Lý Lân rời đi, Khải Nguyên nhìn theo một lúc, vừa định rời đi, đã bị phụ thân của hắn nhìn một cái.
Khải Nguyên nhìn lại phụ thân, trên mặt viết rõ, phụ thân, ngài vì sao lại nói như vậy?
Khải Trung không chịu thua, đứng lên lôi kéo Khải Nguyên ra ngoài, rồi phùng mang trợn mắt nói:
- Nguyên nhi, ta là vì ngươi hảo. Tìm một hảo nữ hài thú về, sống cuộc
sống bình thường, trôi qua một đời bình an, tốt hơn nhiều dính vào triều đình quan trường, mỗi một bước đi là một bước nguy hiểm, không rõ đến
khi nào thì bị gian thần tấu một quyển, sau đó là mất mạng.
- Phụ thân...
- Được sủng hạnh thì thế nào? Được yêu thích thì thế nào? Ngươi là tướng, nơi thích hợp cho ngươi là quân doanh. Hoàng thượng thích ngươi, muốn
giữ ngươi lại kinh thành, vậy thì ngươi không khác gì cá trong chậu,
chim trong lồng. Kinh thành ngươi có quen người nào sao? Xung quanh toàn những kẻ đối với ngươi ác ý, ngươi hội sống như thế nào? Ngươi muốn
buông bỏ tất cả, đặt tương lai của ngươi tính mệnh của ngươi vào cả
trong tay hắn?
- Phụ thân, hài nhi tin tưởng hắn sẽ không...
- Nguyên nhi, nghe ta lần này.
- Phụ thân, ngài lo lắng cho hài nhi, hài nhi hiểu được, nhưng mà...
- Ta đã sống qua hai triều, đã thấy quan lại làm ra những chuyện ta căm
phẫn. Ta không muốn ngươi dính vào đó. Kinh thành nước rất sâu, ngươi
lại là kẻ thẳng thắn, ngươi chống chọi nổi sao? Cho dù ngươi có không sợ bọn họ đi chăng nữa, nơi kinh thành này, với những kẻ như thế kia,
không thích hợp ngươi.
Khải Nguyên nghe phụ thân khuyên một hồi, hắn liền do dự.
Hắn quả thật chán ghét quan văn, cũng đã từng nghĩ có thể ở quân doanh thì
rất tốt, hắn thích, nhưng hắn cũng đã nhận ra, thời gian lâu như vậy
không làm hắn quên được Lý Lân, trái lại lại làm hắn mỗi khi nhìn thấy
người kia lại có cảm giác an tâm, lại có cảm giác mình có nhà, có một
nơi mà khi trở về, hắn sẽ cảm thấy thoải mái không e ngại thứ gì.
Nhưng nếu như hắn cùng Lý Lân ở một chỗ, có nghĩa hắn sẽ phải ở kinh thành dài ngày, khi đó, khát vọng của hắn cũng sẽ chấm dứt.
Hắn nguyện ý đánh đổi sao?
Khải Nguyên chợt nhớ đến lá thư Lý Lân đã từng gửi cho hắn trong quãng thời
gian hắn còn đang ở tiền tuyến. Lá thư ấy nói, hắn làm cái gì, Lý Lân
cũng không quản, hắn có ra chiến trường có ở quân doanh, Lý Lân cũng
không quản.
Nhưng nếu như... nếu như có biến cố xảy ra, hắn sẽ chọn cái gì?
- ...Phụ thân, hài nhi đã nghĩ kỹ. Hài nhi vẫn là thích hắn.
Giữa chọn lựa ở kinh thành hay ở quân doanh, rõ ràng Khải Nguyên vẫn thích ở quân doanh. Lý Lân trong thư đã nói, hắn có lựa chọn thứ ba, vừa cùng
Lý Lân một chỗ, lại vẫn có thể ở quân doanh, vẫn có thể ra sa trường, mà hắn, một phần là thực tin tưởng Lý Lân, một phần là vì hắn cũng bướng
bỉnh, tin rằng chính mình nghĩ đúng, tin rằng mình có đủ sức kiên trì đi theo lựa chọn thứ ba, cho nên hắn vẫn theo ý nguyện của mình, lựa chọn
nắm lấy không buông.
- Ngươi...!
- Phụ thân, hài nhi chỉ là nghĩ, tướng quân số mệnh, thú người mình
thích, làm việc mình yêu, tung hoành sa trường, sau đó là da ngựa bọc
thây, đã là mãn nguyện. Tướng quân số mệnh, sống chết vô thường. Hài nhi không nghĩ mình hội trường thọ, cho nên hài nhi không nghĩ buông tay.
Khải Trung nhìn Khải Nguyên, thở dài, trông như đã già đi thêm mười tuổi.
- Ngươi cũng nói, tướng quân số mệnh, sống chết vô thường. Ta được thượng thiên chiếu cố mới có thể sống tới hiện tại, nhìn thấy ngươi cùng anh
trai ngươi khỏe mạnh hảo hảo, đã là hồng phúc tề thiên rồi. Tới tuổi của ta, ta chỉ muốn thấy ngươi hảo hảo bình an, thấy ngươi hạnh phúc.
- ...Phụ thân, hài nhi biết mình làm gì.
Khải Nguyên cúi đầu, sau đó xoay người định rời đi, lại nghe phụ thân hắn gọi lại:
- Nguyên nhi.
Khải Nguyên dừng bước, xoay lại, nhìn phụ thân.
- Ngươi nếu có việc thì lập tức gửi cho ta một cái tín, nhớ rõ?
Ta dù gì cũng tay cầm trọng binh, trong quân toàn lão tướng quân quen biết với ta, hắn dám khi dễ nhi tử của ta, ta sẽ cho hắn một chầu. Khải
Trung hung hăng nghĩ.
Khải Nguyên nhìn phụ thân, thấy trong ánh mắt phụ thân lộ ra một cỗ quyết
tâm, vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà toan tính, hắn chợt cảm thấy khóe mũi
cay cay.
- Hài nhi đã rõ.
Khải Nguyên xoay người, bắt đầu đi tìm Lý Lân, muốn giải thích chuyện ngày hôm nay, tránh Lý Lân hiểu lầm.
Chỉ là hoàng cung trọng địa, quan lại ngoại thần chỉ có thể ở tiền triều,
còn khu vực hậu cung nơi nghỉ ngơi của hoàng đế là cấm tuyệt đối quan
lại bước vào, cho nên Khải Nguyên vô pháp gặp mặt Lý Lân.
Khải Nguyên bị thị vệ chặn lại, hắn lo lắng Lý Lân trong lòng có khúc mắc,
đi qua đi lại ở trước mặt thị vệ, cho tới khi hắn nghĩ tới việc, nhờ thị vệ chuyển lời cho hắn đến Lý Lân, nói rằng Khải tướng quân muốn gặp
mặt.
Thị vệ nhìn nhau.
Bọn họ là người mới, không biết Khải Nguyên là người nào, lúc này lại
thay người này chuyển lời cho hoàng thượng, kinh động thánh giá, việc
này tốt sao? Cho nên thị vệ từ chối. Khải Nguyên nói lại một lần, thị vệ vẫn từ chối. Hắn lại thỉnh cầu một lần nữa, lần này để tránh làm hai
thị vệ khó xử, hắn mới cầm ra tín vật mà Lý Lân ngày trước đưa cho hắn.
- Đây là tín vật hoàng thượng đưa cho ta. Có thứ này, các ngươi có thể an tâm rồi đi?
Hai thị vệ nhìn miếng ngọc bội mà Khải Nguyên cầm ra. Ngọc chất không quá
đặc biệt, nhưng nhìn ra được là hàng tinh xảo. Chỉ là trên đó không có
tên. Không có tên, thị vệ vẫn không dám cho Khải Nguyên vào. Khải Nguyên nói một hồi không được, hắn nổi giận, xông tới, đánh ngã thị vệ, sau đó liền xông vào bên trong.
Khải Nguyên gây náo loạn, thị vệ lập tức phát lệnh khẩn cấp rồi truy theo
Khải Nguyên. Khải Nguyên không biết đường, hắn chạy đông chạy tây một
hồi, lại lạc đến ngự hoa viên.
Trời đã về chiều, ánh sáng vẫn còn rõ ràng, cho nên Khải Nguyên chạy trong ngự hoa viên một lúc, gặp được người hắn muốn gặp.
Khải Nguyên bắt gặp Lý Lân ở trong ngự hoa viên, ngồi một chỗ dưới gốc cây, ôm chân khóc.
Thấy Lý Lân như vậy, Khải Nguyên ngẩn người.
Hắn đã nghĩ mọi việc chỉ là hiểu lầm, chỉ cần giải thích một chút là được, không nghĩ tới Lý Lân tưởng thật, lại thương tâm.
Thị vệ rất nhanh liền truy đến. Thấy Khải Nguyên ngẩn người, bọn họ lập tức khống chế, bắt lại, trói thành cái bánh tét, rồi quỳ xuống hướng Lý Lân thỉnh tội.
Lý Lân nghe
thấy có động tĩnh, hắn đã rất nhanh chóng che giấu đi dấu vết trên mặt,
làm ra vẻ bình tĩnh, đứng lên nhìn xem có việc gì. Thấy Khải Nguyên bị
trói nằm ở dưới đất, Lý Lân phất tay, chờ cho thị vệ lui xuống thật xa,
hắn mới xuất kỳ bất ý, nhặt lấy bất kỳ thứ gì ở trong tầm với, ném về
phía Khải Nguyên.
- Hoàng thượng, xin nghe thần giải thích.
- Nói!
Thấy Lý Lân vẫn còn nổi giận, Khải Nguyên cúi đầu, nhanh chóng thuật lại mọi việc.
- Đó là chủ ý của phụ thân thần. Ông ấy chẳng qua chỉ là lo lắng cho nên
mới nghĩ thần nếu có thể định chung thân, sống bình an cả đời, vậy thì
sẽ tốt.
Khải Nguyên nói
như vậy, có hiềm nghi hắn cùng phụ thân làm bất hòa, nhưng theo trực
giác của hắn, nếu hắn không nhanh gọn trong vòng vài từ giải thích rõ
ràng, xui xẻo sẽ là cả nhà hắn.
- Vì sao lại là cô ta?
- Cô ấy là người thần quen, nhưng chỉ là quen mặt mà thôi.
- Bao lâu?
Khải Nguyên hít một hơi, câu hỏi của Lý Lân rất bình thường, nhưng hắn cảm thấy căng thẳng.
- Cách đây chín tháng, nhưng sau đó một tháng, thần đã tuyệt giao.
- Ngươi cùng cô ta hoan ái?
- Thần không có.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên, không nói một lời. Hắn phẫn nộ là thật, cái cảm
giác chính mình vất vả làm ra chừng ấy việc, nhẫn nhịn chừng ấy thứ, hy
vọng vào một tương lai, bỗng nhiên nhận ra người kia căn bản không xem
công sức hắn bỏ ra để nghĩ cách giữ người kia cả đời là trân trọng, là
đáng quý, rồi thay lòng đổi dạ, làm hắn ghen tỵ cùng thất vọng đến khó
thở.
Thân nhân không có,
huynh đệ tỷ muội cũng không, họ hàng càng không, hắn không có một ai
thân quen để có thể thả lỏng. Đã có không ít đêm, hắn đã nghĩ, có Khải
Nguyên thì tốt, cho hắn cảm giác an tâm, cảm giác đối với cuộc sống này
có thứ còn giữ hắn lại. Nay đột nhiên nghe được tin tức Khải Nguyên đã
có người khác, nó làm lòng tự trọng của hắn bị tổn thương. Lý Lân thừa
nhận, khi nãy hắn đã từng có ý nghĩ đập phá hết đi, rồi tự sát. Tuy một
chút lý trí kiềm giữ hắn lại, nhưng hắn không rõ, hắn còn có thể duy trì như vậy được bao lâu. Hắn chịu đựng qua hai năm chỉ để cầu hạnh phúc,
nếu như không đạt được, hắn cũng không biết tiếp theo mình phải làm cái
gì nữa.
Khải Nguyên thấy
Lý Lân vẫn không tin, hắn cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng bọn thị vệ trói người quá tốt, hắn không thể nhúc nhích được bao nhiêu, cho nên
kết quả chính là Khải Nguyên bò ở trên mặt đất, nhích lại gần chân Lý
Lân.
- Hoàng thượng.
Lý Lân không trả lời, nhưng cũng không gắt gỏng.
- Hoàng thượng.
Không thấy Lý Lân trả lời, Khải Nguyên nhích tới, lại nhích tới, cuối cùng là bò được đến chân của Lý Lân, rồi dụi đầu, cọ vào chân Lý Lân. Hắn vốn
còn nghĩ nếu Lý Lân nổi giận, hắn sẽ thử ôm Lý Lân một cái làm an ủi,
nhưng hiện tại hắn bị trói cứng ngắc, chỉ có thể dùng cách này, Lý Lân
mới không lại quái hắn.
Lý Lân bất chợt giật mình nhìn xuống. Hắn thấy Khải Nguyên cọ vào chân của hắn, tư thế muốn bao nhiêu thấp hèn có bấy nhiêu thấp hèn.
Không rõ vì sao, thấy Khải Nguyên như vậy, Lý Lân lại cảm thấy đau lòng.
Đường đường là đại tướng quân gia, đường đường là khai quốc công thần, lại làm như vậy...
Lý Lân không thể làm ngơ. Hắn lùi lại, ngồi xuống, bắt đầu tháo dây trói.
Lý Lân tháo xong dây trói, nhưng vẫn không nói nửa lời, đứng lên, trầm mặc xoay người hướng ngự thư phòng đi tới. Hắn không hoàn toàn tin tưởng
Khải Nguyên, cho nên cho dù hắn không tiếp tục truy vấn, nhưng những gì
Khải Nguyên nói, hắn ghi nhớ, chờ người điều tra xem Khải Nguyên nói
thật hay giả, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là che giấu hắn.
Nếu như Khải Nguyên nói là giả, hắn không bảo đảm mình vẫn sẽ tỉnh táo như lúc này.
Hắn cố sức bám víu vào một chút lý trí còn sót lại, duy trì tỉnh táo, chờ đợi kết quả.
Có đôi khi hắn nghĩ, nếu như chính mình ngủ một giấc rồi không tỉnh lại
nữa thì tốt. Chính mình bỗng nhiên tan vỡ, xong rồi không còn biết gì
hết thì tốt. Còn sống, còn tỉnh táo, thì còn muốn suy nghĩ, còn muốn
phiền não.
Lý Lân bước
đi, Khải Nguyên cũng đi theo. Đi được một nửa quãng đường, hắn mới chợt
nhớ Lý Lân không nói là hắn có thể đi theo hay không. Do dự một lúc,
Khải Nguyên quyết định đi theo Lý Lân. Đằng nào hắn cũng không biết
đường ra khỏi khu vực hậu cung.
Khải Nguyên đi theo Lý Lân đến ngự thư phòng, nhưng hắn liền bị thị vệ chặn lại ngay cửa.
- Lui xuống.
Lý Lân nói một câu, sau đó là trầm mặc tới trên bàn lật tấu chương ra xem. Khải Nguyên thấy Lý Lân gọi lui thị vệ, hắn liền hiểu Lý Lân là muốn
mình đi theo.
Khải Nguyên bước vào, nhìn thấy trong thư phòng Lý Lân bày biện sách vở thư tịch, có vũ khí, cũng có cả sa bàn.
Sa bàn này là năm đó Khải Nguyên chỉ dẫn qua Lý Lân làm như thế nào.
Người trong cuộc rất nhanh liền hiểu được huyền cơ. Khải Nguyên nhìn một lúc, nhận ra đây là sa bàn, bên cạnh xem việc hành quân, còn xem về sản xuất lương thực và vận lương.
Hắn đánh giặc, Lý Lân vận lương, phối hợp thực ăn ý.
Khải Nguyên biết được, hắn có thể hậu phương không lo, có thể có được vũ khí tối tân lương thực áo bông thuốc men đầy đủ, đều là người này từ trong
quân thu tin tức, huy động người gieo trồng, đánh rèn, thu hoạch, tính
toán, rồi gửi ra chiến trường cho hắn.
Nhìn sa bàn, Khải Nguyên không nói gì, chỉ nhìn Lý Lân, ánh mắt nhu hòa xuống.
Hắn cứ đứng ở đó, từ lúc trời chiều cho tới tối mịt, chỉ nhìn Lý Lân.
Khải Nguyên thấy được Lý Lân phê được một ít tấu chương thì tạm nghỉ, chuyển sang xem sách, xem được vài trang lại ngồi ngẩn người, cho tới khi có
người dâng lên trà cùng đồ ngọt, Lý Lân mới tạm dừng một chút, ăn đồ
ngọt.
Khải Nguyên nhìn Lý Lân ăn đồ ngọt, được một lúc, hắn phát hiện ra điều bất thường.
Lý Lân ăn quá nhiều đồ ngọt.
Khải Nguyên chợt nhớ Lý Lân sau lần suýt chết đói kia liền sinh ra tính
thích đồ ngọt, ăn nhiều đến mức không ăn được cơm, đại phu đến khám đã
mắng một chầu, bây giờ vẫn như vậy sao?
Khải Nguyên lấm lét nhìn Lý Lân, chợt phát hiện, Lý Lân béo ra.
Không phải là cái dạng ăn uống đầy đủ nên khỏe mạnh có da có thịt, mà là do ăn uống thiếu thốn, cho nên có dấu hiệu béo phệ.
Này không tốt! Quá béo là bệnh, còn ăn nữa thì sẽ bệnh càng nặng đi.
- Hoàng thượng, ăn quá nhiều đồ ngọt thực không tốt.
Không nhịn được khi thấy Lý Lân một ngụm một ngụm gặm hết cả dĩa lớn quế hoa
cao, Khải Nguyên đành phải lên tiếng. Lý Lân ngón tay dừng một chút, sau đó liền chuyển sang uống trà.
Bầu không khí lại im lặng.
Lý Lân ngẩn người. Cứ nghĩ đến việc của Khải Nguyên, hắn lại đau lòng,
chực muốn khóc, nhưng hắn rất nhanh che giấu đi. Chuyện chưa rõ ràng,
không cần nghi ngờ, Lý Lân cật lực tự nhủ chính mình như vậy. Thấy trời
tối, Lý Lân liền gọi hạ nhân đến, chuẩn bị nước tẩy trần, thay y phục
rồi đi nghỉ ngơi. Hắn không có tâm trạng suy nghĩ cái gì lúc này, chỉ
muốn nằm một chỗ, yên tĩnh.
Khải Nguyên khi nãy bị ném ở dưới đất, lúc này cả người bẩn hề hề, thực
không đành lòng nhìn thẳng. Hắn thấy Lý Lân gọi người đến, đã muốn nói
cái gì đó, liền Lý Lân đã dặn dò hạ nhân, đưa Khải Nguyên đi tẩy trần.
Đưa đi tẩy trần có nghĩa phải rời khỏi ngự thư phòng. Khải Nguyên không
muốn đi, nhưng hắn cũng không thể cứ bẩn hề hề đứng ở đó, cho nên rất
nhanh hắn bị hạ nhân đưa đến một khu phòng bên trong đã có chuẩn bị sẵn
nước ấm, đưa cho một bộ y phục, rồi mặc hắn tự tẩy trần.
Tẩy trần xong xuôi, chờ một lúc không thấy ai đến nói gì với mình, Khải
Nguyên nghĩ, chẳng lẽ mình muốn ngủ ngoài trời? Ngủ ngoài trời hoàn toàn không thú vị, lại lạnh lẽo, Khải Nguyên nghĩ nghĩ, nương theo ánh
trăng, mò mẫm trong đêm, theo đường cũ, hướng về nơi có ánh sáng đi tới. Hắn đi một lúc, lại về ngự thư phòng của Lý Lân. Nơi này gọi là hoàng
cung, nhưng Lý Lân chưa muốn tiêu pha quá nhiều, cho nên trong cung kiến trúc tinh giản, ngự thư phòng cùng tẩm cung của hoàng đế ở cùng một
chỗ. Mò đến chỗ cũ, Khải Nguyên nhìn thấy bên trong ánh đèn đã tắt, có
lẽ Lý Lân đã nghỉ ngơi rồi.
Như có một động lực thúc đẩy, lại thêm lá gan của hắn cũng đủ lớn, lại thêm thị vệ lúc này đang ở xa canh gác, không để ý đến chỗ hắn đang đứng,
Khải Nguyên lén lút, dạ tham tẩm cung.
Hắn thành công đột nhập tẩm cung của Lý Lân, qua ánh trăng mờ ảo, thấy được Lý Lân nằm nghiêng người, xoay mặt vào trong, ở một mình một người
trong cả một tòa cung điện lớn như thế này.
Nhìn thấy người, Khải Nguyên nhẹ nhàng lại gần, rồi nhẹ nhàng ngồi lên trên mép giường.
Lý Lân cảm giác được có người, cảm giác được khí tức quen thuộc, hắn vẫn
còn ngái ngủ, cho nên tự động nhích vào bên trong, nhường ra một chỗ,
nằm cũng thoải mái hơn.
Thấy Lý Lân nhích người, Khải Nguyên trong ánh mắt lộ vẻ hoan hỉ. Hắn tháo
giày, im lặng trèo lên trên giường, nằm ở kế bên Lý Lân.
Nằm một lúc, lại táy máy, Khải Nguyên lại mò đến, thò tay ôm lấy eo Lý Lân. Lý Lân đem tay đẩy ra, lại cảm nhận được lưng mình dán lên bụng của
người kia, nóng hầm hập.
- Nóng. – Lý Lân cau mày, thốt ra một tiếng, đem theo giọng ngái ngủ.
Khải Nguyên không lùi bước, cứ dán người lên. Lý Lân lại nhích người, tách
ra, muốn mát mẻ một chút, Khải Nguyên cũng theo nhích lên.
Lý Lân mệt chết đi, hắn muốn ngủ, người này là muốn làm gì? Tức giận, Lý
Lân xoay người lại, một cước đạp Khải Nguyên lăn xuống giường.
- Ngươi mẹ nó không ngủ thì thôi! Ta mệt, ngươi cứ quấy rối thế là thế nào?!
Mắng một câu, Lý Lân lại dỗ ngủ. Khải Nguyên từ dưới đất lồm cồm bò lên, lại nhẹ nhàng trèo lên giường, kéo lên chăn rồi lại nằm bên cạnh Lý Lân,
chỉ là lần này lại không táy máy, chỉ trộm vòng tay qua eo ôm một cái,
rồi cứ như vậy nhắm mắt ngủ, thẳng cho tới bình minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT