Mấy ngày sau, A Sử Na Dục Cốc liền ở nha trướng vì Vệ Tử Quân cử hành yến tiệc long trọng.
Cơ hồ tất cả đại thần, bộ tộc Mai Lục Bá Khắc đều tham gia thịnh yến này.
Vệ Tử Quân lạnh mắt nhìn quanh, đem từng người, từng vật trong yến hội này ghi nhớ trong đầu.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Tử Quân cảm thấy có một đạo ánh mắt cơ hồ
không một khắc rời nàng, ánh mắt như vậy làm nàng có chút không yên, như vậy rõ ràng là ánh mắt thống hận không nói lên lời, ánh mắt rối rắm hay là oán độc, làm cho lòng nàng sinh ra một tia bất an. Người kia, là A
Sử Na Bộ Chân.
Người này, trong lịch sử cũng không nổi
danh, nhưng hắn từng vì tranh đoạt ngôi vị khả hãn mà mưu sát hơn hai
mươi người huynh đệ tộc A Sử Na, người này vô cùng âm hiểm và tàn nhẫn.
Nhưng nàng cũng không có đắc tội hắn mà?
Ánh mắt quét về
phía đối diện, đó là con trai của A Sử Na Dục Cốc, Hiệt Bật Đạt Độ
Thiết, một khuôn mặt bức thô quảng trách, mũi cao thâm mục, đôi mắt màu
bụi lam, mang theo sự tươi cười ôn lương vô hại. Lại nhìn A Sử Na Hạ Lỗ
bên cạnh, hắn sao lại có thể khác những người trong tộc A Sử Na như vậy? Khuôn mặt này không có một chút đặc thù nào của người Đột Quyết, thật
sự là đẹp đến mức nữ nhân nhìn thấy tim muốn ngừng đập, chẳng lẽ là
trong thân thể hắn còn có dòng máu khác?
Hạ Lỗ phát hiện ánh mắt của Vệ Tử Quân, lãnh đạm thoáng nhìn, liền quay mặt đi.
Vệ Tử Quân cười nhẹ, nỗi hận bị bắt đi, nàng còn chưa có báo. Người này,
một ngày nào đó, nàng muốn khiến hắn thay đổi gương mặt lạnh lùng này.
"Đại ca!" A Sử Na Đê Lam chạy đến. Ôm lấy thắt lưng Vệ Tử Quân, "Đại ca bế ta."
Tiểu cô nương bảy tuổi này là nữ nhi của A Sử Na Dục Cốc cùng sườn phi Hỏa Y Hám, bộ dáng nhu thuận đáng yêu, luôn quấn quít lấy Vệ Tử Quân không
dời.
Vệ Tử Quân cười yếu ớt lấy một khối thịt dê đưa cho nàng.
"Không, ta muốn cái ở trong miệng của ca ca."
Vệ Tử Quân cả kinh, 'lỗ' một tiếng nuốt xuống đồ ăn trong miệng.
"Đại ca hư, cho ta ăn."
"Đê Lam tự mình ăn đi, sao có thể ăn đồ ăn từ trong miệng người khác? Thực ghê tởm!"
"Ta không muốn, ta muốn ăn, đại ca dùng miệng đút cho ta."
"Đê Lam, đừng làm loạn." A Sử Na Dục Cốc ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, đem A Sử Na Đê Lam kéo xuống. A Sử Na Đê Lam giãy khỏi tay A Sử Na Dục Cốc, nhảy đến ôm cổ Vệ Tử Quân, hướng về phía đôi môi đỏ mọng, hôn "Bẹp" một cái.
Vệ Tử Quân lúc này hai mắt mở to nhìn chằm chằm,
nàng, nàng cư nhiên bị một tiểu cô nương cưỡng hôn, A Sử Na Đê Lam này
tuy rằng là một đứa nhỏ, nhưng là con gái a, a phi phi, Vệ Tử Quân dùng
ống tay áo xoa xoa đôi môi bị hôn bóng nhẫy kia, đáng chết, luôn quên
mang theo khăn lụa.
A Sử Na Đê Lam vừa lòng nuốt nước
miếng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự tươi cười, ôm cổ Vệ Tử Quân,
"Đại ca, chúng ta hôn môi, về sau Đê Lam chính là người của đại ca, Đê
Lam lớn lên phải gả cho đại ca."
Vệ Tử Quân trong lòng
toát mồ hôi lạnh, lại lộ ra sự tươi cười ôn lương, "Được, vậy Đê Lam
phải nhanh lớn nha, đợi khi trưởng thành ca ca liền cưới ngươi nha." Nói xong chính mình cũng nổi da gà.
Các đại thần vốn vẫn chú ý Vệ Tử Quân, thấy một màn trước mắt này, trên lưng đều chảy mồ hôi lạnh.
Này này này, tiểu tử này thật sự là cha và con gái đều ăn.
Nam sủng chính là nam sủng, vưu vật dụ dỗ này, quả thực cùng một bộ, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha.
Đang lúc những người này âm thầm nói với nhau, một tên nô tài chạy vào trong trướng báo tin: "Khả hãn, có tín sử cấp báo."
"Trình lên đây." A Sử Na Dục Cốc mắt nhìn Vệ Tử Quân bên cạnh.
Đợi hắn trình lên mật báo, hơi ngừng chút, khẽ thở dài than: "Thổ Phiên
biết ta thân nhiễm trọng bệnh, muốn phát động tiến công."
Toàn bộ người trong trướng nháy mắt liền im lặng, mới vừa rồi náo nhiệt trong nháy mắt đã ngưng đọng lại.
A Sử Na Dục Cốc nhẹ nhàng nhéo cổ tay Vệ Tử Quân, "Phong, chỉ sợ lần này phải dựa vào ngươi."
* * *
Mấy ngày trước Đông chí, trời tối sớm, cũng sáng muộn, nhưng Vệ Tử Quân vẫn như cũ kiên trì, trời chưa sáng đã dậy tập võ.
Từ sau khi khôi phục công lực, phát hiện thân mình hư đi không ít, mấy
ngày khổ luyện, làm cho thân thể nàng khôi phục hoàn toàn, công lực cũng gia tăng theo.
Mới đến một nơi xa lạ, bốn phía không
biết ai là bạn, là địch, khiến nàng đề cao cảnh giác, có thể bảo vệ
chính mình, cũng chỉ có một thân võ công này.
Huống hồ, ở nơi này, mọi người đều dũng mãnh, tung hoành, nếu nàng không dựa vào
một thân võ công mà chiến thắng, ai lại đem một tiểu tử văn nhược như
nàng đặt vào trong mắt. Ở đây, nàng phải bằng khả năng của chính mình,
cho dù không ở trên tất cả mọi người, cũng tuyệt không khuất phục dưới
chân người khác, không vì chính mình, cũng vì sự chân thành dành cho
nàng của các tướng sĩ, nàng muốn làm cho bọn họ khiêu hãnh vì nàng, được người tôn kính, không phải bị người khác khi dễ.
Mà Đột
Quyết khả hãn này, không nói đến có ân cứu mạng nàng, chỉ nói hắn bởi vì nàng mà u buồn thành bệnh, nàng cũng không thể buông tay mặc kệ. Đợi
cùng hắn đi qua khoảng thời gian này, nàng cũng coi như là báo ân, có
thể không vướng bận trở về Đại Dục của nàng.
Ngẩng đầu
nhìn bầu trời, nhìn phía chân trời phương xa đến xuất thần. Đến Hãn Đình đã hơn mười ngày, người phái trở về báo bình an hẳn là đã đến nơi, chỉ
cần sư phụ có thể sớm biết tin tức của nàng, cũng không còn gì vướng
bận.
Phía sau một tiếng động nhỏ vang lên, đánh gãy suy nghĩ của nàng, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phương xa, quay đầu đi.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
"Phong -- ngươi không đến giúp ta uống thuốc sao?" Âm thanh làm nũng vang lên, Vệ Tử Quân không khỏi rùng mình một cái.
Một người bốn mươi ba tuổi, lời nói làm nũng so với đứa nhỏ còn bú sữa còn lợi hại hơn.
Nàng đã cố nhịn thành thói quen, nhưng vẫn như cũ thường bị kích thích đến rét run.
Bất đắc dĩ xoay người, đi về hướng nha trướng. Hãn đình của Tây Đột Quyết
cùng cung điện của thành Cao Xương không giống nhau, đó là một nha
trướng lớn xa hoa, dựa vào ba dãy núi, tiếp giáp với sơn mạch Thiên Sơn.
Trong nha trướng có Hãn vị hình đầu sói bạc, ngoài nha trướng phất phới lá cờ lớn mang hình đầu sói bạc, điều này chứng tỏ, đây là một hãn quốc lấy
sói làm biểu tượng.
Trong trướng, mùi hương sữa thơm thoang thoảng, đồ ăn sáng đã được dọn lên.
Toàn bộ quá trình uống thuốc, cặp mắt của A Sử Na Dục Cốc, đều không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mặt Vệ Tử Quân, khiến nàng rất không được tự nhiên.
Cuối cùng chịu đựng ánh mắt kia uống xong thuốc, bắt đầu ăn sáng, khối thịt dê thật lớn kia lại làm nàng nhăn mặt nhăn mày.
Nàng thích đồ ăn nhẹ, bữa sáng bình thường thích uống cháo, ăn một ít đồ ăn, làm sao có thể sáng sớm liền ăn nhiều mỡ như vậy.
A Sử Na Dục Cốc nhìn ra nàng khó xử, xin lỗi nói: "Phong, ta biết ngươi
không thích nhiều mỡ. Rất nhanh sẽ có rau dưa tiến cống đến."
Vệ Tử Quân nghe vậy không khỏi có chút đau lòng, "Khả hãn, vì sao không cải tạo thành quách, phát triển nông nghiệp?"
"Gọi ta là Dục Cốc!" A Sử Na Dục Cốc sửa lại.
"Được.. Được rồi.. Dục Cốc, ta là nói Đột Quyết thành quách không ổn định một
chỗ, không có định hướng, chăn nuôi du mục, nay đây mai đó, nếu ngộ nhỡ
có nạn bão gió, mưa tuyết, giá lạnh, hạn hán, đại đa số súc vật đều
chết, kinh tế nguy khốn, tất triều đình sẽ suy, nếu như phát triển nông
nghiệp, cho dù là gặp thiên tai cũng có thể chịu đựng qua một thời
gian."
"Phong, trước kia ngươi cũng từng nói như vậy, mặc dù không phải không có lý, nhưng Đột Quyết nhân hộ quả thực rất ít,
không địch lại Đại Dục 1%, sở dĩ có thể chống lại, nguyên nhân vì nay
đây mai đó, chỗ ở vô thường, Đột Quyết con dân ta lấy săn bắn là nghiệp, người người tập võ, mỗi người đều là binh lính, lúc mạnh thì tiến binh
chiếm đất, lúc yếu thì lui về núi rừng, Đại Dục binh nhiều, cũng không
có chỗ dùng. Nếu xây thành quách mà ở, thay đổi tập tục xưa, một khi
thất thế, tất sẽ bị Đại Dục khống chế."
Vệ Tử Quân nghe
vậy, trầm tư không nói. A Sử Na Dục Cốc phân tích rất có đạo lý, nhưng
lời nàng cũng là đánh trúng điểm yếu, như thế nào mới là biện pháp đẹp
cả đôi đường?
Nàng không phải là lo lắng vô cớ, trước kia nàng theo sách sử biết được, Đột Quyết từng bị thiên tai rất nghiêm
trọng, không có đồ để ăn, thậm chí bỏ mạng vì thiếu đồ ăn, lại nhiều tai dịch, người chết rất nhiều.
Bất kể là Đại Dục hay là Đột Quyết, tranh chấp quyền lực, chịu khổ vẫn là dân chúng, thiên tai giáng xuống, chịu khổ vẫn là dân chúng, điều này sao có thể không khiến nàng
lo lắng.
"Được rồi, Phong, có ngươi ở đây, còn sợ Đột
Quyết ta không hưng thịnh sao? Nhanh ăn đi, những thứ khác ở Đột Quyết
ta không có, nhưng đây là rượu nho ngươi thích nhất." Dứt lời. Một ly
tràn đầy rượu nho đã đưa đến trước mặt Vệ Tử Quân.
Đây
thực là thứ nàng thích, trước kia mỗi tối trước khi đi ngủ thường uống
một ly, rượu nho này đối với cơ thể vô cùng hữu ích, vì thế không có cự
tuyệt, tiếp nhận nhấp một ngụm.
"Phong, tư thái uống rượu của ngươi thật sự là tao nhã. Ai, thật sự nên cho ngươi đi dạy đám nữ
nhân kia một ít lễ nghi, tư thái của các nàng nếu bằng nửa phần của
ngươi cũng tốt." A Sử Na Dục Cốc nghĩ, quyết định nói: "Không bằng liền
như vậy đi?"
Vệ Tử Quân nghe vậy ngẩn người, "Đại hãn nói đùa, Vệ Phong là nam tử, sao có thể tiếp cận nữ quyến hậu cung, thực
không hợp lễ nghi."
"Có gì không thể? Đột Quyết chúng ta
không giống Đại Dục, không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, trong đám
nữ quyến ấy, trừ bỏ khả đôn (1), ngươi nếu có thích ai, cứ việc chọn
đi."
"A.. Khụ khụ.." Vệ Tử Quânbị một ngụm rượu nồng ở yết hầu làm cho sặc.
Cho dù Đột Quyết vẫn là chế độ nô lệ, nhưng cũng không thể đem nữ nhân của
mình tùy tiện tặng cho người khác chứ, có thể thấy được tình yêu của
quân vương mỏng manh cỡ nào.
Ngay lúc A Sử Na Dục Cốc
đang vỗ nhẹ lưng Vệ Tử Quân, có phụ cách (2) báo lại: "Khả hãn, Nê Phục
Sa Bát La Diệp Hộ đến thỉnh an, hiện đang ở ngoài trướng."
"Gọi hắn vào đi." A Sử Na Dục Cốc cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn
Vệ Tử Quân, "Phong, khá hơn chút nào không? Ngươi cũng đừng kinh ngạc
như vậy, trước kia ta cũng từng nói qua, bên cạnh ngươi không có nữ nhân chiếu cố, ta cũng lo lắng, đám nô tỳ này chắc chắn không hầu hạ ngươi
chu đáo.."
A Sử Na Dục Cốc nói còn chưa dứt lời, Hạ Lỗ
một thân thuần trắng liền đi đến, "Hạ Lỗ tham kiến khả hãn, khả hãn thân thể có tốt hơn chưa?"
"Ừ, tốt hơn rất nhiều, ngươi không thấy ta béo lên sao? Mau tới đây ngồi xuống đi." A Sử Na Dục Cốc vỗ vị
trí bên người, ý bảo Hạ Lỗ ngồi lại đây.
Hạ Lỗ vén vạt áo lên, nhã nhặn ngồi xuống, đôi mắt tà phiêu nhìn về phía Vệ Tử Quân,
ngón tay thon dài trắng nõn đùa nghịch mấy ly trà sữa, môi bạc hơi
nhếch, bình thản nói: "Tả hiền vương ở Tụ Vân lâu, sơn hào hải vị không
gì không có, ở đây ăn chân dê, có phải rất ủy khuất hay không?"
A Sử Na Dục Cốc nghe nói vậy, rất khó chịu, "Phong, ủy khuất ngươi rồi."
Vệ Tử Quân liếc A Sử Na Dục Cốc một cái, trong lòng không nỡ, khóe miệng
nhếch lên, chuyển hướng Hạ Lỗ lạnh lùng nói: "Diệp Hộ sao lại nói như
vậy, ở đây uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to vô cùng hào sảng, Vệ
Phong hưởng thụ không thôi, tại sao lại ủy khuất!"
"Ha -- ha --" Hạ Lỗ âm thanh hàn ngọc hơi hơi run rẩy, cười gượng hai tiếng,
như sợi tóc đen trên đầu vai kiều diễm trượt xuống, "Xem ra Đại Dục đại
tướng quân của chúng ta, quả nhiên là đại anh hùng co được dãn được,
chịu được ủy khuất mới có thể thành đại sự nha!"
"Diệp Hộ lời ấy sai rồi, Vệ Phong ta đang ở Tây Đột Quyết, là Tây Đột Quyết Tả
hiền vương, là Tây Đột Quyết tướng quân, tại sao lại là Đại Dục tướng
quân như ngươi nói? Đại Dục quân thần có người nào thừa nhận ta? Còn
nữa, Vệ Phong ta dưới một người, trên vạn người, cùng Diệp Hộ ngươi
giống nhau đều thân phận cao quý, tại sao lại ủy khuất? Mà đồ ăn này, là đồ ăn dành cho khả hãn, Vệ Phong có phúc được ăn, làm sao có thể ủy
khuất chứ."
"Hay! Nói rất hay!" A Sử Na Dục Cốc cười nói
với Hạ Lỗ: "Ngươi không nói được gì nữa nha, vẫn là Phong giỏi, cho dù
là những điều bình thường, đến chỗ hắn đều có một đống lý lẽ, ngươi vẫn
là tiết kiệm khí lực đi."
Hạ Lỗ khóe miệng nhếch lên, khí chất hàn ngọc tản ra, khẽ cười tao nhã nói: "Khả hãn, công phu miệng
lưỡi không tính là công phu đích thực, Hạ Lỗ hôm nay đổ muốn cùng Tả
hiền vương so thử một chút quyền cước công phu, cũng làm cho khả hãn náo nhiệt một chút."
"Được, rất tốt, Phong, ý ngươi thế nào?" A Sử Na Dục Cốc quay đầu hỏi Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân vuốt vạt áo trắng như tuyết, thần sắc lạnh nhạt, "Nếu Diệp Hộ đại nhân có nhã hứng, Vệ Phong xin được phụng bồi."
Mấy người đi tới khoảng không rộng lớn ngoài trướng, Hạ Lỗ phủ ngực hành lễ, Vệ Tử Quân vái chào đáp lễ, "Thỉnh!"
Vệ Tử Quân vừa mới nói ra chữ thỉnh, Hạ Lỗ đã giang cánh tay ra, phi thân
lên, như một con bạch hạc, giang rộng hai cánh, lướt qua gió lớn, đường
hoàng tiến đến trước mặt.
Vệ Tử Quân thân hình khẽ động,
xảo diệu tránh đi, hai bóng trắng, phảng phất như hai đạo ánh sáng, ở
không trung múa ra một đoàn mũi nhọn màu trắng, mê hoặc ánh mắt của mọi
người.
Chiêu thức đại khai đại hợp, Vệ Tử Quân tay áo
trái phất một quyền, tay phải lấy một chưởng quỷ dị quét tới. Chưởng lực xuyên qua lớp lớp phòng hộ, như tia chớp lướt qua, trong giây lát đã
phá được chiêu thức bí mật của Hạ Lỗ, ngay lúc Hạ Lỗ còn hoa mắt, không
biết vừa mới phát sinh cái gì, người đã lảo đảo, vài bước ngã xuống đất.
"Hay!" Không chỉ có A Sử Na Dục Cốc, ngay cả thủ trướng phụ cách xung quanh
đều trừng to mắt, ai cũng không thấy rõ chiêu thức kia là như thế nào.
Không nghĩ tới chưa qua mấy hiệp, liền bị đánh bại, khuôn mặt tuấn tú xưa nay trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạ Lỗ, rốt cục hiện lên một tia xấu hổ
ảo não, tức khắc đứng dạy, rút đoản đao bên hông ra, múa ra một mảng mũi nhọn màu trắng, phi thân đánh tới. Tốc độ cực nhanh, lực đạo cực lớn,
chiêu thức tuyệt mật, làm người xem húp một ngụm khí lạnh, ai cũng không nghĩ tới, hắn cư nhiên ra sát chiêu.
Vệ Tử Quân không
vội không hoảng hốt, thân hình nhẹ nhàng, tránh khỏi lưỡi đao. Ngày đó
nàng khổ luyện đại pháp di chuyển ảo thuật, vì muốn đuổi kịp và vượt qua Lý Thiên Kỳ, nay thử một chút, chạy vòng quanh Hạ Lỗ.
Hạ Lỗ tức giận vô cùng, càng công kích nàng mãnh liệt. Vệ Tử Quân thật sự
không muốn dây dưa, khẽ quát một tiếng, bay lên trên không, múa ra mũi
tên nhọn màu trắng đầy trời, như phượng múa phi thiên, phá được một kích kia, mũi tên nhọn vụt sáng sượt qua tai Hạ Lỗ, thừa dịp hắn trong nháy
mắt mất hết sức, lấy tay chế trụ mạch đập trên cổ tay hắn, Hạ Lỗ mất
lực, đoản đao trên tay rơi xuống đất.
"Hay!" Chúng phụ
cách lúc này nhìn xem đến nhập thần, cư nhiên quên mất thân phận, trước
mặt khả hãn của bọn họ vô cùng kích động kêu lên. Đợi đến khi nói xong,
nhận đấy không đúng, một đám cúi thấp đầu không dám nói nữa.
"Ha ha ha ha.. Phong! Nửa năm không gặp, võ công của ngươi tiến bộ rất
nhiều, thật phấn khích!" A Sử Na Dục Cốc cười đi về hướng Vệ Tử Quân,
nhặt lên đoản đao, nhìn Hạ Lỗ vẫn còn yếu đuối vô lực như trước, "Ngươi
nha! Lại không tuân thủ quy củ, người trong nhà luận võ, vì sao lại hung ác như thế."
Hạ Lỗ hừ một tiếng, khuôn mặt hàn ngọc, tuấn tú nổi lên một trận xanh tím, "Ai kêu hắn dùng công phu yêu dị!"
Vệ Tử Quân nghe vậy, mắt nhìn hắn, nói: "Công phu chính là công phu, tại
sao lại yêu dị? Thế gian rộng lớn, công phu trên thế gian này cũng vô
cùng bác đại tinh thâm, người mang tuyệt kỹ cao nhân, kỳ nhân trải rộng
khắp nơi, ta chỉ là tình cờ học được vài chiêu da lông, nếu Diệp Hộ gặp
được cao nhân võ học, chẳng phải là kinh vì quỷ thần?"
Hạ Lỗ bị nghẹn họng nói không nên lời nói, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lại
cố cười, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng vội đắc ý, chúng ta lại so kỵ xạ! Nhất định khiến ngươi cam bái hạ phong!"
Tỷ thí kỵ xạ!
Ngày ấy nghe chúng thuộc hạ nói qua, nàng chỉ có kỵ xạ so với hắn là kém hơn! Nhưng lòng hiếu thắng nổi lên, nàng phải tỉ thí, không tỉ thí
không được.
Vệ Tử Quân cười nói: "Diệp Hộ đại nhân hiện
tại thể lực chỉ sợ không kéo nổi cung đâu! Mà ta hiện giờ cưỡi ngựa cũng không tiện, không bằng như vậy, chúng ta ước định mười ngày sau tỷ thí, thế nào?"
"Mười ngày? Mười ngày sau ngươi vẫn không phải đối thủ của ta!" Hạ Lỗ lạnh lùng thoáng nhìn, khinh thường nói.
"Hôm nay ta không nhất định hơn ngươi, nhưng mười ngày sau, có lẽ là ngươi
không nhất định có thể thắng được ta!" Vệ Tử Quân khẽ cười nói.
"Vô luận mười ngày hay trăm ngày, ta dám cược ngươi sẽ thua ở dưới mũi tên của ta." Hạ Lỗ ngữ khí hàm chứa sự khinh thường.
"Ngươi dám cược?" Vệ Tử Quân ghé sát vào Hạ Lỗ hỏi.
"Cược liền cược, ngươi nói đánh cược gì!" Hạ Lỗ không chút yếu thế nào.
"Nếu ngươi muốn cược, vậy tiền đặt cược ngươi liền nói đi." Vệ Tử Quân cúi đầu đùa nghịch móng tay, lười biếng nói.
"Được!" Hạ Lỗ nhìn chằm chằm mặt Vệ Tử Quân, "Nếu ngươi thua, ngươi liền làm mô lệ cho ta mười ngày, hầu hạ ta rửa mặt thay quần áo, bao gồm rửa chân
cho ta, tóm lại, bảo ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đấy!" Trên mặt
hắn hiện lên một tia khoái ý.
"Ha ha!" Vệ Tử Quân cười ra tiếng, hắn cũng thật đủ ác độc. "Được rồi, ta đáp ứng. Nếu ngươi thua,
ta cũng không bắt ngươi rửa mặt thay quần áo cho ta, ngươi.. Liền mười
ngày ăn cỏ đi!"
"Ha ha ha ha!" A Sử Na Dục Cốc cười ha hả, "Ăn cỏ! Ha ha ha ha -- giống con ngựa ăn cỏ? Ha ha ha ha --"
* * *
Chú thích :(1) khả đôn: Chính thê của Đột Quyết. Tương đương với hoàng hậu cuat người Hán.
(2) phụ cách: Từ ngữ Đột Quyết, thị vệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT