*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      "Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà!"  

      Bây giờ trong lòng Tạ Trường Hà vô cùng đau khổ, nhà họ Tạ phải sụp đổ đã là chuyện không thể đảo ngược được nữa rồi, nhưng bây giờ lại còn không có cả đường lui, nhà họ Bạch đến một lần nữa e là sẽ lại đẩy bọn họ vào bước đường cùng rồi.   

      Vẻ mặt người nhà họ Tạ đều trở nên vô cùng khó chịu, những chuyện này đều do Tạ Hồng Mai gây ra, tất cả đều tại Tạ Hồng Mai.  

      Nhưng bây giờ bên cạnh Tạ Hồng Mai có Tần Lâm nên không ai dám hé một câu.  

      Cho dù là chủ nhà họ Tạ cũng chỉ có thể cam chịu chấp nhận.  

      "Ông ba, Bạch thiếu gia bọn họ đến rồi".  

      Tạ Trường Hà cười khổ, từng tuổi này rồi mà ông ta còn phải luồn cúi, đây chẳng phải là tư thế của kẻ yếu sao, ở thủ đô nhà họ Tạ vốn chẳng thể chống lại nhà họ Bạch, bây giờ bọn họ vốn đã rối loạn, thực lực cũng chẳng còn bao nhiêu, bọn họ chỉ là một gia tộc sắp sụp đổ mà thôi.  

      Trong lòng Tạ Trường Hà chỉ mong nhà họ Tạ không đuổi cùng giết tận thôi, có như vậy thì bọn họ mới còn một con đường sống, nhà họ Tạ chắc sẽ không thể đứng trong thập đại gia tộc ở thủ đô, nhưng cũng đừng tiêu diệt hết, đây có lẽ là kết quả tốt nhất.  

      Lúc Bạch Thiếu Đình và Bạch Phàm nhìn thấy Tần Lâm thì lập tức run rẩy, bọn họ biết tất cả đều là vì người thanh niên trước mặt này, nhưng nhà họ Bạch cũng phải bó tay, đối diện với Tần Lâm, bọn họ không còn vẻ ngạo mạn như lúc đầu, thậm chí còn không biết phải làm gì mới phải.  

      "Tôi xin hai người, Bạch thiếu gia, ông ba, chúng tôi không có liên quan gì đến Tần Lâm cả, chúng tôi đã đuổi Tạ Hồng Mai ra khỏi nhà họ Tạ rồi, hai người để cho nhà họ Tạ chúng tôi một con đường sống đi, tôi cầu xin hai người đấy".  

      Khuôn mặt nhăn nheo của Tạ Trường Hà đầy đau khổ và tuyệt vọng.  

      "Uỵch…"  

      Bạch Thiếu Đình quỳ xuống trước mặt nhà họ Tạ, động tác vô cùng thành thục, người nhà họ Tạ đều ngây ngốc, chuyện quái quỷ gì vậy?  

      Nà ní?  

      Bạch Thiếu Đình quỳ trước mặt tất cả mọi người, nhìn Tần Lâm một cái, trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác.  

      "Tôi xin lỗi anh Tần, những chuyện trước kia đều là lỗi của tôi, Bạch Thiếu Đình tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong anh có thể cho tôi một cơ hội sửa sai, sau này tôi không dám đối đầu với nhà họ Tạ nữa, chỉ cần anh nói một câu tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa".  

      "Tôi xin lỗi! Bịch…"  

      "Tôi xin lỗi! Bịch…"  

      Nói một câu tôi xin lỗi lại dập đầu bịch một cái, Bạch Thiếu Đình vô cùng kiên quyết, vô cùng nghiêm túc, nếu đã lựa chọn vì nhà họ Bạch thì phải làm cho đến cùng.  

      Chỉ là dập đầu thôi mà? Chỉ là mất mặt thôi mà? Tai họa mà Bạch Thiếu Đình rước về thì bây giờ anh ta phải tự giải quyết.  

      Hành động của Bạch Thiếu Đình giống như một tên ngốc vậy, nhưng anh ta làm vậy càng khiến nhà họ Tạ khó hiểu hơn, Bạch Thiếu Đình tự cao tự đại, thiếu gia nhà họ Bạch lại đến dập đầu trước mặt bọn họ sao? Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi?  

      Không dám tin được nhưng không dám tin cũng đã chính mắt nhìn thấy rồi, Bạch Thiếu Đình chắc chắn không phải đến để gây chuyện mà là đến để dập đầu tạ lỗi với bọn họ.  

      "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"  

      "Đúng đó, thiếu gia nhà họ Bạch lại đến dập đầu trước mặt nhà họ Tạ chúng ta? Phải chăng là có âm mưu gì đó?"  

      "Cái này khó nói lắm, trước giờ nhà họ Bạch vô cùng cẩn thận, sao bọn họ có thể đến nhận lỗi với chúng ta chứ? Hơn nữa địa vị của nhà họ Tạ không thể sánh được với nhà họ Bạch, bọn họ làm vậy chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play