*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh trai tốt?
Em chưa bao giờ gọi anh là anh trai tốt cả? Không ngờ em lại gọi một người xa lạ là anh trai tốt ư?
Trái tim Triệu Vô Cực như vỡ nát, Tần Lâm này đúng là một tên mặt người dạ thú mà.
Muốn đến Côn Luân học nghệ lại còn muốn cướp đi tiểu sư muội sao?
Không được!
Tuyệt đối không được!
Nếu tên này được vào Côn Luân thì chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao? Mình sẽ bị hắn chọc giận đến chết mất.
Nhưng Triệu Vô Cực cũng biết Tần Lâm này không hề đơn giản, trong trận chiến vừa rồi, anh đã thể hiện thực lực và tài năng khác hẳn người thường, chắc chắn là thiên tài nghìn năm có một.
Mặc dù Triệu Vô Cực không thích Tần Lâm, nhưng anh ta không thể phủ nhận sức mạnh của anh được.
"Thư giới thiệu đây!"
Tần Lâm nói, sau đó lấy ra lá thư giới thiệu mà bố đã đưa cho anh.
“Để tôi xem thử!”
Triệu Vô Cực bước tới, muốn giật đi lá thư giới thiệu của Tần Lâm, mục đích của anh ta rất rõ ràng, đó chính là muốn xé lá thư giới thiệu kia, sau đó xem thử Tần Lâm sẽ dùng cách gì để vào được Côn Luân, cho dù là ai giới thiệu đi nữa thì anh cũng chỉ có một mình mà thôi, ai mà thèm tin chứ?
Sao Tần Lâm lại có thể cho anh ta cơ hội như vậy chứ, anh lập tức lùi lại một bước, làm cho Triệu Vô Cực với tay ra nhưng chỉ bắt lấy được không khí.
"Cậu muốn đọc thư giới thiệu của tôi sao? Chưa đủ tư cách đâu”.
Tần Lâm cười nói.
“Muốn chết à!”
Triệu Vô Cực nói xong liền định tấn công Tần Lâm thêm lần nữa, thanh kiếm trong tay anh ta cũng đã sẵn sàng.
“Lui xuống!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên, ngay lập tức khiến Triệu Vô Cực và Diệp Như Tuyết hốt hoảng, một người đàn ông trung niên mặc áo dài xanh lam bước đi chậm rãi, trong mắt ánh lên vẻ khác thường.
"Giống, rất giống, mũi, mắt, lông mày, ánh mắt, ha ha ha. Thật thú vị”.
Người đàn ông trung niên với mái tóc dài buộc sau đầu trông rất gầy và lạnh lùng, ánh mắt có chút bông đùa khiến cho Tần Lâm cảm thấy khó đoán.
“Cậu là con trai của Tần Trì đúng không”.
Người đàn ông trung niên nói.
Tần Lâm sững ra một lúc rồi gật đầu, không ngờ còn chưa kịp lấy thư giới thiệu thì đã có người nhận ra mình rồi, hình như bố mình ở Côn Luân cũng có chút danh tiếng nhỉ?
"Tần Trì là ai? Không có người giới thiệu thì cậu ta đừng hòng bước vào Côn Luân nửa bước. Thất sư thúc, sư thúc phải xem qua thư giới thiệu của cậu ta”.
Triệu Vô Cực không cam tâm, còn về việc Tần Trì là ai thì anh ta càng không biết.
"Đưa thư cho ta”.
Ngộ Diên điềm đạm nói.
"Bố tôi nói bức thư này phải được đưa cho chưởng giáo”.
Tần Lâm đưa thư cho Ngộ Diên, sau đó ông ta lập tức xé thư ra.
"Sư phụ còn đang bế quan, đưa cho ta cũng vậy thôi”.
Ngộ Diên lạnh lùng liếc Tần Lâm một cái, sau đó mở thư ra thì chỉ thấy có bốn ký tự lớn, thậm chí còn ít hơn chữ trên phong thư.
“Tống tử Côn Luân*!”
*gửi con trai đến Côn Luân
Ngộ Diên lẩm bẩm, Tần Trì này vẫn ngông cuồng ngang ngược như trước kia.
Nhưng nếu muốn vào Côn Luân thì chỉ có ông mới có thực lực này.
Vỏn vẹn mấy chữ, người không đến nhưng chữ lại đến rồi.
“Đi theo ta”.
Ngộ Diên nhìn Tần Lâm hồi lâu, ông ta cũng biết Tần Lâm có ý đến đây học nghệ, hơn nữa thực lực cũng không hề tầm thường, có lẽ là Tần Trì đã dạy cho anh.
Tần Lâm gật đầu, lúc này sắc mặt của Triệu Vô Cực lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhưng Diệp Như Tuyết thì hoàn toàn ngược lại, trong mắt cô có chút vui mừng, lẽ nào từ giờ cô lại có thêm một tiểu sư đệ rồi sao?
Diệp Như Tuyết vô cùng có thiện cảm với Tần Lâm, chỉ cần anh dám thực sự chiến đấu với mình thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cô, ở Côn Luân chưa từng có ai đồng ý đấu hết mình với cô cả, vậy nên Diệp Như Tuyết mới luôn cảm thấy buồn bực.