*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      "Tôi không thua!"  

      Diệp Như Tuyết nhỏ giọng nói, nhanh chóng xoay người, kim thiền thoát xác, thoát khỏi vòng tay của Tần Lâm, trở tay đánh trả lại giao chiến cùng Tần Lâm.  

      Tần Lâm không hề tức giận, phòng thủ nghiêm ngặt, bước chân của cô ngày càng loạn, bởi vì bị Tần Lâm chế trụ nên cô càng ngày càng khó chịu, ngay cả chiêu thức trong tay cũng loạn dần.  

      Cô chưa từng bị một người đàn ông bắt nạt đến vậy, Tần Lâm vừa mới đè cô lại, khiến cho Diệp Như Tuyết nổi giận, tim đập thình thịch.  

      Cô cũng không ngờ mình hoàn toàn bị Tần Lâm đè bẹp đến mức không ngẩng được đầu lên như vậy, vậy nên cô chỉ muốn phản đòn.  

      Cô nhất định không thể để mình thua thảm đến vậy, như vậy thì chẳng phải mất hết mặt mũi của phái Côn Luân sao?  

      Diệp Như Tuyết khẽ kêu, không ngừng tung chiêu, thân thủ như vậy chắc chắn có thể xếp vào hạng trung bảng rồng.  

      Nhưng Tần Lâm đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Như Tuyết, hơn nữa mỗi bước đều nhìn thấu được, thủ đoạn của Diệp Như Tuyết còn không bằng lúc nãy, bản thân cô vô hình trung bị Tần Lâm ép sát mà còn hồn nhiên không biết.  

      Lại thêm mười chiêu nữa, Tần Lâm tìm thời cơ, đối mặt với Diệp Như Tuyết luôn ở trạng thái tấn công, anh tung một đòn tấn công thế tựa như núi khiến cô phải lùi mấy bước, Tần Lâm lại càng hăng hái, một quyền đánh chết bậc cao thủ, đối mặt với đòn công kích như cuồng phong của Tần Lâm, Diệp Như Tuyết hoàn toàn thất bại.  

      Mà lần này cô lại bị Tần Lâm đè lên cơ thể, không động đậy nổi, cho dù có tháo khớp phản đòn cũng không làm được gì.  

      Tần Lâm cười nói, cô gái này tính cách năng động thật, thực lực cũng mạnh, vô cùng quật cường.  

      "Lúc này thì sao? Còn không mau thừa nhận là cô thua?"  

      Diệp Như Tuyết khóc mà nói, anh hoàn toàn không ngờ cô không đánh lại mình nên bắt đầu chơi chiến thuật tâm lý.  

      "Thua thì thua, anh đè tôi làm gì, thả ra, hu hu hu".  

      "Anh bắt nạt tôi, tôi mách mẹ".  

      Hu hu hu!  

      Mặt Diệp Như Tuyết đầy nước mặt, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nóng bừng, Tần Lâm không để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn khiến cho cô trở nên khó coi như vậy, mất mặt quá.  

      "Buông Như Tuyết ra!"  

      Một tiếng quát vang lên bên tai Tần Lâm, một bóng người chạy nhanh đến, tung một chưởng đánh về phía Tần Lâm, anh nhíu mày, lùi về sau một bước theo bản nặng, buông Diệp Như Tuyết ra.  

      Nhưng khí thế của người này không hề giảm, quyền chưởng vẫn đan xen, nhanh chóng đánh xuống, khí thế kinh người khiến Tần Lâm khiếp sợ.  

      Mạnh ghê!  

      Lòng Tần Lâm nổi lên sóng gió, mặt mày nghiêm trọng, thực lực của tên này không hề kém anh, hai người tung quyền vào nhau, vô cùng kịch liệt, bừng bừng khí thế, ngay cả Diệp Như Tuyết đứng bên quan sát trận chiến cũng sững sờ, không ngờ trận chiến của hai người lại đặc sắc đến vậy.  

      Diệp Như Tuyệt xem mà kích động, quyền đấm vào da thịt, huyết tính ngập trời, đây mới là đối đầu thật sự.  

      Lòng hiếu thắng của Tần Lâm cũng bừng dậy, hai người không ai chịu lùi lại, quyền chưởng đan xen, chẳng khác gì sấm rền gió giật.  

      Anh thanh niên kia vô cùng kinh ngạc, thực lực của anh ta đương nhiên là mạnh, nhưng tên này có thể tiếp được nhiều chiêu của mình như vậy mà không hề lép vế, nhất thời trận chiến giữa hai người đàn ông nổ ra.  

      Mặc dù không hẳn là trận chiến tranh đoạt tình nhân, nhưng hai người cũng ra tay vì một cô gái, lúc này đương nhiên không ai chịu lui lại.  

      Ý chí chiến đấu của Tần Lâm sôi sục, cao thủ của Côn Luân quả nhiên không tầm thường, nhưng lần này mình đến không phải để làm bia ngắm cho mấy người này.  



      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play