Ánh đèn trong quán ăn Tây hơi mờ ảo, ở giữa lại có tiếng đàn dương cầm du
dương một bản tình ca, tiếng đàn bao phủ, xung quanh những đôi tình nhân cầm hoa hồng trong tay nói chuyện yêu đương, bầu không khí hết sức ngọt ngào.
Lâm Vãn chống cằm, cảm thấy hết sức khó xử.
Cô sợ nhất
những thứ không có giá cụ thể, đưa ít thì sợ là lợi dụng người khác, đưa nhiều thì sợ Viện nghiên cứu đập bể đầu mình.
Chờ người phục vụ đưa
thức ăn lên, Lâm Vãn vừa cắt bò bít tết vừa hỏi: “Trước giờ anh chưa
từng làm việc thế này? Vậy người cùng ngành thì sao, có thể hỏi thăm thử xem họ thu phí như thế nào không?”
Chu Diễn Xuyên bình tĩnh đáp:
“Đều là cạnh tranh với nhau, không tiện để hỏi thăm. Huống hồ yêu cầu
của cô khá đặc biệt, những người khác có lẽ cũng chưa từng gặp qua.”
Động tác ăn của anh rất lịch sự, nhã nhặn tới mức hơi cô quạnh. Rất giống
một thiếu gia được giáo dục rất tốt, thành ra khẩu vị hơi khó chiều,
thỉnh thoảng ăn đại một tiệm nào đó bên đường, tuy trong lòng ghét cách
nấu nướng của đầu bếp muốn chết cũng vì được dạy dỗ tốt nên không hề
biểu hiện ra ngoài, chỉ có thong thả ung dung mà ăn mấy miếng, khi nuốt
đồ ăn xuống trái khế sẽ trượt lên xuống vài lần.
Lâm Vãn cũng thấy
quán ăn Tây này hết sức bình thường, đơn giản chỉ đem sự chú ý lên mặt
Chu Diễn Xuyên, người đẹp thì cảnh đẹp ý vui mà, cô nhìn anh nói: “Không chừng sau lần này lại có việc tìm anh, cho nên…”
Cô chưa nói hết lời đột nhiên thấy hai người phụ nữ tầm bốn – năm mươi tuổi bàn kế bên đang nhìn hai người chăm chăm. Đúng ra mà nói là nhìn Chu Diễn Xuyên, ánh
mắt như tia X-quang quét anh từ trên xuống dưới vài lần. Cái nhìn có vẻ
tò mò mà mang theo sự háo hức mong chờ được thử. Rất giống như trước kia cô với Chung Giai Ninh đi dạo, ưng ý một cái váy số lượng có hạn đang ở trong tay khách hàng khác, vì vậy lấy tư thế như hổ rình mồi đứng bên
cạnh, chờ người ta thấy đắt quá mà bỏ xuống thì lập tức xông lên mua
ngay.
Lâm Vãn từ cửa sổ phía sau hai người phụ nữ đó nhìn thấy bóng
Chu Diễn Xuyên. Áo phông trắng dán vào người, có thể nhìn ra hình dáng
ngực cân xứng rắn chắc, đi xuống tới eo hẹp lại, nhìn qua là thấy dáng
người rất tốt.
“…”
Cô nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, da đầu tê dại, nhanh chóng kết thúc đề tài, “Chuyện đó sau nói tiếp.”
Chu Diễn Xuyên lại tưởng kinh phí Viện nghiên cứu có hạn mà cô ngại nói nên định nói “Lần đầu tiên miễn phí cũng được.” Ai ngờ anh mới hé miệng,
Lâm Vãn lập tức đưa mắt ra hiệu cho anh.
Cô để tay lên môi, ngăn ánh mắt như sói bàn bên, nói nhỏ: “Còn nói nữa tôi sợ hai cô bên kia qua đây hỏi thăm anh đó.”
Lúc này Chu Diễn Xuyên mới hờ hững nhìn thoáng qua bên kia. Hai người phụ
nữ nhìn rõ mặt anh càng lộ vẻ mừng rỡ. Trong đó có một người còn nháy
mắt với anh, biểu hiện “Mấy chị giàu có đây thích cậu trai trẻ, không
cần cố gắng làm việc.”
Lâm Vãn muốn tiêu rồi, tự nhiên cảm giác cô
liên lụy Chu Diễn Xuyên bị người khác hiểu lầm, dứt khoát quay người,
dùng giọng nói vừa đủ nghe giải thích: “Mấy dì đừng hiểu lầm, chúng tôi
nói chuyện phục vụ là công việc đàng hoàng.”
Sau đó quay qua anh nói, “Xin lỗi, nếu biết trước tôi sẽ không vào quán này.”
Chu Diễn Xuyên cười cười, cong khóe môi: “Không sao đâu.” Không hề có ý so đo.
Lâm Vãn nhất thời cứng họng. Người này thật sự không để tâm việc người khác nghĩ gì về mình. Những ý nghĩ loáng thoáng trong đầu Lâm Vãn chợt hình
thành, tựa như có cái móc từ sâu trong lòng cô lôi những vấn đề nghi ngờ kéo ra ngoài. Cô bỗng nhiên tò mò, Chu Diễn Xuyên thật sự là người thế
nào.
*
Trời đêm trăng sáng sao thưa, ngọn đèn đường khi tắt
khi sáng chiếu xuống con hẻm nhỏ bên ngoài đường vào. Tán lá xum xuê của cây sưa trong vườn vươn ra vài nhánh, điểm xuyết những chùm hoa sặc sỡ
trên bức tường trong sân.
Lâm Vãn lấy chìa khóa mở cửa, về nhà tắm
rửa xong thì ngồi trên sofa trong phòng khách, báo với chủ nhiệm Ngụy về kế hoạch máy bay không người lái giúp đám Nhạn con di chuyển.
Đúng
ra công việc này không phải của khoa tuyên truyền. Chủ nhiệm Ngụy lập
tức đồng ý thông báo với bên khoa liên quan để nhanh chóng tiến hành
thực hiện.
“Phải rồi, công ty của họ tên gì?” Chủ nhiệm Ngụy hỏi qua điện thoại.
Lâm Vãn nhớ lại: “Khoa học kỹ thuật Tinh Sang.”
Laptop đang ở bên cạnh, cô mở trình duyệt gõ thanh tìm kiếm “khoa học kỹ thuật Tinh Sang”.
Kết quả nhanh chóng xuất hiện.
Bên kia chủ nhiệm Ngụy hỏi: “Chú không biết mấy công ty mới, công ty này có đáng tin tưởng không?”
Lâm Vãn chần chừ vài giây, cô cũng không chắc chắn. Mấy năm nay ngành sản
xuất máy bay không người lái phát triển ồ ạt, nổi tiếng mấy mà cô hay
nghe tới cũng có vài cái tên, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì hình như không có tên công ty Tinh Sang.
Cô click vào trang giới thiệu, nhìn lịch sử phát triển công ty thì sửng sốt.
Công ty Tinh Sang mới thành lập hơn 2 năm, tháng 10 năm ngoái khi cô biết
Chu Diễn Xuyên thì máy bay không người lái của họ mới ra đời không lâu.
Lâm Vãn thấy mơ hồ.
Tuy nói Chu Diễn Xuyên có thể ở tại Vân Phong phủ nhưng một công ty mới
thành lập chưa được 3 năm, chưa có tiếng tăm gì, nghĩ sao cũng thấy còn
đang trong giai đoạn sơ khai.
“Chủ nhiệm Ngụy,” cô nghĩ, giọng rất chân thành, “Phí dịch vụ chú xem có thể thì… xin nhiều một chút nhé.”
*
Buổi sáng thứ hai, Viện nghiên cứu nhanh chóng ra quyết định.
Việc này chần chừ lâu không tốt, mặc kệ Tinh Sang khả năng giỏi dở thế nào,
trước mắt họ là công ty duy nhất có thể đứng ra hỗ trợ.
Trong Viện
triệu tập một cuộc họp chuyên môn, đặt tên kế hoạch lần này là “Kế hoạch đưa Nhạn xám về nhà”, khoa tuyên truyền phối hợp ghi lại toàn bộ quá
trình, phát lên weibo.
Đầu tiên cũng có thể nói với mọi người, Viện
nghiên cứu chim không phải là đơn vị chơi bời, họ thật sự có công việc
làm. Thứ hai cũng có thể sử dụng phương thức tuyên truyền này, kêu gọi
mọi người yêu thương động vật hoang dại.
Chủ nhiệm Ngụy trước đó hứa
hẹn người cộng sự tới cái bóng cũng chẳng thấy, nhiệm vụ ghi lại hành
trình dĩ nhiên là rơi xuống đầu Lâm Vãn.
Bên Tinh Sang cũng rất quyết đoán, công ty phái kỹ sư thiết kế đến cơ sở bảo vệ động vật tìm hiểu
những điều cần thiết về cách Nhạn di chuyển. Một tuần sau, đúng như Chu
Diễn Xuyên từng nói, một chiếc máy bay không người lái được cải tiến đặc biệt phù hợp cho việc di cư của chim Nhạn.
Ngày chim Nhạn học
bay, Lâm Vãn mang máy ảnh đến cơ sở bảo vệ. Người điều khiển máy bay
đang thiết lập lộ trình huấn luyện, nhìn thấy cô tới thì vui vẻ chào:
“Cô Lâm, trùng hợp quá.”
“… anh là?”
“Cô không nhớ tôi à?” Người
điều khiển máy bay kéo mũ lưỡi trai trên đầu xuống, chỉ vào gương mặt
rất bình thường mà cô không hề có ấn tượng, “Chúng ta gặp nhau ở Ninh
Châu, tôi tên Hách Soái!”
Lâm Vãn nheo mắt nhìn, vài giây sau mới nhớ ra.
Đây là người bắt chước giọng Chu Diễn Xuyên để buôn chuyện về cô trên xe
lúc về thành phố. Cũng không biết ba mẹ anh nghĩ sao mà đặt cái tên
không hề có liên quan gì tới anh ta như thế.
Lâm Vãn cười, “Cảm ơn anh đến giúp đỡ, sắp tới anh phải vất vả rồi.”
Hách Soái lễ độ xua tay: “Lần trước không phải làm chim của cô bay mất nên
cô không vui sao. Để lập công chuộc tội nên tôi đã chủ động xin lão đại
thực hiện nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này.”
Còn nói khá nhiều.
Lâm Vãn gật đầu, lấy máy ảnh chụp anh ta một tấm rồi tò mò hỏi: “Công ty các anh đều gọi Chu Diễn Xuyên là lão đại à?”
Hách Soái cúi đầu tiếp tục hoạch định lộ trình: “Cũng không phải tất cả đều
vậy. Mấy cô gái ở mấy phòng khác thấy lão đại thì sẽ đỏ mặt kêu Giám đốc Chu, ai mà không biết giọng mấy cô ấy nhão tới mức vắt ra nước được
luôn.”
“…”
“Nhưng nếu tôi là con gái chắc chắn cũng thích lão đại. Vừa đẹp trai vừa thông minh, thử hỏi có phụ nữ nào mà chống lại người
có cả 2 sức hấp dẫn đó chứ?”
Lâm Vãn nhướng mày: “Có vẻ anh rất ngưỡng mộ anh ấy?”
Hách Soái ngẩng lên, nhìn thẳng về cô, tỏ vẻ trịnh trọng: “Không riêng gì
tôi, cũng không riêng gì người ở công ty chúng tôi. Cô thử đi ra ngoài
hỏi xem, tên lão đại trong vòng máy bay không người lái thế nào, nhắc
tới đúng là kiểu sấm bên tai đó.”
“Lợi hại vậy à?” Lâm Vãn không khỏi kinh ngạc, “Nhưng công ty mọi người mới thành lập 2 năm thôi mà, anh ấy đã nổi tiếng rồi sao?”
Hách Soái ngừng lại, lấy tay xoa xoa di động, giọng hơi trầm: “Công ty Tinh Sang mới thành lập 2 năm thì không sai,
nhưng lão đại đã ở trong lĩnh vực này 8 năm. Cô đừng thấy công ty lớn
khác nhìn phô trương như vậy, trước đó còn xin lão đại chúng tôi giúp
bọn họ nghiên cứu máy bay không người lái.”
Trong lời của anh có nửa tự hào nửa khó chịu.
Trực giác Lâm Vãn cho biết trong đó có những chuyện không vui nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ thầm tính toán trong lòng.
8 năm trước cô còn học trung học. Nếu theo như bình thường thì Chu Diễn
Xuyên mới học đại học năm nhất. Nhận ra điều này, Lâm Vãn giật mình. Đây là chuyện mà không còn dùng từ “học bá” để nói được nữa. (Học bá: người học cực kỳ giỏi)
Trong lúc cô đang thất thần, đồng nghiệp trong khu bảo tồn đã đưa mấy chú chim Nhạn ra ngoài.
Lâm Vãn lui lại, đặt máy ảnh lên giá, bắt đầu ghi hình buổi tập bay.
Chim Nhạn xám là một trong những chi của nhánh ngỗng hoang dã, chúng không
thông minh như một số loài chim khác, hơi ngốc nghếch và ngoan ngoãn.
Chúng nhìn thấy máy bay không người lái “tung cánh” bay về trước, đầu
tiên là ngây ngô đứng nhìn một lúc, sau đó thì kết bè kết nhóm mà đi
theo sau nó.
Hách Soái thử cho máy bay không người lái bay lên cao
một chút, đám Nhạn xám cũng bay lên theo. Nhưng khi máy bay bay lên một
độ cao nữa thì chúng lại đứng trên đất mà ngẩng đầu lên, vỗ đôi cánh
lông bù xù của mình, hình như không hiểu hành động đó có nghĩa gì, cũng
giống như muốn thử mà lại sợ ngã.
Sau mấy lần thất bại, Lâm Vãn với
đồng nghiệp bàn bạc, nhắc Hách Soái: “Anh thử thay đổi hướng cánh của
máy bay không người lái tạo thành luồng không khí xem? Như vậy chúng bay lên sẽ dùng sức ít hơn nên dễ dàng bay lên.”
Hách Soái hiểu ra, quay đầu lại: “Tôi thử lại xem sao… Lão đại!”
Lâm Vãn sửng sốt, theo ánh mắt anh ta nhìn về phía sau.
Chu Diễn Xuyên đứng bên ngoài lan can khu bảo tồn không biết tự lúc nào.
Mặt anh không có biểu cảm gì, dáng vẻ hơi lạnh nhạt, nhìn thấy họ thì
mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng chú ý sẽ thấy ý cười của anh không hề đến
trong đáy mắt.
Lâm Vãn đi qua mở cửa ra: “Sao anh lại đến đây?”
Cô còn tưởng khi chính thức bắt đầu hợp tác thì Chu Diễn Xuyên sẽ không vì việc nhỏ này mà ra mặt.
“Tôi lo cậu ấy xử lý không tốt nên đến nhìn xem sao.” Anh nói ngắn gọn, nhìn những người khác rồi gật đầu chào.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, cúc áo mở hai nút, đường cong nơi cổ cao
cao. Vai rộng eo hẹp điển hình, cơ bắp vừa đủ để khiến chiếc áo sơ mi
trắng vừa mê người lại vừa có phần nghiêm túc.
Có đồng nghiệp nữ lập tức đỏ mặt, mắt lấp lánh nhìn anh, xấu hổ đến trò chuyện.
Người này lực sát thương nhan sắc quá mạnh mẽ, mấy cô gái bình thường không thể cầm lòng nổi là phải.
Lâm Vãn cảm thán trong lòng, dẫn anh đến bên ghế dài để dọc đường ngồi xuống.
Sau khi Chu Diễn Xuyên xuất hiện, Hách Soái trở nên nghiêm túc hơn rất
nhiều. Không còn thỉnh thoảng trò chuyện dăm ba câu với mọi người mà hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào máy bay không người lái, dáng vẻ muốn
thể hiện cho tốt.
Lâm Vãn lo Hách Soái bị áp lực nên đang tự hỏi làm
sao để di dời sự chú ý của Chu Diễn Xuyên thì chợt có đồng nghiệp hỏi
dò: “Anh là… Chu Diễn Xuyên?”
Không ngờ Viện nghiên cứu có người biết anh. Lâm Vãn hơi ngạc nhiên, lại thấy Chu Diễn Xuyên thong thả ngước
mắt nhìn người đó. Vẻ mặt vẫn như trước đó nhưng ánh mắt lại trở nên
lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT