Một tối không vào BBS
nên Trang Uẩn còn chưa biết, nhờ phúc của Tùy Phong, anh không biết trên trang đầu của BBS có một bài post mới, nội dung của bài post chính là
—— Nam sinh đi cùng Tùy Phong mấy ngày nay là ai? Quan hệ của bọn họ xem ra không tệ?
Sau đó bên trong bài post bắt đầu thảo luận tính khả thi của đường cong cứu nước, đến mức ngày thứ hai lúc Trang Uẩn làm việc trong quán trà sữa
liền liên tục nhận được thư tình cùng quà tặng, cả người đều có chút mơ
màng.
Thẩm Di Châu nhìn thấy điệu bộ này
cũng vui vẻ đứng ở một bên, “Em đã biết đợi đến khi mấy cô ấy thấy anh
đi chung với Tùy Phong liền sẽ nhắm đến anh, quả nhiên. . . . . Lúc này
mới có mấy ngày?”
Trang Uẩn bất đắc dĩ
nhìn một đống đồ trên quầy, không phải không muốn cự tuyệt mà là căn bản không có cơ hội nói ra lời từ chối, các cô đã chạy mất tiêu.
Trang Uẩn thở dài, hai ngày trước anh vốn muốn tránh mặt Tùy Phong, chờ đến
khi anh nghĩ thông thì nói tiếp, nên kể cả sáng nay Tùy Phong có gửi tin nhắn đến anh cũng không để ý.
“Thế nào?
Anh đang phiền não xem có nên đưa mấy thứ này cho Tùy Phong hay không
sao?” Thẩm Di Châu chú ý tới cảm xúc biến hóa trên mặt Trang Uẩn, hỏi.
Trang Uẩn lắc đầu, anh đúng là đang phiền não, nhưng điều phiền não chính là
anh muốn tránh mặt Tùy Phong cũng không được, dù sao anh cũng phải đến
đây làm việc.
Không phải sao, Trang Uẩn
ngẩng đầu liền thấy người nào đó xuất hiện như âm hồn không tan. Trang
Uẩn loáng một cái hạ mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt đang nhìn mình của
Tùy Phong.
Trong lòng Trang Uẩn lại ý thức được một sự thật. . . . . Có vẻ như Tùy Phong mỗi ngày đều chạy tới đây, vì sao?
Hôm nay Tùy Phong còn cầm trong tay một cái bánh gatô nhỏ được đóng gói cẩn thận, phía trên còn đặt một tấm thiệp nhỏ. Để bánh gatô ở trước mặt
Trang Uẩn, Trang Uẩn nghĩ ngoài giả bộ không để ý thấy thì không còn
cách nào khác.
Khiến Trang Uẩn cảm thấy
may mắn đó chính là Tùy Phong không hề nói một lời nào, chỉ ra hiệu cho
anh nhìn vào tấm thiệp. Thẩm Di Châu đứng ở một bên đầy hứng thú xem
xét, phương thức giao lưu của hai người này, không phải dùng cách viết
thì chính là dùng cách gửi tin nhắn, người nào không biết còn tưởng rằng Tùy Phong là người câm đấy.
Trang Uẩn lấy tấm thiệp ra, bên trong là chữ viết của Tùy Phong: Gửi tin nhắn cho anh nhưng anh lại không đáp lại, cho nên cũng không biết
anh đã thử chưa, mua cho anh cái bánh gatô hạt dẻ, không ngọt.
“. . . . . Tôi ăn sáng rồi.”
“Vậy cứ giữ lại dùng để ăn trưa hoặc ăn chiều là được.” Thẩm Di Châu thấy
hai người đều không nói chuyện, nên mở miệng muốn làm dịu bầu không khí
xuống một chút, “Đây là bánh gatô hạt dẻ của tiệm bánh sát vách đúng
không, anh đừng nhìn cái bánh chỉ nhỏ bằng một bàn tay, giá tiền này có
thể sánh bằng một cái bánh gatô bốn năm tầng khác đấy. Em vốn muốn dùng
tiền lương tháng sau để mua cái bánh xa xỉ này một lần để mừng sinh nhật của mình đấy.”
Trang Uẩn chần chờ một chút, hỏi Tùy Phong, “Cậu đã dùng thử rồi?”
Tùy Phong gật đầu, mở miệng, Trang Uẩn kinh hãi, bỗng nhiên siết chặt quầy
hàng, lại thấy Tùy Phong không dùng giọng nói ban đầu của hắn để nói
chuyện, không phải giọng từ cuống họng bản thân, mà là dùng âm khí, mặc
dù thanh âm cực nhỏ, nhưng cũng có thể nghe thấy, chủ yếu là Trang Uẩn
không có phản ứng gì với loại thanh âm này.
Trong lòng Trang Uẩn có một dòng nước ấm chảy qua. . . . . Tùy Phong có vẻ
vẫn luôn để tâm đến cảm giác của người bên cạnh, tình nguyện khiến mình
chịu phiền phức một chút.
“Ăn đi, trong miệng em còn mùi bánh gatô đây này, tin quan trọng không?“
Trang Uẩn lườm hắn một cái, ai muốn biết trong miệng hắn có mùi chứ. Vừa rồi
còn có hơi chút cảm động, một câu nói kia làm tụt cảm xúc.
Có điều nhìn khối bánh gatô này mà âu sầu, anh không thích ăn bánh gatô,
nhưng ở trước mặt Tùy Phong mà lại cho Thẩm Di Châu ăn thì lại không
tốt. Có điều qua hai lần Trang Uẩn coi như đã nhìn ra, chuyện Tùy Phong
thích ăn bánh gatô là thật.
Người bên
ngoài không biết vì sao Tùy Phong không nói chuyện, nguyên nhân là bởi
vì Trang Uẩn, ngay cả Thẩm Di Châu về sau cũng phải tự mình hỏi Trang
Uẩn có phải cuống họng Tùy Phong cảm thấy khó chịu hay không? Đến ngày
thứ hai khi Trang Uẩn bị ép phải nhận đống quà của hội fan hâm mộ Tùy
Phong tặng cho hắn, có mấy món đều là thuốc nhuận giọng.
Trang Uẩn không đáp, Tùy Phong cũng không nhụt chí, tiếp tục tìm chủ đề, nhìn thấy mấy lá thư trên quầy, liền tiện tay cầm lên một lá, không mở ra,
mà chỉ nhìn bên ngoài lá thư một chút, “Mấy thứ này là gì? Không phải thư tình người khác tặng anh chứ.”
Tùy Phong nói đùa, nói xong liền lập tức tỉnh táo lại, chuyện này thật sự
quá giống! Cách làm giống như mình khi mua bánh gatô xong còn viết một
tấm thiệp, sẽ không có người thật sự tỏ tình với anh chứ?
Trang Uẩn gật đầu, “Đúng, thư tình.”
Tùy Phong lập tức muốn hỏi, lại nghe Trang Uẩn tiếp tục, “Đưa cho cậu.”
Tùy Phong lập tức có chút mơ hồ, Trang Uẩn tặng thư tình? Thậm chí kinh
ngạc đến mức vui mừng ở trên mặt cũng không hề che giấu. Trang Uẩn chú ý tới, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Nhìn Tùy Phong kích động thành như thế, đáng lẽ ra không phải lần đầu tiên hắn nhận quà với thư tình mới đúng chứ?
Lúc ban đầu Tùy Phong thật sự đã hiểu lầm, tưởng rằng Trang Uẩn viết, kết
quả cầm lấy một lá thư lên, bên dưới còn có năm sáu lá thư, lại thấy mấy em gái đằng sau lưng kia nhìn Tùy Phong đã chú ý tới quà tặng, lúc cầm
thư tình lên liền có chút ồn ào, mặt Tùy Phong chuyển biến còn nhanh hơn thời tiết tháng sáu.
Lập tức ném qua một tin nhắn, “Về sau anh đừng nhận mấy thứ này.“
Trang Uẩn quả thật không muốn nhận, nhưng mấy nữ sinh kia lại chuồn nhanh như trộm, hơn nữa còn là cùng nhau tiến lên, không biết cái nào là của
người nào nữa.
Trang Uẩn không giải thích, chỉ nhàn nhạt “A” một tiếng.
Nhưng qua ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi lần Tùy Phong đến thì vị trí kia
luôn có quà tặng cùng thư tình đã được đổi mới, giống như thường ngày.
Tùy Phong không mấy vui vẻ, Trang Uẩn tự xem mình là đại sứ truyền tin sao! Có thời gian nhận tin lại không có thời gian đáp lại tin nhắn của hắn!
Hai ngày này, Tùy Phong gửi Wechat tới, một đầu Trang Uẩn không hề đáp lại, qua quán trà sữa tìm anh cùng nhau ăn cơm thì anh lại cố từ chối, mặc
dù anh có nói chuyện cùng hắn nhưng lại chẳng để ý đến hắn.
Tùy Phong vô cùng mẫn cảm với việc Trang Uẩn thay đổi thái độ, nếu như nói
ngày đầu tiên còn có chút hoang mang, ngày thứ hai liền lập tức xác
định, ngày thứ ba trực tiếp tìm tới cửa nói chuyện, hắn không rảnh chơi
trò đoán tâm tư.
Kết quả đến quán trà sữa xem xét, người kia lạu không có ở đây, Thẩm Di Châu bảo hôm nay Trang Uẩn có bạn tới tìm, xin nghỉ.
Trang Uẩn đi đâu? Tất nhiên là đi gặp Công Tử Uy Dĩ rồi.
Lúc đầu anh còn sợ Công Tử Uy Dĩ tìm không thấy, muốn tới đón y, kết quả vừa gọi điện liền biết y đã tới C đại rồi.
Không thèm đếm xỉa đến hai cuộc điện thoại của Tùy Phong, Trang Uẩn rất nhanh đã hội họp bên Công Tử Uy Dĩ.
Mặc dù Tịch Gia Văn đã có công việc, nhưng lại không nhiễm mùi của xã hội
nhiều, hoặc cũng có thể là do không biểu hiện ra bên ngoài khi giao lưu
với Trang Uẩn.
Thời điểm thấy Tịch Gia
Văn, Trang Uẩn rất kinh ngạc, vì bề ngoài của y. Trang Uẩn vẫn cho rằng
Tịch Gia Văn là loại hình thanh tú nho nhã, mới hợp với giọng phối của
y. . . . .
Kết quả đứng trước mặt Trang
Uẩn lại là một tên to xác thô kệch, hoàn toàn không phù hợp với giọng
nói uyển chuyển như mây trôi khi vừa mở miệng ra, “Tôi đến nghe cậu kể
tiếp về giấc mộng xuân đây!”
Âm lượng không nhỏ, dẫn tới người bên cạnh đều quay qua nhìn, Trang Uẩn cực kỳ muốn giả bộ như không biết y.
“Tại sao cậu lại biết viện nghệ thuật nằm ở đâu?”
“Tôi biết cậu đang nói sang chuyện khác, tôi sẽ không mắc lừa đâu!” Tịch Gia Văn mở miệng, Trang Uẩn vẫn không có cách nào đặt bề ngoài với giọng
nói của y lại làm một.
“Nếu cậu không
muốn nói thì cũng được, để cho tôi nhìn người kia một chút đi, tôi thật
sự rất tò mò đấy. Nếu không đẹp trai như cậu nói, tôi sẽ giới thiệu em
trai của mình cho cậu biết một chút. . . . .”
“Cám ơn! Thấy bề ngoài của cậu một lần tôi liền biết em trai của cậu không phải loại tôi yêu thích!”
“Không thể nói như thế nha. . . . . Cậu không được công kích tôi rồi còn phủ
định vẻ đẹp trai của em tôi, mặc dù bề ngoài của tôi có chênh lệch
thiệt, nhưng đó là do gen tốt nhà tôi đều để lại cho em trai tôi rồi. . . . . Tôi nói cậu. . . . .”
Vào lúc này, Trang Uẩn lại hoài niệm sự quan tâm của Tùy Phong, luôn an tĩnh đi bên cạnh anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT