Hôm sau Lý Lân tỉnh dậy, đầu óc có chút mơ màng. Hắn bắt đầu tự hỏi, lúc nào mình ngủ, trước khi ngủ mình làm cái gì, mình gặp những ai. Một quãng thời gian ra ngoài mưu sinh, có rất nhiều hôm hắn mệt quá về nhà là ngủ say như chết, hôm sau tỉnh dậy còn mơ màng không rõ hôm nay ngày mấy, cho nên từ lúc đó, Lý Lân đã có thói quen tự hỏi hôm trước mình đã làm gì.

Lần này tự hỏi, Lý Lân phát hiện ra, hắn có điểm mơ hồ về ngày hôm qua. Hắn chỉ nhớ hôm qua hắn uống rượu, rồi hắn muốn tìm người nói chuyện, rồi những việc bình thường hắn không muốn nói, lúc đó liền cảm thấy nói ra cũng không sao, cho nên nói nhiều một chút, rồi sau đó liền ngủ.

Hắn bước ra khỏi giường, chỉnh sửa lại quần áo, rồi bắt đầu mộc dục canh y, chuẩn bị cho một ngày mới.

Bước ra bên ngoài, Lý Lân thấy Khải Nguyên đang đi một bài võ. Hắn đứng đó nhìn một hồi, cho đến lúc Khải Nguyên phát hiện ra hắn đã tỉnh.

- Điện hạ đã tỉnh sao? – Khải Nguyên thu quyền, đến trước mặt Lý Lân hỏi.

Lý Lân gật đầu, nhìn Khải Nguyên:

- Hôm qua ta nói rất nhiều sao?

Thấy Khải Nguyên gật đầu, Lý Lân ánh mắt hơi biến, giọng nói vẫn bình tĩnh:

- Lần sau ta sẽ không tái uống rượu, thật nguy hiểm.

Lần sau uống rượu, còn không khai ra toàn bộ người bên cạnh mình đi? Này rất nguy hiểm. Hiện tại nguy cơ tứ phía, hắn không thể để bản thân lơi lỏng mà hại người xung quanh.

Khải Nguyên nghe vậy lại gật đầu. Hắn nhìn Lý Lân, chợt nhớ hôm qua Lý Lân gò má phiếm hồng, thật sự khả ái. Lại thêm Lý Lân dường như trải qua rất nhiều chuyện không vui đi? Chuyện vui mà người này nhớ được, lại là một kiện sự tình mà theo cái nhìn của hắn, là cực kỳ lông gà vỏ tỏi.

- Điện hạ, ngươi nên nhiều cười cười.

Thấy Lý Lân nhìn mình muốn hỏi lý do, Khải Nguyên tiếp lời:

- Phụ thân thần, lại có một vị tướng thần kính trọng, bọn họ đã nói qua, đương binh sĩ nên nhiều cười cười. Một khi thượng chiến trường, đối diện chính là sinh tử một đường, nhìn thấy cái chết ngay trước mắt, áp lực rất lớn, rất dễ nổi điên. Cho nên đương binh sĩ nên nhiều cười cười, sẽ không bị áp lực làm cho suy sụp, cũng có thể khiến cho thuộc hạ an tâm. Còn có, quân nhân không thiện nói chuyện, lại lây dính sát phạt chi khí, nếu nhiều cười cười, có thể cùng dân chúng cùng sĩ tử kéo gần khoảng cách.

Khải Nguyên nhớ tới phụ thân hắn nói như vậy, cũng đã làm như vậy. Dân chúng ban đầu còn bị sát phạt chi khí mà sợ hãi, nhưng sau đó vì phụ thân hắn tỏ ra ôn hòa, cho nên bọn họ mới dám lại gần, rồi sau đó, là cưu mang quân sĩ. Ở Tây Bắc cách xa kinh thành, nhiều khi quân lương đến không kịp, quân nhân muốn cùng dân chúng hòa làm một khối, nếu không, Tây Bắc phòng tuyến liền có thể lập tức tan rã. Hà đại bao cỏ tới, một bộ dạng hách dịch chán ghét người tới gần, cho nên kết quả liền bị cô lập, cuối cùng binh bại, sau đó cũng là chết trong loạn quân.

Lý Lân nhìn Khải Nguyên chăm chú, thấy trong mắt hắn không có ý đùa, lời nói cũng có điểm chân thành, trong lòng chợt động, đột nhiên mỉm cười một cái. Khải Nguyên thấy vậy chân vừa trượt, tay chân luống cuống, chớp mắt nhìn Lý Lân.

- Lời ngươi nói có hiệu quả, vậy thì tốt, ta sẽ làm.

Khải Nguyên gãi đầu. Vậy ra khi nãy là đang thử nghiệm lời khuyên của mình sao? Hắn có cảm giác chính mình vừa mới xúi dại.

Lý Lân thì đang nghĩ tới Quý Phương. Người kia lúc nào hắn gặp cũng một bộ dạng vân đạm phong khinh, tựa như cái gì cũng không nhiễu được người kia. Lý Lân thích bộ dạng đó, vì thứ đó làm hắn cảm thấy an tâm, không còn lo lắng bị người đuổi giết, cũng không cần lo lắng về một tương lai mù mờ. Lúc này nhớ lại, người kia cũng là thường hay cười đi? Không cười lộ nha cũng sẽ là dạng mỉm cười, thần thái có thể trong tức khắc khiến người khác tin tưởng.

Lý Lân quyết định, tới trước mặt Quý Phương, cười một cái.

Quý Phương đang chống nạng đi, thấy cảnh này hắn cũng muốn trượt chân.

Lý Lân mắt sắc nhìn thấy, chạy lên đỡ lấy Quý Phương.

- Tiên sinh cẩn thận.

Quý Phương nhìn Lý Lân ở khoảng cách gần, lặng lẽ thu tay về.

- Điện hạ, Quý Phương không sao, điện hạ không cần nhọc lòng.

- Sức khỏe của tiên sinh là một khối tâm bệnh của Lân, Lân làm sao có thể không nhọc lòng?

- Quý Phương chân hoạn tật, cũng không thể chữa khỏi, điện hạ không tất lo lắng.

Quý Phương đưa đẩy một câu, sau đó liền chuyển đề tài sang việc thủ vững thành trì cùng kháng chiến. Lý Lân nghe xong, rất nhanh đầu nhập vào câu chuyện, cùng Quý Phương thỉnh giáo một hồi, rồi lại đi quản thành.

Lý Lân ban ngày quản thành, buổi tối nếu như có chút thời gian rảnh rỗi, hắn bắt đầu ngồi soi gương, tập cười.

Phát hiện có một cách có thể tăng lên danh khí cũng có thể lôi kéo thế lực, hắn liền muốn nắm lấy không bỏ.

********************************************

Lần này đoàn quân khải hoàn trở về thành, sau khánh công yến sẽ là phát thưởng, sau đó là tìm hoan.

Đúng vậy, là tìm hoan.

Vì quân đội là một nơi rất loạn.

Một thời gian cùng binh sĩ sinh hoạt chung, Lý Lân liền biết rõ điều này.

Đương nam tử nhiệt huyết phương cương, tinh lực dư thừa, lại ở một nơi toàn nam tử hán với nhau, không có chỗ phát tiết tinh lực, lại thêm đương binh sĩ, tại doanh thì huấn luyện mệt muốn thở ra khói, lại bị quân pháp đè nén, lên chiến trường đối diện chính là sinh tử, cho nên rất dễ dàng nổi điên. Bọn họ cần một chỗ phát tác thú tính, có thể là trên chiến trường hóa thành mãnh thú, hoặc là trên giường hóa thành mãnh thú.

Trường kỳ trong quân, có một việc mà không ai nói, nhưng ai cũng biết, đó là những quân nhân cùng một tổ đội, rất có khả năng sẽ trở thành giường bạn. Giường bạn này chỉ có ý nghĩa là vì nhu cầu sinh lý mà đến với nhau. Có không ít người trong số đó có thê nhi ở nhà, cũng có không ít người khi xuất ngũ, có thể sẽ cưới vợ sinh con, nhưng khi tại doanh, tại nơi xung quanh chỉ là hán tử, lúc đóng quân có khi vì không đủ trướng bồng mà nhiều người ở chung một trướng, khi ngủ dậy có phản ứng gì đều không che giấu được nhau. Thượng cấp không ngăn cản, vì chính bọn họ cũng hiểu được, việc này giúp kéo gần lại khoảng cách binh sĩ, trên chiến trường tỷ lệ sống sót cao hơn, cũng là để phát tiết oán hận, tránh oán khí tích lũy mà thành tâm bệnh, rồi hóa điên.

Những quân sĩ vì lý do cá nhân mà không tham gia vào hoạt động này, bọn họ liền tìm cách khác để phát tiết, thứ nhất cưỡng hiếp, thứ hai đi kỹ viện. Cưỡng hiếp là chuyện đại kỵ, chỉ một vài trường hợp lãnh binh táng tận lương tâm mới thả tay cho binh sĩ cướp giết hiếp, còn như muốn mua chuộc dân tâm, vậy thì cấm tuyệt đối cưỡng hiếp, cho nên với số người này, sau khi bọn họ lãnh được tiền thưởng sau một trận chiến, liền ngày hôm đó sẽ đem tiền thưởng tiêu phí tại kỹ viện.

Lần này, Lý Lân cũng bị lôi kéo đi theo.

Lý Lân đi là nam quán.

Nam nữ chi sự có cái gì xảy ra, cảm giác thế nào, Lý Lân ở trong cung đã được người khai đạo qua, cho nên hắn biết. Sau đó một đoạn thời gian tòng quân, hắn không gặp qua nữ nhân, lại gặp qua nam nhân, ngẫu nhiên sẽ nhớ tới một ngày khi trước hắn thấy nam quán sinh ý, đã tự hỏi nam nam chi sự là như thế nào mà ra.

Hắn là thực có điểm tò mò, cho nên liền đi xem thử. Hắn không phải nữ nhân, chính mình cũng không mất cái gì, cho nên hắn liền muốn thử. Lúc này thân phận danh nghĩa cái gì hắn cũng không có, cho nên việc hắn đi kỹ viện, cũng chẳng ai tấu hắn một quyển, cũng chẳng ai khuyên ngăn hắn cái gì.

Hắn đi nam quán, vào nhìn một lượt, cảm thấy không ai hợp nhãn. Nhìn mãi, cuối cùng hắn liền điểm một thiếu niên, trông tương đối trầm mặc, theo hắn vào trong phòng. Lý Lân căn bản là không biết gì cả, cho nên cả một quá trình từ trò chuyện, đến trời đã khuya liền làm điểm sự thú vị, hắn đều để thiếu niên kia chủ động, hắn chỉ là thuận theo.

Khi thiếu niên kia đề nghị làm điểm thú vị, Lý Lân chợt hỏi:

- Nam tử cùng nam tử có thể làm được sao?

Thiếu niên kia cười, mị nhãn cong lên:

- Là được a~ Thiếu gia ngài có muốn thử một chút?

- Là như thế nào?

Thiếu niên kia nghe Lý Lân hỏi, hai mắt sáng lên, liền bao nhiêu ngón nghề hắn học được đều giở hết ra, miệng cũng bắt đầu dùng dâm ngôn uế ngữ mô tả thật kỹ lưỡng. Thiếu niên trầm mặc, chẳng qua là vì không muốn ngay mặt câu dẫn người mà thôi, chứ khi đã là một mình một phòng, thiếu niên kia liền lộ ra một bộ dạng câu nhân, thẳng làm cho Lý Lân váng cả đầu, mà người cũng có điểm khởi phản ứng.

Thấy Lý Lân khởi phản ứng, thiếu niên lại cười mị mắt, một tay đem Lý Lân áp lên giường sau đó liền đùa giỡn hắn, cuối cùng thì ngồi lên người Lý Lân. Lý Lân thấy vậy, liền xoay người, đem thiếu niên lật xuống, sau đó liền căn cứ theo những gì được mô tả, thuận lý thành chương đâm vào người thiếu niên.

Cả một đêm vài lần lên xuống ra vào, Lý Lân mệt nhoài, nằm bệt xuống giường. Hắn là không nghĩ tới nơi đó còn có thể được dùng như vậy. Không có bộ phận giống nữ nhân, kia liền dùng một thứ khác tương tự sao? Cảm giác so với cùng nữ nhân hoan ái không mấy khác biệt, chỉ là thân thể nam tử không có eo lại có vai, người gầy gò lộ ra xương, cho nên đôi lúc làm Lý Lân đụng phải xương liền đau. Nhưng là nếu ở mặt dưới, cảm giác hội giống nữ nhân như vậy sao? Hắn nhìn thiếu niên kia, thấy thiếu niên kia một bộ dạng đau đớn nhẫn nhịn chịu đựng, về sau liền vui vẻ rên khẽ, Lý Lân không biết thiếu niên kia là thực hưởng thụ hay là cố tình làm ra vẻ để lấy lòng khách nhân.

- Cảm giác tốt sao? – Nhìn thiếu niên mệt mỏi nằm ở bên cạnh, Lý Lân chợt hỏi.

Thiếu niên cười, đào hoa nhãn cong lên:

- Thực tốt a~ Thiếu gia thực dùng lực, dục tiên dục tử, thực muốn đến một hồi a~

- So với phía trước thì thế nào?

Thiếu niên nghe vậy, hai mắt lộ ra một tia giảo hoạt:

- Thiếu gia muốn biết sao? Kia thử một chút không hẳn sẽ rõ?

Lý Lân nhìn thiếu niên, một ngụm cự tuyệt. Thiếu niên cũng không não, hắn thừa biết khách nhân là dạng người nào.

- Nha~ thiếu gia hẳn là vẫn cho rằng, nằm dưới là yếu thế đi? – Thiếu niên cười dụ hoặc – Có không ít khách nhân tử sĩ diện, cho rằng nằm trên mới là chủ động, mới là trên mặt có quang đâu. Thực ra a, đã đến nơi này, kẻ nào cũng là cầm thú.

Lý Lân nhìn thiếu niên kia một hồi, lại hỏi:

- Ngươi thấy thế nào?

- Ta a, có ngân lượng là được, ta còn quan tâm sao?

Lý Lân nhìn thiếu niên kia một lúc, sau đó liền hỏi một bộ sách đông cung đồ. Lý Lân vừa định rời đi, thiếu niên vẻ mặt lộ ra một chút đùa giỡn:

- Thiếu gia, ngươi cũng không nghĩ lạt thủ tồi hoa chứ? Chơi xong liền mặc kệ sao?

Lý Lân mộc mặt nhìn thiếu niên, một lúc sau mới bài trừ được vài chữ:

- Bây giờ ta cần làm gì?

Thiếu niên lại cười. Trêu đùa một khách nhân còn thực ngây thơ, quả thực thú vị cực. Hắn liền hướng dẫn Lý Lân lấy nước, tẩy rửa sạch sẽ chính Lý Lân, cũng tẩy rửa sạch sẽ cho hắn từ trong ra ngoài. Giao tiền xong, Lý Lân có thể đi.

Nửa tháng sau, Lý Lân lại tới, chỉ đúng thiếu niên đó, qua một đêm, rồi lại đi.

Ba tháng trôi qua.

Ba tháng này, ở bên ngoài tình hình chiến trận đã có điểm bình tĩnh. Có một tòa thành đặt chân, ngoại tộc cũng không giống như trước tấn công mãnh liệt mà quân chủ lực đã rút về, để lại một số lượng quân đội để đô hộ, cũng là để dẹp loạn. Nhìn thấy được điểm này, Quý Phương liền đề nghị một phương án tiến công mới. Lý Lân nghe theo, cùng Khải Trung tướng quân bàn bạc quân cơ đại sự, lại cùng với một nhóm nhân tài hắn chiêu mời được, cắt cử trị an, quản lý nông nghiệp, quản lý thương nghiệp, lo việc hậu cần.

Ít khi nào có được thời gian nghỉ ngơi không phải chạy như chó nhà có tang, Lý Lân thật sự cảm thấy quãng thời gian này đáng giá.

Này một ngày, hắn đi gặp thiếu niên kia.

Lý Lân cũng không biết vì sao, có lẽ là vì thói quen đi? Quen gặp một người, quen cùng một người qua đêm, hắn cũng không nghĩ đổi khẩu vị.

Đối với bán mình chi nhân, cho dù có yêu thích, cũng không ai cùng với những người này kể chuyện. Lý Lân cũng là như vậy. Hắn đến gặp, qua một đêm, sau đó chỉ là nghe chuyện, chứ không kể chuyện. Hắn nghe chuyện, rồi hắn đi. Nhưng có lẽ những câu chuyện đó có chút ảnh hưởng, cho nên hắn nghĩ, muốn chuộc thân cho thiếu niên kia.

Thiếu niên đã trầm mặc một lúc, rồi nói với Lý Lân, hắn không muốn thay đổi.

Lý Lân ngẫm nghĩ một hồi, lại tái đề nghị một lần.

- Thiếu gia, nếu như người có nhiều tiền như vậy, kia cho ta đi.

- Ngươi muốn để làm gì?

- Ta có thể mua thật nhiều áo đẹp, có thể mua thật nhiều son phấn, có thể ăn thật nhiều món ngon. – Thiếu niên lộ vẻ ham thích.

Lý Lân sau đó có tặng thiếu niên một ít quần áo, một ít son phấn, cũng như một ít món ngon, nhưng hắn không tái đề việc chuộc thân một lần nào nữa.

Lại qua một thời gian ngắn, Lý Lân liền biết được, thiếu niên kia đã được người khác chuộc thân. Hắn có điểm thất lạc, rất nhanh liền lại bình tĩnh.

Lại thêm một thời gian nữa, hắn liền nghe được trong thành có một vụ trộm cắp lừa gạt, hại rất nhiều người. Quan phủ lùng bắt một thời gian thì bắt được. Vụ việc khá lớn, cho nên hắn đương thành chủ, cũng muốn đến nhìn xem.

Khi hắn đến nhìn xem, hắn nhận ra được, thiếu niên kia là thủ phạm, còn bị bắt quả tang.

Từ đầu tới cuối, Lý Lân không nói với thiếu niên kia một lời, mà thiếu niên kia thấy hắn, lúc này lại là một người địa vị thật cao, thiếu niên kia đã muốn trèo lên hắn, xin hắn tha bổng.

Lý Lân chỉ nhìn, trong đầu một chút thương tiếc cũng liền ném.

Lúc đó hắn liền biết, có những người nhưng mà không đáng cứu, có những người một khi sa chân thì sẽ không hồi đầu. Có những người có được tự do, nhưng không biết quý trọng, chỉ muốn nằm ăn sẵn mà thôi.

Hắn trong một sát na đã nghĩ, lần đó mình động lòng thương là đúng hay sai? Có điểm hoang mang, hắn rất nhanh nhớ tới một lần gia gia nói với hắn. Đương một phương chi chủ, hắn muốn nhân từ với người nào, đó là quyền của hắn, còn như kẻ khác thừa hưởng thiên ân mà phung phí, đó là do chính bọn họ chuốc lấy, hắn không cần phải tự trách. Đương quân chủ, hối hận không có tác dụng, chỉ cần biết nhân quả, sau đó xử lý hậu sự, thiên hạ bách tính trăm người trăm ý, hắn không thể quản, cũng không cần quản, càng không cần vì bọn họ mà đem chính mình ràng buộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play