Hệ thống thông báo kia luôn luôn treo một tin tức: Tối nay lúc 22h Chính là tiểu bạch kiểm ở đầm lầy bị Hiểu Nguyệt Hà giết chết năm lần mà vứt xác đến bãi tha ma.

Mà kênh giang hồ bên kia tự nhiên cũng là huyên náo đến phong sanh thủy khởi*.

[*Gió nổi nước lên]

【 giang hồ 】 Đó là đồ lót superman: Hiểu Nguyệt Hà thật hèn hạ!

【 giang hồ 】 Ta kêu Ðát kỉ: Chính là tiểu bạch kiểm là loại người dựa vào nữ nhân rác rưởi, tài nghệ không bằng người.

【 giang hồ 】 Người hẹn hoàng hôn sau: Cái rắm, cho dù có yếu đi chăng nữa thì cũng phải biết trốn đi chứ, ai lại ngu đến nỗi đứng nguyên tại chỗ để bị giết chết năm lần a?

【 giang hồ 】 Ta kêu la đủ: Cho nên mới nói tiểu bạch kiểm không chỉ có ăn bám, mà còn não tàn nữa.

【 giang hồ 】 Tử thủy tinh: Hiểu Nguyệt Hà rất hèn hạ, ta mới vừa ở đầm lầy, vốn cho là bọn họ đang PK, không nghĩ tới Chính là tiểu bạch kiểm căn bản không có đánh trả. Khẳng định là hắn đi vắng, chẳng qua là treo máy mà thôi.

【 giang hồ 】 Khách mời lão Hoàng: Khó trách sẽ ở nguyên tại chỗ bị giết chết năm lần, Hiểu Nguyệt Hà quá vô sỉ !

...

Mấy bè cánh trong chốn giang hồ bắt đầu kịch liệt tranh đấu, sau đó mấy lời nói công kích lẫn nhau từ từ biến thành ước hẹn PK.

Diệp Hiểu Tư không có nhìn kênh giang hồ thị thị phi phi, mà chỉ nhìn màn hình máy tính lại tức giận một lần nữa, Hiểu Nguyệt Hà chết tiệt, lại thừa dịp cô đi đón học tỷ xinh đẹp mà giết cô, hèn hạ!

Hai mắt đỏ thẫm trợn mắt nhìn bạch y thư sinh trong màn hình máy tính nằm ở bãi tha ma nhuộm đầy máu tươi, hai tay nắm thành quyền, hung hăng đánh vào tủ quần áo ở bên cạnh.

"Oành" một tiếng vang thật lớn, Khang Quả Duy mới vừa bước vào ký túc xá sợ hết hồn, vội vàng chạy tới cẩn thận kiểm tra, "Cậu điên rồi à, tay có sao không a?"

Cắn răng lắc đầu một cái, Diệp Hiểu Tư hung hăng hít một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra, "Không có sao."

"Cậu... Có phải học tỷ Mộ Sương bị làm sao không?" Hoài nghi nhìn nét mặt xanh mét kia, Khang Quả Duy thở dài, "Úc Úc nói học tỷ Mộ Sương đối với cậu vẫn có chút cảm giác, cậu đừng như vậy."

"Tớ biết."

"Vậy cậu..."

"Tớ thật sự không có việc gì." Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Diệp Hiểu Tư vỗ vỗ vai của nàng nói, "Tớ thấy cậu với học tỷ Trần Úc gần đây thực mờ ám nha"

Nghe được câu này, Khang Quả Duy cơ hồ là kêu rên ra tiếng, "Tớ nói cậu nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương đi, nếu không tớ hận cậu cả đời."

Úc Úc thật quá đáng mà, luôn luôn khiêu khích nàng, nhưng lại không cho phép nàng làm cử chỉ thân mật nào, 55555...

Tối hôm nay ở phòng tự học, vốn là nàng còn rất nghiêm túc ngồi tự học, kết quả là Trần Úc lôi kéo tay của nàng sau đó ở tay nàng vẽ vòng vòng, còn dùng ánh mắt quyến rũ đủ loại nhìn nàng làm cho người người muốn phun máu mũi, đến khi nàng khắc chế không được lôi kéo tiểu nữ nhân của nàng một mực "Câu dẫn" ra khỏi phòng tự học, rồi tiểu nữ nhân nghịch ngợm kia một bộ dáng đứng đắn đẩy mặt của nàng ra nói không phải người yêu không thể hôn.

A a a, làm sao nàng chịu được a?

Diệp Hiểu Tư chết tiệt kia, không thể nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương sao?

Càng nghĩ càng giận, Khang Quả Duy nắm cổ áo Diệp Hiểu Tư, "Bạn học Diệp Hiểu Tư, cậu nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương cho tớ, nếu không tớ sẽ khí huyết tuôn trào không ngừng mà chết."

"A?" Vẻ mặt Diệp Hiểu Tư đầy khó hiểu.

Chuyện của cô cùng học tỷ xinh đẹp, cùng Khang Quả Duy khí huyết gì gì đó có quan hệ sao?

"Dù sao cậu đừng lề mề chậm chạp nữa !"

"..." Bất đắc dĩ gật đầu một cái, tiếp theo giống như là nhớ tới cái gì, mãnh liệt ngẩng đầu, "Cái tên Bạch Mặc chết tiệt kia, nhìn giống như là đang theo đuổi Sương Sương vậy?"

"Bạch Mặc?" Khang Quả Duy cau mày mặt cái, tiếp theo giật mình, "Cái tên chủ nghĩa đại nam nhân có thể làm chết người sao? Yên tâm đi, học tỷ Mộ Sương mới sẽ không thích hắn đâu, cái loại đàn ông rác rưởi này cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều phải ở nhà làm chủ gia đình, học tỷ Mộ Sương làm sao có thể để ý."

Hiểu rõ gật đầu một cái, Diệp Hiểu Tư thở dài, "Tớ cũng biết là tớ nghĩ lung tung, nhưng mà... tớ rất bất an, dù sao tớ là nữa, chị ấy... có lẽ sẽ không tiếp nhận."

"Ai nha, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì a, dù sao cứ tiếp tục theo đuổi là được tinh thành sở chí kim thạch vi khai* có hiểu hay không?"

[*Chỉ cần quyết tâm dốc sức thì việc gì cũng giải quyết được]

"Được rồi, cậu đi tắm đi." Diệp Hiểu Tư ngồi xuống ghế, nhìn thi thể tràn đầy máu tươi trong màn hình, lửa giận đã tắt đi, chẳng qua là ủ rũ gục xuống bàn không muốn nói chuyện.

Chẳng lẽ cô thật sự yếu như vậy sao?

Ba mẹ không cần cô, Kỷ Ngưng không cần cô, bây giờ học tỷ xinh đẹp cũng không chấp nhận cô, trong trò chơi nếu không có Nguyệt Dạ ở bên thì ngay cả Hiểu Nguyệt Hà cái loại đê tiện rác rưởi này cũng có thể đem cô giết chết.

Chẳng lẽ cô thực sự chỉ là tiểu bạch kiểm thôi sao?

Cái gì cũng làm không được, chỉ có thể chờ đợi người khác quyết định.

Kỷ Ngưng nói cô bị động, Nghiêm Thiều Nguyệt cũng nói cô bị động, cho nên lần này theo đuổi học tỷ xinh đẹp đã rất cố gắng vượt qua những chướng ngại tâm lý kia, nhưng mà, vì sao vẫn là vô dụng?

Có phải trên thế giới này sẽ không ai cần cô hay không, cũng không có ai có thể cho cô một mái nhà?

Mang theo suy nghĩ bi quan trong đầu nhìn Chính là tiểu bạch kiểm nhuốm máu nằm trên đất, cái mũi Diệp Hiểu Tư chua xót, dùng sức kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn có vài giọt không nghe lời, chảy xuống trước vạt áo.

Tiếng nước trong phòng ngừng lại, Diệp Hiểu Tư vội vàng lau lau nước mắt, thoát trò chơi tắt máy tính nằm lại trên giường.

"Chậc chậc, cậu quá lười, ngay cả áo ngủ cũng không đổi." Khang Quả Duy vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, thấy Diệp Hiểu Tư vẫn mặc quần bò, giày bata, áo sơmi ngã chỏng vó nằm ở trên giường, liếc mắt nói, "Chú ý hình tượng... A, đúng rồi, hôm nay sao không thấy cậu đeo mắt kính?"

Tùy tiện cầm gối đầu bên cạnh che mặt lại, một lát sau Diệp Hiểu Tư rầu rĩ nói, "Tớ muốn cho chị ấy nhìn một mặt chân thật nhất của tớ."

"Phốc... Được rồi, vậy cậu cũng không muốn học tỷ Mộ Sương biết cậu lười đến nỗi nằm ở trên giường cũng không đổi đồ ngủ đi."

"..." Diệp Hiểu Tư buông gối đầu, nhìn Khang Quả Duy vẻ mặt giảo hoạt đang uy hiếp mình hai giây, sau đó tự giác đứng lên đổi đồ ngủ.

Khang Quả Duy cũng nằm chết dí trên giường, trên mặt đang cười cười, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì mặt lập tức đỏ lên.

Úc Úc: "Tiểu Duy Duy, em nói coi bra màu tím gợi cảm, hay là màu đen sexy? Chị đang nghĩ xem ngày mai phải mặc cái màu nào."

Tay bấm bàn phím điện thoại có chút run, trong đầu lại bỗng dưng hiện lên bộ dáng Trần Úc ánh mắt quyến rũ chỉ mặc mỗi áo ngực cùng tiểu quần lót .

Khang Quả Duy hô hấp dồn dập trả lời tin nhắn: "Chị mặc màu gì em cũng đều thích."

Nuốt ngụm nước miếng, ngồi ở trên giường, mặt càng ngày càng đỏ, tiếp đó điện thoại rất nhanh rung lên.

Trần Úc trả lời nói : "Chị chỉ hỏi em là màu nào gợi cảm thôi, cũng không phải là mặc cho em xem."

Khang Quả Duy giận: "Vậy chị mặc cho ai xem!"

Trần Úc lại trả lời rất nhanh: "Người ta soi gương tự mình thưởng thức không được sao?"

Trong đầu lại nổi lên một màn: Trần Úc mặc gợi cảm hướng 3 giờ về phía gương...

Miệng đắng lưỡi khô khí huyết sôi trào, Khang Quả Duy gần như hỏng mất, "Úc Úc, chị tha cho em đi."

Trần Úc: "Hì hì, vậy sau này có dám ở chỗ công cộng đối với chị làm chuyện xấu không a?"

Khang Quả Duy: "Ô ô, Úc Úc, em không có a, chị không đồng ý em làm sao dám."

Diệp Hiểu Tư thay xong đồ ngủ sau đó nhìn về phía Khang Quả Duy, kết quả là thấy cái tên kia mặt đỏ bừng, diễn cảm ai oán lẫn hưng phấn, một trận khó hiểu.

Người này... Sao lại có bộ dáng này a, tựa như...

Đầu bên kia Khang Quả Duy căn bản không thấy được ánh mắt xem thường của Diệp Hiểu Tư, bởi tin nhắn của Trần Úc lại tới nửa, "Vậy em sau này còn muốn nghĩ ở nơi công cộng đối với chị làm chuyện xấu nữa sao?

Không chút do dự trả lời: "Không muốn , không được Úc Úc đồng ý, tuyệt đối không nghĩ tới nữa!"

Sau đó trong lòng Khang Quả Duy len lén bỏ thêm một câu: Nhưng mà đã muốn rồi thì không thể khắc chế, vẫn là vụng trộm muốn đi.

Mang trên mặt ngọt ngào mang theo nụ cười xấu xa trả lời tin nhắn, tiếp theo lại thấy Trần Úc trả lời lại với lời nói hoàn toàn làm nàng hỏng mất.

Trần Úc: Quỷ nhát gan Khang Quả Duy, lá gan nhỏ như vậy, ngay cả muốn cũng không dám. Vốn là ngày mai định để cho em nhìn chị mặc bra thích hợp, hừ hừ, không cho em nhìn nữa, chị đi ngủ. Ngủ ngon."

Không nên như vậy nha Úc Úc, sao cái gì cũng đều là lỗi của nàng a...

Rơi lệ.

Một đêm này, hai người trong ký túc xá 302 ngủ cực kỳ không an ổn, một người là do mình vô dụng mà hối hận, một người bởi vì bỏ lỡ cơ hội nhìn "cảnh đẹp" mà hối hận không kịp.

Buổi tối ngày thứ hai, sau khi Diệp Hiểu Tư ăn cơm tối xong quay về ký túc xá mở máy tính đăng nhập trò chơi, cho đến khi đăng nhập xong, thấy cỗ thi thể thê lương kia vẫn nằm lộn xộn ở dưới đất, tự giễu bật cười.

Tại sao lại có thói quen chạy lên đây như vậy?

Rõ ràng là vẫn ở đây nằm đủ ba ngày cái gì cũng không làm được.

Nặng nề thở dài, nhưng không có rời khỏi trò chơi, mà là chạy đi rót ly nước trái cây sau đó liền nhìn chằm chằm màn hình máy tính rồi ngẩn người.

Ngẩn người rồi lại ngẩn người, cô chợt phát hiện có nhiều chỗ không được bình thường.

Ngày hôm qua ở bãi tha ma không phải chỉ có một cổ thi thể của cô sao?

Làm sao mà hôm nay giống như nhiều hơn nữa?

Tò mò cầm chuột đi xem thông tin của mấy cổ thi thể kia, tiếp theo thì ngây dại.

Ẩn Tu, Hiểu Nguyệt Hà, Ta kêu Tây Thi, Ta kêu la đủ, Ta kêu Ðát kỉ...

Cái này... là tình huống gì đây?

Trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm mấy cổ thi thể lạnh lẽo thê lương giống mình, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ: nhất định là Nguyệt Dạ!

Ý nghĩ như vậy mới vừa hiện lên, bên cạnh thi thể bạch y thư sinh nhuộm đầy máu tươi liền xuất hiện bóng người quen thuộc, bích y nữ hiệp với trường kiếm trên lưng.

Sương Nguyệt Dạ: Thật xin lỗi, ta không thể kịp thời cứu ngươi.

Diệp Hiểu Tư cảm động nhìn nữ tử ngồi bên cạnh thi thể bạch y thư sinh, trả lời: Không phải là lỗi của nàng, là do ta quá yếu.

Sợ Sương Nguyệt Dạ sẽ tiếp tục tự trách, Diệp Hiểu Tư tiếp tục nói: Bọn họ... là nàng giết?

Người ở bên kia rất nhanh trả lời: Ân.

Trong lòng kinh sợ, cổ họng Diệp Hiểu Tư giống như là bị cái gì chặn lại: Cám ơn.

Mà bích y nữ hiệp trả lời làm cho cô suýt nữa rơi lệ: Sát phu chi cừu, bất cộng đái thiên*.

[*Thù giết chồng, không đội trời chung]

Nữ nhân có vẻ lạnh như băng như vậy, ngôn từ không giỏi, nhưng lúc nào cũng làm cho cô cảm động như vậy?

Diệp Hiểu Tư nhìn mấy chữ kia, trong lòng ấm áp, qua một lúc lâu mới nói: Nàng... Làm sao làm được vậy?

Cô sở dĩ là vì xui xẻo nên mới bị giết chết năm lần như vậy, là bởi vì không có thoát trò chơi thì liền chạy ra ngoài, người bình thường hẳn sẽ không bi thảm đến vậy a.

Qua tốt một hồi, Sương Nguyệt Dạ mới trả lời một đoạn dài: Buổi sáng hôm nay lên, phát hiện cô ta đối với ngươi làm ra chuyện như vậy.... Ân, ta rất tức giận, cho nên để cho người quen giúp ta đi tìm cô ta với Ẩn Tu đang ở đâu... ngươi cũng biết rồi đó, người bị giết chết một lần, sẽ chọn sống lại tại chỗ, hoặc sẽ chọn trong thành gần đó sống lại, mà sống lại ở trong thành lại là điểm cố định. Ta mua rất nhiều truyền thống cùng định thân phù, sau khi bắt được Hiểu Nguyệt Hà thì đem cô ta giết chết một lần, tiếp theo lập tức sử dụng truyền thống phù trở lại thành gần nhất, trụ cô ta lại, giết chết nữa. Sau đó lặp lại mấy bước này. Những người khác cũng là như vậy.

Diệp Hiểu Tư nhìn thấy câu trả lời quá mức ít ỏi mà bây giờ lại gửi nguyên một đoạn dài, mặc dù vẫn là nói ung dung mà sơ sài, nhưng cô biết quá trình này phức tạp cùng phiền toái tương đương cao, còn có tâm ý của người nọ... Diệp Hiểu Tư càng cảm động, nhưng mà vẫn là lý trí trả lời, "Nhưng mà, bọn họ không có trực tiếp logout sao? Như vậy thì sẽ không sao a."

Ngữ khí Sương Nguyệt Dạ bỗng nhiên thập phần sủng nịch: Đứa ngốc, chạy trốn thì sẽ rớt cấp. Trong lúc ta theo chân bọn họ có thể chạy trốn, bất quá mỗi lần bọn họ login ta nhất định sẽ tiếp tục đuổi giết bọn họ, cho đến khi bọn họ cũng nằm ở trong này mới có thể bỏ qua.

Diệp Hiểu Tư đổ mồ hôi, nương tử của cô quả nhiên là người rất cố chấp.

Khó trách đám người này cuối cùng kết cục cũng giống cô vậy —— dưới ánh trăng ảm đạm thi thể nằm trên bãi tha ma.

Trừ phi họ không muốn sống nữa, bằng không ai lại nguyện ý mỗi lần vừa online đã bị cao thủ top 1 chém tới nỗi phải chạy trốn còn phải rớt cấp a?

Còn không bằng ngoan ngoãn nằm ở ba ngày ở đây rồi chỉ rớt ba cấp.

Chính là tiểu bạch kiểm: Nương tử, cám ơn nàng.

Lần này, Sương Nguyệt Dạ không có trả lời, mà vẫn duy trì tư thế ngồi ở bên cạnh thi thể bạch y thư sinh, không có dáng vẻ muốn rời khỏi chút nào.

Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau ót, có chút ngượng ngùng nhắn qua: Nếu không nàng đi luyện cấp đi, ngồi yên ở đây thật lãng phí thời gian a.

Tiếp theo, qua thật lâu Sương Nguyệt Dạ cũng không có động tĩnh, lâu đến nỗi Diệp Hiểu Tư nghĩ người bên kia bởi vì có việc phải rời khỏi máy tính, mà bích y nữ tử đang ngồi ngay ngắn rốt cuộc cũng có động tĩnh: Ta chỉ muốn phụng bồi ngươi.

A?

Diệp Hiểu Tư ngây dại, nhưng mà Sương Nguyệt Dạ cũng không có chấm dứtnhư vậy, mà lại gửi tiếp: Chúng ta gặp mặt đi, ta nghĩ... Ta rất thích ngươi.

Khiếp sợ nhìn màn hình máy tính, nhất thời Diệp Hiểu Tư cũng không biết trả lời như thế nào, tim đập rất nhanh, nửa ngày không có bất kỳ động tác nào.

Cho đến khi máy tính ở chế độ chờ, cô mới kịp phản ứng, trong lòng lại dâng lên tia khổ sở.

Nàng nói rất thích ta?

Nhưng mà Nguyệt Dạ, nếu nàng biết ta là nữ, nàng sẽ còn thích ta sao?

Chúng ta làm sao có thể gặp mặt được?

Coi như có gặp mặt, cảnh tượng duy nhất ta có nghĩ nghĩ đến, nàng sẽ nhịn không được, bỏ rơi ta cùng với một cái tát đi.

Huống chi...

Trong đầu hiện lên bóng người Nhan Mộ Sương khiến cho cô mỗi lần nhớ tới đều phải động tâm, hô hấp Diệp Hiểu Tư hơi chậm lại, tiếp theo là cố sức thở hổn hển hớp mấy ngụm khí, ngón tay hầu như là cứng ngắc đánh ra mấy chữ:

Thật xin lỗi, ta đã có người thích, rất thích rất thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play