"Phong, ta biết ngươi không thích râu, ngươi xem, ta đã cạo sạch rồi." Tắm rửa xong, A Sử Na Dục Cốc vuốt vuốt cái cằm trơn bóng, mong muốn được một lời khen của Vệ Tử Quân.

"Ừ!" Vệ Tử Quân đành phải bất đắc dĩ trả lời.

"Ngươi sao lại trả lời lấy lệ với ta!" A Sử Na Dục Cốc không vui.

"Ừ! Rất sạch!" Buổi tối này, dưới tình hình như vậy, nàng đã không biết bao nhiêu lần muốn trở về, nàng cố nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, tiếp tục trả lời lấy lệ với hắn, dù sao, hắn cũng không còn bao nhiêu thời gian.

"Vậy, sao ngươi không sờ?" Hắn rốt cục nói ra mục đích của hắn.

Vệ Tử Quân trong lòng một trận buồn cười, hóa ra mục đích là như vậy, nhưng lại làm cho hắn khó xử như thế, thật sự là giống một đứa trẻ.

Nhịn ý cười, lấy tay xoa xoa cằm hắn, lại nhịn không được bật cười.

Xuyên qua bàn tay, nhìn thấy nàng bật cười, A Sử Na Dục Cốc một trận lửa nóng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười kia.

"Hắn" so với nửa năm trước, càng làm cho hắn hoảng hốt.

Hai người một trận trầm mặc, lúc này tiếng trống canh truyền đến, đã là canh hai.

"Chúng ta ngủ đi!" A Sử Na Dục Cốc cố đè xuống ngọn lửa kia, kéo tay Vệ Tử Quân.

"Ta nhất định phải cùng ngươi ngủ sao? Khả hãn, hay là chúng ta chú ý ngôn hành một chút, bên ngoài đã có rất nhiều lời đồn đãi không hay." Vệ Tử Quân tận lực uyển chuyển nhắc nhở.

Vệ Tử Quân không nghe được tiếng trả lời, lại thấy hắn há mồm, hốc mắt cũng đỏ lên.

Trời ạ, người này thực không thể trêu vào nha, bộ dáng đáng thương, giống như một đứa trẻ, lập tức liền chạm vào chỗ yếu của Vệ Tử Quân, làm nàng đau lòng không thôi, "Tốt lắm, ngủ! Ngủ! Cùng nhau ngủ!"

Nàng nhớ tới khoảng thời gian trước khi mẹ qua đời, lúc đó chẳng phải nàng cũng giống như một đứa trẻ ủy khuất rơi lệ, nhưng nàng khi đó nào biết rằng không thứ gì có thể đoán trước. Có lẽ, đó là một loại đồng cảm, lại thêm một phần đau lòng, khẽ vuốt lưng an ủi hắn.

"Lần này ngươi sẽ ở lại đây ngủ sao? Ngươi mỗi lần đều nằm đến khi ta ngủ liền đi." A Sử Na Dục Cốc có chút thầm oán nhìn nàng.

"A! Hóa ra là như vậy, được, ta đã nói rồi.." Vệ Tử Quân nhất thời cảm thấy thoải mái.

Nàng đã nói rồi, bồi một đại nam nhân ngủ hai năm, quả thật quá kỳ cục.

Thấy bộ dáng nàng nhẹ nhàng thở ra, A Sử Na Dục Cốc hiển nhiên rất khó chịu, "Cũng không phải mọi lần đều đi, có đôi khi ngươi còn ngủ trước ta, sẽ ngủ ở trong này."

Vệ Tử Quân sờ sờ cái mũi, cảm giác có chút dọa người.

Nằm ở trên giường sưởi của tẩm cung hắn, đối mặt một đại nam nhân xa lạ, khó tránh khỏi xấu hổ, liền xoay người về phía trong, đưa lưng về phía hắn.

"Ngươi vì sao đưa lưng về phía ta! Quay lại đây!" A Sử Na Dục Cốc không phân rõ phải trái nói.

Vệ Tử Quân thở dài, xoay người lại, liền đối diện với gương mặt khô quảng của hắn.

A Sử Na Dục Cốc yên lặng nhìn gương mặt của nàng, tay nhẹ nhàng xoa, lẩm bẩm nói: "Thật giống, thật giống nàng nha."

Giống ai? Chẳng lẽ là nói mẹ nàng, xem ra Đột Quyết khả hãn này cùng mẹ nàng từng có tình cũ gì?

"Khả hãn biết mẹ của ta?" Nàng tò mò hỏi.

"Đúng vậy, mẹ ngươi là một kỳ nữ dũng cảm xinh đẹp, năm đó nàng nữ giả nam trang đầu vào dưới trướng cha ngươi, trong một trận chiến ở Hàn Châu bị ta bắt được, mới biết thân phận nữ tử của nàng, ta ái mộ nàng, nàng lại thích cha ngươi, chỉ hận A Sử Na Dục Cốc ta không gặp được nàng sớm hơn." A Sử Na Dục Cốc chìm vào kí ức, trên mặt ánh lên tia sáng rọi, "Nữ tử Đại Dục, tài hoa hơn người, tao nhã, một thân nam trang, chỉ cảm thấy tư thế oai hùng hiên ngang, không giống nữ tử Đột Quyết chúng ta, vô cùng hào phóng, nhưng lại không có một chút linh tính." Nói đến nữ tử Đột Quyết, A Sử Na Dục Cốc chán nản nhíu mày, khuôn mặt suy sụp.

Thì ra là thế, hắn quả thực ái mộ mẹ nàng, mà mẹ nàng cư nhiên cũng là nữ giả nam trang, không biết có phải là nàng di truyền tác phong của mẹ nàng không, nghĩ đến đấy, bất giác khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.

A Sử Na Dục Cốc vỗ về khuôn mặt kia, nhìn nụ cười kia mà xuất thần.

Bộ dạng 'hắn' quả thực giống hệt mẹ 'hắn'. Hai năm trước, 'hắn' mắt ngọc mày ngài, nhưng tuổi còn nhỏ, hắn cũng không dám có tâm tư luyến đồng, như vậy thực có lỗi với mẹ 'hắn', nên không dám có vọng niệm. Nay 'hắn' đã không còn là trẻ con, trổ mã minh diễm động lòng người, nhưng lại khiến tâm tư hắn hỗn loạn, tình ý nan cấm.

Vốn dĩ, vẫn nghĩ, một người nam nhân, có cái loại ham mê này, thật sự là bất khả tư nghị. Nhưng hôm nay..

Hắn cũng không phải thích nam nhân, hắn chỉ là thích 'hắn'.

Hắn nói với chính mình, thời điểm hắn nhìn 'hắn', chỉ là nghĩ về mẹ của 'hắn', nhưng mà từ khi nào thì, lúc hắn nhìn 'hắn' lại chính là nghĩ về 'hắn'?

Thiếu niên này, Phong bình thường là một thiếu niên ôn nhu, thuần khiết, nhưng trên sa trường giống như quỷ mỵ tu la, rời khỏi sa trường lại thanh mị như nguyệt như hoa, lại là thiếu niên nhu tình như nước.

Ngày ấy, nghe nói 'hắn' tử trận, hắn giống như đã chết, những ngày không có 'hắn', thật sự khó qua, hắn sau đó cũng mới phát hiện, hắn tưởng niệm không phải là mẹ của 'hắn', mà là 'hắn'.

Nay, 'hắn' đã trở lại, đồng giường cộng chẩm lại có chút xấu hổ, thực là kích thích.

Vốn là ngửi được hơi thở của 'hắn' rất nhanh liền ngủ, nay lại hoàn toàn không buồn ngủ, hắn khát vọng như vậy, cũng không thể ôm 'hắn' một cái, chỉ đành giương đôi mắt khát vọng, nhìn dõi theo hắn.

Thấy người nọ nhìn mình tới thất thần, trong lòng Vệ Tử Quân xẹt qua một tia sầu não, nhớ tới một người.

Ánh mắt như vậy, đúng là ánh mắt Lý Thiên Kỳ nhìn nàng.

Người kia, cũng từng như thế này cùng nàng nằm trên một giường, cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn, tuy hai mà một.

Mà nay, hắn có khỏe không? Hắn mặc dù tuyệt tình như vậy ra đi, nàng lại vẫn như cũ lo lắng cho hắn bị bệnh, trời rét buốt đến tận xương hắn chạy đi như vậy, cũng không biết có thể tìm được một nơi ấm áp hay không, hắn hẳn là phải tự biết chăm sóc chính mình, có lẽ nếu hắn không bị bệnh gì, nàng sẽ hết sự nhớ nhung này.

Cùng lúc đó, trong vương phủ Tấn vương Đại Dục.

Lý Thiên Kỳ đang quát tháo một tỳ nữ.

"Nô tỳ to gan! Ai cho phép ngươi đem giặt? Dám tự tiện làm chủ! Ra ngoài nhận trượng hình cho ta!" Lý Thiên Kỳ trong tay cầm một kiện áo choàng, đó là kiện trường bào màu hồng cánh sen, là áo choàng của người kia, ngày ấy, bỏ lại áo ngoài, vạt áo bên trong cùng ngọc bội còn chưa kịp tháo xuống.

Tỳ nữ kia sớm đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất khóc rống lên, "Điện hạ, cầu xin ngài tha cho nô tỳ!" Nàng không biết vì sao? Điện hạ vô cùng ôn hòa, từ Dư Hàng trở về liền tính tình thay đổi, trở nên vô cùng tàn bạo, không nghĩ tới, một chuyện nhỏ như vậy, đã chọc giận hắn, nghĩ đến khả năng sắp chết, liền bắt đầu dập đầu liên tục, cho đến khi trán chảy máu.

"Điện hạ, chớ nên trách nàng ta, là ta bảo nàng cầm đi giặt." Liên Ngô đi tới nói.

Áo choàng kia, từ sau khi hắn trở lại kinh sư, hắn mỗi đêm đều phải có cái áo choàng, cùng ngọc bội kia mới có thể ngủ. Nàng biết áo choàng kia là của Tứ đệ, nàng đã từng thấy Tứ đệ mặc qua một lần, nhưng nàng không thể chịu được hành động như vậy của hắn, không cùng ngủ một giường với nàng, lại mỗi đêm ôm cái áo choàng của nam nhân ngủ. Sự bất an của nàng tựa hồ biến thành sự thật, trực giác của nữ nhân luôn luôn rất đúng. Cho nên, nàng cho người đem áo choàng kia giặt sạch, làm cho trên đó không còn mùi hương của người nọ nữa.

"Nàng? Vì sao tùy tiện đụng đến đồ vật của ta? Ta có phân phó qua sao?" Mắt Lý Thiên Kỳ lộ ra sự lạnh như băng, thậm chí, còn có một tia xa cách.

Nhìn ánh mắt xa lạ kia, Liên Ngô ngây dại.

"Đem ngọc bội kia, cầm đến đây cho ta." Lý Thiên Kỳ vung ống tay áo lạnh lùng mà đi.

Trên áo choàng kia có mùi hương của hắn, trên ngọc bội kia cũng có mùi hương của hắn.

Nhưng hiện tại, đã không còn, hơi thở ấm áp hắn cố giữ trên áo choàng kia, đã không còn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play