Đây là lần đầu tiên
Trang Uẩn tắm suối nước nóng, chủ yếu là do suối nước nóng cách trường
học và nhà mình đều rất xa, anh lười phải chạy xa đến thế chỉ vì chuyện
muốn tắm suối nước nóng một lần.
Trang
Uẩn ngoại trừ khi còn bé được mẹ mình đón đến B thị ở một đoạn thời gian thì sau đó không hề rời khỏi thành phố C nữa, tựa như là một loại tập
quán, nhưng cũng tựa như do lười rời khỏi thành phố mà mình đã lớn lên
từ nhỏ, ngay cả khi điền vào phiếu ghi đại học theo nguyện vọng anh cũng không nghĩ muốn đến trường ở nơi khác học.
Nói đến đây khả năng người khác cũng sẽ không tin, anh ngây người ở thành
phố C hai mươi năm, có rất nhiều cảnh đẹp đều chưa từng đi qua, phạm vi
hoạt động từ nhỏ của anh rất có hạn, chỉ loanh quanh nhà mình cùng
trường học gần đó, tính cách của anh rất kỳ quái, không thích đến nơi
mình không quen, hoàn cảnh lạ lẫm sẽ khiến cho tâm trạng anh hoang mang
rối loạn. Năng lực thích ứng của anh không tốt lắm, nhất là phải thích
ứng với hoàn cảnh.
Ngâm suối nước nóng
xong, lúc ban đầu toàn thân Trang Uẩn đều uể oải, vừa rồi ngồi trong
suối nước nóng quả thật thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp, chỉ tiếc, đợi
một lúc sau, liền cảm thấy có chút khó chịu.
Một bước phóng ra khỏi suối nước nóng, Trang Uẩn không biết mình đã ngồi
được bao lâu, chỉ biết lúc đi ra liền có chút chóng mặt, vào thời điểm
như thế này Tùy Phong luôn cực kỳ nhanh tay lẹ mắt, lúc đi theo anh liền chú ý đến tình hình bên này của Trang Uẩn, nhìn anh bước ra khỏi suối
nước nóng, rồi thấy Trang Uẩn nhẹ nghiêng người một cái, liền trực tiếp
đưa tay đỡ lấy anh.
Tùy Phong há to miệng muốn nói chuyện với anh,nhưng chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, chỉ có thể nén trở về.
Chờ Trang Uẩn ổn định lại, hắn mới buông tay, cũng bước cái chân còn lại
ra. Khẽ siết chặt bàn tay, tựa hồ muốn lưu lại chút cảm giác da thịt va
chạm vừa rồi.
“Cám ơn.” Trang Uẩn nhẹ nói một câu, ánh mắt khó tránh khỏi quét qua cơ thể trần truồng của Tùy
Phong, anh có chút không được tự nhiên quay đầu đi, anh bất giác nhớ tới tình huống mới vừa rồi ở trong suối nước nóng, bản thân mất mặt vùi đầu vào trước ngực hắn, thân thể mềm nhũn thành vũng nước. . . . .
Mặc dù anh là gay, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với một người con trai đến như vậy.
Dáng vẻ mất tự nhiên của Trang Uẩn rất rõ ràng, Tùy Phong đi qua bên cạnh
vừa liếc mắt đã nhìn ra, chỉ là hắn không biết vì sao Trang Uẩn lại mất
tự nhiên, là do ở cùng với mình sao, hay là do mình đã chạm vào anh? Vô
luận là thế nào, hắn đều không muốn chấp nhận.
Khi Trang Uẩn đi trên đường về nhà nghỉ cùng với Tuỳ Phong, thì thấy túi
mình rung lên một cái, bèn lấy điện thoại di động ra xem thử.
Phong: Có phải cơ thể của anh không thể vận động mạnh có đúng không?
Trang Uẩn nghi hoặc nhìn Tùy Phong một chút, lắc đầu, “Thật ra tôi luôn hi
vọng thân thể mình thật sự có loại vấn đề này, mỗi học kỳ đều có cái cớ
để trốn thoát khỏi thi thể lực.”
Tùy Phong có chút không vui bắt lấy cánh tay của anh.
“Ừm?”
Nhìn ánh mắt của Trang Uẩn, Tùy Phong có chút ảo não buông tay anh ra, đánh chữ trên điện thoại di động.
Phong: Loại chuyện này không nên nói lung tung. Em thấy anh hai ngày này luôn bất
chợt không ổn, mặt vừa đỏ hơn nữa nhiệt độ cơ thể lại tăng.
“Không, không có gì, chắc là do lạ chỗ, tôi không thích đến nơi mình xa lạ.”
Trang Uẩn lấy cái cớ này nghe xong liền cảm thấy rất sứt sẹo, bất quá Tùy Phong cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Hai người về nhà nghỉ ăn cơm, nếu không phải Tùy Phong có nói nhà nghỉ còn
cung cấp tiệc đứng, thì Trang Uẩn thật sự sẽ không biết, hai ngày này
anh ra vào nhà nghỉ nhiều lần, tại sao lại không thấy nhà nghỉ có cả
phòng ăn nữa chứ. Kết quả Tùy Phong dẫn anh lượn quanh một vòng, mới
nhìn ra phòng ăn đính kèm là ở đâu.
Giấu
thật kĩ, phòng ăn bình thường không phải đều đặt ở nơi có ánh sáng chiếu tới sao, như vậy thì du khách mới dễ dàng tìm thấy.
Phong: Anh có để ý tới tên nhà nghỉ không?
Trang Uẩn khẽ giật mình, thời điểm ngày đầu tiên tới đây, anh có nhìn qua một chút, “Hình như là nhà nghỉ Hữu Duyên.”
Phong: Ừm, cho nên người có thể tìm được mới là người hữu duyên.
“. . . . . Ông chủ quá tùy hứng.”
Giá định sẵn ở nơi này là một người một trăm năm mươi, tùy ý ăn, ăn đến no
bụng, nhưng lại hạn chế thời gian, mỗi người không thể ở trong phòng ăn
hơn 1 giờ.
“Kỳ thật ngẫm lại thì thấy bát bún 30 đồng có lợi hơn, 150 đồng ăn xong không quay trở lại.” Trang Uẩn nhìn thoáng qua đồ ăn trong đó, đều thấy rất bình thường, chi phí mua
đồ căn bản không cao.
Phong: So với hoàn cảnh trong quán bún thì tốt hơn một chút.
Đúng vậy, Trang Uẩn gật đầu, chấp nhận cách giải thích này của Tùy Phong.
Trang Uẩn chọn lấy đồ ăn mình thích, sau đó vào lúc ngồi xuống ghế, chân lại
phát đau, “Hôm nay ngâm suối nước nóng, ngày mai thật sự sẽ hết đau
chứ?”
Tùy Phong trầm mặc một chút, đánh chữ: Ngày mai liền biết.
Trang Uẩn khẽ hừ một tiếng, “Nếu ngày mai còn đau như hôm nay, về sau tôi sẽ gọi cậu là nhóc lừa đảo đấy.”
Ngón tay Tùy Phong vô thức vẽ một vòng tròn ở trên mặt bàn, không nói gì.
Trang Uẩn sau khi ở quen với Tùy Phong mới biết được, đây là lúc Tùy Phong
thấy chột dạ, mới vô thức làm ra động tác quen thuộc này.
Nhưng anh hiện tại còn chưa biết, cho nên anh vừa ăn cơm, vừa chờ mong ngày mai thật sự có thể không còn đau nữa.
Sở Điềm mang theo mấy học muội leo núi trở về, từng người không muốn mệt
mỏi cũng không được, nghỉ ngơi trong phòng hai giờ, liền tìm đến Tùy
Phong cùng Trang Uẩn, “Học trưởng, chúng em dự định xế chiều sẽ đi tắm
suối nước nóng, anh có muốn đi cùng không? Leo núi xong rồi ngâm suối
nước nóng là thoải mái nhất đấy.”
“. . . . . Ách, nhưng buổi sáng hôm nay anh cùng Tùy Phong đã đi ngâm suối nước nóng rồi.”
Sở Điềm nhìn về phía Tùy Phong, Tùy Phong gật đầu, cô luôn cảm thấy màn
này có chút quen thuộc, giống như không lâu trước đó vừa mới xảy ra, “A, vì sao học trưởng anh luôn đi trước bọn em một bước chứ!”
“Có lẽ là. . . . . Trùng hợp?”
“Ai, kỳ thật em không sao cả, chỉ là hai học muội kia luôn cực kỳ ngượng
ngùng hỏi em, lúc nào thì Tùy Phong mới ở bên chúng ta nha~ Anh có biết
bọn họ vừa dùng cái điệu bộ đấy để nói đến Tùy Phong không! Khiến em nổi hết cả da gà!”
Trang Uẩn gật đầu, “Biết.”
Buổi sáng hôm nay có một học muội đến đây, biểu diễn một bản hiện trường rồi.
“Sớm biết vậy liền không cho Tùy Phong tới, Tùy Phong đến một lần liền gặp
rất nhiều phiền phức. Học trưởng anh cũng thật là, Tùy Phong không đến
anh cũng không tới, có Tùy Phong, anh mới đồng ý tới.”
“. . . . .”
“Vậy em mang bọn họ đi tắm suối nước nóng đây, ngày mai nhớ cùng đi xem Thảo Cầm Viên đấy, các anh đừng có đề cập đến chuyện đi trước hành trình nữa đi!”
Trang Uẩn tranh thủ thời gian gật đầu.
Đưa tiễn Sở Điềm xong, Trang Uẩn quay đầu liền trông thấy ánh mắt Tùy Phong sáng rực nhìn mình, tựa như rất vui vẻ, “Sao, sao vậy?”
Phong: Lời Sở Điềm vừa nói là có ý gì?
Trang Uẩn khẽ giật mình, lời Sở Điềm vừa nói không ít, ý hắn chỉ là câu nào?
Phong: Chính là câu em đến anh mới đồng ý tới.
“À. . . . . Câu đó à.” Lúc Trang Uẩn nghe Sở Điềm nói đã cảm thấy có chút 囧, câu nói khiến cho người ta hiểu lầm cực kỳ, “Trước đó anh không nghĩ
đến, luôn cảm thấy bọn họ đều là nữ sinh, một nam sinh đi cùng một đám
nữ sinh thì thật không tốt lắm, buổi sáng hôm đó Sở Điềm nói với tôi có
một nam sinh tham gia, cho nên tôi mới bất đắc dĩ bị con bé kéo tới.”
Tùy Phong nghe vậy liền trầm mặc, nhìn vẻ mặt không còn vui vẻ như vừa rồi nữa.
“Kỳ thật lúc nhìn thấy cậu ở trên xe cũng nằm ngoài dự liệu của tôi, trước
đó tôi không hề biết người Sở Điềm nói tới lại là cậu. Lời vừa rồi của
Sở Điềm đều là nói hươu nói vượn, không cần coi là thật.” Trang Uẩn nói
bổ sung.
Bổ sung xong, Tùy Phong càng thêm không vui.
Phong: Nói cách khác, anh không hề để ý tới việc người chung phòng với anh lần này có phải là em hay không?
“À. . . . . Ai đến thì ở chung với người đó, chuyện này cũng đâu quyết định được.”
Vẻ mặt Tùy Phong càng thêm âm trầm.
“Bất quá tiểu học đệ này, chúng ta xem ra là hữu duyên ghê đấy có đúng
không.” Mới chỉ tiếp xúc với Tùy Phong có hai ngày này, anh đã cảm thấy
Tùy Phong mà anh thấy hoàn toàn khác với Sở Điềm thấy, người mà bọn họ
cảm thấy thật sự là cùng một người sao?
Tùy Phong nghe được câu nói này của Trang Uẩn, sắc mặt hòa hoãn đi không ít, còn nhẹ gật đầu.
Hữu duyên. . . . . Cũng vậy, đều không phải.
Nếu như lần đầu tiên Tùy Phong biết người này thì xem như là hữu duyên,
nhưng hiện tại ở chung với anh cùng một thành phố, một trường học, một
gian phòng, thì chính là do hắn đã tìm trăm phương ngàn kế.
Ngày thứ hai, Sở Điềm có chút mệt mỏi, bởi vì cô xuất hiện triệu chứng giống như Trang Uẩn, toàn thân đều đau nhức! Nhưng hành trình mình đã sắp xếp dù có khóc lóc thì cũng muốn đi.
Tình
huống của Sở Điềm còn khá ổn, cô tốt xấu gì lúc bình thường còn có vận
động đôi chút, nhưng tình hình đau nhức của hai học muội khác, lại
nghiêm trọng hơn nhiều, tuy vậy khi các cô nghe nói hành trình một ngày
này, cuối cùng Tùy Phong cũng sẽ đi chung với mình, dù đau đến đâu cũng
muốn đứng lên!
Trước lúc đấy, mấy học
muội tỉ mỉ xem lại cách ăn mặc của mình, đi theo Sở Điềm đến Thảo Cầm
Viên, các cô thấy Sở Điềm không đi gõ cửa phòng Tùy Phong, còn tưởng
rằng hẹn gặp nhau ở đấy.
Kết quả đến Thảo Cầm Viên rồi nhưng vẫn không thấy người, không yên lòng đợi mười mấy
phút, rốt cục không còn kiên nhẫn hỏi Sở Điềm, “Người học tỷ kia, Tùy
Phong lúc nào sẽ đến?”
Sở Điềm nhìn khuôn mặt các cô hóa vội vàng đến mức khoa trương, chớp mắt mấy cái, “A, chị
quên nói với các em, học trưởng Trang hôm nay có chút việc ở trường,
phải quay về trước, Tùy Phong cũng trở về cùng anh ấy rồi.”
“. . . . .”
“Học tỷ, loại chuyện này sao chị có thể quên chứ, chúng ta bận rộn cả buổi sáng không phải đã toi công rồi sao!”
Sở Điềm có chút mất hứng, “Chúng ta vốn tới đây vui chơi, cái gì gọi là
toi công? Lúc các em đi theo, chị cũng đâu có nói Tùy Phong sẽ tới.”
Học muội bị chặn họng một chút, hoàn toàn chính xác, vào lúc các cô đi
theo, căn bản không biết Tùy Phong cũng tới, nhìn thấy Tùy Phong là
chuyện vui ngoài ý muốn, các cô luôn cảm thấy rất may mắn vì có thể được đi chơi cùng với Tùy Phong, kết quả thời gian ba ngày lại không có một
ngày nào được ở cùng Tùy Phong, cô ta đương nhiên không cam lòng, “Vậy,
vậy sao đêm qua chị còn nói Tùy Phong sẽ cùng đi. . . . . Cho nên dù hôm nay thân thể không thoải mái em cũng đứng lên. . . . .”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị bạn cùng phòng kéo tay một chút, sau đó mất
hứng giựt tay trở về, Sở Điềm thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, xem ra
cái danh bạn cùng phòng của tiểu cán sự dưới tay mình chỉ là trên mặt,
cô không nói thêm lời nặng gì, nhưng bất quá cũng lười để ý đến hai
người kia.
Tiểu cán sự xoa xoa bàn tay bị đập đỏ, ánh mắt có chút xin lỗi nhìn Sở Điềm, tính cách tiểu cán sự rất hiền, bình thường Sở Điềm vẫn luôn đặc biệt để ý đến cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT