Trang Uẩn vội vã trở về trường, kỳ thật cũng không phải là do trường học có việc, mà là liên quan tới công việc làm thêm của anh. Trang Uẩn sau khi học xong thì sẽ đến quán trà sữa gần trường để làm thêm. Trong thời gian nghỉ lễ Quốc Khánh, không ít học sinh về nhà, bởi vậy quán trà sữa sẽ không quá bận rộn, Trang Uẩn cũng được ông chủ cho phép nghỉ mấy ngày.

Bất quá, sáng sớm ngày thứ ba, Trang Uẩn lại nhận được cuộc điện thoại của ông chủ quán trà sữa, nói trong quán bận quá không đỡ nổi, kêu anh tới hỗ trợ. Ông chủ biết Trang Uẩn chính là người của thành phố C.

Trang Uẩn tất nhiên đồng ý, bất quá anh rất hiếu kì vì sao Quốc Khánh năm nay lại đột nhiên kinh doanh tốt đến vậy?

Trên đường về trường học, Trang Uẩn cũng không quá vui vẻ, không phải là bởi vì ông chủ đột nhiên gọi điện thoại đến nói anh đi làm thêm, mà là! Buổi sáng hôm nay, anh không còn cảm giác được cơ thể mình nữa rồi, eo đau, chân đau, toàn thân đều đau ~

Đã nói ngâm suối nước nóng xong thì sẽ tốt hơn mà? Anh cảm giác cơn đau so với ngày trước còn nặng hơn đấy! Không tốt hơn một chút nào cả TAT

Trang Uẩn oán niệm nhìn Tùy Phong một chút, cái tên nhóc lừa đảo.

Nghe Trang Uẩn nói muốn trở về sớm, Tùy Phong không kịp chờ đợi liền gửi cho Sở Điềm một tin nhắn, sau đó hai người dọn dẹp một chút liền trở về.

Ngồi trên xe trở về, Trang Uẩn nghĩ thầm, tôi về, cậu đi theo làm cái gì. . . . . Nếu như mấy tiểu học muội kia biết được chuyện khẳng định sẽ rất thất vọng cho mà coi.

Điện thoại rung lên một cái, hai ngày này Trang Uẩn đều đã bị rung đến thành quen.

Phong: (mỉm cười)

Trang Uẩn: Cái gì?

Phong: (ủy khuất)

Trang Uẩn: . . . . .

Phong: (chảy nước miếng)

Trang Uẩn: =-=

Phong: (trừng mắt)

“Cậu muốn gì?” Trang Uẩn không thèm gửi Wechat liền trực tiếp hỏi người ngồi ngay bên cạnh mình.

Phong: Không có gì, chỉ là trên đường khá nhàm chán, đốt thời gian một chút thôi (kính râm)

Phong: (thẹn thùng)

Phong: (le lưỡi)

Phong: (đáng thương)

“Thật là muốn anti cậu.”

Phong: (ngậm miệng)

Phong: Nói đến đây mới nhớ, tại sao anh lại đi làm thêm? Bởi vì khóa học quá tốn kém sao?

“Bởi vì nghèo rớt mồng tơi.”

Phong: . . . . . Thật sao?

Trang Uẩn ngay cả con mắt đều không nháy một cái, “Đương nhiên, không phải ai cũng nhàn rỗi đi làm thêm đâu.”

Phong: À. . . . .

Sự yên lặng tuyệt đối đầy ý tứ sâu xa này, Trang Uẩn hiện tại không hề để ý đến.

Vào lúc Trang Uẩn đang nói chuyện, tài xế lái xe ngồi đằng trước cũng rất khó hiểu nhìn Trang Uẩn một chút, trong lòng tự nhủ, người tuổi trẻ bây giờ đọc sách đến mức choáng váng rồi hay sao, tại sao lại bắt đầu nói chuyện một mình. Trong mắt tài xế lái xe, thì Tùy Phong đang chơi điện thoại, chỉ có Trang Uẩn ngồi nói chuyện một mình.

Ký túc xá của Trang Uẩn cùng Tùy Phong đều là khu Bắc, có điều không cùng một tòa nhà.

“Ký túc xá của cậu là tòa nhà nào?”

Tùy Phong duỗi thẳng hai tay, mỗi bàn tay giơ ra một ngón trỏ.

“Tòa nhà thứ 11 à. . . . . Vậy ký túc xá của tôi hẳn là chếch đối diện với cậu, tòa nhà thứ 5.”

Trang Uẩn hồi tưởng lại, học kỳ này có đôi khi anh đi qua căn tin, lúc bước tới tòa nhà thứ 11 đều nhìn thấy dưới lầu có không ít nữ sinh bước xuống, anh vốn không để ý lắm, hiện tại suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là do Tùy Phong ở đây sao?

Nói đến đây mới nhớ, tết đầu năm ở C đại đều sẽ bình chọn nam thần toàn trường cùng mười nam thần nổi tiếng nhất, tuy Trang Uẩn ngây người ở đây đã là năm thứ ba, lần đầu tiên nhìn thấy còn được hoan nghênh, trái xem phải xem, kỳ thật thấy Tùy Phong cũng không nam thần hơn so với mấy người khác là bao nhiêu, nhiều nhất thì chính là biết đánh đàn dương cầm mà thôi.

C đại là trường đại học lớn thứ hai trong tất cả các trường đại học trong thành phố, từ cổng trường đi đến tận sâu trong khu ký túc xá phía Bắc cần ngồi xe buýt đưa đón của trường. Trang Uẩn là học trưởng hơn hai khoá cùng Tùy Phong leo lên xe buýt, đều cảm giác được ánh mắt mấy nữ sinh ngồi cùng chuyến xe dừng lại trên người anh. . . . . Trên người Tùy Phong ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng rực, cực kỳ mãnh liệt.

Không chỉ đơn thuần là nhìn, các cô còn ‘nhỏ giọng thì thầm‘ chỉ chỏ vào Tùy Phong, “Ai ai ai, là Tùy Phong đấy, Tùy Phong đấy, thừa dịp cậu ấy không chú ý tới, nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian chụp lén vài tấm! ! !”

Trang Uẩn ngồi ở một bên đặc biệt muốn lau mồ hôi nói cho mấy nữ sinh kia biết, kỳ thật giọng của các cô không hề nhỏ đâu, nói cách khác chính là rất lớn, lớn đến mức ngay cả người đang chờ xe ở phía sau cổng trường còn nghe thấy nữa.

Một đường cùng Tùy Phong trở về ký túc xá, một đường liền nhìn thấy có người cực kỳ hưng phấn chỉ vào Tùy Phong, hơi hàm súc một chút thì chính là một đường đi xa đều nhìn chằm chằm vào Tùy Phong, không dừng bước. . . . .

Đoạn đường này đi qua đều có người nhìn chằm chằm, cảm giác thật quá kỳ quái! Lại nói anh xưa nay vì sao lại không biết nhóm nữ sinh của C đại đều nhiệt tình không gì cản trở đến như vậy chứ!

Tới trước lầu ký túc xá, Trang Uẩn tựa như trút được gánh nặng nói một câu gặp lại với Tùy Phong, liền lên lầu. Hiện tại vẫn là ngày nghỉ Quốc Khánh ngắn hạn, người trong trường học không nhiều, tuy vậy thôi nhưng cũng đã biến thành cái loại tình huống này, nếu là bình thường khi đi học, không biết sẽ còn rầm rộ đến mức nào nữa?

Trang Uẩn quả thật không có chút hâm mộ nào đối với loại đãi ngộ này, phiền muốn chết. Có cảm giác như mình là động vật quý hiếm, bị người khác tùy ý thưởng thức.

Bản thân Tùy Phong đi một đường đều rất bình tĩnh, nhìn thẳng không hề chớp mắt.

Trang Uẩn đem đồ đạc của mình cất kỹ trong ký túc xá, liền chuẩn bị đi đến quán trà sữa. Trong phòng ký túc xá của bọn họ có tất cả 4 người, trong đó một người giống như anh là người của thành phố C, còn có hai người khác cách thành phố C không xa, bởi vậy tất cả đều về nhà, trong phòng chỉ còn lưu lại một mình Trang Uẩn.

Thời điểm Trang Uẩn đến quán trà sữa, liền sợ hết hồn, nhanh chóng đi đến quầy hỗ trợ, “Tình huống này là sao vậy, sao lại xếp hàng dài đến thế?”

Một người làm thêm cùng chính là học đệ năm hai của trường đại học sát vách, gọi là Thẩm Di Châu, cậu ta một bên bận bịu một bên trả lời Trang Uẩn, “Hai ngày nay có vị đạo diễn tuyển diễn viên ở trường đại học của chúng em, nên người tới rất nhiều, tất cả mọi người đều không chịu đi, còn gọi tới không ít quần chúng không có quan hệ tới vây xem.”

“Có đạo diễn tuyển diễn viên sao cậu không ở trong trường?”

Đại học trong thành phố C, nằm ở con đường phía bên trái C đại, cách C đại một con phố, là học viện điện ảnh truyền hình của thành phố C, Thẩm Di Châu chính là sinh viên trong đó. Trước cổng học viện điện ảnh C thường xuyên có sinh viên ở trường khác đến nhìn quanh ở cửa ra vào, từ quán trà sữa nhìn ra ngoài, vừa vặn liền có thể nhìn thấy cổng học viện điện ảnh C, Trang Uẩn quả thực thường xuyên nhìn thấy hiện tượng này.

Mặc dù bên trong học viện điện ảnh C đều là những người còn là sinh viên, nhưng cũng không thiếu người tuổi nhỏ đã thành danh, tỉ như người được đạo diễn Giang Thành chọn trúng vừa nhận được bộ phim truyền hình đầu tiên đã đảm nhiệm vai chính, hiện tại vẫn còn là sinh viên năm ba của học viện điện ảnh C, Trịnh Văn Hiên, xem như vừa đóng một bộ đã thành danh, vai chính phim truyền hình mà anh ta đảm nhiệm hiện tại đã là lần thứ ba, nhưng tỉ lệ người xem vẫn không giảm như cũ, tốc độ tăng trưởng của fan hâm mộ Trịnh Văn Hiên cũng tựa như hỏa tiễn bay vụt vụt vụt. . . . .

“Em quả thật có đi qua xem, nhưng mà hình như đã đến trễ, đạo diễn đã tìm được người thích hợp rồi.” Thẩm Di Châu bất đắc dĩ cười cười.

Kỳ thật Trang Uẩn có hỏi qua Thẩm Di Châu, nếu cậu là sinh viên của học viện điện ảnh C thì tại sao không đi tìm nơi làm thêm liên quan đến chụp ảnh tạp chí, quảng cáo gì đó, như vậy mới làm nền tảng cho con đường diễn suất về sau, vận khí tốt thì còn có thể khiến người xem quen mặt.

Sau khi nhận được câu trả lời của Thẩm Di Châu, anh mới biết được bình thường Thẩm Di Châu làm thêm không ít nơi, hỗ trợ trong quán trà sữa chỉ là một trong số đó. Cậu thích biểu diễn, từ nhỏ đã muốn làm một diễn viên, nhưng người trong nhà không đồng ý, gây cho cậu không ít áp lực, nguyện vọng này là cậu giấu người trong nhà vụng trộm đổi, cho nên ngay cả học phí và tiền sinh hoạt đều phải dựa vào chính mình làm thêm kiếm ra.

“Có thể tìm được việc làm thêm đứng trước ống kính liền làm, nhưng nếu như không tìm thấy thì cũng phải kiếm tiền sinh hoạt trước đã.” Thời điểm Thẩm Di Châu nói xong câu này liền cười, trên mặt còn hiện ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Đưa tiễn một đợt khách, hai người cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi một chút.

“Kỳ thật lúc Trịnh Văn Hiên về trường thì có không ít người, anh ấy hiện tại rất đỏ, có rất nhiều học trưởng, học tỷ, học đệ, học muội đều hâm mộ anh ấy.” Thẩm Di Châu dừng một chút, “Kỳ thật em cũng rất hâm mộ, nếu có một ngày em cũng có thể may mắn giống anh ấy thì tốt rồi. . . . . Không cần giống như anh ấy khi còn trẻ đi chỗ nào cũng có fan hâm mộ theo đuôi, chỉ cần có một ngày em đi trên đường có một người nhận ra em thì em cũng đã rất hài lòng rồi.”

“Nhất định sẽ có ngày đấy, em sẽ đỏ hơn cả Trịnh Văn Hiên, người xem cả nước đều có thể biết đến tên em.”

C đại cũng có không ít học sinh lén lút chạy tới học viện điện ảnh C nhìn ngó tiểu thịt tươi, nhất là Trịnh Văn Hiên hiện tại lại đỏ như vậy, khó có được lúc cũng phải về trường, có điều khi Trang Uẩn đi dạo trong sân trường đều không nghe thấy có người nói đến Trịnh Văn Hiên, nhân khí của Tùy Phong coi vậy mà vượt trên cả anh ta, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc quá mức.

Thẩm Di Châu chống đỡ đầu gật gật, đối với tương lai cũng có ước mơ, có chờ mong, nhưng cũng có chút mê man.

“Chờ sau khi em đỏ lên, anh cũng có thể cùng người khác nói khoác, nói anh có biết một đại minh tinh đấy!”

Giọng điệu của Trang Uẩn khiến Thẩm Di Châu mặt đỏ hồng, ngượng ngùng cười cười.

Lúc này, một vị khách bước vào cửa, Trang Uẩn còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, theo thói quen nói một câu, “Chào quý khách, xin hỏi ngài muốn dùng trà sữa gì. . . . . Tại sao lại là cậu?”

Người trước mặt đưa màn hình điện thoại qua.

Phong: Em tới nhìn hoàn cảnh công việc của anh một chút ^^

Tùy Phong nhìn thấy bên cạnh Trang Uẩn còn có một người khác, hơn nữa lúc hắn vừa mới đi vào, trông thấy dáng vẻ hai người trò chuyện rất phấn khởi, khiến hắn có chút không vui.

Phong: Không phải anh nói bận đến mức không qua nổi sao, rõ ràng không có người nào mà.

“Vừa đưa tiễn một đợt, bận bịu cũng phải có lúc tạm ngừng chứ.”

Phong: Vậy cũng không cần hai người mà.

“Cậu có muốn mua trà sữa hay không, không nên cản trở con đường của người khác.”

Tùy Phong quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía sau mình không biết từ lúc nào đã có hai ba em gái đi theo.

Phong: Tùy tiện lấy cho em một ly đi.

“A, giữ nguyên mùi vị, hay muốn thêm trân châu không?”

Tùy Phong lắc đầu.

Trang Uẩn đem trà sữa đưa cho hắn, rồi nói với vị khách phía sau, “Các em gái phía sau có thể đi qua bên này, để anh chàng đẹp trai này giúp các cô.”

Kết quả không có một ai qua bên Thẩm Di Châu.

Còn Tùy Phong chọn một chỗ ngồi cách nơi Trang Uẩn đứng gần nhất, bất mãn nhìn anh chằm chằm.

Đến lượt em gái phía sau.

Có ngượng ngùng, “Cái kia. . . . . Em muốn giống như Tùy Phong.”

Có mắt hạt châu chuyển qua chuyển lại, “Em cũng thế.”

Có thẳng một đường nhìn chằm chằm vào Tùy Phong, “Em cũng muốn giống như Tùy Phong.”

Có nhát gan thẹn thùng, “Ừm. . . . . Cái kia. . . . . Em. . . . .”

“Tôi biết, giống như Tùy Phong nha.” Trang Uẩn hiểu được ý trong lòng của cô, chỉ thấy em gái gật đầu rất mạnh.

Trách không được vì sao không chịu chuyển hàng, hóa ra là do Tùy Phong mang đoàn hậu viện tới, đi ra ngoài còn có fan hâm mộ theo đuôi, so với nhân khí của sinh viên trong học viện điện ảnh C còn cao hơn.

Ngay cả Thẩm Di Châu cũng lén lén lút lút lôi kéo ống tay áo của Trang Uẩn nói, “Vị kia chính là Tùy Phong của trường đại học các anh sao, cậu ta nổi danh lắm. . . . . Trong trường của chúng em có không ít người nói tới, cậu ta còn đẹp trai hơn cả Trịnh Văn Hiên nữa, em cũng cảm thấy vậy đấy.”

Trang Uẩn nghe vậy tay liền run rẩy, thiếu chút nữa đã lật ngược ly trà sữa, anh đặc biệt muốn nói, tiểu học đệ, ý nghĩ này của em rất nguy hiểm đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play