Này
một lần quyết chiến kéo dài ba tháng, số người bị thương không ít, nhưng phần lãnh thổ mà bọn hắn chiếm lại được cũng tăng không ít.
Quan trọng nhất, bọn hắn đã chiếm lại được Tôn thành, là tòa thành có vị trí quyết định đến chiến lược của hai bên. Kẻ nào chiếm được Tôn thành, xem như hậu phương không cần phải lo lắng.
Đứng nhìn quân ta bước vào trong thành ổn định dân chúng, sắp xếp canh gác
hậu cần, Khải Nguyên trong lòng trút được một gánh nặng. Chỉ còn vài
vùng đất nữa, hắn đã có thể hoàn thành sứ mạng cả đời hắn.
Tới lúc đó, hắn cũng đã có thể đặt xuống gánh nặng đất nước mà lo lắng cho
chính mình rồi. Nếu hắn còn may mắn sống sót, cũng đến lúc lập thất, rồi sinh hài tử.
Sinh hài tử...
Nghĩ tới việc này, Khải Nguyên lại nghĩ tới những lá thư của Lý Lân.
Sau lá thư muốn đổi luật kia, Lý Lân gửi cho hắn một lá thư nhà bình thường, rồi lại hỏi ý kiến của hắn về một việc.
"Nguyên, có kẻ phá hỏng kế hoạch ta tốn công cả năm xây dựng. Ta có cảm giác
mình bị đùa bỡn, ta không thích. Kẻ kia lại ỷ sau lưng có người muốn ép
ta nhận thua, muốn ta làm theo ý chí của kẻ đó. Ta không vui, cho nên
trong một lần nổi giận, ta đem kẻ kia giết rồi.
Nguyên, ta chợt nhớ lúc trước, phụ hoàng cũng tin lời gian thần, cho nên ta mới phải ra khỏi cung. Ta chán ghét những kẻ khống chế ta, ta căm thù bọn
chúng.
Nguyên, ta hiểu
được chính mình có gì, ta biết tính cách của ta thế nào. Ta đã cố gắng,
nhưng việc này ta không thể nhịn được. Nhưng vì như vậy, có kẻ lại cho
rằng ta quá đáng.
Nguyên, ta đương quân chủ, lại bị kẻ khác khống chế như vậy, ta phản ứng như thế là đúng hay sai?"
Lý Lân đương quân chủ, tất nhiên không thể để người khác khống chế. Khải
Nguyên chợt nhớ đến ấn tượng của hắn về quan văn. Bọn họ quả nhiên là
một đám thích lấy tuổi tác, lấy chữ nghĩa, lấy sách vở ra mà đè người.
Đối với đám người đó, không cần phải nhịn.
Khải Nguyên nghĩ như vậy, hắn cũng viết như vậy. Hắn đã từng nói với Lý Lân, nếu Lý Lân muốn trấn áp quan văn thì cứ việc làm, hắn sẽ ở phía sau yểm trợ. Hắn tay cầm trọng binh, cũng xem như là Lý Lân tâm phúc, đám quan
văn kia dám hó hé gì sao? Lúc này nhắc lại một lần nữa, hắn không hề có
cảm giác áp lực gì.
"Nguyên, ta nằm mơ."
Lá thư thứ hai đến sau đó một tháng, lại là về một kiện sự việc khác.
"Ta thấy được ở đâu xuất hiện một hài tử, nó gọi ta cha. Rồi ta biết được,
mẫu thân nó đã chết rồi, nó chỉ còn ta là người nó xem là thân nhân.
Ta chợt nhớ hồi ta còn nhỏ lắm nhỏ lắm, ta nhớ được thân mẫu rời đi, rồi ta gặp mẫu phi, rồi ta xem mẫu phi như mẹ ruột.
Rồi bỗng nhiên ta thấy ngươi.
Tiếp theo thế nào ta không nhớ, ta chỉ nhớ được, ta, ngươi, cùng hài tử, một nhà sống chung với nhau.
Ta mãn nguyện."
Khải Nguyên xem tới đây, hắn thật muốn bật cười. Hắn có cảm giác Lý Lân thật ngây thơ. Thật giống như lúc hắn cùng người kia ở một chỗ, thỉnh thoảng lại nói những câu chuyện đùa, nghe thật ngây thơ, nhưng hắn không chán
ghét.
Nhưng Lý Lân không ngây thơ, hắn biết được.
Hắn gặp Lý Lân thuở hàn vi, cùng Lý Lân trải qua mười năm quen biết, Lý Lân thế nào, hắn biết được.
Chỉ là cho dù như vậy, khi người kia lộ ra một mặt ngây thơ chân thành như thế này, hắn hoàn toàn bại hạ trận.
Trong lòng lại dâng lên một chút sốt sắng, một chút xuyến xao, Khải Nguyên thở dài.
Vẫn là như vậy a...
Đã là ký ức thì không thể quên.
Có chăng, mớ ký ức này đã không còn rất nhiều tim đập thình thịch, cũng
không còn những dấu vết đau đớn mà năm đó khi hắn cùng người kia chia
tay mà để lại. Nó chỉ còn những dư vị ngòn ngọt, lại ngứa ngứa, thỉnh
thoảng trong đêm tối lại trỗi dậy, làm hắn cười ngốc, cau mày, rồi lại
thao thức đến quá nửa đêm.
Cũng đã gần hai năm, hắn không trở về kinh thành lấy một lần.
Khải Nguyên nghĩ, bây giờ nếu mình giáp mặt người kia, có lẽ cũng có thể bình tĩnh mà đối diện đi?
Trận chiến cuối cùng này nếu hắn chiến thắng, khi đó cũng có thể ca khúc khải hoàn, trở về kinh thành, nhìn người kia một mặt.
Thiên hạ, ta sẽ đánh xuống cho ngươi.
***********************
Một tháng, hai tháng. Thời gian từng chút một trôi qua, nhưng người trong cuộc không ai để ý đến việc đó.
Chỉ vì thắng lợi đang ở trước mặt bọn họ.
Chinh chiến mười năm, cho tới hiện tại cũng đã đến giai đoạn cuối cùng. Giặc
tăng binh không ít, nhưng vì không hợp thủy thổ, không được dân sở tại
trợ giúp, lại thêm chính chiến lâu ngày, xâm lược vùng đất xa lạ, nên sĩ khí rất nhanh liền xuống.
Đối với nhóm người Khải Trung, đây là thời cơ vàng nghìn năm có một, không có cơ hội nào tốt hơn nữa.
Tập trung binh lực, vắt hết trí não, vạch ra kế hoạch, sau đó là dồn lực tiến công.
Lần tiến công này, giặc chống đỡ không nổi, hoặc buông vũ khí đầu hàng, cầu một con đường sống, hoặc chạy trối chết về biên cương, hy vọng tránh
thoát khỏi quân binh truy sát.
Nhìn trước mặt hàng binh không ít, nhìn vũ khí chất đống, nhìn xác quân giặc bị đánh bại ngã xuống trên đất quê hương của bọn hắn, Khải Nguyên trong lòng như trút được gánh nặng.
Cuối cùng cũng đã đi đến được bước này.
Cuối cùng, lãnh thổ của Đại Tuyên triều cũng đã giành lại được.
Cuối cùng, ông trời vẫn là muốn Đại Tuyên tồn tại.
Mà hắn, vẫn sống sót.
Bao lần từ giữa sống chết mà giãy giụa thoát ra, bao lần bị thương mà cố
gắng chống chọi lại bệnh tật cùng cảm sốt, bao lần hắn đã nghĩ, có lẽ
tính mạng của mình đến lúc này liền cáo chung rồi chăng. Nhưng rồi, hắn
sống sót, cũng đã cùng cha hắn, cùng anh trai hắn, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của cả đời hắn, cũng là của cả đời của một tướng quân. Giết
giặc sa trường, bảo vệ lãnh thổ Đại Tuyên.
Hắn nhìn thấy binh sĩ, có người hỉ cực mà khóc, có người chỉ ngẩn người
nhìn xa xăm về một phương nào đó, hắn biết, bọn họ cũng đã mệt mỏi rồi.
Thu dọn chiến trường xong xuôi, Khải Nguyên nghe được, phụ thân hắn gửi chiến báo về kinh thành, cũng ấn định ngày hồi kinh.
Cũng đã đến lúc phải trở về kinh thành.
Khải Nguyên chợt nghĩ tới người kia.
Lâu như vậy không gặp, không biết người kia thế nào rồi? Còn Quý Phương, cũng không biết hắn thế nào đó?
Kinh thành quan lại hắn quen không nhiều. Những người hắn quen đều là những
người cùng bọn hắn phất cờ khởi nghĩa trong những năm đầu tiên kia. Sau
này lãnh thổ chiếm lại được càng lúc càng mở rộng, quan lại tuyển nhiều, hắn cũng không thường ở lâu trong kinh thành, nên hắn không biết mặt
người nào khác được tuyển sau này.
Hy vọng lúc dự khánh công yến, chính mình không cảm thấy xa lạ mới tốt. Khải Nguyên thầm nghĩ.
************************
Khi đoàn quân khải hoàn trở về, Lý Lân biết được, đã dẫn theo quan lại,
tiếp đón ở tận cổng thành. Cho nên người đầu tiên Khải Nguyên nhìn thấy
là Lý Lân ở giữa nhóm quan lại hắn không quen, nhìn hắn, rồi bất chợt
cười một cái.
Thấy Lý Lân cười, ánh mắt Khải Nguyên nhu hòa xuống lúc nào không hay. Tim hắn bỗng đập nhanh hơn, một cảm giác rất lâu trước đó hắn chưa gặp lại trỗi dậy.
Hắn biết, hắn thích nụ cười đó.
Hắn nhớ được, hắn thích người này.
Hắn nghĩ lại quãng thời gian qua, rồi lại nghĩ đến việc nếu như cùng người
trước mặt sống cùng một chỗ thì sẽ thế nào. Chỉ nghĩ thôi, đã làm hắn
cảm thấy trong ngực có cái gì đó nhồi đầy.
Nếu có thể lựa chọn, hắn muốn cùng người kia sống cùng một chỗ.
Lý Lân nhìn trộm Khải Nguyên một cái, sau đó liền nói vài câu khích lệ
tướng sĩ, rồi hạ lệnh mở khánh công yến tại một tòa đại điện, trong
khuôn viên hoàng cung. Khánh công yến thì không thể thiếu rượu, hát múa
cùng chúc mừng. Khải Nguyên lần này nhìn thấy rất nhiều tân quan, hắn
chưa gặp bao giờ, cũng nhìn thấy được có vài người nhìn mình có vẻ
nghiền ngẫm.
Khải Nguyên
cho rằng bọn họ là tò mò, cho nên không nhìn ai, lẳng lặng uống rượu,
lẳng lặng gắp đồ ăn, chỉ thỉnh thoảng có người muốn hướng hắn thỉnh giáo những việc đã xảy ra trên chiến trường, hay khi Lý Lân đột nhiên nâng
ly chúc mừng hắn, hắn mới ngước mặt lên, làm ra vẻ hoan hỉ, nâng ly uống cạn.
Khải Nguyên nhìn
thấy Lý Lân, cũng thấy Lý Lân nhìn mình. Hắn nhìn Lý Lân lâu một chút,
rồi ánh mắt lại chuyển đi, sắc mặt lộ ra một chút lúng túng.
Lý Lân thấy vậy lại mỉm cười rất nhẹ.
Thật tốt, người đã trở về, cũng không có lý do gì để đi nữa. Thân thể không
sao, cũng không mất cánh tay hay cái chân gì, ngũ quan toàn vẹn, đã là
quá tốt.
Chăn đệm hắn đã
chuẩn bị gần xong, chỉ cần hắn gặp Khải Nguyên, khuyên nhủ một chút, lại hống một chút, là có thể đem người đưa về cung rồi. Trong cung vắng
lặng, hắn ở một mình, cũng thực tịch mịch đến phát sợ.
Có điều, nếu Khải Nguyên hỏi về hài tử, hắn sẽ phải nói thế nào?
Lý Lân chau mày.
Hắn không có dũng khí ở trong thư viết ra chuyện hắn cùng nữ nhân có qua
lại, cho nên hắn giấu chuyện đó đi. Chờ cho mọi việc xong xuôi, chẳng
còn một ai ngáng đường của hắn, hắn mới nghĩ cáo bạch. Dù sao thì người
đã chết, cũng không có tác dụng, cũng không có tai họa, cũng chỉ còn lại một bộ xương khô, sẽ không khiến cho người còn sống ghen tỵ đi?
Chỉ là, dấu vết của nhóm nữ nhân nọ vẫn còn in trên người hài tử. Mà hài
tử, hắn không thể làm gì. Hài tử là thân nhi tử, hắn dưỡng vài tháng,
chính hắn là thân cha, cho nên hắn đối với hài tử không bài xích, cũng
có điểm yêu thích. Hắn ban đầu đã nghĩ, có khi mình sẽ chán ghét đám hài tử này mà giết luôn như lúc hắn hạ sát hậu cung của hắn kia, nhưng rồi
hắn không làm được. Có lẽ vì những nữ nhân kia hắn chỉ có chán ghét, còn hài tử có một nửa dòng máu của hắn, nên hắn mới kiềm chế lại.
Hắn ở trong thư đã bóng gió với Khải Nguyên, vẽ ra viễn cảnh tương lai, nói rằng là mình nằm mộng, thực chất, đấy là thứ hắn muốn làm.
Không có hài tử chung cũng được, trừ việc đó ra, chẳng có cái gì khác biệt cả.
Vẫn có thể ở chung vẫn có thể sống vui vẻ vẫn có thể dưỡng hài tử vẫn có
thể đầu bạc răng long bên nhau, chẳng có gì khác biệt cả.
Chăn đệm đã làm xong, vậy thì nhắm chuẩn thời cơ, nhất cỗ tác khí, đem người đưa về.
Lý Lân trong đầu suy nghĩ cách đem Khải Nguyên rước về cung, ánh mắt thật mông lung.
- Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu.
Lý Lân đang thần du thiên ngoại, chợt nghe có người lên tiếng, trong mắt
mới có tiêu cự. Hắn nhìn về phía có tiếng nói thì thấy là Khải Trung
nguyên soái, đang hướng về phía hắn quỳ bẩm tấu.
Khải Trung là khai quốc công thần, Lý Lân không thể để một lão trung niên
lại có đại công như vậy hạ quỳ, cho nên hắn đứng lên, lại gần đỡ lấy
Khải Trung.
- Nguyên soái là nguyên lão trong triều, lại vừa lập đại công, nguyên soái, mau đứng lên.
- Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu.
Khải Trung nói như vậy, Lý Lân hiểu được nếu hắn không đáp ứng, lão nguyên soái sẽ không đứng lên.
- Nguyên soái cứ nói.
- Hoàng thượng, thần hy vọng hoàng thượng có thể đáp ứng thỉnh cầu của thần.
Lý Lân nghe xong, hắn suy nghĩ trong chớp mắt, liền lên tiếng:
- Nguyên soái, trẫm không biết ngươi yêu cầu cái gì, trẫm không thể cứ như vậy đáp ứng.
Lý Lân từ chối. Cái gọi là nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, hắn hiểu.
Địa vị càng cao, mỗi một lời hứa của hắn lại càng quan trọng, nên hắn
cần cẩn thận, suy nghĩ chu đáo. Lý Lân không thích có người nào đó muốn
hắn đáp ứng một cái gì đó mà không cho hắn biết, yêu cầu hắn chuẩn bị
đáp ứng là cái gì.
Khải
Trung thấy Lý Lân không vì vui vẻ mà thuận miệng đáp ứng, trong lòng có
chút ảo não, nhưng cũng có chút cảm khái, tiểu điện hạ năm đó hắn nhìn
lớn lên, lúc này cũng đã trưởng thành rồi.
- Thần khẩn xin hoàng thượng tứ hôn cho con trai của thần Khải Nguyên.
Một lời vừa ra, toàn bộ người có mặt đều lặng ngắt như tờ. Một số lấm lét
nhìn Lý Lân, lại nhìn Khải Nguyên, một số nhìn Khải Trung, sau đó liền
cắm mặt vào bàn tiệc làm như không quan chuyện của mình. Khải Nguyên
nghe vậy, giật mình ngẩng đầu lên nhìn cha hắn, rồi lại nhìn Lý Lân. Hắn thấy được Lý Lân con ngươi mở lớn, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc, sau
đó là nhíu mày, rồi sau đó là nhìn hắn. Cái nhìn đầy chất vấn cùng phẫn
nộ đó làm hắn bất chợt hoảng hốt, có cảm giác như bị người bắt tại trận
chính mình có một chân ở bên ngoài, cho dù hắn cũng không thật sự làm ra cái gì quá phận.
- Tứ hôn? Chẳng hay tướng quân đã có nhân tuyển sao?
Khải Trung nghe Lý Lân hỏi, giọng nói che giấu phẫn nộ, ông trong lòng lo
lắng. Nhưng dù thế nào, lúc này đang ở giữa tiệc, có mặt rất nhiều văn
võ bá quan, ông tin hoàng thượng sẽ không làm ra cái gì bất thường.
- Khuyển tử đã có ý trung nhân, cũng đã có hẹn ước.
Khải Nguyên nghe vậy nhấp nhổm, thật muốn nói với phụ thân hắn, phụ thân,
ngài đừng ở trước mặt hoàng thượng nói bậy! Có điều, lúc này nếu hắn
xông ra phân trần, vậy là làm bẽ mặt phụ thân hắn, hắn sẽ không có tiếng tốt. Nhưng nếu cứ ngồi yên, vậy thì hắn lo lắng Lý Lân sẽ tin tưởng là
thật, rồi sau đó cái gì xảy ra, hắn không dám nghĩ tới.
Phụ thân, ngài từng nói với hài nhi, bị cuốn vào quá sâu, té ngã sẽ càng
đau, nhưng ngài có biết không, nếu như hoàng thượng là kẻ bị cuốn vào
quá sâu, ngài làm như vậy, không phải là chọc đến họa sao?
Khải Nguyên nhìn Khải Trung, lại nhìn Lý Lân, thật muốn qua ánh mắt của mình mà nói với Lý Lân, đừng tin là thật, ta là trong sạch, nhưng đáng tiếc, Lý Lân sau khi nghe tin tức mà Khải Trung nói ra, hắn không nhìn Khải
Nguyên lấy một cái nào nữa.
Lý Lân phẫn nộ.
Hắn không rõ, từ khi nào hắn không biết, Khải Nguyên lại bị người khác cuỗm lấy.
Thả cho Khải Nguyên tự do, cố gắng thay đổi luật lệ, dọn dẹp chướng ngại, đổi lại là cái này sao?
Lý Lân muốn phát tác, nhưng vì hiện tại đông người, hắn không thể phát tác.
Hắn muốn ngay mặt từ chối, nhưng Khải Trung là công thần, nếu ngay mặt từ
chối thì không hợp lẽ. Hơn nữa vì công thần mà ban chỉ tứ hôn, này là
vinh dự. Nếu hắn không làm, thì có kẻ sẽ nói ra nói vào, bảo hắn được
chim bẻ ná, được cá quên nơm, rồi sau đó, thuộc hạ của hắn, quan lại
giúp hắn, sẽ không thể vì hắn mà trung thành nữa.
