Bởi vì nguyên nhân phải bảo trì, Du kiếm giang hồ ba ngày liên tục không thể
đăng nhập, Diệp Hiểu Tư nhàm chán ba ngày, cũng buồn rầu ba ngày.
Mỗi ngày cô vẫn sẽ gửi tin nhắn buổi sáng tốt lành với chúc ngủ ngon cho
Nhan Mộ Sương, hơn nữa chạng vạng tối cũng sẽ gửi tin nhắn dự báo thời
tiết qua, nhưng mà Nhan Mộ Sương như cũ cố chấp không có phản ứng cô.
Trần Úc nhìn bằng hữu mình như vậy, một trận lo lắng.
"Sương Sương a, tại sao cậu lại dùng nhiều tình cảm cho cái người xa lạ căn
bản cậu còn chưa có gặp qua? Hiểu Tư đối với cậu tốt như vậy, cậu cần gì phải làm vậy chứ?"
Động
tác của người đang viết dừng một chút, sau đó nhàn nhạt nói, "Tớ xác
định là tớ thích người kia, đối với Hiểu Tư, tớ chỉ có thể nói xin lỗi. Huống chi, như vậy thì đã công bằng đối với Hiểu Tư một chút, tớ không
muốn trong lòng đã thích người khác, lại đi tiếp nhận em ấy."
Trần Úc bất đắc dĩ thở dài, thành khẩn nói, "Cậu cùng người kia là không thể nào, không bằng cứ như vậy thì cắt đứt đi, sau đó cùng một chỗ với Hiểu Tư."
Như trước vẫn cúi
đầu không nhìn bằng hữucủa mình, Nhan Mộ Sương nhíu chặt mày, trầm mặc
tốt một hồi mới nói, "Nếu cùng người kia, chỉ cần có một chút hy vọng,
thì tớ sẽ không buông bỏ."
"Cậu..." Nặng nề thở dài, Trần Úc hoàn toàn cạn lời, chỉ có thể ở âm thầm ở trong lòng bi ai giùm Diệp Hiểu Tư.
Ở bên này, Diệp Hiểu Tư cảm thấy rất bối rối.
Mỗi ngày mỗi ngày, biết rõ Nhan Mộ Sương nhất định sẽ không phản ứng mình,
vẫn sẽ cố chấp gửi tin nhắn qua cho nàng, vẫn sẽ căn cứ theo thời khóa
biểu của Nhan Mộ Sương được Trần Úc đưa cho mình chờ ở cầu thang lầu ba
lặng lẽ ở phía sau đưa nàng đi học, vẫn sẽ căn cứ theo chỉ thị của Trần
Úc mỗi buổi tối Nhan Mộ Sương tan học thì sẽ chạy tới đón nàng.
Cô đem Nhan Mộ Sương coi là trọng tâm trong cuộc sống của mình, mỗi ngày
trải qua cuộc sống tương quan* cùng Nhan Mộ Sương, cơ hồ là không có lúc nào mà không nhớ nhung nàng, không vì nàng cự tuyệt mà thương tâm.
[*Cái này tồn tại là nhờ vào cái kia và cái kia tồn tại là nhờ vào cái này]
Chỉ có ở trên internet, đối mặt với người bề ngoài lúc nào cũng lãnh đạm
nhưng sự thật lúc nào cũng rất quan tâm đến mình, Diệp Hiểu Tư mới có
cảm giác sung sướng.
Nhưng mà mỗi lần sau khi cô logout thì sẽ liều mạng rối rắm, luôn cảm thấy
mình cùng Sương Nguyệt Dạ mập mờ như vậy thì thấy có lỗi với Nhan Mộ
Sương.
Trong ba ngày bảo trì, cô bị quấn quanh trong rối rắm không có cách nào tự kềm chế được.
Sang ngày thứ tư, là ngày lịch dạy học nhiều nhất, buổi sáng có bốn tiết,
buổi chiều có ba tiết, cho nên căn bản cả ngày cô không có cơ hội đụng
vào máy tính.
"Hiểu Tư,
đêm nay Sương Sương phải đi hội trường nhỏ làm giám khảo cho một cuộc
thi, cái cuộc thi đó đại khái tới mười giờ mới có thể kết thúc."
Mới vừa trở lại ký túc xá tắm rửa một cái, mở máy ra định đăng nhập vào trò chơi, lại nhận được tin nhắn của Trần Úc.
Thở dài, trả lời Trần Úc, "Cảm ơn học tỷ."
Thay quần áo xong nhìn thời gian một chút mới có hơn bảy giờ, Diệp Hiểu Tư
vẫn quyết định vào game chơi một chút rồi đi đón Nhan Mộ Sương.
Đại khái tính thời gian một chút, từ ký túc xá đến hội trường nhỏ cần mười
lăm phút, vì phòng ngừa phát sinh tình huống ngoài ý muốn, Diệp Hiểu Tư
đem đồng hồ báo thức đặt lúc chín giờ ba mươi lăm phút, sau đó đăng nhập vào trò chơi.
Mang theo tia thấp thỏm login, lại thấy tên Sương Nguyệt Dạ tối tăm, thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm thấy có chút mất mát.
Nhìn xuống thông báo của trò chơi, thấy nội dung đổi mới hết sức biến thái:
Trò chơi tăng thêm một cảnh là bãi tha ma, chỉ cần là bị người khác giết
chết năm lần, không chỉ bị rớt ba cấp, hơn nữa thi thể cũng sẽ bị đưa
đến nơi đó nằm ba ngày, trong lúc chơi sẽ không thể điều khiển nhân vật, sau khi login thì chỉ có thể nhìn nhân vật nằm ở bãi tha ma, hoặc là
lấy góc nhìn của thi thể nhìn bãi tha ma.
Diệp Hiểu Tư không nói gì, lau lau mồ hôi trên trán, đối với nội dung đổi mới hết sức khinh bỉ.
Chưa thấy qua trò chơi nào biến thái như vậy.
Quên đi, ai sẽ ngốc đến nỗi đứng nguyên tại chỗ để bị giết năm lần a, bị chết một lần thì cũng phải chạy trốn rồi.
Một lần nữa mãnh liệt khinh bỉ cái trò chơi này, sau đó mang theo bạch y
thư sinh bắt đầu tiếp tục cuộc sống đánh quái thăng cấp.
Hiện tại đã được cấp 119, chỉ cần tăng một cấp nữa là có thể cùng Sương Nguyệt Dạ làm nhiệm vụ phu thuê cuối cùng.
Bởi vì suy nghĩ như vậy, tối nay Diệp Hiểu Tư vô cùng tích cực nhận nhiệm
vụ đánh boss các loại, không nghĩ tới lúc đang ở trong động Dạ Hoa đánh
một con quái phun lửa, thì gặp Hiểu Nguyệt Hà.
Nhíu nhíu mày, bởi vì chính mình đã từng đoạt boss của người ta, cho nên
Diệp Hiểu Tư vẫn hết sức đề phòng Hiểu Nguyệt Hà, động tác đánh quái
cũng tỏ ra cẩn thận hơn.
Không nghĩ tới toàn bộ quá trình Hiểu Nguyệt Hà cũng không có đánh lén cô, làm cho cô một trận buồn bực.
Hiểu Nguyệt Hà: Nghe nói ngươi gần đây rất tức cực luyện cấp, có muốn ta giúp ngươi một tay không a?
Diệp Hiểu Tư thấy những lời này thì rất kinh ngạc, suy tư một chút thì trả lời: Không cần, một mình ta làm là được rồi.
Hiểu Nguyệt Hà thấy thế lại nói: Xem ra ngươi rất sợ Sương Nguyệt Dạ nha,
chẳng qua là cùng nhau tổ đội đánh quái mà thôi, có cái gì phải sợ.
Chính là tiểu bạch kiểm: ta không phải sợ nàng, chẳng qua là trừ nàng ra thì
ta không có hứng thú tổ đội với người ngoài mà thôi.
Hiểu Nguyệt Hà: Yêu, thâm tình đến vậy a, hay là các ngươi đã ăn nằm chung giường rồi?
Kháo*!
[*=Fuck]
Diệp Hiểu Tư thấy những lời này thì văng tục.
Trước không nói cô quyết không có làm mấy loại chuyện này, nếu là Sương Nguyệt Dạ, cũng sẽ không đồng ý như vậy.
Hô hấp dồn dập trong ánh mắt lóe hung quang, Diệp Hiểu Tư gắt gao khắc chế muốn PK Hiểu Nguyệt Hà, mặt lạnh trả lời: Ngươi cho là người người đều giống ngươi, muốn lên thì lên sao?
Hiểu Nguyệt Hà: Thiết, Sương Nguyệt Dạ cái loại đàn bà dâm đãng này, cũng
không biết có cùng chồng ta ăn nằm chung giường không đây, vợ của ngươi
ngoại tình mà còn vui vẻ như vậy.
"Rầm" một tiếng, tay Diệp Hiểu Tư hung hăng đập xuống bàn, rất muốn chán sống trực tiếp công kích Hiểu Nguyệt Hà.
Muốn nhịn nhưng không thể nhịn được.
Lần trước Nguyệt Dạ nhà cô nói cô là người yêu thì chính mình còn có thể khắc chế, lần này...
Coi như không muốn sống nữa cũng phải giết chết Hiểu Nguyệt Hà.
Trưc tiếp đem trang bị chiết phiến đổi thành trường kiếm, bạch y thư sinh
không có một sát chiêu nào, trường kiếm liều mạng hướng trên người Hiểu
Nguyệt Hà chém tới.
Đáng tiếc từ đầu đến cuối thực lực vẫn rất chênh lệch, Chính là tiểu bạch kiểm cuối cùng vẫn bị Hiểu Nguyệt Hà chém chết.
Diệp Hiểu Tư tức giận đến tái mặt, lựa chọn trở về thành sống lại, miễn
cưỡng khuyên chính mình quân tử báo thù mười năm không muộn.
Đoạn đối thoại kia cô cắt ra rồi lưu lại, nhưng, không phải vì chứng minh là mình có trả thù Hiểu Nguyệt Hà, mà là cảnh báo cho mình nhất định phải
cố gắng luyện cấp, cho đến khi một ngày nào đó cô có thể tự tay giết
chết nữ nhân kia dám vũ nhục thê tử của mình.
Lạnh mặt mang bạch y thư sinh tiếp tục nhận nhiệm vụ thăng cấp, cho đến khi
chín giờ ba mươi lăm đồng hồ báo thức vang lên, kinh nghiệm đã sắp đầy.
Cau mày tiếp tục đánh quái, cố gắng nhanh nhanh thăng cấp, nhưng mà cho đến chín giờ 45' thì cũng chưa lên.
Diệp Hiểu Tư do dự một chút, vẫn là lựa chọn đi đón Nhan Mộ Sương, bất quá không có tắt máy tính, trò chơi cũng không logout.
Dù sao một hồi trở về còn phải tiếp tục nửa, vô luận như thế nào tối nay nhất định phải lên được cấp một trăm hai mươi.
Trong đầu tràn ngập ý niệm thăng cấp để báo thù, Diệp Hiểu Tư một đường chạy
nhanh đến hội trường nhỏ, lại phát hiện dạ hội còn chưa kết thúc, Nhan
Mộ Sương đang làm giám khảo trao giải cho đệ nhất tuyển thủ.
Không dám đi vào, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa hội trường nhỏ ngắm nhìn nụ cười ấm áp của nữ nhân cùng động tác tao nhã vô cùng, trong lòng vốn đang
thiêu đốt lửa giận tựa hồ bị dập tắt.
Đứng ở trên đài Nhan Mộ Sương bỗng dưng cảm giác được tầm mắt nóng rực, nhìn vào hướng phát ra, thì lại thấy Diệp Hiểu Tư vẻ mặt ngây ngô nhìn mình.
Bất đắc dĩ thở dài, trong lòng khó nén được cảm giác vui sướng nhảy nhót.
Mỗi buổi tối dù mình có xảy ra chuyện gì hoặc là có tiết, người kia cũng
đều đến trước nửa giờ để chờ mình, nhưng mà hôm nay, lúc đến chín giờ
năm mươi phút cô còn chưa xuất hiện.
Có lẽ là bị mình tổn thương quá sâu, cho nên không muốn tiếp tục đối tốt với mình nữa đi.
Nhan Mộ Sương nghĩ tới như vậy, trong lòng mình cảm thấy buồn rầu, không biết là thương tâm hay là đau lòng.
Cảm giác như vậy, cho đến khi nhìn thấy người trước sau như một vẫn cố chấp nhìn mình, mới có thể nhẹ nhõm lại.
Mặc dù mỗi lần Diệp Hiểu Tư tới đón nàng nàng cũng sẽ không cho cái người
mặt đầy đơn thuần sắc mặt tốt, nhưng mà trên thực tế, lúc có Diệp Hiểu
Tư đưa đón, nàng cũng sẽ cảm thấy được rất có cảm giác an toàn, thậm chí là có một chút cảm giác hạnh phúc.
Cảm giác như thế, thật giống như trong trò chơi, rõ ràng bạch y thư sinh
kia chỉ là đứng ở một bên nhìn nàng đánh quái không có hỗ trợ gì, nhưng
nàng như cũ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau khi phát thưởng xong người chủ trì mới nói kết thúc, cuộc thi đấu này mới coi như xong.
Mọi người trong hội trường nhỏ lục đục đi ra, trong mắt Diệp Hiểu Tư như
không thấy những người đó, chỉ biết nhìn thẳng vào Nhan Mộ Sương còn ở
bên trong nói chuyện với người khác.
Bạch Mặc cùng nói chuyện với nữ tử xinh đẹp trước mặt này, nhưng lại phát
hiện sự chú ý của nàng tựa hồ cũng không ở trên người mình, mà là thỉnh
thoảng hướng ngoài cửa nhìn.
Theo ánh mắt của nàng nhìn qua, Bạch Mặc khi nhìn thấy Diệp Hiểu Tư thì
trong con ngươi chợt lóe lên tia lạnh lẽo, cuối cùng thì bình tĩnh lại,
chẳng qua là lễ độ nói với Nhan Mộ Sương, "Đã muộn rồi, nguyên ngày hôm
nay cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nhan Mộ Sương sửng sốt, tiếp đó lễ độ cười cười, "Bạch chủ tịch khách khí, vậy tôi đây đi trước."
Nếu là bình thường, nàng sẽ không chỉ "Thuận thủy thôi chu*" như vậy, nhưng mà hôm nay, có một đứa ngốc đang đợi nàng.
[*thuận nước dong thuyền]
Bạch Mặc không nghĩ tới Nhan Mộ Sương sẽ trả lời như vậy, mất tự nhiên cười
cười, tiếp theo gật gật đầu, "Tôi cũng phải đi, để tôi đưa cậu đi."
"Không cần." Hoàn toàn không có bất kỳ uyển chuyển mà cự tuyệt.
Sau khi Nhan Mộ Sương bỏ lại những lời này, cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Mặc một cái, đi ra cửa.
Cái tên nam nhân này, trăm phương ngàn kế muốn làm cho mình thừa nhận là nữ nhân yếu hơn so với nam nhân, ánh mắt nhìn mình cũng tràn ngậpxích khỏa trắng trợn tham muốn giữ lấy, làm nàng không ưa nổi.
Diệp Hiểu Tư thấy Nhan Mộ Sương cười cười nói chuyện với Bạch Mặc thì không khỏi một trận ghen tị.
Học tỷ xinh đẹp đã lâu rồi không cười với cô nữa, hôm nay nàng lại cười
rạng rỡ với một người nam nhân như vậy, chẳng lẽ người nàng thích là cái tên này sao?
Suy nghĩ
như vậy ở trong đầu quay qua quay lại, sắc mặt Diệp Hiểu Tư càng kém đi, cúi đầu bỉu môi, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.
Thấy Diệp Hiểu Tưnhư vậy, Nhan Mộ Sương có chút kỳ quái, nhưng lại không có
mở miệng hỏi, mà là đem túi của mình đưa cho cô, lạnh lùng nói, "Trước
cầm giúp chị."
A?
Diệp Hiểu Tư kinh hỉ ngẩng đầu nhìn nàng, động tác trên tay thật nhanh, cơ hồ giống như cướp cầm túi để trên tay mình.
Không nói thêm câu nào nữa, Nhan Mộ Sương cứ thế đi lên phía trước, nhưng vẫn chú ý đến Diệp Hiểu Tư ngây ngô cười bên cạnh.
Mình đây là làm sao vậy, không phải đã quyết định sẽ không để ý đến cô nữa
sao? Nhưng bây giờ, không phải là lại cho cô hy vọng à?
Mà Diệp Hiểu Tư dọc theo đường đi đều căng khóe miệng, nụ cười trên mặt ngây ngốc cũng rất đáng yêu.
Cái này xem như là tinh thành sở chí, kim thạch vi khai* sao?
[*Chỉ cần quyết tâm dốc sức thì việc gì cũng giải quyết được]
Tuy rằng dọc đường đi học tỷ xinh đẹp vẫn không để ý mình, nhưng mà có thể đem túi đưa cho mình, đây coi như là đã có tiến bộ.
Hai người đồng hành đều ôm ý tưởng bất đồng một đường đi đến ký túc xá, khi tới lầu ba thì Nhan Mộ Sương đưa tay đến trước mặt Diệp Hiểu Tư ý bảo
cô đem túi trả lại cho mình.
"Ngô... Để em đưa chị trở về ký túc xá." Diệp Hiểu Tư rủ mắt xuống lấy dũng khí nói.
Nhíu mày, tay vẫn duy trì động tác như trước, ngữ khí lạnh như băng, "Không nên được voi đòi tiên."
Nghe ra bất mãn trong lời nói, Diệp Hiểu Tư méo méo miệng, nhưng không dám
nói cái gì nữa, ngoan ngoãn mà đem túi giao lại cho chủ, ánh mắt nhìn
túi lưu luyến không rời.
Khóe miệng nhịn không được giật giật vài cái, Nhan Mộ Sương vội vàng dời mắt ra chỗ khác, lúc quay đầu đi thì trong nháy mắt khóe miệng đã thu hồi
nụ cười nhàn nhạt, "Chị phải lên."
"..."
Nhìn thấy bóng lưng của nàng đi lên, Diệp Hiểu Tư ngơ ngác đứng ở đầu hành
lang ngẩng đầu nhìn, lúc này mới quay về ký túc xá của mình.
Đêm nay vẫn có chút tiến bộ, hắc hắc.
Ngồi vào trước máy vi tính, trên mặt vẫn mang theo ý cườinhợt nhạt, đụng đụng chuột, tiếp theo ngây ngẩn cả người.
Bầu trời âm u, luôn luôn phát ra tiếng quạ kêu thê lương, cành cây khô héo.
Chuột nhấn nhấn thay đổi góc nhìn thứ 3, bạch y thư sinh quen thuộc của mình, lúc này trên người cơ hồ nhuộm đầy máu tươi, đang nằm ở trong bãi tha
ma.
Cái này... Chuyện gì đã xảy ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT