"Hai vị gia, vào trong nghỉ ngơi một chút đi." Phía trước có vài nữ tử phong trần lại gần kéo hai người. Phía sau là một đám người, đem Vệ Tử Quân cùng Lý Thiên Kỳ đẩy vào cửa lớn.

Vệ Tử Quân có chút hơi buồn bực, đây rõ ràng là cướp người, ai có lá gan lớn như vậy. Lý Thiên Kỳ lại tức giận không chịu nổi, bởi vì theo cách các nàng ăn mặc hắn sớm biết, bọn họ là ai. Nếu không phải các nàng là một đám nữ tử nhu nhược, hắn đã sớm cho một chưởng rồi.

Thừa dịp tiếng động lớn nháo, Vệ Tử Quân giương mắt quét một vòng, đây là một tòa lâu hai tầng, bốn phía đều có thể nhìn thấy một sân khấu kịch ở trung tâm, sân khấu kịch được tạo hình độc đáo, trang trí diễm lệ, trên đài có nữ tử xinh đẹp tấu nhạc hiến vũ, trên lầu một ít nam nữ dựa vào lan can nhìn ngắm. Nhìn thấy thế, trong lòng hiểu được mình bị đẩy vào nơi nào, lại nhìn về phía Lý Thiên Kỳ, ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo hắn đi ra đi.

Lý Thiên Kỳ hiểu ý của nàng, gật đầu, hai người xoay người định rời đi, đám nữ tử đưa họ vào đây lại nhất tề đổ ra, không chịu nhường đường.

Cũng khó trách, người có phong tư bất phàm như vậy, các nàng vài năm cũng không gặp được một người.

Loại cao lớn tuấn lãng còn gặp qua một hai người, lại đều không có khí thế tôn quý bất phàm như thế này.

Mà người kia tuấn tú hiên ngang, cũng là người cả đời chưa từng thấy qua, tuy rằng hơi gầy, lại tao nhã đầy người, khí chất từ bên trong tỏa ra. Hai người ở trong này chỉ cần đứng như vậy, nhất thời toàn bộ đại đường đều trở nên sáng ngời, ngay cả người trên lầu xem múa, cũng đều đem ánh mắt chuyển qua nhìn hai người này.

Đó nữ tử thanh lâu, tuy rằng số phận trôi nổi, nhưng thấy người như vậy, cũng là tâm sinh ái mộ, có chút không kiềm chế được, liền nhào vào trong lòng Vệ Tử Quân.

Đều là nữ tử, Vệ Tử Quân có chút đồng tình với tình cảnh của các nàng, không đành lòng mạnh mẽ đẩy ra, chỉ đành lấy tay đỡ nàng kia, cố chịu mùi hương nồng nặc của các nàng, lui về phía sau.

Lý Thiên Kỳ thấy thế, giận tím mặt, Tứ đệ của hắn là người trong sáng như vậy, sao có thể để cho nữ tử không sạch sẽ chạm vào?

Một cỗ lửa giận dâng lên, một nữ tử định dựa vào lòng hắn, Lý Thiên Kỳ dùng lực, đem nàng kia đẩy qua một bên, lại thuận tay lôi nữ tử không chịu buông tha Vệ Tử Quân, ném sang một bên.

Vệ Tử Quân trách cứ nhìn Lý Thiên Kỳ, hắn sao lại không thương hoa tiếc ngọc, dùng vũ lực với một nữ tử như vậy.

"Ai u -- ta nói vị đại gia này, người nào chọc ngài tức giận vậy?" Một phụ nhân đứng tuổi yêu dã lắc người tiến lại đây.

Không cần nghĩ cũng biết, đây là bà chủ của thanh lâu này.

"Hai vị gia là thấy chúng ta hầu hạ quan gia, liền khi dễ chúng ta là cô nhi quả phụ sao?"

Vệ Tử Quân thấy phụ nhân kia có vài phần tư sắc, cảm giác chán ghét bất giác biến mất, trả lời: "Chưởng quầy hiểu lầm, chỉ là chúng ta đang đi trên đường, lại bị các cô nương nàng kéo vào dây, cho nên ca ca ta khó tránh khỏi có chút tức giận."

"A, là như vậy sao, đó là lỗi của các cô nương, thiếp thân ở đây tạ tội với hai vị." Bà chủ khom thân hành lễ, đứng dậy lại nói: "Hai vị gia chắc là tìm chỗ ăn cơm, nếu đã đến đây, nào có đạo lý không ở chút đã đi. Thế chẳng phải là ta không hiểu lễ nghĩa hay sao?"

"Chưởng quầy không cần khách khí, hôm nay hai huynh đệ ta có việc trong người, sẽ không làm phiền." Vệ Tử Quân ôn hòa hữu lễ nói.

Nghe nói nàng phải đi, nữ tử lúc trước ôm lấy Vệ Tử Quân, bước nhanh lên, giữ chặt vạt áo Vệ Tử Quân, lẳng lặng nhìn nàng.

Một thanh lâu nữ tử, mang theo ánh mắt khao khát như vậy, thật giữ chặt góc áo của ngươi, đáng thương nhìn ngươi, dù là ai cũng phải thở dài một tiếng.

Vệ Tử Quân trong lòng hơi động, ôn nhu nói: "Cô nương, là có chuyện muốn nói cùng tại hạ? Nếu không có, tại hạ ngày khác sẽ đến thăm cô nương được không?"

"Đại gia lưu lại nghe thiếp thân xướng một tiểu khúc có được không?" Nàng kia khẽ lay vạt áo của Vệ Tử Quân, trong mắt tràn đầy khát vọng.

Vệ Tử Quân than nhẹ một tiếng, lòng mỹ nhân không muốn thương, lại không thể không thương.

"Ai u đại gia, ngài sao lại nhẫn tâm vậy? Hợp Tâm chỉ muốn xướng cho gia nghe một khúc, ngài nghe xong rồi đi cũng không muộn!" Bà chủ vuốt vuốt trâm cài trên đầu, có ý muốn thuyết phục.

"Chuyện này.." Vệ Tử Quân nhìn phía Lý Thiên Kỳ, có chút khó xử.

Vốn thấy nàng kia lại đây kéo nàng, Lý Thiên Kỳ đã mất hứng, hiện tại thấy nàng lại vì một nữ tử mà do dự, trong lòng xẹt qua một tia tư vị khó hiểu, một cỗ vị chua tràn ngập.

"Tứ đệ muốn nữ nhân cứ việc nói thẳng ra! Hại vi huynh trong lòng không rõ ràng, hồ đoán lung tung." Mọi người đều nghe ra, trong ngữ khí kia có bao nhiêu vị chua. Ngay cả Lý Thiên Kỳ cũng bị sự ghen tuông làm cho hoảng sợ.

Làm như muốn nói chính mình không ăn giấm, lại giống như muốn chứng minh cái gì, Lý Thiên Kỳ nói với bà chủ thanh lâu: "Mau chuẩn bị cho huynh đệ của ta một gian thượng phòng sạch sẽ!"

"Ai!" Bà chủ hưng phấn lên tiếng trả lời.

Lý Thiên Kỳ cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Vệ Tử Quân: "Tứ đệ! Động xuân tâm thì cứ nói, nhị ca sao lại ngăn trở?"

"Nhị ca!" Vệ Tử Quân có chút bất đắc dĩ, "Hinh Hà một nữ tử thuần lương ta còn không cần, sao lại muốn mấy cô nương này? Chớ không phải là? Nhị ca động xuân tâm? Nếu như thế, nhị ca chỉ cần nói rõ, tiểu đệ liền kiếm vài người cho nhị ca."

Lý Thiên Kỳ cao giọng cười to, quả thực, là hắn lo lắng dư thừa, Tứ đệ sao có thể là loại người đam mê tửu sắc, nếu 'hắn' thật muốn lưu lại chỗ này, hắn cũng chắc chắn ngăn cản, những nữ tử này đã hầu hạ biết bao nhiêu người, hắn sao có thể để các nàng làm bẩn Tứ đệ của hắn? Chỉ là, vị chua kia từ đâu mà có? Chẳng lẽ là bởi vì thấy hắn ôn nhu đối đãi với một nữ tử thanh lâu sao?

"Nhị vị, phòng đã chuẩn bị xong rồi, mời theo thiếp thân lên đây." Nghe tiếng gọi kia, nữ tử si tình Hợp Tâm tiến lên dẫn đường.

Vệ Tử Quân liếc Lý Thiên Kỳ một cái, không nói gì, có chút buồn lòng hắn mới vừa rồi hành động theo cảm tình.

"À.. Chuẩn bị chút rượu và thức ăn đi." Lý Thiên Kỳ quay qua nói với Vệ Tử Quân: "Chúng ta còn chưa từng ở thanh lâu uống rượu đâu! Hôm nay liền nếm thử rượu thanh lâu, thế nào?" Không khỏi phân trần, kéo Vệ Tử Quân bước đi.

Vệ Tử Quân bị kéo vào một sương phòng, phòng này gắn đầy những màn che bằng lụa đào, chính giữa treo một cái đèn cung đình tứ giác, đối diện cửa, trên tường là một bức thủy mặc sơn thủy, chỗ rẽ là một bình phong có hoa văn màu, vòng qua bình phong là một chỗ đặt ải tháp, trên tháp có chiếc kỷ trà, đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn.

Một gian này tựa hồ rất sạch sẽ, lịch sự tao nhã, cũng không có hơi thở thối nát như dự đoán trước đó, hơn nữa phía dưới bên phải cửa sổ có một cây Dao cầm, không ngờ giữa nơi yên hoa cũng có nơi phong nhã bực này.

Nhìn ánh mắt hai người coi như vừa lòng, Hợp Tâm giới thiệu: "Nhị vị gia nói muốn gian phòng sạch sẽ, chính là gian này, nơi này chỉ chiêu đãi những khách nhân muốn nghe cầm khúc, cho nên chăn phủ gấm, giường chưa từng có khách ở qua, là nơi vô cùng tinh thuần."

"Ừ! Rất tốt." Lý Thiên Kỳ vừa lòng gật đầu, kéo Vệ Tử Quân ngồi xuống trên tháp.

Vệ Tử Quân thấy Hợp Tâm vẫn đứng bên cạnh, liền lấy ra một thỏi bạc trắng đưa cho Hợp Tâm, "Đa tạ Hợp Tâm cô nương! Cô nương đi xuống nghỉ trước đi."

"Công tử, rượu và thức ăn không cần từng này ngân lượng." Hợp Tâm ngẩng đầu nhìn phía Vệ Tử Quân, không dám nhận.

"Đây là cho cô nương, coi như Hợp Tâm cô nương hầu hạ chúng ta." Chính mình phụ tấm lòng của cô nương nhà người ta, trong lòng áy náy, đành phải lấy chút ngân lượng bù lại.

"Hợp Tâm tạ ơn công tử!" Hợp Tâm tiếp nhận ngân lượng, có chút mất mát quay đầu rời đi, thuận tay đóng cửa phòng.

"Tứ đệ sao lai không hiểu phong tình như vậy, vô duyên vô cớ làm hại cô nương nhà người ta thương tâm." Lý Thiên Kỳ rót đầy hai chén rượu, "Tử Quân, nếm thử rượu của thanh lâu này đi! Nghe nói rượu này có thành phần thúc tình!"

"Thúc tình? Không phải là bỏ thêm dược sao?" Vệ Tử Quân hỏi.

"Đương nhiên không phải, chỉ là trong rượu này bỏ thêm hổ tiên, lộc nhung, hải mã, dược liệu thiên nhiên, đều là vật phẩm bổ dưỡng cường tráng, yên tâm đi, sẽ không sao đâu!"

"Nhị ca uống trước đi, Tử Quân ăn đồ ăn trước." Hổ tiên! Lộc nhung! Hải mã! Nàng uống rượu này chẳng phải là muốn chảy máu mũi.

Thấy Lý Thiên Kỳ uống chén thứ hai, nàng có chút lo lắng nói: "Nhị ca chớ có uống nhiều, chỉ sợ rượu này rất bổ, nhiệt khí lớn làm hại thân."

"Ừm." Lý Thiên Kỳ tùy ý trả lời, ăn hai miếng đồ ăn, lại uống một ly.

Ăn trong chốc lát, Vệ Tử Quân phát giác không khí có chút không đúng, giương mắt nhìn Lý Thiên Kỳ, trong lòng cả kinh.

Thấy lúc này Lý Thiên Kỳ sắc mặt huân hồng không nói, hai mắt tuấn mục nhìn chằm chằm nàng, bên trong con ngươi tràn đầy dục vọng.

"Tử Quân, nhị ca nóng quá." Lý Thiên Kỳ không đợi nàng trả lời, đã ở trước mặt Vệ Tử Quân cởi bỏ ngoại sam, lại đem vạt áo bên trong nội sam mở ra, lồng ngực kiên cố lộ ra.

Vệ Tử Quân xấu hổ không thôi, không biết tại sao uống hai chén rượu liền làm Lý Thiên Kỳ thay đổi tính nết.

"Tử Quân, nóng quá." Lý Thiên Kỳ làm như cực lực ẩn nhẫn cái gì, muốn đem nội sam kia cũng cởi bỏ luôn.

"Đừng cởi, coi chừng cảm lạnh." Vệ Tử Quân phát hiện không ổn, đi vòng qua chiếc kỷ trà, về hướng Lý Thiên Kỳ, đưa tay xoa mặt hắn! Nóng quá, rượu này thực lợi hại như vậy?

Nàng nào biết rằng, lúc này Lý Thiên Kỳ đã giống như một con vật vô cùng sung sức, hết sức căng thẳng, da thịt tiếp xúc làm cho chút lý trí còn sót lại của hắn trong nháy mắt bay mất.

Đến khi nàng nhận thấy được có cái gì không đúng, cả người đã bị Lý Thiên Kỳ ôm vào trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play