Tịch Gia Văn nói phải
đi xe 3 tiếng nên còn chưa kịp ăn cơm, rất đói bụng, thế là Trang Uẩn
liền dẫn y đến quán ăn Tiểu Sao mà Tùy Phong mới dẫn anh đến dùng cơm
hôm bữa.
Hiện tại vẫn chưa tới giờ cơm,
trong quán ăn không có người nào, nên hai người không vào phòng riêng,
chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Khẩu vị của Tịch Gia Văn không khác Trang Uẩn lắm, hơn nữa y cũng thích ăn
tôm, có điều khác với Trang Uẩn, Tịch Gia Văn còn thích lột tôm, theo
như y nói, chính là hưởng thụ niềm vui khi lột tôm.
Nhưng điều khiến Trang Uẩn ghét nhất lại là lột tôm, không phải vì ngại phiền phức, lột một con tôm thì có bao nhiêu phiền phức chứ, chính là vì bẩn
tay, có chút phiền.
Tịch Gia Văn ở một bên lột tôm, một bên hỏi chuyện liên quan tới ‘chàng trai chỉ dùng mỗi giọng nói thôi đã khiến Trang Uẩn XX‘, rõ ràng khuôn mặt nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng hết lần này tới lần
khác lại cứ biểu lộ ra một mặt đầy bát quái, thấy thế nào cũng không hài hòa.
Trang Uẩn ngẫm nghĩ, “Chính là một học đệ trong học viện chúng ta, hai ngày đầu tháng bị học muội kéo đi chơi, liền quen biết.”
“. . . . . Cho nên các cậu mới quen biết nhau được có 10 ngày?”
Trang Uẩn khẽ giật mình, mới phản ứng lại. . . . . Đúng thế, vậy mà anh chỉ mới quen biết Tùy Phong được có 10 ngày? !
“Có điều đối với người có loại thể chất này giống cậu, nghe xong liền chung tình cũng không có gì ngoài ý muốn, ừm,” Tịch Gia Văn ăn miếng tôm,
“Cậu nói thêm vài chuyện của các cậu nữa đi, tôi giúp cậu bày kế một
chút.”
Lúc Trang Uẩn kết giao bình thường với Tùy Phong, suy nghĩ kỹ một chút thì giao lưu không tính là quá
nhiều, dù sao Tùy Phong vẫn luôn không nói lời nào ở trước mặt anh,
nhưng tất cả đều rất tự nhiên.
Chỉ mới 10 ngày, nhưng thói quen mỗi sáng của anh đã thay đổi qua mỗi khi tỉnh lại thì nhìn vào điện thoại liền sẽ nhận được tin nhắn chào buổi sáng của
Tùy Phong, mỗi lúc trời tối, trước khi ngủ sẽ nhận được tin Wechat chúc
ngủ ngon, có đôi khi Tùy Phong động kinh hơn nửa đêm không ngủ được sẽ
gửi tới tin nhắn rất khó hiểu.
Thỉnh
thoảng Tùy Phong sẽ mang bữa sáng đến cho anh, nếu như không có chuyện
hơn nửa đêm còn chưa ngủ, thì giữa trưa sau đó sẽ tìm anh đi ăn cơm,
ngẫu nhiên cũng sẽ cùng ăn tối.
Nghĩ như vậy, chỉ mới quen Tùy Phong được 10 ngày mà Trang Uẩn có cảm giác như đã thân quen hơn 20 năm.
“. . . . . Cũng không có gì, chính là ăn cơm cùng một chỗ, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin. . . . . Qua lại rất bình thường.” Chính xác rất bình thường,
mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, không có việc gì thì gửi tin nhắn trò chuyện
một chút, không khác gì các nam sinh bình thường.
Tịch Gia Văn còn muốn bát quái, kết quả Trang Uẩn nói quá đơn giản, căn bản
không hỏi ra cái gì, “Lúc cậu ta nói chuyện với cậu, làm sao cậu có thể
kiên trì nổi ở trước mặt cậu ta mà không bị lộ chứ? Không phải cậu nói
phản ứng của cậu rất mãnh liệt đối với giọng nói của cậu ta sao?”
“Tôi lừa cậu ấy, nói mình ghét giọng cậu ấy, cậu ấy liền không nói chuyện
trước mặt tôi nữa, mỗi lần đều dùng di động, có đôi khi là dùng tay
viết.”
Tịch Gia Văn nghe đến liền ngẩn người, “Cậu ta ngốc đến vậy sao? Chuyện này mà cũng tin được.”
“Cậu mới ngốc đấy, đây là quan tâm.”
“Chậc, ” Tịch Gia Văn liên tiếp chậc chậc mấy lần, lại lột thêm một con tôm
ăn, “Tôi tuyên bố cậu có thể đi tỏ tình với cậu ta, tôi nói cái gì, cậu
cũng đều mắng tôi ngốc vì cậu ta, có cần bảo vệ đến vậy không.”
Trang Uẩn khẽ giật mình, ấp úng nói, “. . . . . Tư duy của tôi vốn không giống người bình thường mà.”
Trang Uẩn dùng đũa đẩy đẩy đĩa, “Chưa nói tới chuyện tình cảm, chẳng qua là
vì cảm thấy khi ở bên cậu ấy rất thoải mái, nếu như không phải vì giọng
nói, có lẽ chúng ta sẽ là bạn tốt.”
“Cũng bởi vì giọng nói, cậu càng có thể cùng hắn giao lưu sâu sắc nha.”
Tịch Gia Văn nháy mắt với Trang Uẩn mấy cái, “Cậu biết không, lúc cậu
nhắc đến người này, trong câu chữ đều hướng đến cậu ta, đã nói lên việc
trong tiềm thức của cậu cũng cảm thấy có thể tiến thêm một bước với
người này rồi. Cho dù cậu bây giờ còn chưa đến mức yêu cậu ta, có điều
cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ yêu cậu ta đến mức chết đi sống lại đấy.”
Tịch Gia Văn uống một hớp nước, lấy một loại giọng điệu của người từng trải
thở dài, “Cái trò tình yêu này ấy, chính là lúc đầu không nỡ dứt, đến
cuối cùng lại hãm sâu, nói cho cùng chính là tự mình dung túng.”
“Nói như cậu rất hiểu vậy.”
“Tốt xấu gì tôi cũng ăn nhiều hơn cậu mấy năm gạo đấy, nói nhiều hơn mấy
trận yêu đương cũng ok.” Tịch Gia Văn buông ly nước xuống tiếp tục lột
xác tôm, “Hiện tại vấn đề duy nhất chính là cậu không biết cậu ta có
cong hay không, việc này dễ lắm, cậu trực tiếp hỏi là được, vạn nhất sai lầm, cậu vừa vặn có thể cùng cậu ta Say bái bai, dù sao cậu cũng đã
từng nói, không làm người yêu thì cũng chỉ có thể làm người xa lạ. Vạn
nhất xảy ra tình trạng khổ cực. . . . . Tôi sẽ hi sinh một chút, để cậu
làm em dâu của tôi.”
“. . . . . Cút.”
“Nói thật đấy, bề ngoài của em trai tôi thật ra cũng rất đẹp trai, cũng là
người của C đại các cậu, cũng thuộc cấp bậc nam thần, cũng có hội fan
hâm mộ riêng đấy, chưa chắc đã kém hơn vị kia nhà cậu đâu.” Tịch Gia Văn khen em trai, cứ thao thao bất tuyệt, nghe xong liền thấy không ít lời
khen, “Cũng rất ôn nhu quan tâm, giọng cũng dễ nghe. . . . .”
Tịch Gia Văn khen xong một trận, ngẩng đầu liền phát hiện ánh mắt Trang Uẩn
xuyên qua vai mình, ngơ ngác sợ run, y đưa tay vẫy vẫy trước mặt Trang
Uẩn.
Sau lại quay đầu nhìn theo ánh mắt
của Trang Uẩn, chỉ thấy một soái ca chân dài, bề ngoài xuất sắc lại là
con lai đang đi về phía bên này, cho dù đã thấy đứa em trai đầy suất khí của mình rất nhiều lần như Tịch Gia Văn cũng có vài giây ngây người.
Thẳng đến khi soái ca kia đi đến gần trước bàn bọn họ một chút, không khách
khí ngồi xuống bên cạnh Trang Uẩn, Tịch Gia Văn tựa như đã biết hắn là
ai, với bề ngoài như thế này, không nói tới Trang Uẩn vốn là cong, ngay
cả y là một thẳng nam, con mắt cũng muốn nhìn đắm đuối, có chút suy nghĩ muốn cong.
Trang Uẩn cuối cùng kịp phản ứng lại, “. . . . . Hôm nay cậu đến dùng cơm sớm vậy.”
Tùy Phong gật đầu, cho dù nói dối mặt cũng không đổi sắc, vẫn dùng giọng
khí để nói, hắn tựa hồ đã tìm được phương thức giao lưu với Trang Uẩn
tốt hơn điện thoại di động rồi, “Ừm, hôm nay đói sớm, em đến quán trà sữa tìm anh, nhưng không có, em chỉ có thể tới ăn một mình.”
“A.” Kiểu nói này của Tùy Phong, Trang Uẩn lại nghĩ tới hai ngày trước anh
đã luôn cố tránh hắn, nhưng Tùy Phong tựa hồ không để ý đến việc này,
thái độ đối với Trang Uẩn vẫn như thường ngày.
“Bạn của anh?” Ánh mắt Tùy Phong rất nhanh đã rơi xuống trên người Tịch Gia Văn.
“Ừm.” Không cần Trang Uẩn giới thiệu, Tịch Gia Văn rất chủ động tự giới thiệu về mình với Tùy Phong.
Hai người hàn huyên hai câu, Trang Uẩn nghe xong thì luôn có cảm giác Tùy
Phong nói chuyện như đang tự bóp cổ bản thân, muốn nói hắn đừng nói
chuyện như vậy nữa, không tốt cho cuống họng, nhưng vừa nghĩ tới thể
chất đáng ghét kia của mình, anh liền không có can đảm nói Tùy Phong nói chuyện như bình thường. . . . .
Tùy Phong thuận tay xê dịch bàn tôm, bắt đầu lột tôm cho Trang Uẩn.
Tùy Phong giống như đột nhiên quên mất bản thân đang đói bụng, được Trang
Uẩn nhắc nhở một câu mới nhớ tới, gọi bát canh ngọt, rồi lại tiếp tục
lột tôm.
Tịch Gia Văn vừa mới nói rất
nhiều, nhưng sau khi Tùy Phong đến, đột nhiên lại cấm ngôn, trong lúc vô tình Trang Uẩn liếc mắt qua nhìn y, phát hiện con ngươi của y không hề
di chuyển mà nhìn chằm chằm vào Tùy Phong.
Tịch Gia Văn khó khăn lắm mới thu hồi lại được ánh mắt, “Cậu không phải
thích ăn tôm sao, lần sau có cơ hội thì dẫn cậu đi ăn tôm, càng có hương vị.”
Trang Uẩn còn kỳ quái nhìn Tịch Gia Văn tại sao lại nói qua vấn đề này, kết quả câu nói tiếp theo khiến
Trang Uẩn thiếu chút nữa đã ngồi không vững, “Để Tùy Phong bóc vỏ cho
cậu.”
Kết quả Tùy Phong quả thật đã đáp lại, “Được.”
Không biết Tịch Gia Văn vô tình hay là cố ý, dù sao Trang Uẩn nghe xong liền
cảm thấy y nhất định là cố ý, “Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước cậu
có nói muốn tìm đối tượng, tốt nhất là có thể tìm được người nguyện ý vì cậu lột tôm, không phải sao?”
Tịch Gia Văn nói xong liền nhìn Tùy Phong một chút.
“Tôi có nói câu này sao.” Trang Uẩn giả ngu, anh hơi hiểu ra ý đồ của Tịch
Gia Văn. . . . . Y đang nghĩ muốn thăm dò thái độ của Tùy Phong.
Đối với một Tịch Gia Văn thẳng tính, Trang Uẩn vẫn cảm thấy may mắn, vì y không trực tiếp hỏi Tùy Phong, cậu thích nam hay nữ?
Nhưng. . . . . Anh quả nhiên đã buông lỏng quá sớm.
Một giây sau y liền đem lực chú ý phóng tới trên người Tùy Phong, hỏi,
“Nghe. . . . . Trang Uẩn nói cậu ở trường rất được hoan nghênh, cho nên
cậu thích tiểu học muội hơn hay là thích tiểu học đệ hơn vậy?”
Người bị hỏi là Tùy Phong, thế nhưng Trang Uẩn lại còn hoảng hơn so với Tùy
Phong, vô thức nhìn Tùy Phong một chút, thấy động tác lột tôm của hắn đã dừng lại, trên mặt vốn có chút ý cười, lập tức trở nên vô biểu tình, dự cảm không ổn nổi lên từ trong lòng, đang muốn nghe đáp án của Tùy Phong thì lại do dự một chút, anh vội vàng nói với Tịch Gia Văn, “Cậu có bệnh à, có bệnh thì uống thuốc đi!”
Có thể
xem như đã bỏ qua đề tài này, Trang Uẩn buông lỏng một hơi, lại hận mình không hăng hái. Rõ ràng mới vừa rồi còn nói với Tịch Gia Văn là chưa
đến mức yêu Tùy Phong, vậy sao còn để ý Tùy Phong có phải là cong hay
không, sợ nghe được đáp án không như trong lòng nghĩ.
Đại khái trong lòng anh cảm thấy, nếu Tùy Phong là bạn trai. . . . . Có vẻ cũng không tệ.
Ở một góc mà Trang Uẩn không thấy được, Tùy Phong quét mắt qua nhìn Tịch
Gia Văn một chút, cho y một biểu tình cười như không cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT