Đùng! Đùng! Đùng!  

      Anh thanh niên kia trúng Bất Động Minh Vương Ấn của Tần Lâm, lui lại mấy bước, mắt anh ta trợn tròn, nổi giận.  

      Mặt mũi thế này thì mất hết, ở trước mặt sư muội Như Tuyết mà bị tên này ép lui, đúng là quá mất mặt.  

      Triệu Vô Cực mặt đầy lửa giận, xoay người rút kiếm, đâm thẳng Tần Lâm, trong ánh mắt khó giấu sát khí.  

      Vốn cho rằng chỉ là so tài thôi, không ngờ Triệu Vô Cực lại rút kiếm, Diệp Như Tuyết nhất thời giật mình, có vẻ như Triệu sư huynh thật sự muốn giết Tần Lâm thật.  

      "Triệu sư huynh, đừng!"  

      Diệp Như Tuyết hét một tiếng, nháy mắt ra tay, chắn trước mặt Tần Lâm.  

      Sắc mặt Triệu Vô Cực trầm xuống, tức giận nhìn Diệp Như Tuyết.  

      Triệu Vô Cực tức giận hét lên.  

      "Lúc nãy hắn với bỡn cợt em, chẳng nhẽ em muốn tha cho tên này sao?"  

      Mặt Diệp Như Tuyết đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói.  

      "Anh nhầm rồi sư huynh, hai chúng em chỉ so tài thôi, không như anh tưởng tượng đâu".  

      Tần Lâm không ngờ, Diệp Như Tuyết này trắng đen rõ ràng, mặc dù thua mình nhưng không hề cậy thế bắt nạt người khác, thậm chí còn chắn trước mặt mình khiến anh vô cùng kinh ngạc.  

      "So tài? Rõ ràng hắn đùa bỡn em, loại yêu râu xanh thế này để lại thì có tác dụng gì? Giết hắn mới có thể trả mỗi hận trong lòng, em không cần để ý, Như Tuyết giao cho anh là được, anh nhất định phải chặt cái tay này của hắn xuống".  

      Triệu Vô Cực vẫn kiên định như cũ, thủ sẵn thế, đâm thẳng vào Tần Lâm.  

      Diệp Như Tuyết cười gượng nói.  

      "Anh thật sự hiểu lầm rồi Triệu sư huynh, năng lực của em không bằng người ta nên bị anh ta chế ngự, chứ không như anh tưởng tượng đâu".  

      Triệu Vô Cực cười khẩy nói.  

      “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó thoát, anh phải chặt cánh tay của hắn mới được, chỉ giữ lại cái mạng chó cho hắn thôi".  

      Diệp Như Tuyết tức đến mức giậm chân.  

      "Triệu sư huynh, nếu anh ra tay, em sẽ đi mách sư phụ".  

      "Em..."  

      Nhắc đến sư phụ, vẻ mặt của Triệu Vô Cực hơi dịu lại, có điều khi nhìn thấy Tần Lâm anh ta lại nổi giận.  

      Diệp Như Tuyết cười gượng nói.  

      "Anh đừng dọa người ta, người ta đến đây để học nghệ, biết đâu sau này mọi người lại trở thành sư huynh sư đệ, Triệu sư huynh, anh kích động quá rồi, em thực sự không sao mà, cảm ơn anh".  

      Tần Lâm cười khẩy nói.  

      "Có vẻ như thực lực của cậu cũng chỉ đến thế mà thôi. Trên Côn Luân chắc toàn rác rưởi như cậu nhỉ?"  

      "Mày..."  

      Triệu Vô Cực siết chặt nắm đấm, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

      Triệu Vô Cực và Tần Lâm nhìn nhau, chiến ý vạn phần.  

      "Mày thực sự nghĩ rằng mày có thể nắm phần thắng sao? Nếu không phục thì chúng ta đại chiến ba trăm hiệp. Xem xem ai nhận thua trước thì người đấy phải gọi người kia là ông nội".  

      Anh ghét nhất là Tần Lâm đùa bỡn Diệp Như Tuyết, trong mắt anh ta Diệp Như Tuyết là nữ thần của anh ta, là tiểu sư muội mà anh ta thích nhất, cô như bông hoa sen vậy, chỉ có thể ngắm mà không thể sờ.  

      Nhưng hôm nay lại thấy Tần Lâm đối xử với Diệp Như Tuyết như vậy, anh ta sao có thể không nổi giận. Anh ta chỉ muốn cắt Tần Lâm thành tám miếng để thỏa nỗi hận trong lòng.  

      "Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, anh này, anh thực sự đến Côn Luân của chúng tôi để xin học sao, vậy thì anh phải có người giới thiệu, Côn Luân chúng tôi không chấp nhận người ngoài".  

      Diệp Như Tuyết nhìn Tần Lâm, mặc dù anh hai lần áp chế cô, hơn nữa còn làm mấy động tác thân mật, nhưng Diệp Như Tuyết không phải người vô lý.  

      "Cô gọi tôi bằng gì, tôi chưa nghe rõ?"  

      Tần Lâm sững sờ, cười nói, cố ý đùa để xem vẻ mặt của Diệp Như Tuyết.  

      "Anh...."  

      Mặt Diệp Như Tuyết đỏ bừng lên, Triệu Vô Cực ở bên nghe mà trầm mặc.  

      Tần Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Như Tuyết.  

      "Nói đi, chẳng nhẽ cô định không nhận thua sao?"  

      Diệp Như Tuyết trầm giọng nói, nói được làm được, cô chưa từng nói dối.  

      "Tôi không làm vậy!"  

      Làm người phải thành thật giữ chữ tín, đây là điều cha mẹ dạy cho cô, không thể nói không thành có được.  

      Một lời hứa nặng cả ngàn vàng, thế mới là người đứng đầu thiên hạ.  

      Diệp Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói, mặt đỏ bừng lên, nước mặt chực rơi.  

      "Anh trai tốt, vậy anh nói đi, rốt cuộc ai giới thiệu anh đến?"  

      Triệu Vô Cực giận không kìm được, anh ta hận không thể xé Tần Lâm ra, không biết tên khốn khiếp này đã cho tiểu sư muội uống mê hồn dược gì?  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play