Quỷ Nhện bị thương rất nặng, toàn thân đầy vết bỏng, bộ dáng bị biến đổi
hoàn toàn, rơi từ trên vách núi cheo leo xuống, may mắn giữ lại chút hơi tàn, xương đùi tan nát, cơ thể đã bại liệt, không thể động đậy, cả đời
không thể tự do hoạt động.
Nhìn thấy hắn
có kết cục thê thảm như vậy, nếu nói lòng không cảm thấy xúc động chút
nào, chắc chắn là không thể. Biết rõ hắn là người thế nào, Hoa Hiểu Quỳ
vẫn thấy có chút thương hại, đối với người đã quen tùy ý hung hăng rồi,
giờ lại bị bại liệt, không cách nào nhúc nhích mà chỉ có thể nằm một
chỗ, đây chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất!
Vết bỏng của Quỷ Nhện rất nặng, nhìn qua rất khủng bố, hơn nữa lại là đàn
ông, Kikyo dẫn hắn về làng cũng không ổn bèn tìm một sơn động, thu xếp
cho hắn ở trong đó. Nhờ vào năng lượng hệ mộc điều dưỡng, Quỷ Nhện
hồi phục rất tốt, không còn dáng vẻ suy yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng
có thể tắt thở nữa.
Một người bại liệt
chỉ có thể nhúc nhích cái đầu, không có cách nào tự lo liệu sinh hoạt,
ngay cả ăn uống của chính mình cũng không lo được, chỉ có thể dựa vào
người khác cho ăn. Ý thức được vì sự nhẹ dạ nhất thời của chính mình mà
đã cứu về một kẻ phiền phức, hối hận đã quá muộn, hơn nữa hối hận cũng
không có tác dụng, Hoa Hiểu Quỳ chỉ có thể bóp mũi nhịn.
Sau đó, kế hoạch sinh hoạt của Hoa Hiểu Quỳ nhiều thêm một hạng mục, cho
giặc cướp tên là Quỷ Nhện kia ăn. Đối với việc này, Hoa Hiểu Quỳ chỉ có
thể âm thầm nhổ nước bọt, nuôi thú cưng còn tốt hơn vạn lần so với nuôi
dưỡng Quỷ Nhện, thú cưng đẹp đẽ đáng yêu, được người ta yêu thích, cũng
có thể tự mình kiếm ăn, chăm sóc. Quỷ Nhện, chưa kể vừa làm tổn thương
thị giác, lại còn phải hầu hạ hắn như thể hầu hạ đại gia, ném hắn lại,
mặc cho hắn chết queo thì lương tâm lại cắn rứt.
Ăn cơm trưa xong, cô mang bình làm vườn đến dòng suối nhỏ lấy nước, sinh
hoạt điền viên nhàn nhã, chậm rãi tưới nước cho rau xanh cô trồng, nước
trong suốt phun ra từ bên trong bình, rơi xuống lá rau, phát ra tí
tách tí tách, màu xanh non mơn mởn.
“Quỳ
tỷ tỷ thật nhàn nhã! Mỗi ngày đều dùng bình làm vườn tưới nước cho chúng nó, rau lớn lên đặc biệt đẹp đẽ, cũng không có sâu.” Kaede đi ra từ
trong nhà gỗ, sau lưng đeo bao đựng tên, cầm trên tay một cây cung.
“Lại đi luyện tập bắn tên sao? Kaede thật nỗ lực!” Sức lực của cánh tay trẻ
con không đủ, cây cung Kaede cầm quá lớn, luyện tập không dễ dàng.
“Quỳ tỷ tỷ có thể giúp đỡ Kikyo tỷ tỷ bớt khó khăn, ta cũng cần phải càng cố gắng hơn nữa mới được!” Khuôn mặt nhỏ non nớt của Kaede thần thái sáng
láng, nàng hiểu chuyện, muốn làm chút gì đó để giúp Kikyo, chỉ nghĩ đến
nỗ lực luyện tập bắn tên, nhanh chóng trở thành một vu nữ ưu tú. Quỳ đã
từng là một người vô dụng, không làm được gì, hiện tại đã có thể gánh
vác một phần khó khăn của Kikyo đồng thời bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, mặc dù là
một vu nữ gà mờ, nhưng cũng kích thích tâm tính của Kaede.
Kaede đi về hướng cây Thần Mộc, Hoa Hiểu Quỳ tiếp tục tưới rau.
Tưới rau xong, đi trở về nhà gỗ, chuẩn bị cháo, còn có một Tôn đại gia chờ cô đến bón cho ăn đây…
Để cháo đã nấu xong vào hộp cơm làm bằng trúc, cẩn thận đem theo, đi về phía sơn động Quỷ Nhện đang ở.
Tiến vào bụi cỏ cao gần tới bả vai nàng, mỗi lần đi xuyên qua đồng cỏ này,
Hoa Hiểu Quỳ đều lo lắng có thể sẽ có một con rắn chui ra hay không. Lối vào hang động hơi cao, không gian bên trong hơi trũng xuống, âm u ẩm
ướt, còn có thể nghe thấy tiếng nước mưa rơi xuống. Khi đưa Quỷ Nhện
theo, tìm hang động gần nhất, sắp xếp cẩn thận xong mới phát hiện không
gian xung quanh nhìn có chút quen mắt, hang động âm u ẩm ướt như vậy,
hình như đã từng nhìn thấy.
Đi vào trong
hang động âm u, ánh sáng hắt lên người Hoa Hiểu Quỳ, tựa như dát lên
người cô một vầng sáng thánh khiết, sáng chói mắt người khác. Đáy mắt
Quỷ Nhện lộ ra vẻ mờ mịt không rõ, con ngươi linh hoạt chuyển động,
cơ thể không cách nào nhúc nhích dường như khiến hắn thích nhìn chuyển
động của con người.
Cả người quấn đầy
băng vải, hai tay vô lực, mềm oặt ở hai bên, trên đầu cũng quấn băng vải trắng, chỉ lộ ra miệng vài mũi, một con mắt cũng bị bịt lại, chỉ lộ ra
con mắt còn lại, trên người đắp một tấm chăn, dưới thân lót rơm rạ.
“Ngươi đến rồi, Quỳ… Không cần…” Cổ họng bị khói hun, phát ra tiếng khàn khàn
khó nghe, không nghe ra được tâm trạng, Quỷ Nhện khẽ đảo mắt, “Tới
nữa….”
“Nếu ta không tới, không phải
ngươi sẽ đói chết sao? Không muốn sống thì tự mình cắn lưỡi tự sát, chút xíu khí lực ấy hẳn là có đi, mười tám năm sau lại làm một hảo hán!”
Ngồi bên cạnh Quỷ Nhện, Hoa Hiểu Quỳ tức giận nói, cô tình nguyện chăm
sóc vị đại gia này sao? Mỗi ngày hầu hạ đúng giờ, cho ăn cháo, đổi
thuốc, cứu lại cái mạng nhỏ này của hắn. Nếu như buông tay mặc kệ, hắn
chết chắc rồi, hoặc là Kikyo thay cô bón cháo cho hắn, nếu không cô nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc Quỷ Nhện, không để hắn dễ dàng chết
đi.
Trong huyệt động âm u ẩm ướt, tối tăm không có một tia sáng, trên một tảng đá tương đối bằng phẳng đặt một
cái đèn dầu. Ở cổ đại không có diêm, muốn châm lửa phải dùng đá, đối với phương diện này, Hoa Hiểu Quỳ bó tay, không có công cụ thuận tiện, làm
cái gì cũng vụng về, sử dụng đá tạo ra lửa càng khó hơn. Tiện tay đặt
hộp cơm sang một bên, vụng về dùng đá châm lửa cho đèn dầu.
Quỷ Nhện nhìn chằm chằm, cổ họng khản đặc do khói hun phát ra tiếng cười
khằng khặc quái dị, vừa xấu xa vừa tà ác, châm chọc, “Nữ nhân, ngươi
thật ngu!”
“Kẻ nằm yên không thể động đây y như xác ướp có tư cách chỉ trích ta sao?” Mắt trợn trắng, không thèm
quay đầu lại, chỉ nói một câu.
“Nửa ngày
đều không đốt được đèn dầu, ngươi vô dụng đến mức chỉ có thể so sánh với ta sao?” Quỷ Nhện không hề bị đả kích, tiếp tục cười nhạo Hoa Hiểu Quỳ
vô dụng, tiếng khàn khàn nghe vào tai rất khó chịu.
“Hiện tại ngươi cũng chỉ có thể khoe uy phong của miệng lưỡi.” Hoa Hiểu Quỳ
khinh bỉ, nói tiếp, “Một người ở trong hang động âm u quả nhiên rất tẻ
nhạt, âm thanh khó nghe như vậy còn lấy ra khoe!”
Đèn dầu rốt cuộc sáng lên, Hoa Hiểu Quỳ lấy cháo trong hộp đựng thức ăn,
nhiệt độ ừa vặn, trực tiếp uống cũng sẽ không bỏng miệng.
“Cháo này… hình như có chút không giống nhau.” Ngửi thấy hương vị trong không khí, con ngươi Quỷ Nhện hơi chuyển.
“Hừm, ăn cháo hoa mãi cũng không được, nên ta cho thêm rau vào.” Khẽ đảo mấy lần, thìa cháo rau đưa tới, “A —— há mồm.”
Con mắt duy nhất của Quỷ Nhện trừng trừng nhìn Hoa Hiểu Quỳ, ánh mắt quỷ dị khiến người ta sởn tóc gáy.
“Không muốn ăn, từ bỏ đi, ai bảo răng cửa của ngươi rơi mất. Răng cửa bị gãy,
hình tượng gì cũng đều không có, bi kịch như thế!” Hoa Hiểu Quỳ không để ý nói, không nhìn ánh mắt hời hợt của Quỷ Nhện, trực tiếp đút cháo.
Cẩn thận nuốt từng miếng cháo, con mắt Quỷ Nhện liên tục nhìn chằm chằm vào Hoa Hiểu Quỳ, đáy mắt lộ ra ý vị không rõ, tướng cướp Quỷ Nhện đã giết
qua vô số người, liều lĩnh cướp giật tài vật, hưởng thụ giết chóc, tự
nhiên không thể có ánh mắt trong suốt, cho dù biến thành một kẻ tàn phế, đáy mắt cũng nồng nặc lệ khí, làm người ta không thoải mái. Con ngươi
thỉnh thoảng chuyển động, không biết đang suy nghĩ gì, ánh sáng mị mờ
không rõ khẽ lưu chuyển.
Bị nhìn chăm chú như thế, Hoa Hiểu Quỳ nhịn không được nhổ nước bọt: “Mạng của ngươi dai thật đấy, như vậy vẫn có thể sống sót, mệnh con gián ngoan cường đến
mức khiến người ta kinh ngạc, ngươi cũng chỉ có cái ưu điểm này là có
thể tán thưởng! Cả người đều là vết bỏng nghiêm trọng, hoàn toàn thay
đổi, giọng nói bị thay đổi, khàn khàn khó nghe….. Còn phải nhờ người
khác bón cho ngươi từng miếng cháo, lần đầu tiên trong đời chăm sóc
người khác, lại phải chăm sóc người bị thương nặng như vậy. Nếu như mẹ
biết, nhất định sẽ khích lệ ta, nói ta đã trưởng thành, hiểu chuyện, trở nên giỏi giang rồi!!”
Nói đến đây, Hoa
Hiểu Quỳ không nhịn được nhớ người thân, cô đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, bọn họ chắc chắn là lo lắng đến chết! Hoa Hiểu Quỳ lại không
thể gặp lại mẹ, không cách nào gặp lại bố, không cách nào gặp lại anh
hai, không cách nào gặp lại bạn học, không thể cùng bạn bè đi dạo phố,
thảo luận xem trang phục nào đang thịnh hành, thảo luận về trang sức đẹp đẽ tinh xảo, không thể ở nhà bà nội nghỉ hè, chăm sóc gà con…
Mọi người đều đã bị ngăn cách với cô ở một không gian khác….
Hoa Hiểu Quỳ dừng động tác một chút rồi lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, bón cháo cho Quỷ Nhện, bát cháo dần dần thấy đáy, chỉ có trong
lòng cô mơ hồ tràn ra sự cô đơn.
“Loại
chuyện nhỏ này mà cũng đáng giá nói ra bên miệng, giống y như một thằng
nhóc tiểu quỷ vô dụng khờ khạo, ngu xuẩn đến mức khó mà tin nổi! Nữ
nhân, ngươi dại dột như vậy, ta thực tò mò, trước đây ngươi vô dụng đến
mức nào!” Giọng nói khàn khàn trầm đục của Quỷ Nhện vang lên trong hang
động, con ngươi chuyển động, lộ ra vẻ tà ác.
“Không thích tiếp xúc với một kẻ ngu xuẩn sao, người sinh hoạt bình thường
cũng không làm được, chỉ có thể nằm một chỗ không động dậy, vô dụng như
rác rưởi mới không có tư cách nói vậy!!” Hoa Hiểu Quỳ có chút buồn bực,
giọng điệu ác liệt, nhớ tới những chuyện trước kia khiến tâm trạng cô
không tốt.
Bên trong hang động bỗng chốc
trở nên yên tĩnh, đột ngột nói như vậy khiến Hoa Hiểu Quỳ có chút hối
hận, cô nói có quá quá đáng không, đâm vào chỗ đau đớn, tổn thương tự
tôn của Quỷ Nhện. Vừa muốn nói thêm gì đó để cứu vớt sự tình, bỗng nhiên phát hiện hai mắt Quỷ Nhện tỏa ra ánh sáng sáng quắc, không có thiện ý
nhìn chằm chằm ngực cô, ánh mắt tà ác kia dường như lột sạch quần áo
trên người cô, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
(#‵′) 凸
Hoa Hiểu Quỳ hiểu rõ ý muốn trong con mắt duy nhất lộ ra của hắn, thái
dương giật giật, quả nhiên là suy nghĩ chuyện hương diễm, cái thứ đáng
ghét này mới không đáng để cô lo lắng! Vừa ăn xong cháo đã có tâm trạng
để dâm dê, thân tàn tâm không tàn, cho dù cơ thể chịu tổn thương nghiêm
trọng như thế cũng không thay đổi bản chất của đạo tặc, vẫn tà ác đến
mức làm người ta giận sôi!!
Khốn nạn chết đi được! Quả nhiên không nên cứu cái kẻ trong ngoài đều tà ác này, cướp đốt giết hiếp, không có việc xấu nào không làm, sống sót chính là lãng
phí lương thực!! Cô hối hận… lúc trước làm sao lại nhẹ dạ như vậy, chỉ
cần đi khỏi đó không thèm quan tâm, chịu tầng tầng lớp lớp tổn thương
như vậy, không người cứu trị, Quỷ Nhện chết chắc rồi, thế gian này sẽ
bớt đi một kẻ sâu bọ có hại !!!
“A!!
Ngươi! Cái nữ nhân đáng ghét này!!” Quỷ Nhện gào lên một tiếng đầy đau
đớn, cả người không thể nhúc nhích, không thể đưa tay che mắt, Hoa Hiểu
Quỳ tức giận đánh hắn một quyền, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Hừ!!” Hừ lạnh, thật hả giận, loại người khốn nạn này chính là thích ăn đòn!
Nhìn thì hại đến thị giác, nghe thanh âm thì thương tổn đến thính giác, Quỳ
đại nhân cô có việc bận, không rảnh lãng phí thời gian giúp đỡ tên giặc
cướp tà ác xứng đáng xuống địa ngục 100 lần này!
Cầm chén đặt lại vào trong hộp cơm, dưới ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của Quỷ Nhện, thổi tắt đèn dầu, nghênh ngang rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT