"Lão Tam, mau dẫn Thiếu Đình đi đi".  

      Bạch Triển Đường trầm giọng nói.  

      Lúc này người nhà họ Bạch đều ngây người, nhưng bọn họ không có sự lựa chọn khác, đặc biệt là người chủ gia đình như Bạch Triển Đường buộc phải làm tất cả mọi người hài lòng, hơn nữa vào thời khắc quan trọng chỉ có thể hy sinh bản thân vì tập thể.  

      Một mình Bạch Thiếu Đình sao có thể so sánh với vận mệnh của nhà họ Bạch được, cho nên Bạch Thiếu Đình buộc phải hy sinh, hơn nữa rõ ràng là bây giờ anh ta đã không thể gánh vác được trách nhiệm của nhà họ Bạch nữa, anh ta vốn là nhân tài trẻ xuất sắc nhất của nhà họ Bạch, nhưng chính anh ta lại hủy hoại bản thân, kết quả là người nhà họ Bạch cũng phải bó tay.  

      "Ông nội, đừng, đừng mà ông nội…"  

      Bạch Thiếu Đình rưng rưng nước mắt, vừa khóc vừa nói, bảo anh ta dập đầu một trăm cái trước mặt nhà họ Tạ đúng là làm khó người ta quá? Không chỉ mỗi nhà họ Bạch mà sau này anh ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên ở đất thủ đô này nữa.  

      Chuyện này sẽ truyền đi khắp cả thủ đô trong vòng chưa đầy một ngày, đúng là giết người không cần dao mà.  

      Bạch Thiếu Đình vô cùng mong ngóng ông hai trở về, tưởng rằng ông hai sẽ nhờ vả được bang Thanh Long, lấy lại thể diện cho nhà họ Bạch, sau đó giết chết Tần Lâm dễ như trở bàn tay!  

      Nhưng ai mà có ngờ, sau khi ông hai trở về, mọi chuyện lại thay đổi, nhà họ Bạch bọn họ lại lâm vào cảnh vô cùng nguy khốn.  

      Sau lưng Tần Lâm còn có thế lực kinh khủng hơn nhà bọn họ, trong lòng Bạch Thiếu Đình không kiềm được cơn giận, vô cùng căm hận! Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, thằng khốn Tần Lâm đúng là khắc tinh của anh ta mà.  

      Bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi, nhìn ánh mắt kiên định của ông nội và vẻ mặt lạnh lùng của ông hai, Bạch Thiếu Đình vô cùng ủ rũ, cánh tay thì đã tàn phế mà bây giờ lại phải đi dập đầu tạ tội trước mặt nhà họ Tạ, tư cách người thừa kế nhà họ Bạch của anh ta cũng bị tước đoạt rồi.  

      Vận mệnh như đang trêu đùa anh ta vậy, khiến anh ta chết tâm hoàn toàn, nhưng nếu không đi thì nhà họ Bạch và cả anh ta sẽ bơ vơ không biết đi đâu về đâu.  

      Nhìn đứa cháu mình yêu thương nhất bị đánh tàn phế một cánh tay mới thảm hại làm sao, Bạch Triển Đường cũng rất đau lòng, nhưng hiện thực vốn tàn khốc như vậy, chuyện cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường.  

      Bây giờ ngay cả chú ba yêu thương anh nhất nhà cũng chỉ nhìn anh với vẻ xót xa, bây giờ Bạch Thiếu Đình chỉ có lựa chọn cam chịu số phận.  

      Người nhà họ Bạch cũng chỉ nhìn nhau không nói gì, bọn họ có thể giữ nguyên thân phận địa vị của bản thân là tốt lắm rồi, bọn họ vốn chẳng có quyền phát biểu về sự sống còn của nhà họ Bạch chứ đừng nói đến việc nói giúp Bạch Thiếu Đình một câu, nước lên đến đâu thì nhảy tới đó, Bạch Thiếu Đình đẩy nhà họ Bạch vào bước đường này nên bây giờ anh ta đã trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ rồi.  

      "Thiếu Đình, đi thôi, đây có lẽ là kiếp nạn đã định trước của cháu".  

      Bạch Phàm vỗ vai Bạch Thiếu Đình nói.  

      Bạch Thiếu Đình gật đầu một cách vô hồn, cùng chú Ba đi đến nhà họ Tạ.  

      Bây giờ nhà họ Tạ đã rối hết cả lên rồi, cuộc chiến với nhà họ Bạch ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của nhà bọn họ, bây giờ cả thủ đô đều giấu kín với nhà họ Tạ, không ai dám nói nhiều.  

      Chuyện làm ăn của nhà họ Tạ xuống dốc không phanh, quan hệ xã giao cũng ngày càng kém, không ai muốn tiếp xúc với bọn họ, có lẽ chẳng bao lâu nữa nhà họ Tạ bọn họ sẽ sụp đổ mất.  

      Người nhà họ Tạ vô cùng đau đầu, Tạ Trường Hà thấy Tần Lâm và Tạ Hồng Mai quay về cũng tỏ vẻ không vui, nhưng bọn họ không thể địch nổi sức mạnh của Tần Lâm, cho dù không vừa ý cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.  

      "Ôi, cháu còn biết đường về nhà sao? Hồng Mai, ông thấy cháu đã quên hết cả nhà họ Tạ rồi".  

      Tạ Trường Hà mỉa mai, ánh mắt vô cùng âm u, người làm chủ nhà như ông ta nhìn gia tộc ngày càng sa sút đương nhiên sẽ có cảm giác đau khổ.  

      "Không xong rồi, không xong rồi, ông chủ, người nhà họ Bạch lại đến rồi!"  

      Người hầu vội vàng bẩm báo, vẻ mặt trắng bệch.  

      "Lại đến rồi?"  

      Tạ Trường Hà run lẩy bẩy, mặc dù nhà họ Bạch không ra tay trực tiếp với bọn họ nhưng chỉ gián tiếp thôi cũng đã đủ khiến nhà họ Tạ sụp đổ rồi, vậy mà bây giờ nhà họ Bạch lại còn kéo nhau đến đây một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play