyên hơi ngước cằm, nhìn gương cài cái nút cuối cùng, cầm cà vạt
lụa trên lưng ghế: “Bay hơn mười tiếng, hội thảo hơn 3 tiếng, anh sợ
lưng em chịu không nổi.”
Sau khi được anh nhắc, Lâm Vãn mới nhận
ra phần sau thắt lưng cô đúng là đã ân ẩn sưng đau. Thực tế thì cô hồi
phục tốt, chỉ cần không làm việc nặng thì cô như bình thường trước khi
bị thương, nhưng quá trình di chuyển đường dài thì thấy rõ sự khác biệt.
Lâm Vãn thật sự không dám chủ quan với sức khỏe, cô tiếc nuối thở dài, bước lại cầm cà vạt Chu Diễn Xuyên.
Chu Diễn Xuyên ngoan ngoãn cúi đầu cho vừa chiều cao của cô. Chiếc cà vạt
quấn quanh cổ, không mất nhiều thời gian nhưng thời gian dường như bị
kéo dài hơn rất nhiều.
Lâm Vãn đẩy cà vật lên, nhìn vào mắt anh: “Nhớ nhờ người chụp thêm mấy tấm ảnh cho em xem nha.”
Chu Diễn Xuyên cười, “Có phát sóng trực tiếp mà?”
“Truyền hình trực tiếp thì dĩ nhiên phải coi rồi,” Lâm Vãn kiễng chân hôn lên
môi anh, “Nhưng em cũng muốn có ảnh chụp của chồng chưa cưới nữa.”
Chu Diễn Xuyên bị tiếng gọi “chồng chưa cưới” này đi thẳng vào tim, vươn tay ôm cô, hôn cô nồng nàn.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng môi hôn, nếu không phải đã đến giờ thì anh chẳng muốn buông tay.
Khi Chu Diễn Xuyên được trợ lý đưa đi, Lâm Vãn thu dọn hành lý, rồi xuống
lầu mua đồ ăn nhẹ, để lên bàn trà cạnh cửa sổ, mở laptop chuẩn bị coi
bài phát biểu của Chu Diễn Xuyên.
Hai giờ chiều, lễ khai mạc diễn ra đúng giờ. Tính toán về tốc độ mạng, cô đã chọn kênh phát sóng nước
ngoài, cho dù là quốc tịch nào, những người lên sân khấu tất cả đều giao tiếp bằng tiếng Anh. Nếu không có phiên dịch thì Lâm Vãn hơi khó khăn
khi nghe – chủ yếu là do có nhiều thuật ngữ chuyên môn liên quan, đôi
khi cô phải dựa vào ngữ cảnh để hiểu nội dung.
Những bài phát
biểu đầu tiên đều là những người có tên tuổi trong ngành bảo vệ môi
trường. Đa số đều lớn tuổi nên nói rất chậm, nói chung hiệu quả thôi
miên cực kỳ tuyệt vời, một hai người còn có khẩu âm rất nặng làm người
ta khó nghe rõ đang nói gì, Lâm Vãn bắt đầu phân tâm, cô cắn bánh quy,
chợt nghe tiếng vỗ cánh ngoài cửa sổ.
Lâm Vãn quay đầu mở cửa ban công nhìn ra ngoài, chăm chú tìm kiếm, thấy một chú Hải âu đậu trên tán cây bên ngoài. Hưởng ứng chủ đề bảo vệ môi trường, ban tổ chức chọn
khách sạn nằm ở vị trí rất đẹp.
Trước lúc đi, Lâm Vãn nghĩ mình
sẽ được nhìn thấy vài chú chim nhưng cô không ngờ mình may mắn tới mức
chỉ mới vài giờ đã có thể tận mắt nhìn thấy nó.
Khoảng cách rất xa nên nhìn mắt thường thấy không rõ.
Lâm Vãn cao hứng chạy vào phòng ngủ lấy chân máy, máy ảnh, ống kính để lên
ban công, sau khi sắp xếp xong đạo cụ, nhìn vào khung ngắm, cô nhướng
mày.
Đúng là may, cô nghĩ.
Nó thật sự là một con Hải âu
đặc biệt của Bắc Mỹ không có ở Trung Quốc. Con Hải âu này có vẻ đã
trưởng thành, không ngờ có người phụ nữ trên ban công khách sạn đang
nhiệt tình quan sát nó, sau khi dừng trên ngọn cây một lúc, nó sải cánh
bay về hồ nước gần khách sạn để săn mồi.
Trong ánh nắng chói
chang, Lâm Vãn phấn khích trước dáng vẻ hùng dũng của chú chim săn mồi
có sải cánh dài đến 2 mét. Cô mơ hồ cảm giác mình quên mất chuyện gì đó
quan trọng nhưng việc ngắm chim đã lâu không được làm khiến thần kinh cô kích thích tới mức quên hết mọi thứ.
Hôm nay Lâm Vãn đúng là may mắn, không chỉ chụp được cảnh Hải âu lao xuống chộp lấy con mồi trên
mặt nước, thiên nhiên còn ban tặng cho cô một cảnh tượng ngoạn mục hiếm
có, thì ra bên hồ còn có một chú chim con trên một cây to khác.
Hải âu đầu bạc này là loài chim đặc biệt, chim con to bằng chim trưởng
thành, quá trình săn mồi thu hút mọi sự chú ý của Lâm Vãn, sau khi con
chim trưởng thành bay đi, chân cô tê mỏi mới nhớ ra cần nghỉ ngơi.
Lâm Vãn quay vào phòng, nôn nóng xuất mấy bức ảnh từ máy ảnh sang điện thoại, sau đó đăng lên weibo chia sẻ với mọi người.
Đăng weibo xong, cô cười mở hình ra xem, cảm khái: chú chim này thật ngầu quá.
Laptop để bên cạnh nãy giờ không được ngó ngàng chợt vang lên tràng pháo tay.
Lâm Vãn liếc nhìn qua, chỉ kịp thấy Chu Diễn Xuyên bước khỏi sân khấu.
Bộ vest phẳng phiu, nhìn phía sau anh vẫn có vẻ đẹp trai hơn người.
“…”
Cô lo ngắm chim mà bỏ lỡ gì rồi!
Lâm Vãn chán nản rên lên một tiếng thảm thiết, đau khổ phát hiện trang web
này chỉ có thể xem lại khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc. Cô rơi vào đường cùng chờ đợi trong vô vọng cho chương trình kết thúc,
nhấn refresh nhiều lần mới đợi được chương trình phát lại.
May mà bài phát biểu của Chu Diễn Xuyên không dài, đủ để cô xem lại hai lần.
Thành thật mà nói, ngay cả khi Lâm Vãn không biết Chu Diễn Xuyên là ai thì vẫn sẽ bị bài phát biểu của anh thu hút.
Người đàn ông trên sân khấu có gương mặt điển trai, dáng người dong dỏng,
không nói gì cũng đã đủ cuốn hút, chưa kể bài phát biểu của anh được nói bằng tiếng Anh trôi chảy, tốc độ và âm lượng được kiểm soát tốt, thái
độ đúng mực, dáng vẻ thoải mái như thế đi giảng bài cũng dư sức.
Lâm Vãn xem đến nhập tâm, mỗi lần ánh nhìn rơi vào chiếc nhẫn trên tay anh thì niềm vui trong mắt cô lại nhiều thêm một chút.
Khi Chu Diễn Xuyên trở về phòng, nhìn thấy vợ chưa cưới của mình ngồi chống cằm bên cửa sổ, nhìn màn hình cười ngọt lịm.
Ánh mặt trời hoàng hôn vừa vặn rơi trên mái tóc cô tạo thành một viền màu đỏ ấm áp.
Không khí ấm áp ngọt ngào đến mức người ta không muốn quấy rầy. Nếu không
phải cô đang xem hình ảnh của anh thì Chu Diễn Xuyên cũng không lên
tiếng.
Chu Diễn Xuyên cởi cà vạt, dựa vào tủ thấp cạnh cửa, gõ gõ vài cái, “Có ai ở nhà không?”
Lâm Vãn ngạc nhiên, quay phắt lại đứng dậy chạy về phía anh. Cô lao thẳng
vào vòng tay Chu Diễn Xuyên, giọng kiêu hãnh đầy tự hào: “Đẹp trai quá
cục cưng à! Anh biết không, em coi mà không dám chớp mắt luôn đó, em sợ
bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó. Bài phát biểu của anh hay quá, ngay cả việc
lấy ví dụ về Chim hót khe làm cũng làm em không thể nhịn được mà vỗ tay
đó.”
“Vỗ tay thì không cần đâu.”
Chu Diễn Xuyên cười tủm
tỉm bên tai cô, hỏi: “Không phải bảo em ở khách sạn nghỉ ngơi sao? Trưa
nay không phải em ngồi cả buổi đó chứ?”
Chu Diễn Xuyên cách cô ra một chút, thấy cô vẫn có vẻ ổn, anh không nghi
ngờ gì, gật đầu: “Thay quần áo đi rồi ra ngoài dự tiệc với anh.”
*
Bữa tiệc tối được tổ chức bên trong khách sạn, không quá trang trọng và
không có nghi lễ phiền phức, hầu hết người tham gia đều muốn tiếp tục
thảo luận về chủ đề của diễn đàn với đồng nghiệp.
Khi Chu Diễn Xuyên và Lâm Vãn xuất hiện, hai người lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Yêu thích cái đẹp thì ai cũng có. Hơn nữa ngoài ngoại hình, kinh nghiệm và
cách nói chuyện của Chu Diễn Xuyên cũng được mọi người yêu thích.
Trong nhất thời, rất nhiều người đến chào hỏi chuyện trò.
Đến hai người phụ nữ tóc vàng, Chu Diễn Xuyên đặc biệt giới thiệu vài lời
cho Lâm Vãn. Cả hai người đều là người đứng đầu cơ quan bảo vệ động vật
nổi tiếng của nước họ, khoảng năm mươi tuổi và có kinh nghiệm phong phú.
Mục đích chuyến đi của Lâm Vãn không chỉ tham dự với tư cách bạn đồng hành
của Chu Diễn Xuyên. Một lúc sau, thấy Chu Diễn Xuyên còn phải xã giao
với người khác, cô bưng một ly rượu tìm hai người phụ nữ ấy chủ động trò chuyện.
Chu Diễn Xuyên thực sự rất bận.
Lúc này anh đang
nói chuyện với một quan chức của Cục bảo vệ môi trường địa phương, anh
đang nói về sự tàn phá sinh thái tự nhiên ở một số khu vực sau một trận
cháy núi đầu năm nay, môi trường sinh thái tự nhiên không thể tự khôi
phục lại như trước, cần có người gieo hạt để hỗ trợ thêm. Loại việc phục hồi sinh thái quy mô lớn này khá rắc rối, lửa cháy rừng không theo quy
luật nào, có thể có khu vực thảm thực vật còn nguyên vẹn, có khu lại
không còn đến một ngọn cỏ.
Nếu chỉ dựa vào phương pháp truyền
thống để đo đạc khảo sát bằng sức người thì sẽ mất rất nhiều thời gian
mà số liệu đo đạc cũng không chính xác, chưa kể các dự án trồng và bảo
tồn quan trọng hơn.
Cuộc nói chuyện kéo dài hơn mười phút.
Ban đầu Chu Diễn Xuyên nói một số ý tưởng cho việc hỗ trợ của máy bay không người lái, sau khi trao đổi thông tin liên lạc với bên kia, anh quay
lại tìm Lâm Vãn trong phòng tiệc.
Chẳng mấy chốc anh đã thấy bóng dáng quen thuộc đang trò chuyện, cười đùa với những người khác.
Tiếng Anh của Lâm Vãn thực sự rất tốt, đọc tài liệu chuyên ngành về chim trôi chảy mà không cần biên dịch, nhưng dù sao cô không sống ở nước ngoài,
đương nhiên cô cũng không thông thạo như Chu Diễn Xuyên trong việc giao
tiếp với người khác. Nhưng nhìn vào thần thái, cử chỉ của cô thì không
hề thấy vẻ e dè.
Đó chính là bản chất của việc học ngoại ngữ.
Đối với ngôn ngữ, trọng tâm là hai bên hiểu những gì người kia muốn diễn
đạt, đôi khi ngừng lại một lát hoặc dùng từ quá đơn giản cũng không phải là gánh nặng tâm lý trong cuộc trò chuyện.
Chu Diễn Xuyên nhìn
Lâm Vãn từ xa, môi khẽ cong lên. Dù quen nhau bao lâu, anh vẫn bị thu
hút bởi tính cách tự tin, dễ gần của cô.
Trong buổi tiệc này, hầu như tất cả ai từng nói chuyện với Chu Diễn Xuyên đều sẽ chân thành chúc mừng khi biết Lâm Vãn là vợ chưa cưới của anh, sau đó lịch sự khen ngợi vẻ đẹp của cô. Nhưng chỉ có Chu Diễn Xuyên mới biết, trong vô số ưu
điểm của Lâm Vãn khiến tim anh loạn nhịp, nhan sắc chỉ là một phần nhỏ.
Đẹp, dĩ nhiên là tốt.
Nếu không đẹp…
Chu Diễn Xuyên suy nghĩ, anh nghĩ chỉ cần có cơ hội quen biết, hiểu về Lâm Vãn, anh vẫn sẽ yêu cô như thường.
Khi kết thúc buổi tiệc, Lâm Vãn thu hoạch rất nhiều thứ. Trở về phòng, cô
hào hứng kể với Chu Diễn Xuyên nhưng việc về bảo vệ động vật mà cô nghe
được hôm nay.
Chu Diễn Xuyên vừa nghe cô nói vừa sử dụng điện thoại di động giải quyết công việc.
Khung cảnh bình dị còn chút dư âm rượu vừa rồi nên rất ấm áp.
Lâm Vãn khát nước, cô nhoài qua người Chu Diễn Xuyên cầm ly nước đằng bàn,
uống một hớp rồi không muốn đứng dậy, lười biếng gối đầu lên đùi anh
chớp mắt: “Em chợt nghĩ ra một chuyện, hình như em thích tham gia những
hoạt động như vầy với anh hơn là đi xem phim hay mua sắm ấy.”
“Anh cũng vậy.” Chu Diễn Xuyên chỉnh tư thế để cô nằm thoải mái hơn, tay anh vuốt ve đuôi tóc cô, “Tương lai em còn nhận được nhiều lời mời hơn nữa, nếu thích thì em có thể tham gia nhiều hơn.”
Không biết Lâm Vãn
nghĩ tới gì mà bật cười: “Nhưng mà chúng ta vầy có đúng không ha? Mới
vừa cầu hôn thành công xong mà còn có tâm trạng bàn chuyện công việc.”
“Vậy ai cứ quấn lấy anh kể chuyện khu bảo tồn voi?”
Chu Diễn Xuyên nhắn tin công việc xong, thấy cô vẫn lười biếng dính chặt
vào mình như không xương, có lẽ không đứng dậy ngay, vì vậy anh mở weibo xem tin tức trong nước có đưa tin về diễn đàn hôm nay không.
Lâm Vãn không để ý anh làm gì, tiếp tục nói: “Nhưng mà em thấy nói chuyện
gì với anh cũng rất vui, trừ lúc anh dỗi ra thôi… Chắc do em thích anh
quá nên miễn có anh là cái gì cũng thú vị.”
Chu Diễn Xuyên không trả lời.
Lâm Vãn nghĩ anh đang cảm động trước lời bày tỏ, hắng giọng xấu hổ: “Đương
nhiên anh không được vì vậy mà làm cao, kiêu ngạo làm người ta chủ quan
đó anh biết không? Nếu một ngày nào đó anh trở nên nhàm chán, em sẽ
không còn cách nào khác…”
Cô định trêu anh nên nói “Chỉ còn thích vẻ ngoài đẹp trai của anh thôi.”
Nào ngờ Chu Diễn Xuyên hỏi: “Vậy bây giờ anh đã trở nên nhàm chán rồi à?”
“Làm gì có!” Lâm Vãn phản bác ngay lập tức.
“Thật à? Sao anh không tin được vậy nhỉ.”
Chu Diễn Xuyên đưa điện thoại tới trước mặt cô để cô tự nhìn, “Nếu không thì sao lúc anh phát biểu em lại đi ngắm chim?”
Lâm Vãn giật mình, thấy màn hình thì chột dạ.
Thời gian đăng weibo còn rõ rành rành đó, không có lý do gì để bào chữa được.
Chu Diễn Xuyên hừ mũi, lạnh lùng: “Không chỉ ngắm mà còn khen đẹp.”
“…”
Thừa nhận lỗi lầm có phải muộn rồi không?
Lâm Vãn âu sầu nghĩ.
*****
Tác giả có lời muốn nói.
Lâm Vãn: Anh đừng quá tự cao.
Chu Diễn Xuyên: Sao anh dám, anh thậm chí còn không bằng một con chim kìa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT