Mưa to vẫn không có
dấu hiệu ngừng lại, tầm nhìn cơ hồ đều bị bao phủ. Vệ Tử Quân đứng trước cửa đại trướng, nhìn về phía thiết giáp đông đúc lóe lên u quang trong
màn mưa, hốc mắt ẩm ướt.
Đó đều là con dân của nàng, quân đội của nàng, huynh đệ của nàng. Nàng và
bọn họ cùng đánh nhau trên giáo trường, cùng nhau ngăn địch, cùng nhau
trải qua mưa gió, cùng nhau vì bảo vệ quốc gia này mà đổ máu.
Nàng thật sự có thể bỏ lại bọn họ sao? Bỏ lại mảnh đất này sao? Mảnh đất
này, tuy rằng cằn cỗi, nhưng, máu của nàng đã tưới lên nơi này. Kêu nàng sao có thể nhẫn tâm, nàng sao có thể vứt bỏ dân chúng Tây Đột Quyết,
những người luôn xem nàng là thần tiên bảo vệ bọn họ.
Không, nàng không thể vì mình mà không để ý tới bọn họ. Huống hồ, nàng sao có
thể dễ dàng nhận thua với người kia. Nhận thua? Xưng thần? Đây hiển
nhiên không phải phong cách của nàng.
Bước từng bước về phía trước, ngay sau đó, người đã đứng dưới trời mưa to,
chậm rãi đi về phía trước, đi về hướng những binh lính đứng sừng sững
thẳng tắp trong mưa.
Nhìn thấy nàng đi ra, đám người xôn xao, bắt đầu kêu lên, "Khả hãn —— "
Khi nàng nhìn đến người đi đầu, gương mặt tuyệt mỹ kia, bị mưa cọ rửa, hai
mắt nhíu lại, đứng sừng sững lâu như vậy, vô thanh vô tức bất động, cứ
như vậy nhìn nàng.
Trong lòng nàng đau xót, "Hạ Lỗ, dẫn bọn họ trở về đi."
"Cùng nhau trở về!" Hắn cự tuyệt chấp nhất.
"Ta tạm thời không thể trở về, ta phải giải quyết xong chuyện ở nơi này,
tin tưởng ta, ngày mai ta nhất định sẽ trở về, lông tóc không tổn hao
gì."
"Hắn sẽ không làm khó dễ ngươi sao?"
"Sẽ không, hắn không dám đối xử với ta như thế, hắn đối xử ta..." Vệ Tử Quân nghĩ ngợi một lát, "... Rất tốt."
Trong mắt Hạ Lỗ hiện lên một tia chua xót, quay ngựa, cũng không quay đầu lại nói: "Trưa mai, nếu không thấy ngươi trở về, ta liền dẫn binh xông
vào." Dứt lời, giục ngựa chạy đi.
Nhìn đại quân vẫn bất động, Vệ Tử Quân ra lệnh: "Tất cả trở về đợi lệnh."
"Dạ ——" Một tiếng hô đều, đinh tai nhức óc, át cả tiếng sấm nơi chân trời.
Vệ Tử Quân xoay người, bước vào trong trướng, liền bị giữ lại, "Ngươi lại
muốn bị phong hàn sao? Mau thay y phục đi." Lý Thiên Kỳ dắt Vệ Tử Quân
đi về phía giường, "Cởi quần áo ra, chui vào trong chăn đi."
Vệ Tử Quân nhìn giường, "Không cần cởi, ta dùng nội lực giữ ấm là được."
"Quý Sinh, đem một bộ y phục hàng ngày của trẫm đến cho hắn thay." Lý Thiên Kỳ nhìn thiếu niên vẫn đứng ở bên cạnh nói.
"Dạ, bệ hạ." Thiếu niên lên tiếng trả lời rồi rời đi, một lát, liền lấy ra
một bộ áo choàng màu đen bàn long văn cùng một bộ trung y màu trắng.
"Thay ra đi." Lý Thiên Kỳ cầm bộ y phục hàng ngày kia đặt trên giường.
"Không nhọc quốc quân lo lắng." Vệ Tử Quân lạnh lùng nói, "Ta đi thăm gia phụ."
"Ngươi đừng đến làm phiền hắn, hắn lo cho ngươi, liên tục mấy đêm chưa được
ngủ đàng hoàng, hắn vừa mới ngủ, có khả năng sẽ ngủ thẳng đến ngày mai." Lại quay đầu hỏi Quý Sinh, "Nước tắm đun xong chưa?"
"Bệ hạ, nước tắm đã pha xong."
"Ừ, đi tắm trước đi, cẩn thận bị cảm lạnh." Lập tức kéo Vệ Tử Quân đến bồn tắm phía sau bình phong.
Vệ Tử Quân nhìn bồn tắm, lại nhìn hắn, đứng bất động ở đó.
"Được rồi, ta biết cái tật xấu kia của ngươi, cũng không biết trên người
ngươi có cái gì. Ta đi ra ngoài, nửa canh giờ sẽ trở về." Hắn xoay người đi ra phía ngoài, "Quý Sinh, hầu hạ cho tốt."
Mưa rào qua đi, bầu trời trong xanh trở lại, cầu vồng hiện lên. Vệ Tử Quân
lẳng lặng đứng trước giường, nhìn nam tử mệt mỏi kia, hai mắt ẩm ướt.
Tóc cha đã bạc một nửa, phụ thân của nàng, nàng nên làm thế nào bây giờ? Làm thế nào mới thỏa đáng? Gia cùng quốc, nên giữ cái nào bỏ cái nào?
Không bỏ được, cả hai đều không bỏ được.
Người kia giam lỏng mẫu thân nàng, để áp chế nàng. Nàng nên làm thế nào? Nàng vì sao luôn muốn quan tâm cha mẹ, mà lại không thể vì họ làm được gì?
Nếu, nàng có thể cứu cha mẹ ra... Nếu nàng có năng lực cứu cha mẹ ra,
đưa họ tới Tây Đột Quyết thì sao? Cả nhà sẽ sống vui vẻ sao? Nên làm cái gì bây giờ.
Gió đêm thanh lương, thổi vào trong trước, ánh nến lung lay, chiếu rọi bữa tối phong phú trên bàn.
Vệ Tử Quân cử động tao nhã, ăn cơm, mặc kệ ánh mắt bên cạnh kia bắn thẳng tới.
Rất nhanh liền ăn no, đẩy bát đũa ra, giương mắt nhìn người nọ một cái, "Đêm nay ta ngủ ở chỗ nào."
"Chỗ đó!" Ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm, thuận tay chỉ hướng cái giường phía sau.
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, Vệ Tử Quân đứng lên đi về phía giường, cởi giày, tung chăn, ngả đầu liền ngủ.
Lý Thiên Kỳ nhất thời tức giận không hề nhẹ, từ đầu tới cuối cũng không
nói với hắn được hai câu, ăn của hắn, uống của hắn, mặc của hắn, sự quan tâm của hắn, ‘hắn’ lại coi hết thảy đều là thiên kinh địa nghĩa.
"Ngươi không hỏi vì sao ta một miếng cũng chưa ăn sao?" Lý Thiên Kỳ nhịn không được hỏi.
"Vì sao?" Vệ Tử Quân xoay mình, hỏi một câu.
"Bởi vì nhìn tướng ăn của ngươi, ta đã no rồi."
Vệ Tử Quân lại xoay mình, không trả lời, xốc lại góc chăn.
"Nhìn ngươi ăn thật nhiều, không sợ trong đồ ăn có mê dược sao? Ngươi
lại muốn bỏ thuốc trong nước của ta, nếu ngươi lại tính kế ta như vậy,
ta liền đem ngươi mê choáng váng, treo lên cửa thành."
Thấy nàng không đáp, nhất thời mất hứng, quay đầu nói với Quý Sinh, "Thay áo cho trẫm."
Lý Thiên Kỳ đứng dậy đi tới trước giường, Quý Sinh lập tức tiến lại cởi
áo, tháo thắt lưng. Hắn ngồi trên giường, cởi giầy, nằm xuống bên ngoài.
Đêm hè, vốn là mát mẻ, hơn nữa đây là lãnh thổ Tây Đột Quyết, sa mạc khắp
nơi, khí hậu khắc nghiệt, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, buổi
tối, cần phải đắp chăn.
Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng lấy tay, cẩn thận khéo góc chăn bị người nọ khóa
chặt dưới gáy, vừa mới chạm một cái, Vệ Tử Quân đột nhiên ngồi
dậy, kéo góc chăn kia lại, nhét vào dưới thân, lại ngả đầu nằm xuống.
Lý Thiên Kỳ vừa tức vừa cười, "Thực thô lỗ!"
Ánh nến lay động, Lý Thiên Kỳ trằn trọc khó ngủ, nghiêng người nhìn bóng
dáng của ‘hắn’, ‘hắn’ vậy mà lại ở trong trướng của địch nhân ngủ ngon
như thế.
Người ngủ say sưa, hẳn là rất nóng, cánh tay vươn ra ngoài, xoay người một
cái, gương mặt xinh đẹp liền xông vào trong mắt Lý Thiên Kỳ.
Hắn cẩn thận nhìn dung nhan trước mặt, ánh mắt đầy phong tình, hai năm
không gặp, sức hút trên người ‘hắn’ càng lúc càng đậm, làm cho người ta
mê hãm, hấp dẫn người ta truy đuổi, tìm tòi nghiên cứu, chỉ là đó là
loại sức hút gì, hắn vẫn nghĩ mãi không ra, cũng làm hắn rất phức tạp.
Nhìn lông mi thật dài trước mắt, gương mặt bạch ngọc, đôi môi màu hồng, thật gần, gần tới mức chỉ cần khẽ nhích về phía trước liền có thể chạm vào,
vốn tâm tình đã không bình tĩnh đột nhiên lại nổi lên một cỗ sóng to.
Môi hắn, thật hồng.
Trong lòng kinh hoàng, hắn xoay người sang chỗ khác, không nhìn khuôn mặt kia nữa.
Trông thấy thiếu niên vẫn canh giữ ở bình phong, hắn mở miệng nói: "Quý Sinh, ngươi đi nghỉ ngơi đi, đừng canh nữa."
"Dạ, bệ hạ." Thiếu niên kia lui ra ngoài.
Bóng đêm như nước, không khí được mưa rửa sạch trở nên tinh thuần, thanh thấu.
Hẳn là vì người ngủ nóng đá chăn ra, hẳn là vì nửa đêm người ngủ lạnh như
băng, tìm thấy ấm áp, không biết từ khi nào, hai người đã xích lại gần
nhau. Lại hẳn là vì sưởi ấm, lại hẳn là vì tư thế vừa vặn phù hợp, người thân thể cường tráng đã đem người thân hình mảnh khảnh kia ôm vào trong lòng.
Sáng sớm tỉnh lại, hai người đều bị tư này làm cho khinh ngạc cùng xấu hổ.
Hai người đỏ mặt nhìn nhau, một người trợn mắt nhìn, một người vẻ mặt vô tội.
Nay Lý Thiên Kỳ là kẻ địch của nàng, không phải là nhị ca luôn che chở cho
nàng. Vệ Tử Quân tự nhủ với chính mình. Hắn nhốt mẫu thân của nàng. Hắn
là kẻ thù.
"Ngươi rốt cuộc đã làm gì mẫu thân ta?" Câu nói đầu tiên của buổi sáng chính là lạnh lùng chất vấn.
"Nàng thế nào... Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng." Nhìn hắn ánh
mắt nàng, lại nói: "Ở trong cung Đại Hưng cẩm y ngọc thực, nhưng mà...
Nếu ngươi không nghe lời... Ta không thể cam đoan sẽ xảy ra cái gì..."
"Ngươi... Thật ti bỉ!" Vệ Tử Quân hít một hơi thật sâu. "Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?"
"Ngươi rất rõ ràng mà, nhưng mà đồng ý hay không đã không quan trọng nữa, ngươi đã là thần tử của ta."
"Quốc quân là đang kể chuyện cười sao? Ta từ bao giờ trở thành thần tử của
ngươi? Thật là buồn cười!" Lời nói của Vệ Tử Quân hàm chứa mỉa mai.
"Là ta buồn cười hay là ngươi muốn chống chế? Hẳn là nhớ rõ tiền đặt cược
của chúng ta? Ngươi thua, liền phải thực hiện tiền đặt cược của ngươi."
Khóe môi Vệ Tử Quân cong lên, "Quốc quân lại tự cho là mình đúng, ngươi chỉ
đáp ứng nếu ta thắng liền thả cha mẹ ta, nhưng ta không có đáp ứng nếu
ta thua liền xưng thần, ngươi nghĩ kĩ lại một phen, có phải như vậy hay
không."
Lý Thiên Kỳ nghe vậy nghĩ lại, nhớ tới trước khi luận võ, sau
khi ‘hắn’ nói yêu cầu của hắn, hắn thật không nói gì. Không khỏi bực
mình, lại bị ‘hắn’ tính kế. Nhưng mà, dù vậy, thì thế nào.
"Thì thế nào? Nếu ngươi không tuân thủ quy tắc, nói vậy cha mẹ ngươi sẽ bị
ngươi liên lụy. Lệnh tôn... Là thần tử của ta... Ta không biết tội danh
con trai phản quốc sẽ đưa tới cho hắn vận rủi gì."
Không ngờ, hắn lại trở nên vô sỉ như thế. Có phải một cái vị trí thật sự sẽ thay
đổi một người không, có thể làm người ta ti bỉ đến không từ thủ đoạn.
Cảm xúc phẫn nộ thoáng bình phục, Vệ Tử Quân chậm rãi mở miệng, "Việc này
vô cùng trọng đại, ta cần suy nghĩ, cho ta một thời gian để suy nghĩ
việc này." Nàng sửa sang lại quần áo, "Ta trở về suy nghĩ rõ ràng, sẽ
cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
"Muốn trở về? Đây cũng không phải nơi ngươi muốn về liền về được, suy nghĩ?
Ở đây suy nghĩ đi!" ‘Hắn’ đã đến đây còn muốn trở về sao?
"Quốc quân sợ cái gì? Cha mẹ ta ở trong tay ngươi, ngươi sợ cái gì?"
"Đều không phải là sợ cái gì, chỉ là ngươi là tù binh của ta, há có thể nói đi là đi." Lý Thiên Kỳ uy nghiêm nói.
"Lý huynh, thật không muốn ta đi sao?" Thân hình Vệ Tử Quân tiến lại gần.
Thân thể Lý Thiên Kỳ lại cứng đờ, rõ ràng biết ‘hắn’ muốn đùa giỡn, lại vô
lực đẩy thân thể mềm mại đang tiến lại gần kia ra, "Ngươi lại muốn dùng
kỹ xảo lần trước sao? Ta sao lại mắc mưu?"
Vệ Tử Quân ngửa đầu, nhìn mặt Lý Thiên Kỳ, câu môi cười, "Ta sao lại dùng
một loại kỹ xảo? Lý huynh sao lại nghĩ ta sẽ làm như vậy?" Bàn tay khẽ
vuốt ve gò má hắn.
Một dòng điện chạy khắp toàn thân, Lý Thiên Kỳ thở hổn hển, "Xem ngươi còn có thể làm ra trò gì."
"Trò gì sao?" Vệ Tử Quân cười khẽ, ngón tay xoa tay cổ tay hắn, "Tất nhiên
sẽ không giống lần trước chế ngự mạch môn của ngươi." Dứt lời, tay dùng
sức nhấn một cái, chế ngự mạch môn của Lý Thiên Kỳ.
Lý Thiên Kỳ nhất thời một trận sầu khổ, sao lại bị ‘hắn’ làm vậy chứ? Lại ngu xuẩn đến mức mắc cùng một sai lầm đến hai lần.
Khóe môi Vệ Tử Quân nhẹ nhàng câu lên, điểm huyệt đạo của hắn, đặt hắn lên
giường, vỗ nhẹ mặt hắn, hung tợn nói: "Ngoan ngoãn cho ta, bằng không ta đem ngươi cởi sạch."
Lý Thiên Kỳ bị tức cười rộ lên, ‘hắn’ thật đúng là có thù tất báo.
"Nhớ kỹ, không được giá họa cho cha ta, nếu ngươi dám làm gì bất lợi với
người nhà của ta, ta cam đoan sẽ đi tới Đại Hưng cung đem thê nhi già
trẻ của ngươi toàn bộ giết sạch." Nàng biết, cho dù không uy hiếp hắn,
hắn cũng sẽ không làm gì phụ thân nàng. Dù sao, phụ thân cũng là thần tử của hắn, hơn nữa lại trung thành, tận tâm. Cho nên, phụ thân tạm thời
chỗ này, nàng vẫn rất yên tâm.
"Nếu ngươi đi rồi, ta cũng không cam đoan, có lẽ, ta sẽ đem lệnh tôn cởi sạch treo ở bên ngoài." Lý Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi thử xem?" Vệ Tử Quân hung hăng véo má Lý Thiên Kỳ, "Chậc chậc, khuôn
mặt này, cảm giác thật tốt. Nếu ngươi dám, ta liền phế võ công của
ngươi, đem ngươi bán đi thanh lâu. Để cho khách nhân nhìn một cái, thiên tử một nước có gì khác với nam linh bình thường."
Dứt lời. Lại vỗ mặt hắn, xoay người đi ra ngoài.
Lý Thiên Kỳ tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, dù vậy, còn không quên ở sau lưng nàng kêu lên: "Thuốc, thuốc, cầm thuốc đi."
Vệ Tử Quân không để ý đến hắn, nghênh ngang mà đi.
Lúc trở lại doanh địa Tây Đột Quyết, trời lại đổ mưa. Mưa to phủ kín
đất trời, không dứt, dưới trời mưa to, hai quân đều tạm thời ngừng
chiến.
Mà lúc này trong chủ trướng của Đại Dục quân, có một người hổn hển đi qua đi lại.
"Vệ Thúc Lan ——" Lý Thiên Kỳ chỉ vào khuôn mặt bị véo của mình, "Nhìn xem nhi tử tốt của ngươi, làm việc tốt gì đây này!"
Vệ Thúc Lan đuối lý, không nhịn được ai thán, Quân nhi sao lại gây chuyện nữa rồi.
"Vệ Thúc Lan! Ngươi không thể giữ hắn lại sao?" Lý Thiên Kỳ tiếp tục đi qua đi lại.
Nữ nhi bảo bối này của hắn sao lại toàn gây chuyện cho hắn vậy chứ? Điểm
huyệt thì thôi đi, còn véo má người ta nữa! Thật là không thể yên ổn.
Mưa, không ngừng rơi xuống, mưa to, sấm chớp, mưa đá to như quả trứng gà
không ngừng rơi xuống. Cây cỏ bị dập nát, hoa mầu bị tổn hại, trận thiên tai này, mưa đá bao trùm Tây Đột Quyết, khiến toàn bộ hoa mầu đều bị
hủy hoại.
Đại trướng quân doanh Tây Đột Quyết cơ hồ đều bị mưa ngập, hẳn là phải năm
tuyết tai, độ ẩm không khí gia tăng, Tây Đột Quyết từ trước tới giờ đều
là thiếu mưa khô hạn, nay chẳng những nước sông tràn ra, còn phải nghênh đón một trận lũ lụt.
Mùa hạ đến, từ Kim Sơn, Nam Sơn, tuyết đọng trên núi tan ra một lượng lớn,
lại thêm mưa to, trăm ngàn suối nhỏ, hợp thành dòng nước lũ cuồn
cuộn, từ trên vách núi chảy thẳng xuống.
Rất nhiều súc vật, trướng trại bị cuốn đi, trướng trại của dân du mục Đồ
Luân Thích(1), Nguyệt Thị, Vu Điền quốc toàn bộ đều bị nước bao phủ. Rất nhiều dân chạy nạn chạy tới vương đình Tây Đột Quyết ở núi Tam Di.
Nhìn vô số dân chạy nạn kia, Vệ Tử Quân ngửa mặt lên trời thở dài, thật sự là trời muốn diệt ta sao?
Đứng một lúc lâu trước cửa trướng, nhìn bầu trời mưa vẫn xối xả, vạt áo bị
ướt, nàng vẫn không phát hiện. Sầu khổ, lo âu tràn ngập. Năm trước quốc
khố còn lại một chút lương thực toàn bộ đã dùng cho cứu tế, mà sau trận
thiên tai này, lại sẽ có bao nhiêu người bắt đầu nhòm ngó lãnh thổ Tây
Đột Quyết.
Thân hình mảnh khảnh, giống như u lan trong mưa gió, có vẻ yếu ớt không chịu nổi, giống như chỉ cần một trận gió, liền có thể thổi bay nàng đi.
Trời tháng sáu, mưa gió cuồng bạo, thành quách thành sông, trên núi phủ đầy mây đen.
Trận mưa to này, kéo dài suốt hai mươi mấy ngày, sau cùng rốt cục bầu trời cũng bắt đầu trong trở lại.
Trận thiên tai này qua đi, quốc lực Tây Đột Quyết đột nhiên suy yếu.
Bởi vì tu sửa đê điều, làm kênh mương nên ngân lượng của quốc khố còn lại
không nhiều. Vệ Tử Quân gần như phải đem tất cả ngân lượng trong quốc
khố ra, phái mấy viên sứ giả đi Ba Tư, Đông Đột Quyết mua lương thực
cùng vật cứu tế. Nhưng sứ giả lại mang về tin tức khiến nàng không vui
nổi, chư quốc xung quanh không có nước nào bán vật cứu tế.
Vệ Tử Quân hít một hơi, chắc là muốn trơ mắt nhìn nàng suy sụp để đến
chiếm lợi đi. Nhớ tới khi Tây Đột Quyết cường thịnh, những quốc gia đó
thi nhau nịnh bợ, lại hít một hơi, đạo lí này, thật là tàn khốc.
Bởi vì rất nhiều dê cừu bị cuốn đi, dân du mục Tây Đột Quyết bất đắc dĩ đành phải giết giống ngựa đực tốt để làm đồ ăn.
Nhìn những giống ngựa tốt bị giết, Vệ Tử Quân lòng đau như cắt, vội vàng nghĩ mọi cách để có thể giảm bớt thiệt hại trước mắt.
Đúng lúc này, Lý Thiên Kỳ sai người đưa tới một phong thư, hắn chuẩn bị đưa
tới một trăm vạn đam lương thảo cứu tế, nhưng điều kiện là nàng trở về
Đại Dục xưng thần.
Vệ Tử Quân trào phúng cười, hắn không tính nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, Thổ Phiên sau khi biết được tình hình
Tây Đột Quyết sau trận thiên tai, rốt cục giống như Vệ Tử Quân lo lắng,
chuẩn bị khởi binh.
Liên tục mấy ngày, nàng đều khổ não suy tư. Rút binh lực của vương đình, đi
chống đỡ Thổ Phiên? Dùng trí, nàng có phần thắng, nhưng quân đội sẽ tiêu hao lượng lớn lương thảo, mà đại quân bên này giằng co cũng tiêu hao
lượng lớn lương thảo, trong nước, người dân chạy nạn, không còn nhà cửa
sẽ phải chịu đói.
Cho dù nàng đánh bại Thổ Phiên, mà qua tai họa năm nay, không có nguồn thu, số lượng súc vật giảm mạnh, quốc khố trống rỗng, nàng làm sao có
thể cho con dân nàng ấm no?
Đánh giặc, đánh là cần tiền. Nàng đem ngân lượng trong quốc khố đi đánh giặc, lấy gì để thống trị quốc gia này?
Chiến loạn, sẽ làm cho con đường tơ lụa bị cản trở, khiến cho nơi duy nhất có thể dành dụm tài phú cho Tây Đột Quyết bị mất đi.
Thật sự trong lòng rất loạn.
Đặc Táp Lộ sải bước đi, một đường chạy như bay, đi tới khu trại trướng của
nạn dân. Rất nhiều dân chạy nạn xếp hàng xin đồ ăn, khi bọn họ phát hiện thân ảnh phong hoa tuyệt đại kia, đều chen chúc tới, quỳ xuống trên nền đất ướt đẫm, nhìn lên vị khả hãn như thần thánh của bọn họ, hô to "Khả
hãn vạn tuế —— khả hãn vạn tuế ——"
Một lão dân du mục xúc động nói: "Khả hãn —— thần bảo vệ của chúng ta, là
ngài bảo vệ chúng ta không bị khi dễ, chỉ có ngài giúp chúng ta, trong
năm có thiên tai cũng có thể ăn lương thực, người dân Tây Đột Quyết vĩnh viễn kính yêu ngài."
Đột nhiên, một cỗ vị chua vọt tới, đây là con dân của nàng, dân chúng của
nàng. Nàng chỉ vì bọn họ làm một chút việc, bọn họ liền thấy vô
cùng hạnh phúc. Nhìn một màn này, ngoại trừ cảm động, còn có áy náy.
Nàng làm còn chưa đủ tốt, nàng không giúp bọn họ được sống
những ngày thật tốt.
Đó là dân chúng của nàng. Cho dù chịu khuất nhục, nàng cũng muốn che chở cho họ.
Trong nháy mắt, nàng tựa hồ hiểu được mình nên làm thế nào.
Đứng đầu một nước? Quốc vương? Khả hãn? Tranh giành những quyền lợi, thanh
danh đó, đều chỉ là xuất phát từ ham muốn của bản thân, dân chúng đâu có quan tâm người nào làm hoàng đế? Quy thuận quốc gia nào? Bọn họ chỉ cần có thể bình an, có ăn có mặc là đủ. Chẳng lẽ nàng lại vì thỏa mãn chính mình, vì muốn cậy mạnh, vì cá tính không chịu thua, không muốn khuất
nhục mà giương mắt nhìn dân chúng chịu khổ sao? Rõ ràng có một cách rất
tốt để tạo phúc cho dân chúng mà lại không cần sao?
Chiến tranh là vì bảo hộ con dân, cũng dùng để cậy mạnh. Hy vọng của nàng
không phải là dân chúng an cư lạc nghiệp sao? Dân chúng mặc kệ người nào làm hoàng đế, bọn họ chỉ cần an bình là tốt rồi. Nếu, chỉ mình mất mặt
mũi, lại có thể đổi lấy sự hưng thịnh cho Tây Đột Quyết, nàng sao lại
không thể chịu đựng?
Vì con dân của nàng, nàng có thể trả giá nhiều hơn thế nữa.
Ở trong mắt của nàng, con dân của nàng, lớn hơn hết thảy.
Một ý nghĩ, nháy mắt hiện lên trong đầu, quay đầu ngựa, phi về hướng quân doanh.
----------------------------------------
Chú: (1) Đồ Luân Thích : hiện là bồn địa Tháp Mộc ở Tân Cương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT