Quý Phương nhận lời, bắt đầu vì Lý Lân mưu tính đại sự.

Cả quá trình rất nhấp nhô. Quý Phương cũng đã từng vì vậy mà bị gắn lệnh truy nã, từ một công tử thế gia trở thành một kẻ đầu đường xó chợ, đi theo đoàn người của Lý Lân lưu lạc. Chân hắn không tốt, cho nên mỗi khi đi đường rừng đều cần có người cõng hắn. Có hôm là binh lính, có hôm là Khải Nguyên, cũng có hôm là Lý Lân cõng hắn.

Quý Phương không nói, nhưng hắn để trong lòng.

Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Hắn vì chân có tật mà không thể xuất sĩ, lại thêm thời gian tuổi trẻ tươi đẹp nhất của hắn, hoàng đế không quan tâm quốc gia, để gian thần lộng hành, cho nên hắn trong ngực có chí lớn nhưng lại không thể thể hiện được. Lúc này quốc gia đảo điên, hắn lại may mắn gặp được đúng người, cũng đã thử qua người kia chí hướng, hắn nghĩ, cả đời này thay vì gắn liền với nạng gỗ, kia vì sao không thử sức một lần đi?

Bước ra khỏi cửa, hắn liền biết được, thực tế so với những thứ trong sách vở, khác xa nhiều lắm.

Trong những lần hắn nghĩ mưu lược, Lý Lân đều tiếp nhận, nhưng khi kế hoạch của hắn bị Lý Lân hay Khải Nguyên vạch ra sơ hở, hắn liền biết chính mình thiếu sót. Hai người kia, có ai là chưa trải qua chiến trường đâu? Khải Nguyên là con nhà tướng, đối với chiến trường nhạy bén hơn hắn rất nhiều, còn Lý Lân, hắn nghe nói vị điện hạ này thời gian qua cũng đã chạy ngược chạy xuôi tụ chúng khởi nghĩa, cũng có một chút tiếp xúc thực tế, so với hắn một kẻ học trên sách vở, cũng mạnh hơn không ít.

Quý Phương nhận ra, lúc đầu gặp mặt, hắn quả thật có điểm tự cao. Hắn biết được mà không nói, chỉ chôn tận đáy lòng.

Trải qua mấy tháng vất vả, hắn đã có chút ăn không thông, nhìn những người khác một bộ dạng khỏe mạnh kiên trì chịu được khổ, hắn đã có chút xấu hổ. Những lúc đó, Lý Lân lại gặp hắn, nói với hắn, tiên sinh khả năng là ở trí. Một quân sư tương đương thiên binh vạn mã, tiên sinh không cần vì bất kỳ cái gì mà phiền lòng.

Xem ra, người này cũng thực thiện giải nhân ý. Chỉ là chưa thực chín chắn, trừ vài lần là đột nhiên nói trúng trọng điểm ra, còn lại đều có chút ngốc.

Nhưng hắn nhận ra được, cái ngốc đó, rất nhanh liền biến mất. Nếu không để ý thì sẽ không nhìn thấy.

Người kia rất nhanh học hỏi, rất nhanh trưởng thành, rất nhanh làm hắn từ ban đầu còn nghĩ mình có vốn liếng tự cao, đến giai đoạn này nếu hắn không lấy ra được cái gì hữu dụng, chính hắn cũng thấy xấu hổ cho chính mình.

Hắn ban đầu còn chỉ dẫn Lý Lân làm cách nào tìm kiếm nhân tài, kết quả người kia chỉ vừa áp dụng một chút, nhân tài ùn ùn kéo đến, làm cho hắn thực ghen tỵ.

Một thời gian sau, vị tướng quân tên Khải Trung kia cũng trở về, chỉ là đã bị thương nặng, cả cánh tay phải đều mất, không thể thượng chiến trường làm tiên phong. Lý Lân giữ lại vị tướng ấy, đề nghị huấn luyện binh sĩ, rồi bổ nhiệm tân nhân vào vị trí tướng lãnh, bắt đầu bố phòng xung quanh.

Cũng thời gian này, hắn nhận ra ngoại tộc canh phòng lơi lỏng, có dấu hiệu mệt mỏi do không hợp thủy thổ, hắn liền đề nghị Lý Lân chiếm lấy một tòa thành làm sở doanh, cũng là để đánh vững căn cơ. Trận chiến thực gian khổ nhưng kết thúc rất nhanh, người mà hắn đặt niềm tin vào, cuối cùng cũng chiếm được một tòa thành.

Đã có một tòa thành, Lý Lân bắt đầu bận rộn lu bù cả lên. Quý Phương cũng vì vậy bị kéo đi làm nội chính, vì đơn giản không tìm được người. Hắn mỗi khi bước vào phủ làm việc đều phải chống lại cái nhìn của những người xung quanh. Nhưng khi Lý Lân tới đỡ hắn, những cái nhìn xung quanh liền biến mất, tất cả mọi người cúi đầu, ai làm gì liền làm nấy.

Hắn biết, Lý Lân đến đỡ hắn là cho hắn mặt mũi, cũng cho hắn một chỗ dựa để có thể đứng vững gót chân. Từ xưa đến nay, kẻ tàn tật thì không được làm quan, đây đã là luật bất thành văn. Cho dù có muốn đổi luật, chính hắn cũng phải chống lại cái nhìn xoi mói từ kẻ khác. Lý Lân trước đó cam kết với hắn, chỉ cần hắn muốn, Lý Lân sẽ làm. Có thể mặc kệ một nhóm người phản đối mà đem hắn dìu tới doanh trướng họp bàn, cũng như từ ngoài cửa dìu hắn đi vào trong phủ để hắn trợ người kia quản nội chính, Lý Lân cũng thực đủ gan dạ.

Này một lần, hắn nghe được có một kẻ khác tự xưng là Bảo Ninh đại vương, phất cờ khởi nghĩa, cũng đã đánh chiếm được một vài vùng đất đai rộng lớn, dân chúng theo không ít.

Hắn đề nghị Lý Lân cùng nhóm người kia kết minh, đồng lòng chống địch.

Sau đó, quả nhiên có vị sứ giả đến gặp nhóm nghĩa quân kia ngỏ ý kết minh. Thế nhưng bọn họ không đồng ý, vẫn tiếp tục bạo loạn, còn muốn đánh cướp đến một vùng đất là vựa lúa của cả một tỉnh thành này, cũng là nơi hắn định dâng sớ đề nghị đánh chiếm.

Quý Phương nghe được, hắn đã nổi giận. Đám dân đen không biết sống chết, lại dám cả gan làm loạn như vậy? Hắn còn đang nghĩ cách chiêu hàng, đã nghe thấy Lý Lân sai binh lính đi đàn áp. Hắn đã sửng sốt, đã nhìn Lý Lân với ánh mắt không thể tin được. Lý Lân thấy hắn kinh ngạc, chỉ nhẹ nói một câu:

- Nhị hổ cạnh thực. Lúc này họa nội loạn chỉ còn trong trứng nước, tốt nhất nên bóp chết.

Quý Phương nhìn Lý Lân xoay người rời đi, có cảm giác được, ấu hổ cũng là hổ, không dễ dàng như vậy thao túng.

Người kia tuyệt không muốn kẻ nào muốn đứng ngang hàng mình.

Khải Trung cũng là hảo tướng, chỉ huy cả đội quân đánh cho đám người khởi nghĩa kia thất linh bát lạc, bắt được đầu lĩnh đem về cho Lý Lân xử lý. Lý Lân nghe được tin mừng liền cho người treo bảng an dân, cử người trấn an dân chúng, chia lại đất đai, thắt chặt luật pháp, không để cho nội loạn lại xảy ra, cũng không để cho dân chúng bất mãn mà tạo phản.

Hôm đó Lý Lân đến chỗ Quý Phương, nhỏ giọng nói với hắn, lần trước là Lý Lân tự quyết định không hỏi qua ý hắn, cho nên muốn xin lỗi.

Quý Phương không biết phải nói gì.

Kế hoạch của hắn bất thành là hắn sai sót, Lý Lân thực ra cũng không làm gì sai, cũng không cần phải xin lỗi.

- Ta cũng nghĩ bọn họ nếu chịu hàng thì tốt, dù sao cũng là con dân của Đại Tuyên triều, không nên tương tàn. Nhưng ta đã từng trải qua quãng thời gian trong tay không có gì cả, từng bước đi lên vị trí này, nếu có kẻ mượn cớ hắn là huynh trưởng của ta là thúc thúc của ta hay là một kẻ nào đó xét về địa vị lớn hơn ta, đến buộc ta thần phục, buộc ta buông bỏ đất đai buông bỏ quyền lợi mà làm một thuộc hạ, ta nhất định sẽ không đồng ý.

Lý Lân nhìn hắn, chậm rãi nói từng câu:

- Con người, trừ một số rất ít người sống vì lý tưởng, còn lại đều là vì danh lợi.

Nhìn Lý Lân, Quý Phương đột nhiên hỏi một câu:

- Điện hạ cũng là vì danh lợi sao?

- Đúng vậy.

- Như vậy một khi có kẻ ngăn cản con đường của điện hạ, điện hạ sẽ trừ bỏ kẻ đó sao?

Lý Lân nhìn Quý Phương một lúc mới nói:

- Ta sẽ không qua cầu rút ván.

Quý Phương không tin hoàn toàn. Lời hứa của quân vương là rất không đáng tin, chuyện này trong sách sử đã viết qua. Một Lý Lân khi hắn mới gặp ngây ngô cùng chân thành, so với hiện tại càng lúc càng lớn lên trở thành một quân vương hỉ nộ khó dò, hắn vẫn thích Lý Lân của ngày xưa. Quân vương, thứ cần làm là hỉ nộ không lộ, là tỉnh táo lý trí, là không để tình cảm vướng bận, nhưng mà cùng lúc đó, hắn lại muốn một Lý Lân thân cận, một Lý Lân thuần túy là vì xuất phát từ lòng trắc ẩn mà trợ giúp dân chúng, mà kháng chiến, mà mỗi khi hắn đi lại không tiện, lại đến giúp đỡ hắn.

Đã bao lâu a, mới chỉ hơn vài tháng, mọi chuyện thay đổi nhanh đến mức chính hắn cũng không nhận ra.

Hay là vì ngay từ đầu, hắn đã nhận không ra rồi đó?

Vài ngày sau quân đội trở về, Lý Lân liền mở khánh công yến, chiêu đãi binh sĩ, cũng là để chiêu hàng nghĩa quân. Hôm đó Lý Lân theo thói quen, thấy Quý Phương tới thì đứng lên muốn đỡ vào bên trong, Quý Phương liền cự tuyệt.

- Điện hạ, hiện tại là tiệc chiêu đãi công thần, Quý Phương không có công, không dám nhọc điện hạ hạ mình.

- A? Được rồi.

Lý Lân nói một câu, sai người đến giúp Quý Phương rồi trở về chỗ ngồi. Hôm đó, Quý Phương uống say huân huân.

Lý Lân cũng uống say. Đây không phải là lần đầu hắn uống rượu, nhưng lần trước là chủ tửu quán vì muốn chiêu đãi trên dưới tạp vụ nhân cho nên hắn được hưởng một chút, còn lần này là khánh công yến, là lần đầu tiên có một địa bàn, lại là để chiêu nạp rất nhiều người, cho nên rượu được mở ra không ít, và hắn cũng uống không ít.

Lý Lân vẫn tỉnh táo, vẫn nhìn một người ra một người, vẫn có thể đứng vững, cho nên hắn không cho rằng mình say bí tỉ như những gì hắn thấy ở tửu quán. Cho đến khi tàn tiệc, hắn vẫn còn ngồi vững vàng, chỉ là lúc đứng lên có lảo đảo một chút mà thôi.

Từng bước bước ra khỏi tiệc, hắn có chút lảo đảo chống tay lên tường. Ý thức được có lẽ mình đã gặp tác dụng của rượu, Lý Lân tự nhủ, rượu vào lời ra, hắn không nên nói lung tung. Liền lúc này, có người tới đỡ hắn. Hắn nhìn lại, nhận ra được là Khải Nguyên. Hắn nhìn xung quanh, thấy những người khác cũng đã từng người dìu nhau đi ra bên ngoài. Này hẳn là vài lần Khải Trung tướng quân khao quân, bọn họ cũng là như vậy đi? Là hắn không biết, không dặn dò trước, cũng may Khải Trung tướng quân biết được, nếu không để khách nhân say bí tỉ ngủ lăn lóc, hắn không tránh khỏi danh nghĩa chiêu đãi không chu toàn.

Dựa vào người Khải Nguyên đi trở về tiểu viện, Lý Lân cảm thấy cả người nóng lên, cả mặt cũng đỏ. Hắn nghĩ, rượu say đỏ mặt là vậy đi? Tửu lượng của mình không cao, lần sau liền chú ý.

- Ngươi là người tốt. – Lý Lân đang đi, chợt nói.

Khải Nguyên cước bộ hơi chậm lại một chút, sau đó liền bật cười hai tiếng, xem như phụ họa.

- Lần đầu gặp mặt ngươi liền đánh ta, ta đã không ưa ngươi.

Khải Nguyên nhớ tới lần đó, hắn cũng đang hơi say, cho nên cũng không thực giữ miệng:

- Ngươi hại ta bị trừu một trận roi.

- Thật đáng.

- Ngươi còn dám nói vậy? Ngươi khi đó điên cuồng, cầm dao giết hoàng hậu, ta tất nhiên muốn cản.

- Bà ta giết mẫu phi. Mẫu phi bị đánh tới chết, rất lạnh, thực lạnh, da cũng không trắng bạch mà có mấy khối màu đỏ bầm. Ta lúc đó đã nghĩ, thắt cổ tự sát có đau không, đập đầu và cột có đau không, dùng dao đâm vào bụng có đau không. Ta còn nhớ đi gặp gia gia. Gia gia hôm đó ho khan, ta đi lấy thuốc cho người. Rồi ta ra ngoài, ta đi ngang qua hành lang, liền có một thị vệ thấy được ta. Ừ, chính là hắn, cho nên bà ta biết, cho nên bà ta đánh ta. Đau quá, hẳn là lúc mẫu phi chết cũng vậy đi. Ta đã nghĩ ta chết, ta thấy được có người đánh ta, ta thấy được người ta đầy máu, ừ, rồi mẫu phi đem ta về. Rồi gia gia bảo ta rời khỏi hoàng cung. Ta đã nghĩ ta hội chết đói sao, ta sợ chết đói, ta tuyệt vọng, cho nên ta đi ra ngoài kiếm gì đó làm, ta không muốn đói chết. Đói chết sẽ rất đau...

Khải Nguyên nhận ra, Lý Lân đã bắt đầu nói nhảm. Hắn đưa được Lý Lân trở về tiểu viện rồi xoay người định rời đi, Lý Lân đã nắm lấy áo của hắn.

- Ngươi đi đâu?

- Điện hạ ngươi say rồi, để ta cho người đem trà giải rượu.

- Say sao? Ta còn nhìn ra ngươi là một người, ta còn đứng được, ta không say. Ngươi ở lại đi.

Khải Nguyên đã từng uống qua vài lần rượu, hắn biết được nếu say mà đi ngủ thì sẽ rất choáng đầu, cho nên cần phải uống trà giải rượu. Hắn đành nói:

- Điện hạ, ta chỉ gọi người đem trà giải rượu, sẽ không đi đâu cả.

- Vậy thì tốt. Mẫu phi gọi ta Lân nhi, gia gia cũng gọi ta Lân nhi, lâu rồi không ai gọi ta Lân nhi.

Khải Nguyên nhìn Lý Lân nói nhảm, thở dài, ra ngoài gọi hạ nhân nấu trà giải rượu, rồi lại đi vào trong phòng ngồi bên cạnh bàn, đối diện Lý Lân.

- Ta mệt mỏi. Ta chỉ muốn có ai đó chống đỡ thay ta, nhưng mà a, không có ai, haha.

Khải Nguyên không thích nghe chuyện không vui, cho nên hắn liền hỏi:

- Điện hạ, không cần nghĩ việc không vui. Điện hạ hẳn là có kỷ niệm gì đáng nhớ đi? Nhất định phải là chuyện vui.

- Chuyện vui sao? Hình như là không có a.

- Nhất định là có, như là ngày này vài năm trước, hay là vào mùa hạ nhiều năm trước, có chuyện gì xảy ra chẳng hạn? Chuyện gì ngươi nhớ kỹ?

- Ngày này mấy năm trước sao? – Lý Lân nghiêng đầu – Hình như là có. Có lần ta ở tửu quán làm tiểu nhị, gặp kẻ kia cố tình chơi xấu ngáng chân ta làm ta té ngã, bị phỏng mất cả cánh tay. Liền có một khách nhân lại đỡ ta, còn cùng kẻ kia đôi co. Sau đó người kia liền thay ta đánh kẻ kia, đòi tiền thuốc men, rồi đưa ta đi thăm đại phu.

Như vậy mà gọi là chuyện vui sao? Khải Nguyên có điểm kinh ngạc.

- Điện hạ bị phỏng? Là chỗ nào?

- Chỗ này này. – Lý Lân kéo tay áo lên, chỉ vào một vết thâm đen trên cánh tay phải. – Đại phu tốt bụng có cho ta thuốc thoa bên ngoài, chỉ là những hôm sau đó tửu quán có việc gấp, cho nên ta làm thêm, vết thương tét ra chỉ kịp băng bó lại rồi thôi, nên thành sẹo. Ngươi nhìn ta làm gì, cũng chẳng ai nhìn thấy. Ta chỉ nhớ là đau, nhưng ta nghĩ nam tử hán không sợ đau, cho nên mặc kệ.

Thứ này mà cũng mặc kệ được sao? Rốt cuộc là ở vào hoàn cảnh thế nào mà lại có thể bất chấp đến như vậy?

- Còn có mấy chuyện nữa, đều là lúc ta còn rất nhỏ, ừ, tỷ như có lần ta trèo lên cây không xuống được. Ta đã nghĩ có lẽ ta sẽ ở trên cây cả đời, cho nên ta khóc um lên. Rồi có người tìm được ta, hắn là một thị vệ, ta thích hắn, nhưng sau đó vài năm ta không gặp hắn, cũng không biết hắn đi đâu... Ừ, còn có vài việc, cũng không hẳn là vui, chỉ là ta nhớ, như là ta thấy trong cung có một ổ chim. Ta định lấy xuống, lão sư liền cản ta, cho nên ta ngày ngày trèo lên ổ chim nhìn xem khi nào trứng nở. Nhưng một thời gian sau ta quên mất, cho nên không thấy được chim non.

Lý Lân nói tới đây, sắc mặt liền xụ xuống, nằm bẹp xuống bàn. Ở góc độ này, Khải Nguyên chợt nhìn thấy Lý Lân hai má hồng hồng, cũng có điểm khả ái. Liền lúc này có người đem trà tới. Khải Nguyên uống một chén trà, sau đó lay Lý Lân dậy, cho hắn một chén trà.

- Cho nên ngươi là người tốt. – Lý Lân đột nhiên nói một câu, làm Khải Nguyên không hiểu đầu đuôi thế nào.

- Cái gì?

- Kiến Trung tướng quân là người tốt, Quý Phương là người tốt, Khải Sơn là người tốt, Khải Nguyên là người tốt, Lục Tiến, Ngọc Bằng, Trịnh Phát đều là người tốt...

- Ừ, bọn họ là người tốt.

Khải Nguyên nhận ra đây là tên của nhóm người Lý Lân chiêu mời được, cũng có vài người trong quân, cho nên hắn không có áp lực gì liền phụ họa theo.

- Quý Phương hôm trước đề nghị chiêu hàng nghĩa quân, kết quả không chiêu hàng được, lại thấy ta sai người đi đàn áp, hắn liền dỗi ta. Ta chỉ nghĩ hắn giống ta lúc trước, lý tưởng thực vĩ đại, bị từ chối có khi tự ái, cho nên ta không từ chối hắn, để người đi chiêu hàng, chiêu không được liền giết. Ta chỉ là muốn bảo hắn, cách nghĩ của hắn sai rồi.

- Vì sao điện hạ lại cho rằng như vậy?

- Là nha... ta không biết, cảm giác như vậy đi? Nghĩa quân nghĩa quân, haha, cũng chỉ là một đám giặc cỏ.

- Vì sao ngươi lại gọi bọn họ là giặc cỏ?

- Cầm được vũ khí không hẳn binh, phất cờ khởi nghĩa không hẳn tướng. Đem tính mệnh dân chúng nướng hố lửa, đánh cướp giết hiếp cường thủ hào đoạt, còn không phải là giặc cỏ sao? Giặc cỏ, thì phải nên dẹp loạn.

Khải Nguyên còn định phản bác, nhưng hắn chợt nhận ra, hắn không biết phản bác cái gì. Đám nghĩa quân kia, khi hắn dẫn quân đánh vào sào huyệt của bọn chúng, có cái gì dơ bẩn, hắn đều đã nhìn qua, quả thật không thể chấp nhận được. Mang danh nghĩa quân phất cờ khởi nghĩa, thực chất là vơ vét của cải lừa dối dân chúng, không khác gì một bọn thổ phỉ, cho nên hắn đã cướp sạch, đầu lĩnh cũng giết gần hết, rồi đem chiến lợi phẩm trở về. Trong đó có vài đầu lĩnh theo chủ trương dựa vào dân chúng, cực lực chống lại đám cường bạo kia, cho nên hắn liền mời người trở về gặp Lý Lân một mặt.

- Chúng ta cũng là một đám giặc cỏ. Còn đánh cướp giết hiếp, còn là giặc cỏ. Ngươi muốn mang danh giặc cỏ sao?

- Không muốn.

- Ừ. Ngươi là giáo úy, không phải là giặc cỏ, hì hì.

Thấy đêm đã khuya, trà giải rượu cũng đã uống, Khải Nguyên liền khuyên Lý Lân:

- Điện hạ, ngươi say rồi, ngủ một giấc đi.

- Ta không muốn ngủ.

- Trời cũng đã tối, ngủ một giấc cho khỏe.

- Ngủ một mình, lạnh.

Khải Nguyên bật cười. Bình thường trước khi ngủ kẻ này có bao giờ khó chiều như vậy? Quãng thời gian mình dẫn hắn trốn ngoại tộc truy đuổi kia, hắn thực im lặng, không hé răng nói cái gì, lúc này rượu vào liền nói nhiều như vậy, còn làm nũng? Khải Nguyên liền khoác tay Lý Lân qua người, dìu hắn đến bên giường đặt nằm lên ngay ngắn. Lý Lân lúc này lại ôm chặt lấy cánh tay của Khải Nguyên, nhỏ giọng:

- Ta nhớ gia gia, nhớ mẫu phi. Ta lạnh, ta sợ, ta mệt mỏi.

- Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không nghĩ nhiều nữa.

- Ngươi ở lại đi. Tối chỉ có một mình, ta sợ.

Khải Nguyên muốn kéo tay ra, Lý Lân lại ôm lấy. Hắn nhìn Khải Nguyên, hai mắt có chút mơ màng nói:

- Cũng không phải lần đầu, cũng không phải nữ nhân, ngươi ngại cái gì.

Khải Nguyên hết cách, tối hôm đó bị Lý Lân kéo lên giường nằm kế bên hắn. Lý Lân lảm nhảm một lúc, rất nhanh liền ngủ mất, mà Khải Nguyên cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cả ngày mệt mỏi, hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play