Hít vài hơi, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, cũng cật lực tìm lý do
bào chữa để không vì hoài nghi mà bùng nổ, Lý Lân nhắm mắt lại, rồi mở
mắt ra, lấy lại vẻ điềm tĩnh cần có ở một quốc gia chi chủ.
- Đã là tứ hôn, kia liền muốn chọn người tốt, gia cảnh tốt, cũng khỏe
mạnh không có tật bệnh. Việc này trẫm phải cho người điều tra, khi nào
có kết quả, trẫm mới có thể xem xét hạ chỉ.
Khải Trung nghe vậy liền biết Lý Lân muốn trì hoãn. Nếu hôm nay để hoàng
thượng trì hoãn, vậy thì xem như hỏng sự. Khải Trung còn định nói gì, đã nghe Quý Phương lên tiếng:
- Hoàng thượng nói chí phải. Hôn nhân là chuyện đại sự của đời người, tứ
hôn lại càng là chuyện đại sự. Nếu như tứ hôn sai lầm, như vậy sẽ rét
lạnh tâm ái tướng, cũng khiến thiên hạ gièm pha hoàng thượng không biết
nhìn người, xa lánh trung thần. Vị cô nương kia gia thế thế nào, phẩm
hạnh ra sao, trước vẫn cần điều tra rõ ràng.
- Thừa tướng nói chí phải. Hạ quan cũng cảm thấy việc này cần phải xem xét kỹ càng hơn.
Quý Phương lên tiếng, một nhóm quan lại cũng bắt đầu hùa theo. Bọn họ nói
hùa theo, còn nhìn sắc mặt của Lý Lân. Thấy Lý Lân không giận, bọn họ
cũng tùng một hơi. Trong lòng thầm mắng lão nguyên soái ở ngoài sa
trường quá lâu không hiểu chuyện hay sao, lại chọc hoàng thượng nổi
giận?
Trong số những quan lại này có một số người là Lý Lân bí mật tuyển, là những người không
hảo nữ nhân hảo nam nhân, là những người Lý Lân bí mật bồi dưỡng, dùng
làm thân tín, để khi hắn đổi luật, sẽ có một nhóm quan lại ủng hộ hắn,
cũng như khi hắn cải luật cho phép Quý Phương xuất sĩ trước kia. Thành
ra bọn họ ít nhiều gì cũng biết Lý Lân muốn cải luật là để làm gì. Lại
thêm hơn một năm trước tin đồn về hoàng thượng cùng tướng quân có một
chân thật sự lan tỏa rất nhanh, cho dù sau đó không còn ai trắng ra bàn
bạc, nhưng âm thầm rỉ tai nhau vẫn là có.
Hôm nay ở đại điện, tuy rằng ngoài mặt hoàng thượng cùng tướng quân hai
người bọn họ vẫn bình thường, nhưng người ở trong cuộc có ai mà không
tinh? Ngay từ ở cửa thành đã mắt đi mày lại, hoàng thượng còn cười một
cái, tới khi dự tiệc hoàng thượng vẫn lén lút nhìn tướng quân, ý tứ thế
nào đã quá rõ ràng rồi.
Khải Trung kiên quyết xin được một thánh chỉ tứ hôn, Lý Lân một ngụm từ
chối, rồi lập tức nói sang chuyện khác, đem đề tài nhiễu đi. Thấy Lý Lân nhiễu đề tài đi, quan lại quần thần cũng theo hùa, chẳng mấy chốc, yêu
cầu của Khải Trung bị nhấn chìm trong những tiếng chúc tụng và những bôi rượu mừng chiến thắng.
Lý Lân uống được nửa chừng, hắn vẫn không thể xua được cái ý nghĩ Khải Nguyên ở bên ngoài có người khác.
Tâm trạng chẳng mấy chốc rơi xuống đáy cốc, Lý Lân mượn cớ mệt mỏi, trước trở về nghỉ ngơi, còn yến tiệc thì vẫn tiếp tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT