Trong ký túc xá 403, Nhan Mộ Sương ngồi ở trước máy tính của mình, tay che miệng, nước mắt từng giọt không ngừng rơi xuống đất.
Trái tim xoắn lại, không thể đè xuống được cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Giờ khắc này, cho tới bây giờ Nhan Mộ Sương đều là đường hoàng* cao điệu
đứng trên đỉnh cao nhất, cảm nhận được cái loại cảm giác bị quăng mạnh
xuống đất, lòng, dường như đã nát.
[*có đầy đủ những biểu hiện về tư cách, tính chất, v.v., để được coi trọng]
Buổi sáng không có tiết, Hội học sinh mấy ngày nay cũng rất nhàn rỗi, cho
nên nàng mới có thể ôm tâm tình mong chờ đi lên Du kiếm giang hồ, mong
chờ có thể thấy được thân ảnh màu trắng kia.
Nhưng mà sau khi đi lên thì lại bị những tin tức kia sợ ngây người.
Cái người vĩnh viễn đều là quần áo màu trắng kia, vĩnh viễn đều mang theo
tư thế tiêu sái nhàn nhã tiêu dao ở trong giang hồ, thế nhưng giờ phút
này khắp người đều nhuốm đầy máu nằm ở vùng đất hoang vu kia.
Khiếp sợ, thương tâm, phẫn nộ, đau lòng, đủ loại cảm giác bao trùm toàn thân, sau khi biết được ngọn nguồn của sự việc, toàn bộ lý trí đều bị ném ra
địa phương xa xôi, trong đầu chỉ còn dư lại một ý niệm —— báo thù.
Tiếp đó, hành động điên cuồng báo thù bắt đầu.
Nhìn thấy cái đồ vô sỉ Hiểu Nguyệt Hà nói với mình mấy lời khó nghe, hơn nữa biết đêm qua người nọ, bởi vì mấy lời khó nghe đó, thì không để ý bản
thân yếu kém mà đi công kích Hiểu Nguyệt Hà mà bị đánh chết, vì thế,
mang theo tia đau lòng cùng cảm động, vì hắn báo thù.
Hiểu Nguyệt Hà cùng Ẩn Tu dĩ nhiên là không thể bỏ qua, mà cả một gia tộc
"Ta kêu...", lại thừa dịp mình không có ở đây mà chửi bới tướng công của mình, cũng không thể bỏ qua.
Cho đến khi những người đó cũng bị bồi táng như bạch y thư sinh thì Nhan Mộ Sương mới cảm thấy lửa giận thoáng dập tắt một ít, tiếp theo, chỉ biết
ngây ngốc nhìn thi thể bạch y thư sinh nhuốm máu.
Chính là tiểu bạch kiểm cũng không có online, bị giết chết năm lần mà đưa tới bãi tha ma, vô luận có chơi hay không, thì chỉ có thể ở trạng thái thi
thể ngây ngốc ba ngày.
Nàng không biết cái người lúc nào cũng dùng mọi cách để quan tâm mình trong
ba ngày qua có login hay không, chỉ biết là, coi như là nhìn thi thể kia nằm dưới đất, cũng sẽ có một loạicảm giác an tâm.
Từ mười giờ đến mười một giờ rưỡi, nửa giờ trôi qua, nàng cái gì cũng
không có làm, chỉ để cho bích y nữ hiệp, ngồi ở bên người bạch y thư
sinh, giống như một thê tử trông nom trượng phu tỉnh lại vậy.
Trong đoạn thời gian này, nàng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Thật lâu trước đây, nàng đã biết mình thích trượng phu trong cái trò chơi đó, người xa lạ bên ngoài trò chơi.
Mỗi lần chơi game, nàng đều mang theo nụ cười, nhìn bạch y thư sinh ngồi ở
một bên vẽ vòng vòng, hoặc là không biết sống chết tiến lên bị boss một
chiêu giết chết, thấy hắn vì mình mà liều lĩnh, thấy hắn vẫn luôn phong
độ nhẹ nhàng như vậy.
Trong tiềm thức, cái người xa lạ kia đã thành một người quen thuộc và quan trọng nhất của nàng.
Vì thế, không biết từ lúc nào, người kia đã đi vào trong lòng của nàng.
Từ nay về sau, mỗi lần thấy hắn, cũng rất muốn biết trong hiện thực dáng
dấp của hắn ra sao, trong hiện thực có phải hắn cũng phong độ nhẹ nhàng
tiêu sái tự nhiên hay không, có phải cũng sẽ để ý nàng như vậy không.
Nhưng cho tới bây giờ nàng không dám bước về phía trước từng bước, rất sợ
người nọ đã có một nửa khác, mà nàng, chỉ là một người xa lạ hắn biết
được trong trò chơi.
Nhưng mà hôm nay, tình cảm như vậy làm thế nào cũng ngăn không được.
Là do trước kia quá mức bế tắc sao?
Không dám tiết lộ tình cảm của mình, chỉ có thể giả vờ lãnh đạm như thường
lệ, mà trải qua thời gian dài ra vẻ lãnh đạm, lại làm cho nàng kích động như ngày hôm nay, nghĩ muốn cùng một chỗ với người nọ đến như vậy sao?
Cho nên, tối hôm nay, khi thấy người nọ mặc dù không chơi được nhưng vẫn
login như cũ, cũng không thể tiếp tục khắc chế được tình cảm của mình,
mới xúc động nói ra tình cảm của mình với hắn.
Chúng ta gặp mặt đi, ta nghĩ... ta rất thích ngươi.
Khi nói ra những lời này, tâm tình phức tạp như vậy, người bên kia máy tính hẳn là sẽ hiểu được?
Thấp thỏm, chờ mong, sợ hãi...
Vốn tưởng rằng người nọ đối với mình chắc cũng sẽ có chút tình cảm ...
Không nghĩ tới, cuối cùng kết cục lại như vậy, bảo nàng làm sao chịu nổi được?
Nước mắt như những hạt trân châu một giọt rồi một giọt rơi xuống, toàn thân
run rẩy, ở thời điểm này Nhan Mộ Sương không biết phải làm sao nữa.
Khi Trần Úc bước vào ký túc xá, thấy bằng hữu của mình lúc nào cũng luôn
lạnh nhạt bây giờ thì hai mắt ngấn lệ mông lung, trong lòng chợt nhảy
dựng lên, tầm mắt rơi vào hình ảnh trên màn hình máy tính, mơ hồ đoán
được nguyên do.
"Sương
Sương, cậu làm sao vậy?" Không dám hỏi có phải cái người khiến Nhan Mộ
Sương động tâm làm cho nàng thương tâm hay không, chỉ có thể lo lắng
ngồi xổm trước mặt cái người nước mắt vẫn rơi như mưa hỏi.
"Úc Úc..." Nghẹn ngào kêu tên bằng hữu, Nhan Mộ Sương lúc nào cũng rất
cường thế ở một khắc này yếu ớt như vậy, tựa như một món đồ sứ dễ dàng
bị vỡ.
"Cậu nói đi... Có phải tớ rất ngốc không?" Hé miệng hỏi ra những lời này,
nước mặt trên mặt từng giọt lăn vào trong miệng, vị đắng khổ sở kia
khiến trái tim nàng một trận co rút đau đớn, "Tớ cho là hắn cũng động
tâm giống tớ, nhưng mà... hắn thậm chí đã có người thích. Vì sao... vì
sao còn phải đối tốt với tớ như vậy? Để cho tớ động tâm, làm cho tớ
không giống chính mình nữa..."
Lòng đau nhói, tay nhè nhẹ vỗ lên lưng người còn đang nức nở, Trần Úc nhẹ
giọng nói, "Sương Sương cậu đừng quên, đó chỉ là mạng, hết thảy toàn bộ
chỉ là hư cấu. Người ở trên mạng kia tốt với cậu như vậy, nhưng trên
thực tế là cái dạng gì cậu căn bản cũng không biết. Là do cậu quá đơn
thuần, đem toàn bộ tình cảm của mình ném vào đó. Quên hắn đi, sau này
không chơi cái game này nữa, được không?"
"Úc Úc, tớ thật khó chịu."
"Tớ biết, tớ hiểu mà." Tiếp tục vỗ nhẹ nàng, Trần Úc tuy rằng đau lòng Nhan Mộ Sương, nhưng trong đầu hiện lên thân ảnh Khang Quả Duy cùng với bộ
dáng ảm đạm của Diệp Hiểu Tư, đột nhiên cảm giác được như vậy không
chừng là một chuyện tốt, vì thế mở miệng nói, "Lúc đó chẳng phải Vu Hải
Phong đã có tớ là bạn gái nhưng vẫn mập mờ với nữ nhân khác trong trò
chơi sao. Sương Sương, người kia, đã có người thích, cũng không nên cùng cậu như vậy ở trong trò chơi..."
Dừng một chút, không có nói hết câu kia, mà là tiếp tục nói, "Có lẽ cậu
không thích tớ nói hắn như vậy, nhưng mà, tớ vẫn phải nói, người kia, so với Hải Phong, cũng không khá hơn chút nào."
"Úc Úc, không phải, hắn..." Nhan Mộ Sương hoàn toàn theo bản năng bào chữa
cho Chính là tiểu bạch kiểm trong trò chơi, nhưng mà nhớ tới lời đủ loại lời Trần Úc vừa nói, lại không biết mở miệng nói như thế nào.
Trần Úc nhìn bộ dáng kia của nàng kia, lại tiếp tục dùng lời lẽ thấm thía
nói, "Cậu rõ ràng cũng có cảm giác với Hiểu Tư, vì sao phải một mực hãm
sâu vào đầm lầy của một người xa la, cố ý bỏ qua cảm giác của Hiểu Tư
đối với cậu, cố ý coi nhẹ sự quan tâm của em ấy đối với cậu, em ấy hết
thảy luôn luôn đối tốt với cậu."
Bởi vì lời nói của Trần Úc mới nhớ tới Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương bỗng
dưng sửng sốt, nước mắt có xu thế không ngừng trượt ra rốt cuộc cũng
đình chỉ lại.
"Cậu rất
thích cái người xa lạ kia, là do ở trong trò chơi chân thành đối tốt với cậu, cho nên cậu động tâm. Như vậy Hiểu Tư đâu? Ở trong thật tế, em ấy
có điểm nào kém hơn so với người kia? Vì sao cậu tình nguyện chọn một
người xa lạ cũng không chọn em ấy?" Thấy Nhan Mộ Sương trên mặt tràn đầy nước mắt lại như có điều suy nghĩ, Trần Úc biết được lời của mình đã có tác dụng, tiếp tục nói, "Hiểu Tư chẳng qua so với người kia thì chậm
một nhịp, chậm một đoạn thời gian nhận thức cậu, thật sự không thể tiếp
nhận sao? Cậu nói cậu cũng không phải là do để ý Hiểu Tư là nữ, nhưng
mà, sự thật là như vậy đúng không?"
"Tớ..." Bị Trần Úc một câu nói toạc ra nguyên nhân không lựa chọn Hiểu Tưmột
mực cất giấu trong lòng, cho tới bây giờ đều là bình tĩnh tự nhiên, Nhan Mộ Sương ở phần tranh luận không ai có thể địch nổi, vào giờ khắc này,
thì cứng lưỡi.
"Bởi vì
cậu biết người kia trước, hơn nữa Hiểu Tư là nữ, mà người kia là nam.
Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, cậu liền lựa chọn tên nam nhân kia mà cố
chấp đem Hiểu Tư gạt bỏ ra ngoài.."
"Tớ..."
"Cậu biết chuyện của tớ cũng Quả Duy chứ?" Trần Úc dùng ngữ khí khẳng định
ngữ khí nói đến đây thì dường như là dùng câu nghi vấn nói, trong con
ngươi lại lóe ra lên mùi vị âm mưu.
Nhan Mộ Sương cả kinh, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn cái người bình tĩnh kia, há miệng một cái, cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu.
Ngày hôm đó nàng đến trường học ở trong ký túc xá thấy được Trần Úc cùng
Khang Quả Duy kích động hôn, trong một khắc chấn động kia, cả đời này
nàng không thể quên được.
Thật ra thì ngày đó, nàng thậm chí muốn, Úc Úc có thể cùng một chỗ với Quả Duy. Như vậy, nàng cùng với tiểu hài tử ngốc kia?
Có thể không?
Đến khi ở trên sân thượng sau khi thấy bộ dáng mờ mịt thương tâm của tiểu
hài tử ngốc kia, ý nghĩ như vậy càng thêm mãnh liệt, nhưng lại bị nàng
mạnh mẽ áp chế.
Thấy bộ dạng rối rắm của Nhan Mộ Sương, Trần Úc ở trong lòng âm thầm đắc ý lên.
Ngày đó nàng thấy Sương Sương ở ngoài cửa ký túc xá mới cố ý hôn môi cùng
Quả Duy, một màn như vậy, khẳng định có thể để cho cái người thật ra để ý Hiểu Tư là nữ sinh nhưng lại cố chấp phủ nhận, ý thức được nữ sinh cùng nữ sinh cùng một chỗ đồng dạng có thể.
"Sương Sương, tớ thích Quả Duy, là thật." Hoàn toàn thật lòng nói ra những lời này, sắc mặt Trần Úc nghiêm túc nói, "Vu Hải Phong vì một người quen
biết trong trò chơi mà chia tay tớ, ta sẽ mất mát, sẽ cảm thấy tức giận. Nhưng mà, nếu như có ngày Quả Duy vì người khác mà rời khỏi tớ, tớ nhất định sẽ đau khổ tột cùng ."
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, Nhan Mộ Sương đến bây giờ mới biết được
nguyên lai bằng hữu của mình đối với Khang Quả Duy tình cảm lại sâu như
vậy.
"Thành tích của cậu
rất tốt, năng lực rất mạnh, cái nào cũng đều đứng trên đỉnh cao. Chỉ có
tình cảm, cậu..." Lại thở dài, tiếp theo theo bỗng nhiên nói, "Vì sao
không thử tiếp nhận đứa trẻ kia đây?"
"Hai nữ nhân... Thật sự có thể chứ?" Cúi đầu rất nhẹ rất nhẹ nói, nhớ tới Diệp Hiểu Tư, tâm càng thêm đau đớn.
Chính mình chỉ là bị người kia cự tuyệt đã liền khó chịu đến như vậy rồi, vậy tiểu hài tử ngốc kia sẽ ra sao đây?
Bị nàng một lần lại một lần lạnh lùng đối đãi, bị nàng một lần lại một lần tổn thương, như vậy có bao nhiêu thống khổ?
"Tại sao lại không thể?" Trần Úc trực tiếp hỏi lại.
"Từ trước đến nay vẫn... Nên..." Tựa hồ muốn nói ra quan niệm phù hợp với
chính mình, nhưng vào giờ khắc này cảm thấy do dự, không nói ra miệng
được.
"Có nhớ Lỗ Tấn tiên sinh đã nói gì không?" Trần Úc nghiêm túc nhìn nàng nói.
Nhan Mộ Sương sửng sốt, có chút không hiểu nhìn nàng.
Làm sao lại kéo Lỗ Tấn tiên sinh lên người mình rồi?
Người bị nàng nhìn dùng ngữ khí kiên định lên tiếng.
"Từ trước đến nay vẫn vậy, thế là nên sao?"
Nhan Mộ Sương hoàn toàn ngây dại, tiếp theo, dường như là có cái gì đã nảy lên trong đầu.
Đúng vậy...
Từ trước đến nay vẫn vậy, thế là nên sao*?
________________________
*Câu này được ông Lỗ Tấn nói để thức tỉnh người dân, tố cáo việc ăn thịt người.
Để tui trích ra đoạn đó:
- Tôi bèn hỏi hắn : "Cái việc ăn thịt người có nên chăng ?" Hắn vẫn cứ
cười và nói : "Nếu chẳng phải nấm mất mùa, làm gì có ăn thịt người". Tôi tức thì biết ngay rằng hắn cũng vào một bọn, bọn ưa ăn thịt người ấy,
liền dũng dạc hỏi gắt hắn :
"Có nên hay không ?".
"Những việc như thế mà hỏi làm cái gì ? Anh thật khéo... pha trò lắm... Hôm nay trời tốt nhỉ".
"Trời tốt lại sáng trăng. Nhưng tôi cốt hỏi chú : có nên hay không ?".
Hắn không cho là nên, ấp úng trả lời : "Không...".
"Không nên chứ gì ? Thế thì sao họ còn ăn ?".
"Có đâu...".
"Còn "có đâu" nữa ? ở xóm Muông Sói hiện đương ăn đó, lại còn trong sách đều có chép, chữ mới ròng ròng !".
Hắn đổi nét mặt, xanh xám như sắt, trợn mắt lên nói rằng : "Cũng có thể có đấy, từ trước đến nay vẫn vậy...".
"Từ trước đến nay vẫn vậy, thế là nên sao ?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT