Có người từ thôn khác đến nhờ Kikyo đi trừ yêu, người đó nói đó là một yêu quái cá rất mạnh. Kikyo luôn có ý thức trách nhiệm mãnh liệt với sứ
mệnh của vu nữ, có việc nghĩa chẳng từ, lúc được nhờ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn
cũng chưa từng có ý định từ chối. Kikyo, Hoa Hiểu Quỳ và Kaede cùng đi,
vì thôn đó cách đây không xa.
“Thực ra
Quỳ không cần đi cùng, cô gần như đã có thể một mình đánh lại yêu quái,
yêu quái nhăm nhe Ngọc Tứ Hồn quá nhiều, có người ở lại trong thôn, ta
cũng yên tâm hơn”. Đi ở trong rừng, guốc gỗ đạp trên cỏ, phát ra âm
thanh lạo xạo.
“Ta còn kém Kikyo nhiều
lắm! Đã bố trí kết giới rất vững chắc để bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, hơn nữa yêu quái đâu thể nắm bắt thông tin chính xác như vậy, biết được tin tức của chúng ta, nắm rõ lúc nào chúng ta rời đi. Tuy nói yêu quái xuất hiện
nhiều, nhưng cũng cách mấy ngày mới xuất hiện một lần.” Hoa Hiểu Quỳ
nói, khẽ ngẩng đầu, có chút khó chịu nhìn chú chim nhỏ đang cất tiếng
hót chiêm chiếp trên ngọn cây, nô đùa, nhảy nhót ở đầu cành cây với
những bạn của nó. “Kikyo và Kaede đều đi ra ngoài, trong thôn chỉ có một mình ta cũng rất tẻ nhạt. Các thôn dân quá tôn kính ta, căn bản không
có cách nào nói chuyện cùng họ, hơn nữa bọn họ cũng có việc cần làm.”
Trong rừng cây rậm rạp lộ ra một cái hồ, dặn Kaede trốn sang một bên, Kikyo
đứng lại bên hồ, lấy một mũi tên từ bao đựng tên sau lưng ra, giương
cung, chuẩn bị ngắm bắn. Hồ nước cuồn cuộn, kịch liệt gợn sóng, dường
như có một vật thể to lớn đang trồi lên. Bọt nước tung tóe, từ dưới hồ,
một con cá rất lớn chui ra, chỉ là nhìn qua to lớn, nhưng cũng là hù dọa người, thực ra rất yếu, Kikyo chỉ dùng một mũi tên đã tiêu diệt được
nó, cơ thể to lớn tiêu tan trong gió với tốc độ mà mắt thường có thể
thấy được.
Kaede trốn sau một gốc cây,
hai mắt tỏa sáng, tràn đầy sùng bái với Kikyo. Mạnh mẽ, mỹ lệ, tao nhã,
Kikyo là đối tượng mà Kaede sùng bái, hi vọng sau này chính mình cũng sẽ trở thành một vu nữ lợi hại như Kikyo. Thấy yêu quái đã bị tiêu diệt,
đã không còn nguy hiểm, Kaede hưng phấn chạy ra từ sau gốc cây, đứng
trước mặt Kikyo, “Kikyo tỷ tỷ!”
“Chỉ là
một con cá lớn mà thôi, sẽ không chạy vào thôn quấy rối, thôn dân sợ cái gì chứ?” Hoa Hiểu Quỳ khẽ lầm bầm, dáng vẻ ung dung, thời gian dài
chiến đấu với yêu quái đã rèn luyện lòng can đảm của cô, trong mắt cô,
tiêu diệt con yêu quái này không tính là gì, chỉ là thể tích lớn mà
thôi, có nhiều yêu quái còn xấu xí đáng sợ hơn.
“Đã hoàn thành, chúng ta trở về thôi.” Kikyo hơi khom người, cúi xuống nói
với Kaede, bỗng nhiên, cô cảnh giác, cách mấy mét gần đó, dưới một thân
cây xuất hiện một tên thiếu niên tóc bạc, quần áo, Kikyo không nhịn được khẽ nhíu hai hàng lông mày đẹp đẽ, “Ngươi!”
“Kikyo, giao Ngọc Tứ Hồn ra đây!” Thiếu niên thị uy, giơ móng vuốt lên, vẻ mặt hung hăng, không có ý tốt.
Kaede sợ sệt trốn sau lưng Kikyo, chỉ dám lén thò đầu ra nhìn, không tự chủ túm lấy đai lưng của Kikyo.
“Ngươi lại tới nữa rồi à!” Ánh mắt Kikyo sắc bén nhìn về phía hắn.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không từ bỏ! Hôm nay chúng ta ở chấm dứt mọi chuyện ở đây đi, để con bé bên cạnh ngươi cút xa một chút!” Thiếu niên trước mặt mặc dù rất muốn cướp Ngọc Tứ Hồn từ tay Kikyo nhưng lại không muốn để
người không liên quan cuốn vào cuộc chiến đấu, chỉ vào Kaede, dùng giọng điệu không tốt đẹp nói, tác phong coi như quang minh chính đại.
Hoa Hiểu Quỳ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, trong lòng đã đoán được
thân phận của cậu, ngoài miệng vẫn giả vờ hỏi: “Kikyo, hắn là ai?”
“Hả?” Dường như lúc này thiếu niên mới chú ý đến sự tồn tại của Hoa Hiểu Quỳ, trang phục vu nữ của cô khiến cậu đoán được thân phận cô, cũng là vu nữ giống như Kikyo, giọng nói của cậu tràn đầy ngang ngạnh và thô bạo, có
chút căm thù, “Ngươi là ai?”
“Phải là ta
hỏi ngươi mới đúng! Muốn cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn, nhưng lại không biết có
bao nhiêu người bảo vệ nó sao? Ta và Kikyo đều là vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ
Hồn, muốn cướp đoạt nó thì phải đánh bại chúng ta mới được! Hai đánh
một, ngươi nghĩ mình có mấy phần thắng?” Nhìn kỹ khuôn mặt cậu, là một
anh chàng đẹp trai vừa thô bạo vừa thanh tú, đặc biệt trên đầu có hai lỗ tai lông xù, làm một người thích lông tơ như Hoa Hiểu Quỳ thèm nhỏ dãi, rất muốn sờ sờ một chút! o(≧v≦)o
“Ngươi
cũng là vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn?!” Thiếu niên kinh ngạc, lập tức kiêu
ngạo hừ lạnh, “Cho dù có mấy người, ta cũng không bỏ qua!!”
“Ngày hôm qua, ở trong khu rừng gần làng gặp ngươi, ta chỉ dạy cho hắn một
bài học chứ không xuống tay ác độc, không ngờ ngươi lại không hiểu ra,
vẫn quay trở lại.” Kikyo than nhẹ.
“Hầu
như đều là yêu quái cấp thấp dung mạo xấu xí đến cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn,
lần đầu tiên trông thấy yêu quái có hình dáng con người đẹp đẽ như
ngươi, yêu quái mạnh không phải đều muốn dựa vào bản thân mình, từng
bước từng bước trở nên mạnh mẽ sao? Nhờ vào ngoại lực để tăng sức mạnh,
sức mạnh đó sẽ không ổn định, dễ dàng bị sức mạnh của ngọc chi phối, làm tâm trí của chính mình lạc lối.” Tiếp xúc với nhiều yêu quái cấp thấp
xấu xí, nhìn thấy thiếu niên này cảm thấy rất mới mẻ!
“Ngươi muốn nói gì với ta? Cho dù ngươi nói thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ
Ngọc Tứ Hồn, ta phải trở nên mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh hơn!!!” Đôi
mắt màu vàng của thiếu niên tràn ngập khát vọng đối với sức mạnh, tràn
đầy bất mãn, không cam lòng để người khác lung lay quyết tâm của mình.
“Hắn là bán yêu, vừa không phải là người, vừa không phải yêu quái, nên hắn
mới liều mạng muốn có được thân phận đường đường chính chính!” Trong lời nói của Kikyo như ẩn giấu tiếng thở dài, thiếu niên không cam lòng yếu
thế, càng cố gắng bày ra dáng vẻ sắc bén, dường như dáng vẻ ấy làm cho
Kikyo nghĩ đến cái gì, bản tính thiện lương của cô khiến cô cảm thán cho vận mệnh giãy dụa đáng thương của bán yêu, bị kẹt giữa con người và yêu quái.
“Con người và yêu quái, con lai
sao, muốn tìm được nơi mình thực sự thuộc về quả thực khó khăn, dù cho
chỉ có một phần ba huyết thống yêu quái hoặc là huyết thống con người
cũng tốt, nhưng lại bị kẹt ở giữa, nghiêng về bên nào cũng không được.”
Lỗ tai Inuyasha khẽ động đậy, dáng vẻ thật đáng yêu, cô rất muốn sờ một
cái! Đáy lòng Hoa Hiểu Quỳ không ngừng kêu gào.
“Không cần nhiều lời, ta tới đây không phải để nghe các ngươi dong dài! Ngoan
ngoãn giao Ngọc Tứ Hồn ra đây!!” Thiếu niên ngây ngốc một lúc, vì trong
lời nói của Hoa Hiểu Quỳ không hề mang ý kỳ thị, nhưng ngay lập tức cậu
lại bày ra dáng vẻ hung hăng như trước, uy hiếp nói, giọng điệu hùng hổ
dọa người.
“Giao cho Kikyo đó, nhìn hắn
như muốn đánh nhau với Kikyo, nếu như vừa nãy ta không lên tiếng, có lẽ
sẽ bị quên luôn cũng không chừng.” Hoa Hiểu Quỳ kéo Kaede đứng sang một
bên.
“Kikyo tỷ tỷ!” Kaede lo lắng đứng bên cạnh.
Inuyasha luôn dùng phương thức chiến đấu trực tiếp, hoàn toàn không chiếm được
lợi, Kikyo dứt khoát dùng mấy mũi tên ghim cậu trên thân cây to phía
sau, hiện tại cậu không có sức phản kháng, chỉ cần thêm một mũi tên nữa
cậy chắc chắn phải chết, nhưng Kikyo giương cung lên ngắm một lúc, lại
không bắn mà cất mũi tên đó đi.
“Chờ đã!
Muốn giết thì giết ngay đi, một lần chết ngay!” Inuyasha hét lớn với
Kikyo, sự buông tha bố thí như vậy khiến cậu khó chịu.
“Đừng xuất hiện trước mặt ta thêm lần nữa, ta không muốn phí tên!” Kikyo
nghiêm khắc cảnh cáo, không định giải thích quyết định của mình.
Trong mắt Kikyo lộ ra một cảm xúc nào đó khiến cho Inuyasha sửng sốt.
“Vừa nãy vẫn còn uy phong, hóa ra chỉ là miệng cọp gan thỏ!” Hoa Hiểu Quỳ
đứng trước mặt Inuyasha, ngẩng đầu nhìn hai lỗ tai mềm mại mà cô thèm
nhỏ dãi.
Inuyasha không cam lòng yếu thế, hét lên với Hoa Hiểu Quỳ, “Ngươi nói cái gì? Ta chỉ sơ sẩy mà thôi!” ở
khoảng cách gần, hắn nhìn rõ ánh mắt thèm muốn của cô, Inuyasha có chút e ngại, cố tình phô trương thanh thế uy hiếp, “Ngươi muốn làm gì? Ngươi
là một trong hai người bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cứ chờ xem!”
Inuyasha bị ghim ở vị trí có chút cao, Hoa Hiểu Quỳ cố gắng nhón chân lên cũng không nắm được lỗ tai cậu, có chút thất vọng.
Kikyo ở bên cạnh, dường như biết Hoa Hiểu Quỳ muốn làm gì, buồn cười nói: “Quỳ, nên về thôi.”
“Ồ…” Lưu luyến liếc mắt nhìn hai lỗ tai lông xù của Inuyasha, mất đi cơ hội
này, lần sau khó còn cơ hội nữa. Lỗ tai lông xù đáng yêu như thế, thật
sự rất muốn sờ một lần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT