Từ sau lần gặp gỡ đó, Inuyasha vẫn xuất hiện xung quanh thôn, không chịu
rời đi, nhưng không giống lần trước chạy đến nói muốn cướp Ngọc Tứ Hồn,
ngược lại, hắn giúp loại trừ không ít yêu quái cấp thấp muốn cướp Ngọc
Tứ Hồn. Tuy hắn cũng là một trong những kẻ mơ ước Ngọc Tứ Hồn, nhưng tác phong lại hoàn toàn khác với yêu quái cấp thấp, khiến người ta không
thể hạ quyết tâm xua đuổi hắn.
Đống lửa cháy tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực ấm áp, nồi bắc trên bếp bốc lên hơi nóng, mùi thơm toả ra xung quanh.
“Tên Inuyasha kia vẫn quanh quẩn xung quanh làng, đến cùng là muốn gì? Hắn
nói muốn cướp Ngọc Tứ Hồn nhưng lại không ra tay, còn giúp chúng ta giải quyết không ít yêu quái, mũi của hắn rất nhạy bén, yêu quái mới vừa tới gần làng đã bị phát hiện, gần đây chúng ta ung dung nhàn rỗi hơn trước
nhiều.” Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy mình thực sự không thể hiểu được suy nghĩ
của Inuyasha, chiếc đũa trong tay cô đảo qua đảo lại trong bát, không có mì chính, ăn thấy hơi không quen, nhưng mùi vị cũng không khác lắm, ăn
quen rồi thì cũng thấy ngon.
“Chỉ cần hắn không cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn thì không cần lo. Inuyasha cũng gián tiếp
bảo vệ Ngọc Tứ Hồn…” Kikyo trầm tư trong chốc lát, dường như cũng thấy
khó hiểu với hành động kỳ quái của Inuyasha.
“Ừ, ta biết, tuy rằng thái độ của hắn có chút hung hăng…. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thấy hắn gây sự với người khác.” Hoa Hiểu Quỳ uống một
hớp canh.
Kaede kỳ quái nhìn Kikyo và Hoa Hiểu Quỳ, trước kia không phải cứ là yêu quái đến cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn thì đều giết chết không chút lưu tình hay sao, tại sao lại hạ thủ lưu
tình với Inuyasha? Kaede tuổi còn nhỏ, nghĩ không ra. Trước nay luôn
chiến đấu với yêu quái để bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, nghiễm nhiên khiến cô bé
coi “yêu quái cướp đoạt ngọc” là kẻ địch.
Inuyasha vẫn quanh quẩn gần làng, chẳng biết bắt đầu từ khi nào đã biến thành đi theo Kikyo, Hoa Hiểu Quỳ phát hiện ra nếu có yêu quái muốn đánh lén
Kikyo đều sẽ bị hắn giết chết trước, Kikyo nhạy cảm phát hiện, tuy không nói gì nhưng có thể thấy được thái độ của cô đang từ từ thay đổi, dần
dần dịu dàng hơn.
Bất tri bất giác, thôn
dân trong thôn tình cờ nhìn thấy một thiếu niên tóc trắng, có hai cái
tai thú cũng không còn kinh hoàng thất thố nghĩ rằng hắn đến quấy rầy
làng như trước nữa. Là vu nữ bảo vệ làng, được thôn dân tôn kính, bọn
trẻ cũng rất thích thân cận với các nàng, Hoa Hiểu Quỳ và Kikyo thường
bị bọn trẻ quấn quýt lấy đòi chơi đùa, trẻ con luôn vui vẻ, không buồn
không lo, lúc các cô chiến đấu với yêu quái luôn hiên ngang không chút
lưu tình, nhưng cũng sẽ phải chịu thua sự đơn thuần của chúng, kiên trì
chơi cùng bọn chúng.
Vì không để yêu quái có cơ hội đánh lén, linh hồn không thể mềm yếu, nhưng không có nghĩa là trở thành một núi băng mặt lạnh, lúc nào cũng nghiêm túc thận trọng,
đầu óc căng thẳng trong thời gian dài sẽ dẫn đến suy nhược thần kinh,
đôi lúc cũng cần phải vui vẻ, thả lỏng tâm tình. Khi Kikyo chơi đùa với
bọn nhỏ, nụ cười nhẹ, trong trẻo u nhã của nàng cũng trở nên thoải mái
hơn. Hoa Hiểu Quỳ khẽ cảm thán, bản thân cô biết, năm mươi năm sau,
Kikyo sẽ lấy thân phận người chết trở lại thế giới này, người yêu bắt cá hai tay, đã từng ở bên nhau chàng chàng thiếp thiếp, giờ đây lại âu yếm cùng người khác… Chuyện bi thảm như vậy, vận mệnh bị nguyền rủa như
vậy, ai còn vui vẻ được nữa. Thực ra Kikyo không phải thật sự là một
thiếu nữ mặt lạnh, chỉ là cô đã quen với việc gắng sức giữ cho mình luôn tỉnh táo.
Hoa Hiểu Quỳ không biết nếu có thêm một nhân tố là nàng, tương lai năm mươi năm sau sẽ thay đổi như
thế nào, chỉ đành xem uy lực của hiệu ứng bươm bướm thôi… Cô không cách
nào làm một kẻ không tim không phổi, nhìn Kikyo, người đã cứu cô một
mạng, thiện lương giúp đỡ kẻ rơi vào thế giới xa lạ không nơi nương tựa
là cô, tỉ mỉ dạy ngôn ngữ cho cô, vừa là thầy vừa là bạn rơi vào vận
mệnh bi thảm. Lòng người đều là thịt, sớm chiều ở chung đã gần nửa năm,
cho dù là tảng đá cũng cảm động.
Tưởng
như tất cả mọi chuyện đều là do tà niệm của Quỷ Nhện với Kikyo tạo
thành, nhưng Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy hắn chỉ là người ở ngoài sáng đổ thêm dầu vào lửa, bị bêu danh trở thành kẻ chết thay, kẻ thực sự gây ra tất
cả mọi chuyện chính là Ngọc Tứ Hồn! Đến cùng nên làm thế nào mới tốt,
trong lòng cô cũng không rõ, chỉ có thể đi một bước tính một bước, lý
luận suông ai cũng biết, nhưng khi cần hành động, thực tế và lý luận
thực sự quá khác nhau.
Không thể hủy diệt Ngọc Tứ Hồn, vậy thì lùi một bước, Hoa Hiểu Quỳ nghĩ tới việc bóp chết
nguy cơ sinh ra Naraku, bỏ mặc Quỷ Nhện sống dở chết dở ở vách núi,
không cần để ý đến hắn, để mặc hắn tự sinh tự diệt…. Tưởng tượng rất tốt đẹp, không cần làm gì đã có thể thực hiện thành công, nhưng khi ngày đó thật sự đến, cô mới phát hiện, cô còn lâu mới lạnh lùng được như vậy.
Ngày đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xán lạn chiếu xuống khắp mọi nơi,
hái đầy đủ thảo dược, tưới nước cho hoa màu của thôn dân, chăm sóc mấy
loại rau xanh cô trồng, tạm thời không có việc gì để làm, đi tới đi tui, bất tri bất giác đi tới nơi đã lâu rồi cô không tới. Đó là khi Ngọc Tứ
Hồn còn chưa xuất hiện, cô thường xuyên đến vách núi này luyện tập sức
mạnh của bình làm vườn, bên cạnh là một vách núi cao chót vót, bên dưới
vách núi có mấy gốc cây, luyện tập mệt mỏi xong, lúc nghỉ ngơi, cô lấy
một dây sợi dây dẻo dai bện thành võng, có sức mạnh của bình làm vườn,
chất lượng rất đảm bảo.
Sau giờ ngọ, ánh
mặt trời làm người ta có chút uể oải, Hoa Hiểu Quỳ nằm trên võng, lim
dim buồn ngủ, ánh mặt trời xuyên qua tán cây, rơi xuống loang lổ người
cô, khẽ rung rinh trong gió. Sau giờ ngọ, cơ thể lười biếng đi hẳn,
khiến người ta không nhấc người lên được, gió thổi nhẹ, mang đến sự mát
mẻ, võng khẽ đu đưa, càng khiến người ta buồn ngủ. Không chống cự được
cơn buồn ngủ, cô nghĩ tạm thời không có chuyện gì, liền ngủ một lát, cô
cảnh giác thiết lập một tầng kết giới xung quanh rồi mới nhắm mắt lại.
Cô ngủ quên, vừa mở mắt đã thấy trời sắp tối, ánh tà dương treo bên vách núi, sắc trời bắt đầu trầm xuống.
Hoa Hiểu Quỳ ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái, duỗi người, vận động gân
cốt. Có lẽ bây giờ đã gần giờ ăn cơm tối rồi…. Thu hồi kết giới, từ lúc
thức dậy đến lúc đứng lên khỏi võng, cô nghe thấy âm thanh kỳ quái từ
trên vang, như có món đồ gì đó rơi xuống từ vách núi cheo leo.
Hoa Hiểu Quỳ ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, một đống cỏ khô từ trên rơi
xuống, vật kia lăn xuống, đụng vào vách đá đen, phát ra âm thanh nặng
nề. Vì đỡ lấy một phần lực nên ngọn cây bị gãy, rơi xuống võng, sợi dây
võng chịu đựng được lực lớn, đón lấy ngọn cây mà không hề bị đứt, chỉ
khẽ dao động mấy lần, lực đạo tan mất hoàn toàn.
Sự việc đột ngột phát sinh này khiến Hoa Hiểu Quỳ âm thầm nuốt nước miếng, may là cô đã đứng lên, muộn một bước là bị đè chết. Kỳ quái! Ngửa đầu
đánh giá cành cây gãy, đống cỏ khô nặng vậy sao, khi rơi xuống còn phát
ra âm thanh nặng nề như vậy, dường như đám cỏ khô này bọc lại một cái gì đó ở bên trong….
Mũi ngửi thấy một mùi
khét khó ngửi, mùi vị cháy khét, nồng nặc đến mức buồn nôn. Bị đập vào
vách đá đen, dây buộc đống cỏ khô đứt đoạn, cỏ khô rơi ra tán loạn. Nhặt một cành cây rơi trên đất lên, chọc chọc đống cỏ khô trước mắt, bên
trong mềm mại, cảm giác như chọc vào da thịt. Vật thể bị cỏ khô che lại ở bên trong lộ ra, hiện ra tứ chi cháy đen, bốc lên mùi hôi thối khó
ngửi.
“Ây…. thật ghê tởm….” Lẽ nào đây
chính là Quỷ Nhện? Bị đốt thành cái dạng này, quá thê thảm, vậy mà vẫn
còn sống, không biết nên nói là bi kịch hay may mắn! Cô chột dạ liếc
nhìn cành cây trên tay vừa đâm vào người hắn, lập tức tìm cách phủi sạch quan hệ, tiện tay ném nó ra sau lưng. Dùng cành cây đâm một người bị
trọng thương, rất không nhân đạo.
Vật thể cháy đen hình người hơi nhúc nhích. Hoa Hiểu Quỳ kinh hãi, “Như vậy mà
vẫn còn sống sót?!” Tính mạng này ngoan cường đến cỡ nào chứ!
Hoa Hiểu Quỳ do dự có nên bỏ lại hắn không, bị trọng thương thành dạng này, có cứu cũng chỉ trở thành người tàn phế, bại liệt nằm trên giường,
không làm được gì, không biết nên làm thế nào để giết thời gian, ngày
qua ngày sống khô khan, còn thống khổ hơn chết. Nhưng, bản thân cô nhìn
thấy mẹ làm cá sống cũng sẽ cảm thấy không đành lòng, thế nên càng không có cách nào tàn nhẫn bỏ lại một kẻ sắp chết cần sự giúp đỡ một mình tự
sinh tự diệt. Vì sức mạnh của bình làm vườn có hạn chế, cô chưa bao giờ
giết một con yêu quái nào, cất giấu dưới đáy lòng sự sợ hãi, không để
mình quá xúc động, linh hồn dần trở nên kiên cường, nhưng vẫn giống như
trước, không cách nào coi rẻ sinh mệnh.
Sinh sống ở hoàn cảnh an ổn, tâm linh trở nên mềm mại thiện lương, kinh
nghiệm trong thực tế tôi luyện, nhưng bản tính của cô không thay đổi gì
nhiều. Nhìn vật thể hình người lộ ra khỏi đống cỏ khô bao vây, Hoa Hiểu
Quỳ chần chờ, cứu hay không cứu?
Mùi khét khó ngửi kích thích khứu giác của Hoa Hiểu Quỳ, thị giác cũng bị tác
động, lần đầu tiên cô nhìn thấy tình trạng thê thảm như vậy, cho dù như
vậy hắn vẫn còn sống, sinh mệnh ngoan cường đến mức làm người ta chấn
động, đứng trước hiện thực như vậy, sự do dự dần biến mất, có năng lực
cứu người nhưng lại làm như không thấy, đồng tình cũng được, nhẹ dạ cũng được, cô tự nhận cô không qua được cửa ải lương tâm kia. Kẻ có tội chân chính là Ngọc Tứ Hồn, chỉ cần nó vẫn tiếp tục gây ra tai họa, không có
Quỷ Nhện cũng sẽ phát sinh chuyện khác.
Bình làm vườn tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật xuất hiện trong tay, nước
suối ở bên trong ngưng tụ, năng lượng hệ Mộc đối với thực vật có lợi,
cũng có thể duy trì sinh mệnh của cơ thể, có tác dụng trị liệu nhất
định.
“Quả nhiên tưởng tượng luôn tốt
đẹp, hiện thực không bao giờ được như vậy. Bộ dáng thê thảm như vậy
khiến lòng ta lan tràn sự thông cảm, lần đầu tiên nhìn thấy tình trạng
thê thảm như vậy, nếu bỏ qua, lương tâm sẽ cắn rứt. Cuộc sống ta trải
qua quả nhiên vẫn quá thoải mái, cho nên mới thương hại kẻ khác.” Nhỏ
giọng nói với thân thể trước mặt.
“Quỳ
—–” Kikyo chậm rãi đi tới từ cánh rừng bên kia, “Ta đoán cô ở đây, đã
đến giờ cơm vẫn chưa thấy cô trở về, có chút lo lắng.” Nhìn thấy trên
võng là một vật thể hình người bị cỏ khô bao vây, cả kinh, “Cái này
là….”
“Từ trên kia rơi xuống, vết bỏng rất nặng, ta đã cấp cứu sơ qua. Bị thành như vậy mà vẫn còn sống sót, rất khó tin!”
Kế này không được còn có kế khác, cô không tin cánh bướm nhỏ như cô không
có một chút tác dụng nào. Ngọc Tứ Hồn là vật sống, có tư duy của chính
mình, điều này đại biểu cho việc nó có thế giới tâm linh, cô là người
làm vườn có thể đi vào sâu trong tâm linh mộng cảnh, cô vẫn còn thủ đoạn cuối cùng. Vì quá mạo hiểm nên mới là kế hoạch cuối cùng, nếu như tất
cả kế hoạch khác đều không thực hiện được….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT