Nói cho cùng thì người ta cũng không khoe khoang gì, mà là nói sự thật hết
sức khách quan thôi. Học sinh trường trung học trực thuộc ghét trường
trung học số 3 không phải sao.
Nhưng mà nghe thấy vầy sao lại thấy đau lòng chứ?
Lâm Vãn mặt vô cảm vỗ vỗ tay: “Rất giỏi, rất giỏi.”
Chu Diễn Xuyên ngước mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu, tựa như đang suy nghĩ
gì đó. Đôi mắt bối rối không hiểu cô đang giận dỗi chuyện gì.
Tâm
lý chống đối của Lâm Vãn nổi lên, cô chậm rãi quay qua, hỏi với giọng
điệu như dẫn dắt người ta đi từng bước: “Máy bay không người lái phía
sau là các anh tự nghiên cứu phát minh ra à?”
Đề tài bẻ lái đột ngột quá, Chu Diễn Xuyên ngẩn ra một lúc mới nói: “Phải, sao à?”
“Không có gì.” Lâm Vãn chớp chớp mắt, nhìn có vẻ rất chân thành, “Chỉ cảm thấy khá tồi tàn.”
Vốn dĩ Chu Diễn Xuyên nghe nửa câu đầu rất nghiêm túc, còn nghĩ cô có ý
kiến gì muốn nói. Nghe xong nửa câu sau, cuối cùng anh nhận ra là Lâm
Vãn đang chế nhạo, lúc này anh mới quay đầu đi, cười: “Tồi tàn thế nào?”
Lâm Vãn lấy điện thoại tìm mấy hình máy bay không người lái: “Anh nhìn xem
máy bay không người lái khác, tạo hình cực kỳ ngầu, nhìn lại của anh
xem, y như là đồ chưa thành phẩm, vậy mà không biết xấu hổ lấy ra bay.”
Chu Diễn Xuyên không nhìn mấy hình ảnh mà cô đưa. Anh đánh tay lái, nói: “Bởi vì nó chính là bán thành phẩm.”
“… Hả?”
Chu Diễn Xuyên thấy mặt cô mờ mịt, biết trước kia cô nói “Không có hiểu biết về lĩnh vực máy bay không người lái” là nói thật.
Máy bay không người lái không giống như sản phẩm khác, phải đợi toàn bộ
thiết kế hoàn thành hoàn thành rồi mới đưa vào liên kết thử nghiệm mà
khi bắt đầu thiết kế, quá trình thử nghiệm phải được bắt đầu song song.
Ví dụ như bài kiểm tra mức độ tiêu thụ pin của họ hôm nay, sử dụng máy
kỹ thuật cơ bản in 3D để mô phỏng trọng lượng, kích thước khung mà bên
thiết kế yêu cầu. Đưa ra ngoài để bay thử một vòng là có được những số
liệu kiểm tra hiệu suất liên quan, nếu có sự cố thì báo ngay cho bộ phận thiết kế, bộ phận kỹ thuật để điều chỉnh phù hợp. Vì vậy trong quá
trình phát triển máy bay không người lái, kế hoạch thử nghiệm đầu tiên
thường sẽ được rút ra toàn bộ phương án phát triển.
Nghe Chu Diễn
Xuyên giải thích xong, Lâm Vãn mới hiểu ra, gật gật đầu. Cô không phải
là loại người không biết nhận sai, nghe hiểu thì nghĩ, trước đó biểu
hiện của mình có phải là hơi cảm tính không.
Bên này cô còn đang yên lặng suy ngẫm, bên kia Chu Diễn Xuyên đã vòng về đề tài trước đó.
“Các cô thật sự rất ghét học sinh trung học số 3?”
Lâm Vãn gần như quên mất chuyện đó, bị anh nhắc tới thì hơi bực bội: “Không tới nỗi thù sâu hơn biển gì, nhưng mà là không phục ấy. Ví dụ vầy đi,
kiểu như anh là một người rất xuất sắc rồi, nhưng mà người bên cạnh anh
lại càng ưu tú hơn, mỗi lần người lớn nhắc tới hai người thì theo thói
quen mà khen một người khác, nói anh không bằng người kia, thời gian
dài, ai mà có thể bình tĩnh nổi?”
Màn đêm không biết buông xuống tự khi nào, nét buồn bã giữa hai hàng chân
mày anh được khắc thật sâu khiến cả người như u ám hơn.
Lâm Vãn ngẩn
ra: “Không phải anh thích cô gái nào ở trường chúng tôi chứ? Sau đó vì
anh học trung học số 3 nên bị người ta từ chối?”
Yết hầu Chu Diễn
Xuyên trượt lên trượt xuống, đường nét càng rõ ràng hơn trong bóng tối
mờ mờ. Anh lạnh nhạt hơi cong môi dưới: “Không có.”
Lâm Vãn nghi ngờ
liếc anh, càng khẳng định suy đoán của mình. Nhưng mà đối diện với cực
phẩm nhân gian thế này mà cô gái nào đó vì yêu trường mà có thể từ chối
kia cũng thật mạnh mẽ. Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Diễn Xuyên chỉ lớn hơn cô
một tuổi, nói không chừng người anh ta thích có thể cô cũng biết.
Là ai được nhỉ?
Lâm Vãn lướt qua tên những nữ sinh trong trường mà cô có ấn tượng, thấy rất khó mà đoán ra. Chủ yếu là vì cô không biết Chu Diễn Xuyên sẽ thích
dạng người như thế nào.
Rõ ràng là đôi mắt đào hoa chứa đầy tình cảm
trời sinh nhưng lại thường lộ ra vẻ xa cách lạnh nhạt, nhưng hôm nay
tiếp xúc thì anh không phải loại người không biết đạo lý cư xử, lời nói, cử chỉ của anh nói đúng ra phải được xem là ôn hòa nhã nhặn.
Trên người của anh có loại cảm giác mâu thuẫn.
Chặng đường còn lại, hai người không trao đổi.
Lâm Vãn lướt qua vòng bạn bè, mới click mở đã thấy dòng trạng thái của đồng nghiệp trong Viện nghiên cứu. Xem xét cẩn thận nội dung, đầu cô “ong”
lên, nhận ra tình huống không tốt.
Thời gian trước Viện nghiên cứu có giải cứu được mấy con chim Nhạn xám nhỏ thuộc nhóm trên bờ vực tuyệt chủng. Thời điểm phát hiện ra thì cha mẹ chúng nó đã không còn biết
tung tích – thật ra mọi người đều hiểu, tám chín mươi phần trăm là bị
săn trộm. Đám Nhạn con này được đưa vào khu bảo tồn thuộc Viện nghiên
cứu chữa trị, đang khỏe mạnh lên từng ngày, vấn đề khó giải quyết cũng
tiếp nối theo đó mà ra.
Đám nhóc Nhạn mất cha mẹ này cơ bản sẽ không biết bay.
Bây giờ đã là tháng 3, bình thường chim di trú đã bắt đầu di chuyển. Nếu
còn chần chừ, Nam Giang nóng lên thì chúng không chỉ khó duy trì nòi
giống mà ngay cả việc sống còn cũng là điều khó khăn.
Đồng nghiệp ở
Viện nghiên cứu gần đây vì đám nhóc này mà rầu thúi ruột. Mục đích cuối
cùng của việc cứu giúp các loài chim hoang dại không phải để cho chúng
vĩnh viễn sống trong môi trường nho nhỏ ở khu bảo tồn, mà là hy vọng
chúng sẽ trở về với thiên nhiên.
Nhưng theo tin tức mà đồng nghiệp
vừa đăng, phát hiện vùng lân cận Nam Giang những đàn Nhạn đã lần lượt
rời đi. Đám Nhạn con được cứu đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Lâm Vãn
cắn chặt môi, ôm hy vọng cuối cùng, gửi tin lên các diễn đàn người yêu
chim muốn nhờ tìm những đàn Nhạn mà Viện nghiên cứu không phát hiện.
Tin gửi đi, có không ít người phản hồi lại nhưng không hề có tin mà cô mong đợi.
Chu Diễn Xuyên phanh xe, ngừng ở giao lộ đường Đông Sơn. Anh không biết địa chỉ cụ thể của Lâm Vãn, định đưa người tới đường Đông Sơn là được, ai
ngờ đến đây rồi cô vẫn luôn chăm chú nhìn điện thoại, tựa như hoàn toàn
không có ý định xuống xe.
“Cô Lâm, đến nơi rồi.” Chu Diễn Xuyên lên tiếng nhắc.
Lâm Vãn vội vã ngẩng đầu, nhìn thấy bảng tên đường Đông Sơn mới ngẩn ra,
sau đó hoàn hồn. Mọi sự chú ý của cô đều tập trung lên đám Nhạn, không
chú ý xung quanh, nói qua loa: “Cảm ơn, tôi đi trước.”
Nói rồi vừa nhìn di động chằm chằm vừa đưa tay mở cửa.
Xe việt dã đã ngừng bên dưới ánh đèn đường. Cửa xe mới hơi hé ra, quầng sáng chiếu vào ánh mắt lo lắng của cô.
Chu Diễn Xuyên theo bản năng gọi cô lại: “Xảy ra chuyện gì à?”
Cô đứng bên ngoài xe, khom người nói: “Công việc có chút sự cố, có mấy con Nhạn con có khả năng không di cư kịp theo đoàn.”
Thật ra Lâm Vãn chỉ trả lời theo lịch sự. Cô không trông mong gì Chu Diễn
Xuyên nghe vậy thì có thể có biểu hiện gì đặc biệt. Hao tốn tiền của,
sức lực đi cứu mấy con chim, trong mắt rất nhiều người là hành động
không hề có ý nghĩa, thậm chí có người còn chê cười “Rảnh thấy sợ.”
Nhưng mà Chu Diễn Xuyên chỉ suy nghĩ trong khoảnh khắc rồi đẩy cửa xe bên kia, đi về hướng Lâm Vãn.
Lâm Vãn đờ ra, ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đến gần.
Chu Diễn Xuyên đứng trước cô, cúi đầu bình tĩnh hỏi: “Có cần tôi hỗ trợ gì không?”
“Có lẽ anh…”
Cô định nói “Có lẽ anh không giúp được gì”, nhưng hai người đứng ở khoảng
cách quá gần, gương mặt quá mức tuấn tú của Chu Diễn Xuyên gần ngay
trước mắt làm cô hoảng hốt, thay đổi cách nói, “Anh có cách gì sao?”
“Có thể có.” Anh nói, “Tìm chỗ nào ăn cơm, từ từ bàn chuyện.”
*
Đường Đông Sơn là khu phố cổ của thành phố Nam Giang.
Trên khu phố có những ngôi nhà kiểu Tây được xây dựng từ thế kỷ trước, mấy
năm nay được lăng xê thành những điểm đến nổi tiếng trên mạng, nhà hàng, quán café, cửa hàng mọc lên như nấm sau mưa.
Lâm Vãn không lãng phí thời gian, trực tiếp dẫn Chu Diễn Xuyên vào quán ăn Tây gần nhất.
Khi đẩy cửa ra, tiếng chuông dưới mái hiên phát ra âm thanh trong trẻo.
Nhân viên phục vụ trong quán quay đầu lại, thấy đôi trai xinh gái đẹp đi vào, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Khách hàng ở đường Đông Sơn có rất
nhiều người trẻ tuổi, ăn mặc sành điệu, nhưng rất ít người giống như đôi này, vừa xuất hiện là cảm giác như đang đóng phim thần tượng.
Quán
đang tổ chức kỷ niệm một năm hoạt động, tình nhân đi cùng nhau có thể
được giảm giá. Nhân viên phục vụ không thèm nghĩ ngợi, rút một nhánh hoa hồng trong bình, mỉm cười đưa tới trước mặt Lâm Vãn: “Chào mừng quý
khách, hai vị muốn ngồi lầu một hay lầu hai ạ?”
“Sao cũng được.”
Lâm Vãn đáp lại, không đưa tay nhận hoa.
Nhân viên phục vụ lại tưởng cô ngượng ngùng, đưa hoa hồng cho Chu Diễn
Xuyên, tỏ vẻ nghịch ngợm: “Xem ra bình thường đều là do bạn trai cô chịu trách nhiệm nhận hoa.”
Chu Diễn Xuyên lười biếng nhấc mắt lên: “Tôi không phải bạn trai cô ấy.”
“…”
Nụ cười nhân viên phục vụ ngưng lại trong nháy mắt, cũng nghe thấy tiếng trái tim thiếu nữ của mình đang vỡ nát.
Rắc rắc rắc, đẹp đôi như vậy mà không phải tình nhân!
Lâm Vãn đứng bên cạnh nhìn mà không hiểu nổi, vẻ mặt đau thương của cô gái này là ý gì chứ?
Nhân viên phục vụ đưa họ tới chỗ ngồi, khi đưa thực đơn còn chưa từ bỏ ý
định mà nhấn mạnh: “Hôm nay tình nhân có thể giảm giá đến 20% đấy ạ!”
Nếu là ngày thường thì Lâm Vãn còn có tâm trạng trêu đùa vài câu. Nhưng lúc này tim cô đều treo chỗ mấy con Nhạn con kia, lật lật thực đơn: “Có
đánh gãy xương cũng không phải tình nhân.”
Chu Diễn Xuyên yên lặng cười cười.
Để cô nhân viên phục vụ chỉ dốc lòng muốn ghép hai người thành đôi đi, Lâm Vãn bưng ly nước uống hớp thấm giọng, hỏi ngay: “Anh có biện pháp gì
sao? Tôi không phải nghi ngờ gì anh, chỉ là nói theo tình huống khách
quan, trước mắt chúng tôi không tìm thấy đàn nhạn nào, hơn nữa chim có
tính bài ngoại rất mạnh, để chúng nó theo những loài chim di trú khác
cùng di chuyển là không thể.”
Chu Diễn Xuyên cởi áo khoác ra, để lên
lưng ghế: “Cô từng xem qua một bộ phim được làm từ câu chuyện thật này
chưa? Nói một cô gái điều khiển tàu lượn dẫn chim Nhạn về tổ.”
Lâm Vãn gật đầu: “Từng xem rồi, nhưng chúng ta không có tàu lượn.”
Chu Diễn Xuyên ừ: “Nhưng chúng ta có máy bay không người lái.”
“… sử dụng máy bay không người lái dạy chúng nó bay?” Lâm Vãn cảm thấy
không thể tưởng tượng được, “Chim Nhạn tuy là chỉ số thông minh không
cao, nhưng chúng nó không ngốc tới nỗi đem đồ vật không có cánh xem như
đồng loại.”
Chu Diễn Xuyên cầm lấy quyển sổ bên bàn: “Trước kia cô
từng thấy kiểu máy bay không người lái thế này rồi? Giống như có cánh
tay, mở ra như con nhện vậy.”
Ngón tay người đàn ông sạch sẽ thon dài cầm bút chì, phác thảo sơ qua mấy nét. Một hình dáng đại khái của máy
bay không người lái xuất hiện trên giấy.
Lâm Vãn ghé lại gần nhìn nhìn, bất ngờ với khả năng vẽ của anh, nhướng mày hỏi: “Ừ, cũng không khác lắm.”
Chu Diễn Xuyên lật qua trang mới, tiếp tục vẽ cho cô xem: “Trên thực tế máy bay không người lái có rất nhiều loại, loại có cánh là một trong số đó. Nếu muốn bắt chước động tác chim vỗ cánh thì có thể sử dụng loại có
cánh rồi cải tiến là được.”
Giọng anh bình thản, nhẹ nhàng, lại khiến người nghe tin tưởng.
Hàng mi cong cong của Lâm Vãn rung rung, nhận ra phương án anh đưa ra có
tính khả thi. Cô nghĩ ngợi, ngẩng lên: “Có một vấn đề, chờ khi chúng nó
học bay xong thì nếu có thể gặp được đàn Nhạn khác trên đường di trú thì tốt, còn nếu không gặp được…”
Chu Diễn Xuyên nghe hiểu lời cô ngụ ý, anh buông bút chì, bàn tay to rộng đan vào nhau: “Được, tôi giúp cô đưa chúng về nhà.”
Tôi giúp cô đưa chúng về nhà.
Một câu hứa hẹn cực kỳ tự nhiên, tựa như một viên đá rơi vào lòng Lâm Vãn,
tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Cô yên lặng nhìn vào mắt Chu Diễn Xuyên, một lát sau dời mắt đi, nói nhỏ: “Anh có biết khoảng cách chim Nhạn di
chuyển là bao xa không?”
Mấy ngàn km, từ nam xuôi bắc, vượt qua toàn
bộ Trung Quốc. Lâm Vãn chợt thấy khó khăn: “Ít nhất phải bay hơn một
tháng, các anh… ừm, thu phí bao nhiêu, chi phí thì tính thế nào?”
Cho dù cô không hiểu gì về máy bay không người lái cũng biết chi phí lần
này chắc chắn sẽ rất cao, không biết kinh phí Viện nghiên cứu năm nay
còn nhiều hay ít.
Chu Diễn Xuyên lắc đầu, sau đó dựa vào ghế: “Công ty chúng tôi chỉ cung cấp sản phẩm, không có cung cấp dịch vụ.”
“Dạ?” Lâm Vãn ngẩn ra.
Chu Diễn Xuyên tiếp tục nói: “Cho nên tôi không rõ nên thu phí thế nào.”
Anh nhìn Lâm Vãn, vẻ mặt thản nhiên, “Giao cho cô quyết định đi.”
*****
Tác giả có lời muốn nói.
Tiền bạc mà làm gì, nói tình cảm đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT