Dư quang liếc thấy Nhan Mộ Sương đã rời khỏi, Trần Úc mới nhẹ nhàng đẩy cái người ''Như đói như khát'' ra, "Tốt lắm, Sương Sương đi rồi."

A?

Khang Quả Duy trợn to mắt nhìn nàng, bộ dáng cứng họng làm Trần Úc vui vẻ bật cười.

"Chị chỉ hỏi em là có muốn theo đuổi chị hay không, chứ chưa có nói kết giao với em." Tay dùng sức đem cái người còn đang ở trên người mình đẩy qua một bên, sau đó ngồi dậy đem mái tóc dài nghịch ngợm ở phía trước đẩy ra phía sau,"Sau này không có được sự cho phép của chị thì không được cùng chị có bất kỳ động tác thân mật nào."

"..."

Khang Quả Duy nhìn bóng lưng đang ngồi kia, nhất thời im lặng, bây giờ đang là tình huống gì?

Tiếp theo ngồi dậy ôm lấy thân ảnh kia, "Úc Úc, làm sao mà không cùng em kết giao đây ~ "

Hô hấp hơi chậm lại, tuy rằng ngoài miệng nói nàng không được có động tác thân mật với mình, Trần Úc vẫn rất thuận theo để cho thân thể mình mềm mại tựa vào trong lòng nàng, "Tiểu Duy Duy, qua một đoạn thời gian nữa có được không?"

Híp mắt lại, cằm tựa trên vai của nàng, Khang Quả Duy suy tư một hồi rồi nói, "Được, qua một đoạn thời gian... Nhưng mà, không thể quá lâu."

"Ân." Ngọt ngào cười cười, quay đầu khẽ hôn lên gương mặt trắng nõn kia, "Chờ Sương Sương đáp ứng Hiểu Tư thì chị đáp ứng em."

Đầu Khang Quả Duy một trận choáng váng.

Vậy phải chờ tới năm nào tháng nào a?

Không được, nhất định phải làm cho cái tên Diệp Hiểu Tư ngu ngốc kia nhanh nhanh theo đuổi được học tỷ Mộ Sương.

Trong lúc đang đang suy nghĩ, Khang Quả Duy chợt nhớ tới một chuyện, "Đợi một chút, học tỷ Mộ Sương đang chơi Du kiếm giang hồ đó? Biểu tượng của Du kiếm danh hồ có phải là một thanh kiếm cắm trên tảng đá hay không??"

"Hình như là vậy, thế nào?" Trần Úc có chút kỳ quái hỏi, tiếp theo chợt sầm mặt xuống, "Em muốn chơi?"

"Không phải không phải, em không có hứng thú với trò chơi." Cảm giác được người trong lòng bất mãn vội vàng phủ nhận, tiếp theo cố gắng nhớ lại nói, "Em nhớ được Hiểu Tư cũng thường xuyên chơi một trò chơi, lần trước em vừa nhìn thấy, giống như là Du kiếm giang hồ."

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Hai người liếc nhau, một trận kinh hãi.

Nếu Diệp Hiểu Tư biết Nhan Mộ Sương ở trong trò chơi có một người chồng rất ân ái nhau có thương tâm chết hay không?

"Việc này hay là đừng để cho Hiểu Tư biết." Sắc mặt Trần Úc nghiêm túc nói.

"Ân, em cũng thấy vậy." Khang Quả Duy đồng ý gật đầu.

Bên kia, Nhan Mộ Sương xách túi kéo rương hành lý của mình, mới vừa tới không có gặp được Diệp Hiểu Tư lại vui mừng lại vừa mất mát, trở lại ký túc xá thì phát hiện bằng hữu của mình đang cùng Khang Quả Duy ôm chung một chỗ, động tác cực kỳ mờ ám.

Cơ hồ là hoảng sợ khi nhìn thấy một màn này, vừa định đẩy cửa vào để hỏi cho rõ, liền chứng kiến hai người kích động hôn, động tác trên tay nhất thời dừng lại, suy tư mấy giây đem hành lý đặt ở cửa, chính mình thì đi lên sân thượng.

Nhưng mà vừa mới lên tới sân thượng, liền thấy một bóng người quen thược ngồi dưới đất, hai tay chống ra sau, ngước đầu lên nhìn bầu trời.

Vẫn giống như thường lệ giày bata, quần bò, nửa người trên là áo sơmi ca rô.

Mới có tháng ba, người kia lại dám mặc ít như vậy chạy lên sân thượng?

Cau mày lại, tiếp theo tầm mắt rơi xuống hai quyển tạp chí cách đó không xa, trong mắt nhịn không được hiện lên một tia tức giận.

"Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, em như vậy rất dễ bị cảm lạnh." Lời nói quan tâm quen thuộc, ngữ khí lạnh như băng quen thuộc.

Diệp Hiểu Tư mãnh liệt quay đầu nhìn người đang đứng cách đó không xa, kinh ngạc trên mặt chưa biến mất.

"Đứng lên!" Thấy cô không có nửa điểm nghe được ý tứ của mình, Nhan Mộ Sương càng tức giận hơn, cơ hồ là mang theo ba phần giận dữ trầm giọng trách mắng, "Như vậy thì giống cái dạng gì nữa!"

Như trước vẫn ngước đầu ngơ ngác nhìn nàng, giống như không có hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.

Đi lên vài bước, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống Diệp Hiểu Tư, "Thế nào, một kỳ nghỉ đông không gặp liền dám coi thường chị như vậy?"

Luống cuống tay chân vội vàng đứng lên, nhìn thấy Nhan Mộ Sương mang giày cao gót so với mình cao hơn một chút, sợ hãi mở miệng, "Không có..."

Nhan Mộ Sương liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, "Một cái áo thun với một cái áo sơmi? Thân thể của em rất tốt ha"

"Không... Không có." Đi theo ánh mắt của nàng cúi đầu nhìn cổ áo của mình, bối rối mở miệng, "Bên trong còn có đồ lót giữ ấm nữa"

"..." Lại liếc cô một cái, trong lòng nổi lên một tia khó hiểu.

Không phải đã muốn hạ quyết tâm không nên cùng đứa bé này tiếp cận nữa sao? Vì sao khi thấy cô ăn mặc ít như vậy chạy tới đây thì mình cảm thấy tức giận?

Thu hồi ánh mắt, dứt khoát xoay người rời khỏi sân thượng, tiếp đó giống như là nhớ tới cái gì, quay người lại, mặt không chút thay đổi nói, "Đi xuống với chị."

"A?, hảo." Diệp Hiểu Tư nhanh chóng chạy đến bên người Nhan Mộ Sương, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Thật ra thì học tỷ xinh đẹp vẫn rất quan tâm mình.

Dư quang liếc nhìn nụ cười ngây ngô quen thuộc kia, khóe miệng Nhan Mộ Sương thoáng hiện lên ý cười, tiếp đó rất nhanh thì thu hồi, trong lòng nhịn không được thở dài.

Tại sao lúc nghỉ đông đã đối xử với cô như vậy, cô vẫn cố chấp như thế?

Diệp Hiểu Tư lén lút nhìn Nhan Mộ Sương, rất sợ nhìn sót biểu tình của nàng, thế cho nên, lại không có chú ý đường đi phía trước.

"Ôi chao, em..." Đã phát hiện không đúng Nhan Mộ Sương vội vàng mở miệng, nhưng vẫn là không kịp, Diệp Hiểu Tư cứ như vậy thẳng tắp đụng phải cây cột kế bên cửa sắt ở sân thượng.

Cảm thấy có loại cảm giác bị choáng váng, làm cho cảm giác đau lòng của nàng càng khuếch đại ra, giữ chặt cô lại để kiểm tra cái trán, trong miệng là lời nói trách cứ, "Em làm gì mà ngốc như vậy a?"

"Ô ô ô..." Bởi vì bị đụng quá mạnh cho nên vẫn còn cảm thấy bị choáng, Diệp Hiểu Tư cau mày bĩu môi vô tội nhìn nàng, miệng hàm hồ kêu.

Vén vài sợi tóc che trên trán, tay nhẹ nhàng xoa, nhìn thấy nguyên vòng đỏ ửng, trên mặt tràn đầy lo lắng, "Có phải rất đau hay không?"

Đụng mạnh như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?

Diệp Hiểu Tư chẳng qua là đang ngẩn người nhìn khuôn mặt tinh xảo của người trước mặt, không khắc chế được rung động trong lòng, ôm lấy người kia gần trong gang tấc, mặt chôn ở bả vai của nàng không nói lời nào.

Học tỷ xinh đẹp rõ ràng là rất quan tâm để ý đến cô, vì sao phải đối xử với cô như vậy?

Tựa hồ có thể đọc được ủy khuất của cô, Nhan Mộ Sương vốn là muốn đem cô đẩy ra thì tay dừng ở không trung một chút, tiếp theo vô lực hạ tay xuống, tùy ý để cô ôm.

Nàng chỉ là không đành lòng để hài tử luôn đối xử tốt với mình thương tâm tâm như vậy.

Tận lực xem nhẹ cái khó hiểu dâng lên, trong lòng Nhan Mộ Sương tự an ủi chính mình.

Không có những người khác trên sân thượng, Diệp Hiểu Tư gắt gao ôm thiên hạ cả kỳ nghỉ đều làm cho mình nhớ nhung cùng thương tâm, rất sợ khi buông lỏng tay một cái thì nàng sẽ biến mất.

"Được rồi, buông tay đi." Nhan Mộ Sương thản nhiên mở miệng nói.

Buông tay đi, nàng hy vọng đứa bé này có thể hiểu ý tứ của mình.

"Không muốn!" Giống như tuỳ hứng giống như làm nũng nói, Diệp Hiểu Tư ôm vòng eo hết sức nhỏ kia càng thêm dùng sức.

Nhíu mày, trong giọng nói rõ ràng rất tức giận, "Buông tay!"

Đứa bé này càng lúc càng lớn mật .

Bỉu môi ủy khuất buông tay ra, sau đó nhìn Nhan Mộ Sương không chút do dự tao nhã bước chân chân đi xuống lầu, trong con người Diệp Hiểu Tư hiện lên kiên quyết, bỗng nhiên giọng nói rất cao, "Em sẽ không buông tay."

Cô đã xác định được học tỷ xinh đẹp hiểu tâm ý của cô, cô cũng rất xác định được học tỷ xinh đẹp đối với cô không phải là không có cảm giác, cho nên, mới không muốn buông tay.

Dừng cước bộ một chút, Nhan Mộ Sương không nói gì, lại tiếp tục xuống lầu .

Không buông tay sao?

Vậy thì nàng sẽ bức cô buông tay.

Nhan Mộ Sương quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ đi thực hiện, cho nên Diệp Hiểu Tư trên danh nghĩa là cán sự bộ lễ nghi, trên thực tế là trợ lý của chủ tịch Hội học sinh, sau khai giảng rốt cuộc bị đuổi về bộ lễ nghi.

Vũ Văn Phỉ khi thấy vẻ mặt mất mát của Diệp Hiểu Tư thì càng thêm khinh thường Nhan Mộ Sương, tiếp đó châm chọc cái người đang thất thần, "Đã nói với cô là Nhan Mộ Sương cái loại nữ nhân này không phải là người tốt gì, lợi dụng xong rồi cũng vứt bỏ."

Diệp Hiểu Tư nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt lạnh lại, vẻ mặt bình tĩnh, "Bộ trưởng đại nhân cảm thấy được tôi có cái gì để cho nàng lợi dụng sao?"

Nhíu mày, thật ra thì cái vấn đề này Vũ Văn Phi nghi ngờ rất lâu, nhất thời nghẹn lời, phất phất tay, "Cô đi về trước đi, bộ lễ nghi tạm thời không có chuyện cần cô."

Nhún nhún vai, không chút nào chần chờ xoay người đi ra văn phòng bộ lễ nghi không chần chờ chút nào xoay người đi ra lễ nghi bộ văn phòng, Diệp Hiểu Tư vẻ mặt không sao cả.

Dù sao lúc trước cô vào Hội học sinh cũng chỉ là vì muốn tiếp cận học tỷ xinh đẹp, như bây giờ, coi như cô vẫn còn làm việc trong bộ lễ nghi, cũng không thể gần gũi mấy người trong đó được.

Nhớ tới Nhan Mộ Sương lạnh lùng, Diệp Hiểu Tư không khỏi thở dài.

Rõ ràng có thể cảm nhận được là nàng có để ý, cũng rõ ràng có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng, vì sao phải lạnh lùng đối xử với mình như vậy?

Lắc đầu, lảo đảo đi tới ký túc xá, lúc đi ngang qua tiệm mắt kính thì dừng bước lại.

Nhớ tới lúc mới vừa vào Hội học sinh thì từng nghĩ tới muốn mua một cái mắt kính không độ mang chơi, sau đó bởi vì có nhiều việc quá thì liền quên mất.

Ôm ngực nhìn hai chữ mắt kính thật lâu, Diệp Hiểu Tư rốt cuộc đi vào trong tiệm, mua mắt kính gọng đen, còn rất duyên dáng soi gương một lúc lâu mới từ ánh mắt quỷ dị của người phục vụ mà trả tiền rồi rời đi.

"Oa! Hiểu Tư cậu..." Khang Quả Duy đi vào ký túc xá thấy Diệp Hiểu Tư giống như gặp quỷ thì kêu ra tiếng, "Cậu làm sao..."

Cười híp mắt nhìn biểu cảm của nàng, Diệp Hiểu Tư đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi một chút,

"Soái đi."

Khang Quả Duy đi vòng quanh cô mấy vòng, tỉ mỉ đánh giá một lần, lúc này mới lộ ra nụ cười vỗ vỗ vai của cô, "Không tệ lắm, rất có cảm giác thư sinh nhã nhặn*."

[*Đẹp một cách giản dị, không phô trương, không cầu kì]

Diệp Hiểu Tư liếc mắt, cô vốn cũng rất nhã nhặn được không.

"Cậu làm sao bỗng nhiên lại chạy đi mua mắt kính a?"

Diệp Hiểu Tư chơi máy tính, nghe được câu hỏi của Khang Quả Duy, nhớ tới Nhan Mộ Sương lạnh lùng, thở dài, "Đổi hình tượng đổi tâm tình."

"Chậc chậc, đổi hình tượng để câu dẫn học tỷ Mộ Sương đi." Khang Quả Duy thô bỉ cười, sau đó nghiêm mặt nói, "Tớ nói cậu a, đừng để học tỷ Mộ Sương chạy trốn cậu thì cậu chỉ biết đứng nguyên một chỗ đợi, cậu phải đuổi theo có hiểu không?"

Nếu hai người kia cứ tiếp tục giày vò nhau như vậy, thì phải tới lúc nào Úc Úc mới chịu tiếp nhận nàng?

Rõ ràng cũng đã thành người yêu rồi, muốn thân mật còn phải được nàng phê chuẩn, trước mặt người khác cũng chỉ có thể kêu nàng là học tỷ, thật chịu không nổi.

"Nhưng mà..." Mở thông báo trong Du kiếm giang hồ, Diệp Hiểu Tư vẻ mặt ảm đạm, "Tớ không biết phải theo đuổi như thế nào, chị ấy mỗi lần thấy tớ thì sẽ chạy trốn, tớ chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ chờ chị ấy, đợi khi chị ấy xoay người lại thì vẫn thấy tớ vẫn còn đang chờ."

Khang Quả Duy bất đắc dĩ , một người thì chỉ biết đợi, một người thì chỉ biết trốn chạy, rồi nàng cùng Úc Úc của nàng đến khi nào mới có thể ở chung một chỗ a?

Diệp Hiểu Tư không có chú ý phản ứng của bằng hữu đang đứng ở phía sau, mà hết sức chăm chú nhìn thông báo của trò chơi.

Trò chơi đổi mới nội dung, phải bảo trì ba ngày?

Thấy mấy chữ này, Diệp Hiểu Tư hơi nhíu mày lại, không khỏi cảm thấy một trận bất an.

Lại muốn đổi mới cái gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play