Có lẽ là do vận khí, này một năm, Lý Lân từ một kẻ chạy đông chạy tây không có chốn dung thân, cuối cùng cũng có một tòa thành, đến lúc này là hai tòa thành.

Tiền phương vẫn là Khải gia nhị tướng làm tiên phong, Khải Trung tướng quân làm điều binh đại tướng. Cho dù không thể đích thân giết giặc vì thân thể có ngại, nhưng vẫn có vai trò cực kỳ lớn. Quý Phương cũng càng lúc càng trở nên sắc bén, Lý Lân liền đem quản thành chi sự giao cho Quý Phương cùng với Phúc Giang, một nhân tài khác Lý Lân tìm ra được trong những ngày đầu khởi nghĩa.

Quý Phương ôn hòa, Lý Lân rất thích. Hắn có cảm giác mình không phải làm ra vẻ trước mặt người này, có cảm giác thân thiết như huynh trưởng, có cảm giác an toàn. Cho nên hắn bất tri bất giác, giúp đỡ người kia, chạm lấy người kia, cũng học hỏi người kia, thậm chí nhìn người kia nhiều một chút.

Quý Phương liền vì vậy, né tránh Lý Lân.

Lý Lân không để ý, hay căn bản là hắn nhìn không ra. Hắn trong khoảng thời gian này đều đi cùng Khải Nguyên ra trận. Hắn không chịu nổi cái cảm giác chính mình ngồi một chỗ chẳng làm cái gì, cho dù là ngồi ở hậu phương, hắn cũng không thích. Cảm giác đó khiến cho hắn bất an, thường nghĩ tới những việc tồi tệ. Cho nên Lý Lân liền theo quân ra chiến trường. Lúc này binh sĩ đều là sinh mệnh của nghĩa quân, hắn ở hậu phương để kẻ khác thay mình tìm chết, tuy rằng tương lãnh không nói gì, nhưng binh lính khó trách có dị nghị.

Mỗi khi thượng chiến trường trở về, mệt mỏi cùng bất an, Lý Lân lại đi tìm Quý Phương, trò chuyện trò chuyện, uống trà uống trà, lại thỉnh thoảng trộm sờ tay một cái. Tay Quý Phương là dạng của thư sinh, trắng nõn, đốt tay rõ ràng. Còn tay của Lý Lân do vài năm lăn lộn, lại thêm cầm đao kiếm thượng chiến trường, cho nên rất nhanh liền nổi chai, cũng không còn trắng trẻo. Kéo kéo tay, Lý Lân còn so sánh một chút, rồi bảo Quý Phương, ngón tay tiên sinh thật dài.

Quý Phương chỉ cười, có điểm bất đắc dĩ, rồi lại chăm chú xử lý chính sự.

Trong lòng Quý Phương, Lý Lân vĩnh viễn chỉ là một đệ đệ, không hơn.

Tiểu hài tử, hồ nháo là đương nhiên, ngẫu nhiên nảy sinh cảm tình cũng là bình thường. Qua rồi khoảng thời gian nổi loạn ấy, liền sẽ không còn cái cảm giác hồ nháo nữa, liền trưởng thành.

Lý Lân gánh vác trách nhiệm rất lớn, bình thường đều một bộ dạng khuôn mặt cứng ngắc, lộ vẻ lo lắng hoặc thực nghiêm túc, ngẫu nhiên ở nơi này thoải mái một chút, kia liền bao dung đi.

Chỉ là giữa hồ nháo và thật sự yêu thích, ranh giới rất mong manh. Quý Phương không muốn Lý Lân bị lầm đạo, cho nên bao dung liền bao dung, nhưng có một vài việc vẫn là giữ khoảng cách hảo. Hơn nữa, một lần Lý Lân lộ ra chủ kiến, Quý Phương liền biết Lý Lân không phải là một con cừu, cũng không phải chỉ là một con sói, mà là một đầu ấu hổ. Hiện nay ấu hổ không lộ ra nanh vuốt, còn nghe chính mình bày mưu, nhưng Quý Phương đã mơ hồ nhận ra, chủ kiến của Lý Lân và của mình không hợp. Nếu như về lâu dài, khó tránh khỏi có cọ xát.

Sau vài tháng, lại đánh chiếm được một tòa thành, Lý Lân liền gặp một cô gái.

Cô gái này gia cảnh bình thường, chỉ là ngẫu nhiên một lần giúp Lý Lân một chút, Lý Lân liền nhớ. Thấy người kia có điểm thuận mắt, cách nói chuyện cũng có vẻ ôn hòa, Lý Lân liền vô tình hữu ý, nhìn nhiều một chút.

Việc này Quý Phương biết được. Hắn có em trai em gái, cho nên biểu hiện của tiểu hài tử trong độ tuổi này thế nào, hắn biết. Thấy Lý Lân liền chuyển sang quen nữ nhân, không tiếp tục quấn lấy mình, Quý Phương ám thở dài một hơi.

Chỉ là Lý Lân không quen cô gái kia được bao lâu. Hắn mỗi ngày lo chính sự lo chiến sự, thỉnh thoảng lấy ra thời gian đi gặp cô gái kia, trò chuyện một hồi, lại rời đi. Sau một thời gian, cũng không còn cái gì để nói.

Lý Lân cảm giác được, người kia đối với hắn không hợp.

Hắn vốn không tin môn đăng hộ đối. Cứ nhìn xem Hà hoàng hậu thì biết. Con gái của một viên quan nhị phẩm, được gọi là tiểu thư khuê các, nhưng phẩm tính có ra cái gì đâu. Hắn khi biết cô gái hắn quen chỉ là xuất thân bình dân, cũng đã nghĩ nếu hợp thì có thể tiếp tục tiến tới. Chỉ là dần dà, Lý Lân nhận ra, yêu cầu của mình, có vài điểm cô gái kia không đáp ứng được.

Lần này cũng qua vài tháng, liền bao nhiêu tim đập thình thịch cùng cảm giác choáng váng ban đầu đều đã qua, Lý Lân cũng nghiêm túc suy xét lại mọi việc, rồi hắn nhận ra, chính mình hiện tại không thích hợp để cùng một người nào trao tín vật.

Ít nhất, khi hắn căn cơ đã vững, mới có thể nghĩ đến chuyện tương lai.

Lại qua một năm.

Năm này thực may mắn, Lý Lân hai lần bị ám sát hụt, đều là toàn thân trở ra, đem tử sĩ giết sạch. Công đầu là do một vị thân vệ Nghệ Huyên giúp hắn chặn đao chém giết thích khách. Lý Lân chiếm thêm được một tòa thành, cũng từ nơi này, gặp được không ít nhân tài, đều là những nguồi chủ chốt trong triều đình tương lai của hắn.

Sự nghiệp có tiểu thành, Lý Lân vui vẻ.

Hắn mở yến tiệc, cùng chúng tướng cùng thuộc hạ nâng ly, cũng nhân tiện khoa trương một chút thành tích của những cựu thuộc hạ của hắn, tránh cho cựu nhân cùng tân nhân tranh chấp, cựu nhân cho rằng hắn bỏ cũ lấy mới, sẽ đối với chính mình có ngăn cách.

Lần này Lý Lân rút kinh nghiệm, không uống rượu.

Chỉ là khi tiệc tàn, Quý Phương lại tìm tới Lý Lân.

- Điện hạ, người hài lòng với ba tòa thành sao?

Lý Lân không hiểu vì cái gì Quý Phương lại hỏi như vậy. Hắn thành thật đáp:

- Tiên sinh, ta cảm thấy ba tòa thành là một chiến tích đáng được khen ngợi, nhưng ta không nghĩ ba tòa thành là đã đủ.

Quý Phương nhìn Lý Lân một lúc, sau đó mới lên tiếng:

- Điện hạ, kiêu binh tất bại. Nhất bại, vạn kiếp bất phục.

Quý Phương chỉ nói một câu sau đó liền đi, nhưng Lý Lân hiểu được Quý Phương muốn nói cái gì.

Là khuyên chính mình không được kiêu ngạo là đi? Nhưng Lý Lân không nghĩ mình kiêu ngạo ở điểm nào. Có thành công liền muốn ăn mừng, gặp tân nhân thì phải mở hội để tân nhân cùng cựu nhân làm quen, đối với thuộc hạ cần tỏ ra ôn hòa, tốt nhất cười vài cái, hắn thấy mình làm không sai. Còn như nhất bại vạn kiếp bất phục, hắn biết, hắn suy nghĩ đến thức trắng đêm để tránh cho một bước sai lầm liền toàn bộ đổ sụp. Bây giờ có muốn hắn thay đổi, hắn cũng không làm được.

Lý Lân có điểm khó hiểu, hắn liền để trong lòng, nhưng hắn không cho rằng là đúng.

Một lần xuất chinh, Lý Lân lại quen một cô gái ở một thôn trang nọ.

Có kinh nghiệm lần trước, Lý Lân đối với cô gái này không giống cô gái trước mặn mà bằng, nhưng hắn thích cùng nàng trò chuyện, thỉnh thoảng kéo kéo tay. Cô gái này có thể xem như là một tiểu thư, cũng là dòng dõi thư hương. Nàng đẹp, hiểu biết cũng nhiều, cho dù là từ sách vở mà ra, nhưng cũng khiến Lý Lân mở rộng tầm mắt.

Lý Lân cảm thấy nàng hợp nhãn, cho nên liền bắt đầu nói chuyện riêng tư một chút, tỷ như là thỉnh thoảng hắn đi đâu, hắn đều cùng nàng nói qua.

Hai tháng đầu, không có việc gì. Tới tháng thứ ba liền xảy ra việc.

Lý Lân rời đi gần cả tháng, đến lúc trở về gặp cô gái kia một mặt, cô gái kia liền hỏi hắn đi đâu làm gì, còn hỏi hắn, có phải là quen một nữ nhân khác hay không. Lý Lân bảo không, cô gái kia vẫn tiếp tục hỏi dồn, còn nói trên người Lý Lân có hương vị son phấn, là vừa đi kỹ viện về phải không.

Lý Lân đích xác là đi kỹ viện.

Tòng quân dài ngày, liền muốn giải tỏa. Chính hắn cũng không cảm thấy việc này có cái gì to lớn. Hắn đã là dạng tương đối bảo thủ, cũng ít khi nào đến những nơi như vậy. Hắn đến kỹ viện chẳng qua là có vài việc không thể tìm người nào khác mà thôi, cũng không lưu lại tử tự, cũng không lây nhiễm tật bệnh, không có việc gì.

Lý Lân thừa nhận mình đi kỹ viện, liền cô gái kia cho hắn một cái tát.

Lý Lân tránh được. Cô gái kia đổi sang tay trái tát hắn một cái, Lý Lân lại tránh được. Hắn tập võ cũng không phải là để chơi không.

- Ngươi làm cái gì? – Lý Lân lên tiếng, trong giọng nói đã lộ vẻ tức giận.

- Uổng cho ngươi tự nhận mình là người đọc sách, hạng người thối nát ti bỉ vô sỉ như ngươi, ngươi cút ngay, đừng gặp ta!

Lý Lân nhìn cô gái kia, trong mắt lộ ra ngạc nhiên cùng hoang mang.

- Chỉ vì một việc như vậy liền đuổi ta?

- Ở bên ngoài câu tam đáp tứ, còn nói yêu ta?

Nói yêu? Hắn chưa bao giờ nói với nữ nhân này nửa lời yêu. Hắn chỉ là đến gặp mặt, trò chuyện, cùng câu cá ngắm trăng cùng thưởng trà, lâu lâu kéo kéo tay rồi xong, hắn chưa bao giờ nói yêu.

- Ngươi đi đâu làm gì cũng chỉ nói ta một tiếng, lại không nói rõ là đi đâu. Hay là muốn ở ngoài thăm con hồ ly tinh nào liền viện cớ đi? Đồ sở khanh.

Lý Lân híp mắt.

Nữ nhân chi tâm, hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Cái gì gọi là đã yêu phải nàng thì ít nhất cũng không thể ở bên ngoài câu tam đáp tứ? Nàng cùng hắn chỉ là quen biết, cũng chưa kết hôn, cũng chưa viên phòng, danh phận gì cũng không có, vì cái gì ràng buộc hắn? Hắn yêu nàng sao? Không có. Hắn chỉ là cảm thấy nàng so với những người khác có điểm thân mật một chút mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng không phải là thực thích nàng đến mức độ có thể đem an nguy của chính mình giao cho nàng. Ai biết được nàng có đem tin tức về nơi ở của hắn thấu đi ra ngoài cho địch nhân hay không? Hắn tao ngộ ám sát không ít, làm phiền thân vệ nhóm không ít. Nghệ Huyên theo hắn suốt, hắn nhìn ra được người khác vất vả, cho nên hắn tuyệt không nghĩ khiến bên cạnh nhân tao ương.

Hắn đem thân phận thư sinh đến gặp nàng là để tránh họa, cũng là tránh cho nàng gặp họa. Hắn không cùng nàng nói quá nhiều về chính mình cũng là như vậy. Nay nàng liền nói với hắn, hắn che giấu, là không chung thủy sao?

Lý Lân nhớ được, phụ hoàng của hắn có cả một dàn hậu cung, vì sao nữ nhân này lại muốn chính mình chung thủy?

Muốn mình chung thủy, tiếp theo là muốn mình làm gì nữa? Tiếp theo là khống chế chính mình đi?

Lý Lân bất giác, nhìn thấy một Hà hoàng hậu trong hình bóng của nàng kia.

Lý Lân phật lòng, hắn liền không lý tới nàng, xoay người đi thẳng.

Lý Lân rời đi, không thể nói là không thất lạc.

Nhân chi thiên tính, thích họp bầy đàn, cũng thích cảm giác có gia. Quý Phương có em gái, Khải Nguyên có phụ thân cùng anh trai, Nghệ Huyên có một nhóm bằng hữu thân vệ. Lý Lân có lẽ cũng có một nhóm người quen, một nhóm người hắn gọi là bằng hữu, nhưng cái cảm giác tín nhiệm giống như lúc trước ở trong cung như vậy, hắn không có gặp qua.

Lúc quen cô gái kia, khó tránh khỏi có một chút cảm giác muốn tìm một nơi hắn có thể dựa vào. Cô gái kia có thân phụ mẫu tốt, đối với hắn ôn hòa, cũng thường cho hắn bánh trái cầm đi đường không bị đói. Hắn là thực cảm động. Trải qua thăng trầm, hắn biết được có đôi khi một chút lòng tốt so với ngàn vạn kim ngân hơn rất nhiều.

Hắn đã vài lần nghĩ muốn quay lại, nhưng rồi vì vài việc mà hắn bận rộn. Cho tới lúc hắn có chút thời gian quay lại nhìn một cái, hắn liền bị quét ra khỏi cửa. Đúng nghĩa bị quét ra khỏi cửa, là nữ nhân kia sai người cầm chổi, quét hắn đi.

Thân phận của hắn cũng chỉ là một thư sinh bình thường, cho nên nữ nhân kia không lưu tình quét hắn đi, mắng hắn ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ, từ ngữ thô tục gì cũng mắng.

Lý Lân thất vọng cùng cực, xoay người rời đi. Trở về, hắn liền sai người ký thượng nhà đó một bút, con cháu cả đời không được xuất sĩ, cả phu quân của nữ nhân kia cũng là như vậy. Nếu như có thể tìm ra được điểm sai lầm, đem người lưu đày ba ngàn dặm cũng không thành vấn đề.

Nhưng đối với hai vị lão nhân kia, liền miễn một bậc tội trạng, cũng giảm tô thuế.

Thiếu niên chi tâm, tự trọng cao, tự ái càng cao, nếu không quan chính sự, vậy thì hắn liền tùy hứng. Hắn đương chủ công, thuộc hạ đều là người tài ba cũng phải tôn trọng hắn, nay bị một nữ nhân tùy hứng quét ra cửa, hắn cũng liền đem nàng quét đi đi.

Bình tĩnh được một năm, Lý Lân lại đụng phải một cô gái.

Người này hắn không thích, cũng không ghét. Hắn cùng cô gái kia có qua lại, chẳng qua là vì gia tộc của cô gái kia là quý tộc, cũng là thổ hào tại tòa thành đó. Bọn họ giúp hắn làm nội ứng mở cổng thành đuổi ngoại tộc, đổi lại liền muốn cùng hắn kết thân.

Nếu nói tương kính như tân, hắn làm được. Mấy đời đế vương đều dùng kết thân làm thủ đoạn lôi kéo thế gia, hắn đã học qua, cho nên hắn biết được. Lúc này đến phiên chính mình, Lý Lân cũng không kinh ngạc. Hắn theo ý kiến của thuộc hạ cùng của gia tộc kia, liền bắt đầu làm quen cô gái ấy. Nếu thân thế trong sạch không có ẩn tật cũng không có làm ra việc phật ý hắn, hắn cũng có thể cho cô gái ấy một thân phận.

Cô gái ấy không hoạn ẩn tật, đại phu nói không có vấn đề gì. Có tri thức hiểu lễ nghĩa, dùng bữa cũng không làm ra việc mất thân phận, Lý Lân từ không quen biết, cũng bắt đầu có hảo cảm. Lại thêm bên cạnh mưu sĩ cũng nói tốt, cho nên Lý Lân trong lòng đã thầm quyết định, vài tháng sau, liền đem việc hôn nhân định xuống.

Lý Lân định như vậy, cũng không nói cho ai, liền không biết người nào lộ tin tức ra bên ngoài, cho nên rất nhanh liền gia tộc kia cũng biết, bắt đầu xung quanh đặt áo cưới, sính lễ, xem ngày hoàng đạo, thuê người trang trí lại phủ.

Lý Lân bắt đầu cảm giác không hài lòng. Gia tộc kia cũng thực quá gấp gáp. Hắn muốn từ từ tiến tới, bọn họ lại muốn đem con gái nhà bọn họ gả ra ngoài hay sao? Hắn không nói là kết thân, bọn họ liền bốn phía tuyên dương hắn muốn kết thân, là muốn đem hắn đẩy vào thế ván đã đóng thuyền, không thể không theo?

Hảo cảm của Lý Lân hạ xuống, hắn nhìn cô gái kia cũng không giống như trước yêu thích.

Có lẽ là thuở nhỏ bóng ma, có lẽ là ký ức nhiều lần ẩn nhẫn cùng áp chế chính mình để sống sót ở trong cung, cho nên hắn tối chán ghét bị người áp chế. Ban đầu nhận lời kháng chiến là vì hoàn cảnh bắt buộc, lúc này đã nếm qua quyền lực, hắn đối với bị người ngáng tay ngáng chân, chán ghét cùng cực.

Lý Lân chán ghét, cho nên âm thầm để ý, bới lông tìm vết cô gái kia.

Sau một tháng, ở trước mặt Lý Lân là một tập báo cáo, do thân vệ của hắn sưu tập được. Xem xong tập báo cáo, Lý Lân sắc mặt đen lại, tuyên bố gia tộc kia tự tiện ép gả, vọng đoán thành chủ ý tứ, đổi trắng thay đen, chứng cứ rõ ràng, lập tức hủy hôn. Hắn sẽ không cùng nữ nhân kia kết thân, cũng sẽ không bao giờ cho phép nữ nhân kia bước vào hậu cung.

Nữ nhân kia cái gì cũng tốt, nhưng sau khi biết được mình sắp kết hôn, nàng liền lộ ra một mặt cao cao tại thượng, thị sủng mà kiêu.

Một ngày lại một ngày, nàng làm cái gì Lý Lân không quan tâm, hắn chỉ biết, vì nàng ở sau lưng động tay chân, cho nên thuộc hạ của hắn lúc này đối với hắn là đứng xa bẩm tấu, không còn ở gần hắn với thái độ thân mật như ban đầu. Lý Lân không phát hiện ra được, vì thay đổi đều là chậm rãi, nhưng khi hắn nhìn chằm chằm nữ nhân kia, liền mọi thứ đều thông.

Lý Lân nghĩ lại mà sợ. Một Hà hoàng hậu khiến cho hắn nhà tan cửa nát, khiến cho cả Đại Tuyên triều đều diệt, lúc này lại đến một nữ nhân, muốn khống chế chính mình giống như Hà hoàng hậu năm đó đã làm sao? Đuổi đi thuộc hạ của chính mình, đề cử gia nhân đến cho hắn làm thuộc hạ, này chính là lộng quyền!

Lý Lân một lời, đem nữ nhân kia đuổi đi. Nếu hắn không thực tốt bụng, hắn đã cho người đem nữ nhân kia nhốt lại, biên ra một lý do, hoặc đơn giản, cho uống xuân dược ném vào kỹ viện rồi lấy cớ trước hôn thất thân với nam tử khác không thể đương chính thất, đuổi đi.

Quý Phương biết được việc này đã khó hiểu. Hắn đến tìm Lý Lân, uyển chuyển hỏi Lý Lân vì sao lại như vậy. Lý Lân nào nghe không ra được Quý Phương ý tứ? Hắn nghiêm mặt nói:

- Tiên sinh, chuyện hôn sự của ta, tiên sinh không cần nói nữa.

Quý Phương là người ủng hộ môn đăng hộ đối, cũng ủng hộ hắn kết thân với nữ nhân kia để tranh thủ sự giúp đỡ từ thế gia đại tộc. Này là đế vương chi đạo, Quý Phương đương mưu sĩ khuyên như vậy không hẳn là sai, nhưng đối với việc này, Lý Lân không nhân nhượng.

- Trước kia Hà thị đương hoàng hậu vị, mua quan bán tước, khiến triều đình chướng khí mù mịt, lũng đoạn hậu cung, hại chết mẫu phi cùng gia gia, cũng là xuất thân quý tộc. Đại tướng quân vị trí là vị trí sống còn, Hà thị đem một đại bao cỏ ném vào, kết quả Đại Tuyên triều mất, hoàng gia diệt tộc. Ngươi nói xem?

Nói đến việc này, Lý Lân cũng không ngăn được giọng nói gay gắt, càng lúc âm độ càng cao, đến cuối cùng liền thành quát lớn. Quý Phương không biết hoàng gia bí văn, nghe đến lúc này hắn không nhịn được kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Lý Lân, thấy người kia hai mắt liền hoe đỏ. Vội vàng cúi đầu, Quý Phương liền nói:

- Thần sai lầm.

- Tiên sinh đi đi. Ta muốn ở một mình.

- Điện hạ xin bảo trọng sức khỏe. Thần cáo từ.

Quý Phương không thể khuyên cái gì, hắn chỉ có thể trầm mặc rời đi. Lý Lân tư sự, hắn nửa điểm không biết. Hắn cũng không cho rằng biết chúa công tư sự là việc đáng nở mặt nở mũi. Lần này ra chuyện, trong mắt Quý Phương, gia tộc kia không xứng đáng cùng Lý Lân kết thân. Một gia tộc tính toán lên trên đầu chúa của bọn bọ, gia tộc đó tâm địa bất lương, kết thân chỉ sinh ra một hoàng đế khôi lỗi. Thiên hạ không còn là thiên hạ của họ Lý, mà là thiên hạ của bọn họ đi.

Quý Phương đi rồi, Lý Lân không nhịn được lại khóc. Lý Lân mỗi khi nhớ lại những năm tháng đó, hắn đau, như một phản ứng liền rơi nước mắt. Vạch ra vết thương để người khác đổi ý, này thực không nên. Ngoại nhân không hiểu, bọn họ không đau, đau cũng chỉ là chính hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play