*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi tắt cuộc gọi của Long chủ Tất Phương Hoa, khóe môi Bạch Triết giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng đây là kết cục cuối cùng của bọn họ, cũng là kết cục tốt nhất.
Bạch Triết từng nói rồi, cho dù thế nào đi nữa thì nhà họ Bạch cũng sẽ chấp nhận, lúc này không còn sự lựa chọn nào khác.
“Thế lực phía sau Tần Lâm quá đáng sợ, chúng ta hoàn toàn không động vào được, chỉ có thể cam chịu mà thôi”.
Bạch Triết trầm giọng nói.
Vẻ mặt Bạch Triển Đường cứng đờ lại, em hai đã nói như thế rồi vậy thì chắc chắc không thể cứu vãn được nữa.
Người nhà họ Bạch giương mắt nhìn nhau, xem ra lần này gia tộc đã gặp phiền phức thật rồi.
Bạch Triển Đường biết rõ ở cái đất Hoa Hạ này thực lực của Bạch Triết rất khủng khiếp, cộng thêm sức mạnh của bang Thanh Long và mối quan hệ rộng khắp thủ đô của nhà họ Bạch thì tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Nhưng cho dù là như thế cũng không thể nào đấu lại được Tần Lâm, điều này đủ để nói rõ vấn đề rồi.
Người nhà họ Bạch đã động đến nhân vật đáng gờm.
Bạch Triết lăn lộn ở thủ đô đã từng ấy năm, có thể trở thành gia chủ của nhà họ Bạch đương nhiên không phải là loại tầm thường, lời nói cuối cùng của Bạch Triết chính là vận mệnh của nhà họ Bạch.
“Chú hai, cháu không can tâm!”
Vẻ mặt Bạch Phàm trở nên u ám, dù sao nhà họ Bạch cũng là gia tộc có thế lực lớn mạnh, nhận thua dễ dàng như thế ông ta thực sự không can tâm.
Bao nhiêu năm qua nhà họ Bạch luôn độc nhất vô nhị ở đất thủ đô.
“Không can tâm? Dựa vào cháu? Một tên rác rưởi thuộc Bảng Rồng thấp kém sao?”
Bạch Triết cười khinh rồi nói.
Lúc này sắc mặt Bạch Phàm trở nên u ám, cuộn chặt nắm đấm, xương kêu rắc rắc.
“Đừng bất mãn, đây là câu nói mà bố Tần Lâm nói với chú, trong mắt ông ta kẻ mạnh trong bảng Rồng chỉ là rác rưởi mà thôi, ngay cả chú cũng phải khiếp sợ. Coi cao thủ bảng Rồng như rơm rác, cháu nghĩ xem người như vậy sẽ đáng sợ ra như thế nào chứ?”
Ánh mắt Bạch Triết lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Bạch Phàm, lúc này ông ta bất chợt rùng mình, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi.
Coi cao thủ bảng Rồng như rơm rác?
Nhân vật này phải đáng sợ như nào chứ!
“Đừng tự phụ quá, trong mắt người khác chúng ta là kẻ mạnh được xứng danh bảng Rồng, có một không ai ở Hoa Hạ. Nhưng trong mắt Tần Trì chúng ta chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, đó chính là sự khác biệt!”
Bạch Triết thở dài, lòng đau như cắt, chẳng phải ông ta không phẫn nộ, không buồn bực sao?
Nhưng bản thân lại ở thế yếu hơn Tần Trì, trong mắt người ta ông chỉ là rác rưởi mà thôi, yếu không thể địch lại mạnh chính là nguyên nhân thực tế nhất.
Người nhà họ Bạch im lặng, lúc này không còn đường lui nữa rồi.
Sự ngạo mạn ban đầu đã biến mất hoàn toàn, cuối cùng người nhà họ Bạch đã bị người khác trấn áp.
“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
Bạch Triển Đường nói, chuyện này chưa thể kết thúc được.
“Bây giờ chúng ta đã là cá nằm trên thớt rồi, cách duy nhất đó là bảo Bạch Thiếu Đình đến nhà họ Tạ dập đầu một trăm cái để tạ tội, thiếu một cái cũng không được!”
Bạch Triết nói, tất cả người nhà họ Bạch đều nháo nhào lên.
“Làm vậy sao được chứ? Nhà họ Bạch chúng ta là gia tộc đứng đầu thủ đô đấy”.
“Đúng thế, lẽ nào nhà họ Bạch thực sự phải đi dập đầu nhận tội sao? Chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”
“Đã bao giờ nhà họ Bạch ta làm ra chuyện nhục nhã như thế chứ?”
Người nhà họ Bạch đều nháo nhào lên tiếng, mặt ai nấy đều tái mét, thẹn quá hóa giận.