Khải Nguyên lần này rời đi, hắn đã nghĩ sẽ không tái trở về kinh thành. Hắn đã nghĩ, tìm một người, chọn một miếng đất, dựng một căn nhà, sống hết quãng đời còn lại ở ngoài biên cương, vậy cũng tốt. Chỉ cần người kia hợp ý hắn.

Chỉ cần người kia hợp ý hắn...

Khải Nguyên không hiểu vì sao, hình ảnh của Lý Lân lại xuất hiện trong đầu mình.

Buông tay một người, có thể tìm thấy người khác sao?

Hắn chờ qua ba tháng, chờ qua bốn tháng, nhưng vẫn là không buông được.

Có lẽ là thời gian quá ngắn đi, Khải Nguyên tự nhủ. Có lẽ năm tới, năm tới nữa, hắn lại tìm thấy một người khác, đủ cho hắn cảm thấy bình yên, như vậy hắn liền mãn nguyện rồi.

Chờ qua nửa năm, hắn nghe thấy Lý Lân tuyển tú.

A, cho dù đã biết nó sẽ đến, vì sao vẫn có cảm giác không cam lòng?

Hắn đã nghĩ quên đi, nhưng rồi vẫn không ngăn được mỗi khi đánh xong một trận, trở về trướng bồng nghỉ ngơi, hắn lại không tự chủ được nhìn về phía cửa, nhớ lại một ngày nào đó, Lý Lân cầm gối đến chỗ của hắn chui vào bên trong, lấy cớ gặp ác mộng, lăn vào trong chăn ngủ.

Hắn cũng không thường nghĩ về chuyện đó, nhưng những hôm đặc biệt tĩnh mịch, ký ức của hắn lại chơi trò đùa dai, khiến cho hắn không thể ngừng trăn trở.

Nửa năm này, Lý Lân có viết thư. Hắn có xem qua, nhưng không nghĩ hồi âm. Vốn định không để ý, cuối cùng vẫn là cầm đọc, rồi cất vào một nơi nào đó, vài ngày sau lại chắp bút, viết một phong thư hồi âm.

Khải Nguyên nghe được Lý Lân tuyển tú, nhưng sau đó như thế nào hắn không nghe được, bởi vì chuyện sau đó là gia sự của hoàng đế, không phải là đại sự như ra chiếu tuyển tú, cho nên hắn không biết được.

Sau đó ba tháng liền, Lý Lân không gửi thư cho hắn.

Có đôi khi một mối quan hệ nếu lập tức chấm dứt còn tốt hơn nó cứ chậm chạp giày vò như vậy.

Khó khăn lắm mới thích một người, cũng đã thân mật cả ba năm, lúc này đột nhiên mọi thứ không còn nữa, cái cảm giác có một cái gì đó mất đi ấy, có đôi lúc nó nặng nề đến mức khiến Khải Nguyên chỉ có thể ra chiến trường chém giết, sau đó trở về trướng, xem những lá thư cũ, lặng lẽ khóc.

Chậm chạp nhìn thấy người hắn thích từng bước rời khỏi hắn, làm Khải Nguyên chịu không nổi.

Này ba tháng, Khải Nguyên không rõ mình mô tả nó như thế nào. Chán chường? Không hẳn, có những hôm đánh thắng trận, cùng chúng tướng nâng ly, hắn tại giây phút đó không cảm thấy chán nản, chỉ là khi có người rủ hắn đi dạo kỹ quán, hắn lại từ chối, để trở về lều nằm một mình. Tức giận? Chính hắn tự lựa chọn rời đi, hắn tức giận với kẻ nào bây giờ? Khải Nguyên chưa bao giờ uống say khướt, nhưng trong những tháng này, hắn đã vài lần say bí tỉ, ngày hôm sau bị đau đầu lại càng thêm khó chịu.

Anh trai hắn biết được, đã bảo hắn đi vào trong thành thị thư giải một chút. Xem diễn tuồng, nghe hát dân ca, nếu có thể, thì tìm hội thi thơ mà tham gia. Đi làm cái hắn không biết, có lẽ sẽ rất nhanh chóng bình ổn lại.

Khải Nguyên nghe lời khuyên, đi làm thử.

Này một lần, hắn gặp một cô gái.

Trong lòng trống vắng, lại đã lâu chưa có quen ai, lại thêm chính hắn tuổi đã không còn trẻ, cho nên chỉ sau vài ngày, Khải Nguyên cùng cô gái kia có qua lại. Chỉ qua nửa tháng, việc này liền đến tai anh trai hắn, rồi đến tai phụ thân hắn.

Hai người bọn họ trừ khi bàn việc chiến sự, thỉnh thoảng cũng nói với Khải Nguyên về việc của cô gái kia. Khải Nguyên tuy rằng không thật sự vui vẻ, nhưng hắn vẫn im lặng nghe.

Hắn đã nghĩ, có lẽ, mình cũng nên bước tiếp rồi.

Hắn không chán ghét cô gái kia, nhưng cũng không thật sự là yêu thích. Cái cảm giác yêu thích như quãng thời gian năm năm kia, hắn không thể nào tìm thấy lại được. Có chăng cũng chỉ là cái cảm giác, mình lúc này đã có một ai đó để tìm hiểu, để nói những chuyện không đâu, để hy vọng về một nơi nào đó, hắn cảm thấy bình yên, cảm thấy không cần phải ép buộc chính mình.

Sau một tháng, một hôm này, bất chợt hắn nhận được một lá thư. Thư không có tên người gửi, chỉ có tên của hắn. Khi Khải Nguyên mở thư ra, hắn nhận ra được, là chữ của Lý Lân.

"Nguyên, ta không khỏe."

Khải Nguyên nhìn thấy những dòng chữ kia, tim hắn mãnh liệt nhảy một nhịp. Hắn vội vàng lật tới lật lui trang giấy hòng tìm kiếm câu tiếp theo, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy cái gì khác.

Rồi sao nữa? Ngươi không khỏe, rồi sao nữa? Khải Nguyên trong lòng ngứa lại ngứa, hắn thật sự muốn hỏi người kia xem tình huống thế nào, nhưng hắn ở quá xa, lại không gặp mặt, hắn cũng không biết phải làm thế nào.

Vội vàng chộp lấy một tờ giấy, viết nhanh vài chữ, Khải Nguyên gấp lại bỏ vào trong phong thư, sau đó là niêm phong. Khi hắn đặt bút viết tên người nhận, hắn chợt dừng bút.

Hỏi rằng người kia ăn uống có tốt không, ngủ nghỉ thế nào, có thật sự là khiếm nhã hay không? Người kia ở tận trong cung, hẳn là được rất nhiều người hầu hạ chăm sóc, cũng không cần đến hắn quan tâm.

Chần chừ một lúc, Khải Nguyên liền đem phong thư gấp lại, nhét vào một chỗ. Hắn còn định đốt đi, nhưng rồi vẫn không nỡ đốt.

Qua một tuần, Khải Nguyên lại nhận được một phong thư.

"Nguyên, ta ăn không được, cả ngày chỉ ăn được một bữa, đã như vậy cả tuần."

Khải Nguyên xem xong, hắn nhịn xuống xúc động muốn mắng Lý Lân có việc thì viết hết đi, mỗi một lá thư chỉ viết một câu làm cho hắn trong lòng ngứa. Hắn lại cầm lên bút, muốn viết một cái gì đó, rồi lại kìm lòng lại.

"Nguyên, ta đã có hôm đói quá, ngất đi nửa ngày. Ta không dám ngủ, chỉ sợ ta ngủ liền không tỉnh lại nữa, liền cứ vậy chết đi."

Lá thư thứ ba của Lý Lân làm Khải Nguyên quả thật không nhịn được nữa, phải viết cho Lý Lân hồi âm.

"Hoàng thượng, sức khỏe làm trọng, cho dù không ăn được gì, cũng phải nếm qua một chút cháo."

Gửi xong rồi, Khải Nguyên bất chợt có cảm giác hối hận. Rất nhanh, cảm giác đó được thay thế bằng cảm giác chờ mong Lý Lân gửi thư tới, mà nội dung trong thư sẽ nói, Lý Lân khỏe mạnh, không có việc gì.

Khải Nguyên chờ mãi, cả ngày chỉ trông ngóng hình bóng của dịch trạm đưa thư, nhìn xem Lý Lân có hồi âm gì không. Hắn chờ cả ngày, qua ngày hôm sau, hắn vẫn tiếp tục chờ.

Rồi hắn nhận ra mình thực quá ngu ngốc. Muốn gửi thư từ đây đến kinh thành cũng cần hơn nửa ngày đường. Thư đến rồi còn phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra để tránh hoàng thượng bị ám sát, cuối cùng mới tới tay người kia. Cho dù hắn cùng người kia gửi thư bằng đường bí mật, có thể trực tiếp thông qua, nhưng nhanh nhất cũng muốn mất trọn hai ngày.

Ngày thứ ba, cuối cùng Khải Nguyên cũng nhận được hồi âm. Hắn vội vã mở ra xem thì thấy một câu thư nữa.

"Nguyên, ta sợ lắm. Nửa đêm bọn họ vẫn đến tìm ta. Nửa đêm bọn họ vây kín bên ngoài chỗ ta ngủ. Ta sợ lắm."

Khải Nguyên gấp như kiến bò trên chảo nóng. Hắn thực muốn lúc này có thể trở về nhìn xem Lý Lân một cái, cũng an ủi Lý Lân một câu. Hắn biết được, vì đã từng trải qua khoảng thời gian màn trời chiếu đất, cả ngày tránh né giặc vây quét, mà Lý Lân đối với việc nửa đêm có người lạ xuất hiện ở bên ngoài trướng bồng luôn luôn cảnh giác cao độ. Có một hôm Lý Lân nằm với hắn, đột nhiên ở bên ngoài có bóng người, Lý Lân đã rúc vào chăn, bò lại gần người hắn, rồi nói với hắn, Lý Lân mỗi khi thấy bóng người hắt lên cửa, hắn luôn nghĩ đến những chuyện kinh hãi hồi còn nhỏ, để rồi ngủ không yên. Sau này khi đã yên ổn, Lý Lân cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, nhưng thỉnh thoảng nằm mơ vẫn là có.

Bây giờ phải làm thế nào?

Khải Nguyên gấp gáp, suy nghĩ đến đầu muốn phát đau, hắn mới nghĩ tới việc viết thư cho Quý Phương, nhờ Quý Phương nhìn hộ hoàng thượng, đừng để hoàng thượng lao lực.

Thư gửi đi rồi, tâm của Khải Nguyên mới chùng xuống. Lý Lân nhất định sẽ không sao. Ừ, nhất định là như thế.

Chỉ là những lá thư của Lý Lân làm cho Khải Nguyên hoang mang mỗi khi gặp cô gái mà hắn đang hẹn hò, cũng như mỗi khi nghe phụ thân hỏi hắn, khi nào mới thú nữ nhân gia về nhà. Hắn đã nghĩ theo thói quen của tướng quân gia, dao sắc chặt đay rối, một câu ấn định ngày thú thê tử, mọi chuyện đã định, cũng sẽ không cần phải dây dưa với người kia.

Không rõ vì sao, hắn không hạ được quyết tâm như vậy.

Cái cảm giác rộn ràng khi hắn nhìn thấy thư của Lý Lân hoàn toàn không phải là giả dối. Thứ cảm giác đó hắn không tìm được ở bất kỳ nơi nào. Khi không có nó, Khải Nguyên liền cảm thấy trống rỗng.

Khải Nguyên không chuyên tâm, cả ngày chỉ nghĩ đến những lá thư của Lý Lân, cho nên khi hắn đi phó ước, cô gái kia liền thấy được.

- Tướng quân, người đang lo lắng sao?

- ... Ân.

- Tiểu nữ không hiểu chuyện đại sự, vô pháp chia sẻ cùng tướng quân. Hay là tiểu nữ khảy một khúc đàn, có lẽ sẽ có ích gì đó cho tướng quân chăng?

- Ân.

Khải Nguyên không muốn nói quá nhiều về việc của hắn và Lý Lân, cho nên bâng quơ ân một tiếng. Sau đó, cô gái kia khảy đàn, là khúc nhạc tương tư, nghe vào tai Khải Nguyên, lại khiến hắn nhớ tới trước kia, mình cùng Lý Lân đã có cái gì xảy ra.

Khải Nguyên khi thì ngây ngốc, khi thì ngẩn người, khi lại cười một mình, tất cả những cái này, hắn đều không nhận ra. Cho đến khi tiếng nhạc đã dừng khá lâu, cho đến lúc hắn cảm giác cơ mặt có chút mỏi, hắn mới nhận ra, mình đã cười nãy giờ.

- Tướng quân.

Khải Nguyên sực tỉnh, vội nói một câu đa tạ cùng một câu chính mình bận rộn, rồi lại trở lại trướng, dự định nếu rảnh rỗi liền viết một phong thư.

Có điều, việc quân luôn là việc bất ngờ.

Khải Nguyên dự định như vậy, nhưng trong ngày hôm đó đột nhiên thế giặc thay đổi, hắn vội vàng điều binh đi chống đỡ, cho nên việc nhỏ kia cũng rất nhanh bị chìm trong việc quân ngập đầu và những đêm thao thức nghĩ cách phá giặc. Hắn lúc này đã đủ lực cai quản cả một chi quân binh trông giữ một phương, địa vị cao, trách nhiệm tự nhiên cũng lớn. Giữa việc quân và việc nhà, hắn tự nhiên sẽ chọn việc quân.

Bẵng qua ba tháng, chiến sự mới giảm căng thẳng, cũng lúc này, Khải Nguyên mới có thời gian nhìn đến những thứ khác, như là thư của cô gái mà hắn đang ước hẹn kia, cũng như những lá thư Lý Lân gửi cho hắn trong quãng thời gian ba tháng mà hắn chưa kịp nhìn qua.

Khải Nguyên nhìn trước mặt hai chồng thư, hắn đặt tay định mở thư của Lý Lân xem, nhưng nghĩ thế nào, hắn liền xem thư của cô gái mà hắn hẹn ước trước.

Nội dung không có gì, chỉ là thư nhà, hỏi xem hắn khỏe không, dặn dò hắn bảo trọng, còn nói là đã đi cầu phúc cho hắn, hy vọng hắn bình an.

Khải Nguyên trong lòng dâng lên một mạt ấm áp. Hắn viết một lá thư hồi âm, cũng giải thích vì sao mình bây giờ mới xem được thư tín. Viết xong rồi, hắn mới nhìn đến thư của Lý Lân.

Vốn nghĩ muốn cứ như vậy bỏ vào trong hộp không cần mở ra, không hiểu thế nào, Khải Nguyên nhìn một lúc, lại mở một lá thư.

"Nguyên"

Này một lá thư, Khải Nguyên mở ra xem, chỉ thấy mỗi một chữ.

Rồi sao nữa? Hắn lật cả xấp giấy, thấy được câu chữ tiếp theo ở tờ giấy thứ tư.

"Ta không được. Đối với nữ nhân, ta không được."

Khải Nguyên thấy vậy, trong lòng hắn bất chợt dâng lên một cảm giác không biết là hoan hỉ hay là chua xót. Hắn chỉ biết, trước mắt mình bất chợt nhòe đi. Vội đưa tay dụi mắt, Khải Nguyên lại lật thêm vài tờ, nhìn thấy được một thông tin nữa.

"Ngươi đã hứa với ta, cho dù ta có hài tử, ngươi cũng không bỏ ta."

Khải Nguyên chợt nhớ, Lý Lân đã từng đòi hắn bằng được một lời hứa đó, khi hai người ở trên xe. Đó cũng là lần cuối cùng hắn còn cùng Lý Lân làm chuyện đó.

Còn sau đó, đã là chia ly.

Lý Lân gặp cái gì, vì sao lại nhắc lại chuyện này? Khải Nguyên trong lòng bối rối, cả người đều thẫn thờ.

Có thể không từ bỏ sao? Chỉ cần nghĩ tới cảnh Lý Lân cùng người khác ở một chỗ, Khải Nguyên đã muốn đem kẻ kia đại tá bát khối. Hắn cố tình ở xa là để tránh mặt Lý Lân, tránh cho chính mình vì một giây phút xúc động mà giết người. Giết phi tần, tội này hắn gánh không nổi, mà cả nhà hắn cũng không thể vì hắn mà bị vạ lây.

Đã qua một năm, nhiều chuyện xảy ra, cái cảm giác muốn giết người năm đó cũng đã phai nhạt ít nhiều, nhưng Khải Nguyên không thể nào chắc chắn được nếu mình nhìn thấy người kia ở bên cạnh nữ nhân nào, mình không lỗ mãng xông lên đem nữ nhân kia kéo ra ngoài.

Vẫn là chấm dứt hảo.

Khải Nguyên gấp lại lá thư, nhét vào một chỗ. Đã quyết định chấm dứt, vậy thì cũng không cần xem nữa.

Thế nhưng dòng chữ trong lá thư đó vẫn lẩn quẩn trong đầu Khải Nguyên, tựa như một câu bùa chú, hễ đến đêm trời tối lại yên lặng, nó lại xuất hiện.

Nửa đêm, ngủ không được, Khải Nguyên lại ngồi dậy, chong đèn, mở tiếp những lá thư còn lại.

"Nguyên, nhóm tân quan ta tuyển đã thông qua tân luật."

Vẫn như trước, lá thư của Lý Lân rất đặc biệt. Mỗi một tờ giấy chỉ có một dòng chữ. Khải Nguyên lật sang tờ thứ hai, thứ hắn nhìn được lại khiến cho tim hắn đột nhiên đập loạn.

"Tuy rằng trong triều vẫn có các lão đại thần cứng đầu bảo thủ, nhưng ta đã chuẩn bị xong, cũng có tân quan ủng hộ. Sang năm ta sẽ ban hành tân luật, cho phép nam nam kết hôn."

Cho phép nam nam kết hôn, được sao? Khải Nguyên chưa từng nghĩ chuyện như vậy lại xảy ra. Hắn chỉ nghĩ, mình cùng Lý Lân chẳng qua chỉ là bình thủy tương phùng, đã từng có một giai đoạn nồng nhiệt, rồi sau đó đường ai nấy đi, cũng không ai lưu luyến ai cái gì. Căn bản, bọn họ không có khả năng, cũng không có tương lai.

Cho phép nam nam kết hôn, rồi sao nữa? Khải Nguyên chợt nhớ tới, Lý Lân đương quân chủ, có cả một dàn hậu cung, cũng cần có hậu duệ. Hắn nếu như kết hôn, như vậy hắn sẽ giống như đám nữ nhân kia, ở trong cung sao?

Vừa nghĩ tới cảnh chính mình giống như nữ nhân như vậy tranh giành ái tình, Khải Nguyên đã cảm thấy buồn nôn.

Haha, ngươi hy vọng cái gì chứ?

Địa vị của ngươi, trách nhiệm của ngươi, căn bản không thể nào cho phép ngươi có thể đứng ở bên người kia.

Ở bên người kia chỉ có thể là phi tần. Bọn họ hiểu được sinh hài tử, bọn họ hiểu được an nội, sớm muộn gì cũng hiểu được chăm sóc hắn. Còn ngươi, trừ giúp hắn đánh hạ giang sơn, trừ chăm sóc hắn, trừ hiểu được hắn, còn có cái gì chứ?

Ngươi chỉ có thể ở bên ngoài mới là hữu dụng. Ngươi cùng hắn ở một chỗ, chỉ làm mọi việc thêm be bét đi.

Khải Nguyên nhìn lá thư đến phát ngốc, trong đầu suy nghĩ thực mông lung. Đến khi hắn từ trong ngẩn người tỉnh lại, hắn thấy được, thư còn vài tờ nữa. Khải Nguyên lật ra tờ thứ ba, chỉ để nhìn thấy một dòng chữ, làm cho hắn không hiểu vì sao lại muốn khóc.

"Ta chờ ngươi."

Một cảm giác đã lâu không thấy, không rõ từ nơi nào bất chợt ùa lên ngực. Vốn đã nghĩ mình có thể quên, vẫn là không quên sao?

Đã qua một năm rồi, thời gian lâu như vậy, vẫn là không quên sao?

Ngốc. Ngươi ngốc, thật ngốc.

"Bốn năm trước, ta đã từng nghĩ muốn cưới ngươi về. Ngươi muốn thượng chiến trường muốn giết địch muốn làm gì cứ làm, ta không cản. Ta chỉ là thích cái cảm giác mình có gia."

"Ta thích ngươi."

"Cho nên, ta chờ ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play