Hơi thở ồ ồ phun lên mặt nàng, mắt thấy ánh mắt kia gần như muốn phun ra lửa, Vệ Tử Quân thầm nghĩ: Hỏng rồi.
"Nhị ca, ngươi làm sao vậy, đừng dọa Tử Quân." Bị người khác ôm khiến nàng bối rối không thôi.
"Trong rượu này có xuân dược!" Lý Thiên Kỳ thở hổn hển, một đôi mắt khát vọng
làm như muốn nuốt chửng nàng, "Tử Quân, giúp, giúp nhị ca."
"A? Xuân dược! Giải dược đâu? Ta đi đòi bọn họ giải dược!" Vệ Tử Quân giãy dụa, nhưng Lý Thiên Kỳ không chịu buông tay.
"Vô dụng, xuân dược này không có giải dược, đây là làm cho người ta.. phải giao hoan."
"Vậy.. Vậy làm sao bây giờ?" Khóe mắt đảo quanh phòng, Vệ Tử Quân gấp đến độ
suy nghĩ đều rối loạn. "Nhị ca đợi chút, ta đi tìm cho ngươi một.. Tìm
một cô nương!"
Tuy rằng loại lời nói này khó có thể nói
ra, nàng vẫn là phải kiên trì nói ra, nàng biết Lý Thiên Kỳ trời sanh
tính thích sạch sẽ, không thích những vật không sạch sẽ, nhưng nghe nói
trúng xuân dược, nếu như không giao hợp, sẽ có thể nguy hiểm tánh mạng,
nàng sao có thể để nhị ca mạo hiểm như vậy, càng lo lắng hắn trướng lâu
không phát tiết sẽ làm bị thương thân thể.
Thấy nàng giãy dụa muốn đi ra ngoài tìm cô nương, hắn lại ôm chặt nàng, "Đừng nhúc
nhích, ngươi vừa động, nhị ca khó có thể tự giữ. Đừng nhúc nhích, cho
nhị ca ôm một lát, trong chốc lát, liền lập tức qua đi!"
Vệ Tử Quân nghe vậy, lập tức an tĩnh lại, nghiêng đầu mặc hắn ôm. Đúng
vậy, người trúng xuân dược, sao có thể chống lại nàng cọ tới cọ lui như
vậy, cũng may nhị ca tự chủ rất mạnh, nhưng, có thể đi qua sao?
Một lát sau, quả nhiên, giống như nàng lo lắng, hắn chẳng những không bình
phục, ngược lại tiếng hít thở càng phát ra dồn dập, thân hình cũng càng
run run, cái ôm kia ngày càng chặt, đến mức nàng không thở được.
"Nhị ca, ta thở không nổi!" Vệ Tử Quân xoay đầu qua, nghiêng mặt, chống lại
đôi mắt kia đang phun ra hỏa dục kia. Đôi mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm nàng, gương mặt trương hồng kia, dần dần gần sát lại, giao triền, dừng
lại ở giữa hai mắt nàng.
Thấy đôi môi hắn run run tiến
lên, Vệ Tử Quân hoảng hốt không thôi, "Nhị.. Nhị ca, ta ta ta là nam
nhân, ta giải không được độc của ngươi, a.." Lời còn chưa nói xong, môi
đã bị hôn xuống.
Lý Thiên Kỳ tham lam mút đôi môi thơm
ngọt, trút xuống dục vọng, lý trí đã không còn, một đôi bàn tay cũng bắt đầu vuốt ve phía sau lưng người kia.
"Nhị ca.. A.." Vệ
Tử Quân vừa mới thoát ra, nghĩ đến cơ hội nói chuyện, lại bị lưỡi hắn
xâm nhập, quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng, khiến nàng
đầu váng mắt hoa, thở hổn hển liên tục.
Thấy cục diện
ngày càng khó có thể kiểm soát, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, Vệ
Tử Quân đành xuống tay điểm huyệt đạo của hắn.
Đem người xụi lơ đỡ nằm xuống giường, liền vội chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền gặp Hợp Tâm vẫn đứng hầu ngoài cửa.
"Hợp Tâm, nhị ca ta hắn trúng xuân dược, làm sao bây giờ, có thể giải không?"
"Làm sao có thể? Chẳng lẽ ta lấy lầm rượu rồi?" Hợp Tâm giống như nhớ lại lúc nàng lấy rượu.
"Ai, không cần suy nghĩ, cứu người quan trọng hơn, nhị ca ta hắn duy trì không được nữa rồi!" Vệ Tử Quân gấp đến độ sắp khóc.
"Không có cách nào, chỉ có ân ái, công tử đừng vội, người lập tức đến." Hợp
Tâm đang muốn xoay người đi gọi người, vừa vặn một cô nương đi qua, đã
bị Hợp Tâm giữ lại.
Vệ Tử Quân giải huyệt đạo cho Lý Thiên Kỳ, đem cô nương kia đưa cho hắn. Lại bị hắn một tay đẩy ra, "Cút ra ngoài."
"Nhị ca, đừng như vậy, nàng là tới cứu ngươi!" Vệ Tử Quân nhỏ giọng cầu xin, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Kêu bọn họ ra ngoài hết đi." Lý Thiên Kỳ chỉ vào Hợp Tâm cùng cô nương kia quát.
"Nhị ca, đừng như vậy, ngươi hiện tại cần nữ nhân, đừng như vậy, ngươi muốn
nữ tử dạng gì, ta đi tìm cho ngươi." Mắt thấy hắn phải chịu thống khổ,
giống như đang muốn mất đi lý trí, Vệ Tử Quân gấp đến độ đỏ mắt.
Nhìn bộ dáng sốt ruột của nàng, Lý Thiên Kỳ ôm chầm lấy nàng. "Nhị ca chỉ
cần ngươi, chỉ có ngươi có thể cứu ta, ai ta đều không cần, kêu bọn họ
đều đi."
Nàng làm thế nào cứu hắn, chẳng lẽ hắn không
biết nàng là nam nhân sao? Vệ Tử Quân vừa vội lại khổ sở, ánh mắt khẩn
cầu nhìn phía Hợp Tâm.
Hợp Tâm giống như bỗng nhiên nhớ
tới cái gì, "Đúng rồi, xuân dược nơi này của chúng ta không phải nhất
định ái ân, chỉ cần tiết tinh là được, nhớ lấy, nhất định phải tiết
tinh, nếu không sẽ tổn thương đến thân thể."
"Tiết.. Tiết tinh? Tiết như thế nào?" Vệ Tử Quân có chút cà lăm, chữ này thật sự khó nói.
"Lấy tay! Chính hắn có thể tự làm." Hợp Tâm kéo cô nương kia đi ra ngoài.
"Nhị ca, ngươi chắc là biết làm như thế nào, ta.. Ta đi ra ngoài trước, qua
một khắc ta sẽ trở về, ngươi đều nghe được rồi chứ? Mau.. Mau làm đi."
Vệ Tử Quân thật sự không biết nên dặn như thế nào, dù sao khó có thể mở
miệng, chỉ hy vọng hắn giải quyết nhanh chút.
Thấy bộ
dáng nàng muốn đi, Lý Thiên Kỳ một tay giữ nàng lại, "Lý Thiên Kỳ ta há
có thể làm việc cẩu thả như vậy, ngươi phải ở trong này cùng nhị ca."
"Nhị ca!" Vệ Tử Quân gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải, hắn là
người thông minh, sao lại suy nghĩ luẩn quẩn như thế, không phải bị
Khổng Mạnh hoàng lão tẩy não rồi chứ.
"Nhị ca, mau làm đi, nếu không ta giúp ngươi!"
"Ngươi dám! Ta không tin ngươi dám làm vậy." Lông mi Lý Thiên Kỳ nhíu lại, mắt trừng Vệ Tử Quân.
Hắn sao lại cổ hủ như vậy, Vệ Tử Quân lòng nóng như lửa đốt.
Mắt thấy vật kia đã cứng lên hồi lâu, cảm thấy vô cùng lo lắng, bỏ qua quan niệm thế tục, bỏ đi sự rụt rè, một lòng nghĩ, phải cởi nhục khố của Lý
Thiên Kỳ xuống.
"Tử Quân, ngươi làm cái gì.."
Ngay khi Lý Thiên Kỳ kinh hô, nàng đã muốn lấy tay với lên vật cứng rắn của hắn.
"Tử Quân.." Lý Thiên Kỳ thở nhẹ một tiếng, cả người run lên, nhưng không cự tuyệt.
Vệ Tử Quân tay nắm lấy vật kia, hi vọng mọi việc hết thảy mau mau chấm dứt.
Chưa bao giờ từng có cảm giác mọi thứ đánh úp lại như vậy, là vì 'hắn' sao?
Lý Thiên Kỳ nhìn dung nhan trước mắt, đó là người mình yêu thích, mà
người này mặt ửng đỏ, đang vỗ về chơi đùa thân thể hắn.
Thân hình run run rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy người trước mặt, "Tử
Quân.. Tử Quân.." Cúi đầu, tay lần sờ mặt mày mắt mũi của Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân đang nắm vật kia, không thể né tránh, thấy hắn thần trí hỗn loạn, không thể ẩn nhẫn, cũng liền kệ hắn đi.
Miệng bị đôi môi nóng bỏng xâm chiếm, trong tay lại đang nắm vật nóng bỏng
của hắn, bất giác trong lòng nhảy dựng lên, thân mình nóng lên, hạ thân
dâng lên một tia khác thường.
Gian nan ẩn nhẫn hết thảy,
tay đẩy nhanh tốc độ, rốt cục, Lý Thiên Kỳ ở trên mặt nàng phun ra một
chuỗi tinh dịch, một cỗ nhiệt lưu thấm ướt tay Vệ Tử Quân.
Buông ra bàn tay đã đau nhức, Vệ Tử Quân liếc Lý Thiên Kỳ một cái.
Hai người trầm mặc lau khô vật ẩm ướt kia, sửa sang lại quần áo.
Hai người liếc nhau, đều xấu hổ quay đầu.
Vệ Tử Quân đánh vỡ không khí xấu hổ, nói với Lý Thiên Kỳ: "Nhị ca, lại ăn một chút gì đi."
"Hảo!" Cũng không quản là tốt thật hay tốt giả, có chút việc dời đi lực chú ý là tốt rồi.
Hai người cầm đũa lên, ăn mấy miếng đồ ăn, càng thấy không khí xấu hổ.
"Nhị ca, ngươi mệt mỏi rồi, nằm nghỉ một chút đi." Vệ Tử Quân nói xong lại cảm thấy lời này không thích hợp.
Lý Thiên Kỳ nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú vừa mới hết đỏ lại hồng trở lại,
"A, tốt, tốt, Tứ đệ cũng mệt mỏi, cũng đi nằm chút đi." Lời vừa ra khỏi
miệng, hối hận không ngừng, lời này cũng quá ái muội.
"A, tốt, tốt." Vệ Tử Quân không ngừng lên tiếng trả lời, ngả mình vào một
cái tháp khác, hai người đưa lưng về phía nhau, lại cách chiếc kỷ trà,
vẫn như cũ đem khoảng cách kéo đến lớn nhất, Vệ Tử Quân thiếu chút nữa
không cẩn thận ngã nhào khỏi tháp.
Hai người trằn trọc
suy nghĩ, trầm mặc không nói, một hồi vừa nãy cũng có chút mệt mỏi, miên man suy nghĩ một hồi, đều chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT