Hai quân lại bắt đầu giằng co trên cánh đồng bát ngát, thiết giáp tối tăm, rậm rạp lóe lên tia lạnh, khiến cho ánh mặt trời chói mắt cũng trở nên ảm đạm.

Lý Thiên Kỳ một thân kim giáp, cưỡi tuấn mã màu đen, áo bào bay lên, đôi mắt thâm thúy, khó dò gắt gao nhìn Vệ Tử Quân ở phía đối diện.

Vệ Tử Quân sắc mặt bình tĩnh, bên môi hơi cong lên, một thân kỵ phục màu trắng càng bày ra tư thế oai hùng hiên ngang của nàng, áo choàng đỏ thẫm mang theo một cỗ khí phách không kiềm chế được bay lên, bất kể tình huống nào, thời điểm nào, nàng đều như vậy, hào quang bắn ra tứ phía. Lẳng lặng nhìn động tĩnh phía đối diện, không hề nhúc nhích, thân thể ngưng tụ ngàn vạn tao nhã.

Một lát sau, Lý Thiên Kỳ thúc ngựa về phía trước, hai binh lính phía sau giải một nam tử lập tức đuổi theo, khi tới cách đại quân Tây Đột Quyết ba mươi bước, mới dừng lại.

Vệ Tử Quân nhìn Lý Thiên Kỳ, hắn thật đủ to gan, dám đơn thương độc mã đi vào trận địa của địch, cũng không sợ địch nhân không tuân thủ quy tắc loạn tên bắn chết hắn.

Sau một lúc lâu, mới dời ánh mắt nhìn nam tử bị bắt kia.

Vừa nhìn, Vệ Tử Quân lập tức kinh ngạc. Máu tuôn trào, trái tim kinh hoàng, mắt trừng lớn, đôi môi đờ đẫn. Thật lâu sau, hốc mắt nóng lên, nước mắt tuôn ra như suối.

Đó là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao to, bộ mặt lạnh lùng, dung nhan tuấn tú, khi nhìn thấy Vệ Tử Quân, nước mắt liền tuôn không ngớt.

Nam nhân này, chỉ liếc một cái, nàng liền biết là ai, nàng thật không ngờ, dù là trời sụp xuống, nàng cũng không thể tin được, nam nhân này lại có bộ dáng giống hệt cha nàng, mặt mày mắt mũi không có một chỗ bất đồng. Đây là phụ thân của nàng, là cha ruột của nàng.

Là phụ thân của nàng.

Nước mắt mơ hồ che kín hai mắt.

Nàng nhớ tới ... Vô số chuyện cũ...

Khi còn trẻ hết sức lông bông, nàng từng tổn thương cha như thế nào.

Bất kể nàng chống đối, tổn thương thế nào, cha vẫn luôn yêu thương nàng.

Nàng ngỗ nghịch, nàng không nghe lời, nàng thương tổn, cha đều dùng tấm lòng bao dung thu nạp hết, chưa bao giờ hết yêu thương lẫn quan tâm nàng.

Cha vì nàng làm từng chuyện, từng chuyện nàng muốn, nàng lại vì cha làm không tốt mà xoay người bỏ đi, bỏ lại một mình cha cô đơn, giống như đứa nhỏ làm sai.

Trong lòng rất đau, nước mắt tuôn ra ào ào, nâng hai mắt mê mang đẫm lệ lên, muốn nhìn rõ người trước mắt.

Cha từng để nàng ngồi trên đầu, chạy qua chạy lại, khiến nàng cười vang khắp sân, nàng từng cưỡi cổ cha, cưỡi lên tấm lưng kiên cố của cha, cha lại theo sự thúc giục của nàng, ra sức bò đi.

Dần dần, nàng trưởng thành. Con gái lớn, khiến cho cha không thể thân cận với nàng nữa. Nhưng ánh mắt thân thiết chưa từng một khắc cách xa, mà nàng lại không hề phát hiện. Cho đến một ngày, ánh mắt vẫn dõi theo nàng kia vĩnh viễn rời khỏi trần thế, nàng muốn bù đắp lại cũng không thể tìm thấy bóng dáng của cha.

Đau, con tim thật đau, nước mắt như đê vỡ mãnh liệt tràn ra, vương đầy mặt. Phụ thân, thật là người sao? Thật sự đã trở lại sao? Nàng có thể lại lần nữa có được sao? Nếu có thể cho nàng một cơ hội, nàng nguyện mất đi tất cả mọi thứ, để bảo vệ cha, không làm cho cha thương tâm, không để cho cha khổ sở, không để cho cha hằng ngày ở cạnh nàng cũng không dám hỏi nàng đang làm cái gì. Cha, có phải cha rất cô đơn không? Từ khi tiểu nữ nhi mà cha yêu nhất lớn lên, cha bắt đầu cô đơn, nàng không còn cần cái ôm ấm áp của cha, bờ lưng vững chãi của cha, cha liền bắt đầu cô đơn. Mà nay nàng sẽ không để cho cha cô đơn nữa, nàng muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh cha. Vĩnh viễn, vĩnh viễn bảo vệ cha.

"Con..." Gương mặt nam tử đã đẫm lệ, "Cha thực xin lỗi con..."

"Cha..." Một tiếng thở nhẹ xuất khẩu, một tiếng gọi hết sức tự nhiên.

Vó ngựa chậm rãi đi về phía trước, tiếng vó ngựa đề vang không át được nội tâm kích động, nàng xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt nam tử.

"Cha..." Nàng nắm chặt đôi bàn tay ôn hòa, hiền hậu, bàn tay ấy, từng vì nàng làm diều, làm cung, tước gỗ, cũng từng vì nàng bướng bỉnh mà đánh mông nàng, bàn tay ấy vẫn ấm áp như cũ.

"Cha... con xin lỗi..." Vệ Tử Quân nức nở, khóc không thành tiếng.

Một đôi cha con ôm nhau khóc, nước mắt lướt qua áo giáp, lướt qua con tim rắn rỏi.

Nhìn đôi phụ tử kia, Lý Thiên Kỳ chớp mắt, mặc cho bọn họ khóc. Thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, "Ất Bì Bắn Quỹ khả hãn, cha con cũng đã gặp, ngươi, nên có chút biểu hiện đi."

Vệ Tử Quân lau khô nước mắt trên mặt, nhìn Lý Thiên Kỳ, "Ngươi muốn thế nào?"

"Khả hãn lúc trước có thể vì cha mà đi theo địch, nay hẳn cũng có thể vì cha mà quy hàng." Lý Thiên Kỳ mặt không một tia biểu tình.

"Ngươi đây là đang áp chế ta sao? Ta sao lại chịu áp chế của ngươi." Lời nói của Vệ Tử Quân mang theo ẩn ẩn tức giận.

"Áp chế? Không, ta không có áp chế. Nhưng mà, lệnh đường đang ở trong cung Đại Hưng làm khách, ta sẽ tiếp đãi nàng thật tốt."

Hắn nhốt mẫu thân nàng? Nháy mắt, lửa giận dấy lên, "Lý Thiên Kỳ —— ngươi thật ti bỉ —— thật không ngờ ngươi lại vô sỉ như thế." Nàng quả thực không ngờ, một người luôn khinh thường loại thủ đoạn này như hắn, lại sử dụng thủ đoạn ti bỉ như thế.

Người tức giận, hai má hồng lên, một đôi tuấn mâu lóe sáng, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bộ ngực không ngừng phập phồng, "Lý Thiên Kỳ, nếu là nam nhân, ngươi cùng ta đánh một phen."

Lý Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt hồng lên của nàng, cười khẽ. "Đánh? Thắng thua thì thế nào?"

"Nếu ta thắng, ngươi phải thả cha mẹ ta, không được dùng loại thủ đoạn này uy hiếp ta nữa. Đường đường là nam nhân, không nên sử dụng thủ đoạn ti bỉ như vậy."

"Nga? Nói như vậy... Đêm đó ngươi ghé vào người ta, có tính là thủ đoạn ti bỉ?" Lý Thiên Kỳ cười giễu.

Vệ Tử Quân trên mặt có một chút xấu hổ, lập tức khôi phục thái độ bình thường, "Ta chưa từng áp chế ngươi, là chính ngươi không phòng bị, đó gọi là binh bất yếm trá, ngươi cũng từng dùng thủ đoạn như vậy với ta. Nhưng ta chỉ nhằm vào ngươi, cũng không uy hiếp người nhà của ngươi, sao ngươi có thể dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy."

Lý Thiên Kỳ mỉm cười, nhảy xuống ngựa. "Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng nếu ngươi thua, ngoan ngoãn thần phục ta, theo ta trở về Đại Dục."

Vệ Tử Quân không lên tiếng, cởi bỏ áo choàng trên vai, ném lên mặt cỏ.

Hai người đi về hướng một gò hoang, ôm quyền, lặng im một lát, rồi đột nhiên đồng loạt ra tay, thoáng chốc một cỗ kình phong thổi qua thảo nguyên, cỏ bay lên đầy trời, khiến mọi người hoa mắt.

Bạch sam lượn vòng, kim quang lưu chuyển, quấn lấy nhau triền miên, vạn quang lóe ra, cuồng phong thổi loạn hoa ảnh, đột nhiên gió cuốn bay tuyết đọng, ở giữa trời đất trở lên rực rỡ sáng lạn.

Tướng sĩ hai quân đều nhìn chằm chằm thân ảnh hai người như gió cuốn, cao thấp tung bay, khi thì bay về phía trời cao, khi thì đáp xuống mặt đất.

Hai thân ảnh lộn xộn đánh nhau, ba trăm chiêu cũng không phân thắng bại. Hai người đều cực lực tìm kiếm sơ hở và nhược điểm của đối phương, lúc Lý Thiên Kỳ đánh tới ngực Vệ Tử Quân phát hiện một nhược điểm của nàng, đó là nàng luôn cực lực che ngực.

Lý Thiên Kỳ mỉm cười, đánh hai hư chiêu, lại tung một chưởng mạnh đánh về phía ngực, Vệ Tử Quân né về phía sau bay đi, Lý Thiên Kỳ theo sát phía sau, thấy hắn sắp chạm đến ngực, Vệ Tử Quân cấp tốc hạ xuống, ngay lúc sắp chạm xuống đất, một trận choáng váng đột nhiên đánh úp lại, hai mắt nhắm lại, ngã xuống đất.

"Tử Quân ——" Lý Thiên Kỳ hét một tiếng đau đớn, ôm lấy Vệ Tử Quân cấp tốc bay đi, "Ngự y —— mau gọi ngự y —— "

Đại quân Tây Đột Quyết kinh hô một trận, đại quân phần phật hướng về phía trước bao vây.

Trời, đột nhiên mưa to, mười vạn kỵ binh mặt quỷ Tây Đột Quyết nhất tề vây quanh Đại Dục quân doanh, mưa, cọ rửa hắc giáp, lưỡi đao, lóe u quang. Một ánh mắt kiên nghị xuyên thấu màn mưa nhìn về phía chủ trướng Dục quân.

"Sao rồi?" Ánh mắt Lý Thiên Kỳ gắt gao nhìn người trên giường, hỏi ngự y Lâm Hoa Kính, người này, là ngự y tốt nhất Đại Dục.

"Bệ hạ, Tây Đột Quyết khả hãn từng trúng kỳ độc của Tây Đột Quyết, dư độc ở trong cơ thể đã gần một năm, khiến thường xuyên bị ngất. May mắn phát hiện kịp thời, nếu để lâu, thời gian ngất sẽ càng ngày càng dài, có thể sẽ bất tỉnh luôn." Lâm Hoa Kính lại đưa tay bắt mạch cho Vệ Tử Quân, trên mặt hiện lên một tia dị sắc, cuối cùng không nói gì nữa.

"Có thể trừ bỏ hết độc không?" Nghe thấy sẽ bất tỉnh luôn, trong lòng Lý Thiên Kỳ đau kịch liệt.

"Bệ hạ, cũng may là dư độc, thần viết một phương thuốc thanh độc, điều dưỡng một tháng, hẳn là không có gì đáng ngại."

"Nhanh đi nấu thuốc đi."

"Dạ." Lâm Hoa Kính rời khỏi chủ trướng, nhìn thấy phụ thân của Vệ Tử Quân vẫn canh giữ ở ngoài trướng, người đã bị mưa làm ướt hết. Muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại lắc đầu tránh đi.

Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng vén sợi tóc vương trên trán nàng, ngón tay lướt qua khuôn mặt tinh tế của nàng, đột nhiên cảm thấy đau lòng: ‘hắn’ quá mệt mỏi, ‘hắn’ nhất định rất đau lòng, nếu không điểm ngủ huyệt của ‘hắn’, sao ‘hắn’ có thể im lặng như vậy.

Nhớ tới khi ‘hắn’ chợt tỉnh lại, giãy dụa giống như một tiểu mã quật cường, một tia cười ôn nhu lướt qua môi. Bộ dáng ngủ say của ‘hắn’, tựa như một đứa nhỏ chưa biết sự đời, thuần mỹ, trong sáng, giống như một đóa hoa nhu hòa, tản ra mùi thơm.

"Bệ hạ ——" bên ngoài truyền đến tiếng của thị vệ, "Tả kiêu vệ đại tướng quân Vệ Thúc Lan muốn hỏi thăm tình trạng của Tây Đột Quyết khả hãn."

"Cho hắn vào đi." Lý Thiên Kỳ thản nhiên nói, hắn thực đã quên mất phụ thân này của ‘hắn’ rồi.

"Bệ hạ." Vệ Thúc Lan đứng ở cửa, "Thần sợ ô uế trướng của bệ hạ."

Lý Thiên Kỳ quay đầu lại, thấy hắn một thân ướt đẫm đứng ở đó, quay đầu nói: "Quý Sinh, lấy một bộ y phục hàng ngày của trẫm cho tướng quân thay."

"Dạ, bệ hạ." Một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú lên tiếng trả lời, rời đi.

Ngủ chừng hai canh giờ, Vệ Tử Quân mới tỉnh lại. Vừa mở mắt, liền trông thấy hai nam nhân ở bên giường.

Chậc lưỡi, cảm giác có một cỗ cay đắng tràn ngập miệng mũi, ghê tởm muốn nôn mửa.

Lý Thiên Kỳ đúng lúc nhét vào miệng nàng một viên mứt hoa quả. Một cỗ hương vị trong veo tràn ngập, Vệ Tử Quân thỏa mãn dùng sức nuốt hai miếng.

Lý Thiên Kỳ cười ha ha, làm gì có chỗ nào giống bộ dáng của khả hãn chứ? Rõ ràng là một tiểu hài tử thích ăn đường.

"Phụ tử các ngươi tự ôn chuyện đi." Lý Thiên Kỳ ngả vào một bên giường, nhìn hai người kia.

"Tạ bệ hạ." Vệ Thúc Lan nhẹ nhàng ngồi ở trên giường, cầm tay Vệ Tử Quân.

"Cha..." Ánh mắt Vệ Tử Quân lại bắt đầu ẩm ướt.

"Tử Quân..." Vệ Thúc Lan hai mắt hồng hồng.

Cha và con gái hai người lại ôm nhau khóc.

"Tử Quân, sao lại trúng độc? Sao con lại không chăm sóc mình cẩn thận như vậy, con làm cho cha thật đau lòng." Vệ Thúc Lan lau nước mắt cho Vệ Tử Quân, nói.

"A?" Vệ Tử Quân có chút giật mình. "Con trúng độc?"

"Đúng vậy. Lâm ngự y bắt mạch rất chuẩn."

"Bắt... Bắt mạch?" Vệ Tử Quân trừng mắt hướng Lý Thiên Kỳ.

"Đúng vậy, may mắn không có gì trở ngại." Vệ Thúc Lan an ủi.

Nghe phụ thân nói thế, trái tim đang treo lơ lửng của Vệ Tử Quân mới buông xuống, xem ra không xuất hiện tình huống gì.

"Tử Quân, đừng ngồi cái vị trí kia nữa, nhìn con mệt mỏi, gầy như vậy, phụ thân rất đau lòng." Vệ Thúc Lan ôn nhu vỗ về đầu nàng.

Vệ Tử Quân trầm mặc một lúc lâu, không lên tiếng.

Bàn tay lại xoa hai má nàng, "Trưởng thành rồi, ha ha, Tử Quân của chúng ta so với trước kia càng tuấn tú."

Vệ Tử Quân cúi đầu, hơi đỏ mặt.

"Ha ha." Vệ Thúc Lan cười khẽ, "Còn học được thẹn thùng nữa. Ha ha, trước đây đâu có biết thẹn thùng, khiến ta thật phiền toái."

Vệ Tử Quân ngẩng đầu cười ngây ngô, nàng nha, trước đây thật sự gây không ít phiền toái cho mọi người trong nhà.

"Con nha, cả ngày không ngồi yên, còn đánh người ta chảy cả máu trán, làm cả nhà người ta tìm tới tận cửa."

Vệ Tử Quân sửng sốt, chẳng lẽ tất cả chuyện trước đây của nàng đều giống nhau? Trời ạ. Nếu đúng là như vậy, mẫu thân cũng có khả năng sẽ giống nhau như đúc. Ông trời ơi, vì sao tốt với nàng như vậy.

Vệ Tử Quân thử đáp: "Ha, cha còn cấm con ba ngày."

Vệ Thúc Lan cười khẽ, "Con một ngày cũng không chịu, lại chạy ra ngoài."

"Ha ha, đúng vậy." Thật vậy. Hai mắt Vệ Tử Quân đẫm lệ mông lung, thật muốn khóc.

Lý Thiên Kỳ ở một bên cười thầm, trước đây đã không thành thật như vậy, khó trách hiện tại lại lắm mưu nhiều kế như vậy, nhớ tới biện pháp ‘hắn’ bắt được hắn, cũng chỉ có ‘hắn’ mới nghĩ ra.

"Con nha, vừa quật cường lại sĩ diện, có chuyện gì dù chết cũng muốn chống đỡ cho bằng được." Vệ Thúc Lan sủng nịch cười.

Lý Thiên Kỳ âm thầm phụ họa, ai nói không phải đâu, quả thực rất quật cường.

"Mẹ con nói với con một câu, con liền năm ngày không ăn cơm, tuyệt thực kháng nghị với nàng."

Phải, nàng nhớ rõ, lần đó, nàng vô cùng hối hận, mẹ chắc chắn vô cùng thương tâm.

"Cha rất đau lòng, sao có thể để con không ăn cái gì. Kết quả ta tính bức con ăn một chút gì đó, lại phát hiện con mua một đống điểm tâm ăn vụng."

"Ha ha ha ha ——" Lý Thiên Kỳ cười lớn.

Cha và con gái, hai người đều run lên, không khí ấm áp nhất thời bị đánh vỡ.

Vệ Thúc Lan thầm nghĩ, cha con tâm tình, sao hắn còn ở chỗ này, cũng không tránh đi một chút. Còn vẻ mặt ngây ngô cười, bộ dáng thực xấu hổ.

Nhìn hắn vài lần, cũng không thấy hắn có hành động gì, đành phải thôi.

"Ta đã nói, Tử Quân của ta sao có thể ngốc như vậy, hóa ra con chính là tra tấn ta và mẹ con."

"Cha, Tử Quân sẽ không bao giờ như thế nữa, không bao giờ làm cha mẹ thương tâm nữa." Vệ Tử Quân hai mắt đẫm lệ nói.

"Cha biết, Tử Quân trưởng thành rồi, biết thương cha mẹ." Mắt Vệ Thúc Lan lại bắt đầu đỏ lên.

"Cha, Tử Quân sẽ không bao giờ rời xa cha mẹ nữa, vĩnh viễn ở bên cạnh cha mẹ, vĩnh viễn không ly khai."

"Ừ, con của ta, cha không bao giờ thả con đi nữa."

Cha và con gái, hai người lại ôm nhau khóc.

Lý Thiên Kỳ không chịu nổi nữa, mắt hơi ẩm ướt rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play