Gió thổi qua cánh
rừng, thanh lương mà yên tĩnh. Đám sương giăng dày trong không trung,
ngẩng đầu nhìn lên có thể xuyên qua tán cây mà nhìn thấy bầu trời xanh
thắm ; một dòng suối, chảy xuyên qua rừng, một đường quanh co khúc
khuỷu, dưới ánh mặt trời lóe lên từng giọt lóng lánh.
Sở dĩ chọn ở trong này nghỉ ngơi là để tiện nguồn nước.
"Điện hạ, đã hai ngày nay đại quân ngày đêm chạy không ngừng nghỉ, đến lúc đó người kiệt sức, ngựa hết hơi, sao còn có thể chiến đấu?" Tả võ vệ đại
tướng quân Nghiêm Kính Quang nói ra nỗi nghi ngờ của hắn mấy ngày gần
đây. Tuy rằng bệ hạ đem tất cả truân vệ quân của hoàng thành giao cho
Phong vương chưởng quản, nhưng dù sao, năm vạn truân vệ quân này, tất cả đều do hắn một tay thao luyện, lo lắng là điều không thể tránh khỏi.
Vệ Tử Quân mở tấm bản đồ hành quân ra, đi về phía chúng tướng quân. Mặc dù lần hành quân này, nàng được phong làm Kiếm Nam đạo hạnh quân tổng
quản, nhưng những người này vẫn không gọi nàng là quân phố, mà vẫn gọi
nàng là điện hạ.
"Nghiêm tướng quân, ngươi hãy xem tấm bản đồ hành quân này." Vệ Tử Quân khoanh chân tùy ý ngồi xuống đất, nâng tay, các vị chủ tướng đều xông tới, "Mấy ngày liền tiến công, sạn
đạo của Thục quận ta đã bị hủy, như vậy viện quân của Thổ Phiên tất sẽ
đến từ phía Mạn Thiên trại. Thứ nhất vì đi lối này là nhanh nhất, thứ
hai vì, không còn đường khác có thể đi. Nơi này vòng qua núi Hạp Đàn,
địa hình hiểm trở, lại tới thẳng chỗ yếu của Thục quận. Ba Thục quận là
nơi hiểm yếu khó có thể vượt qua, dễ thủ khó công. Nhưng Thục Quận bị
vây, quân đóng ở đây tất nhiên sẽ đến giải vây, nếu binh lực trấn thủ
còn lại không đủ cũng rất dễ dàng bị công phá. Cho nên chúng ta nhất
định phải đuổi kịp Thổ Phiên quân trước khi chúng tới Mạn Thiên trại,
nếu bị Thổ Phiên quân chiếm Mạn Thiên trại trước, Thục quận của ta sẽ
thất thủ."
"Điện hạ nói phải." Trên mặt Nghiêm
Kính Quang lộ vẻ kính nể. Tai nghe đều là giả dối, mắt thấy mới là thực, xem ra vị Phong vương này đúng là có chút năng lực, nghe những lời phân tích này, đạo lý vô cùng rõ ràng.
"Mọi người nắm
bắt thời gian ăn cơm nghỉ tạm đi, sau nửa canh giờ, tiếp tục lên đường." dứt lời đứng dậy, vỗ vỗ cỏ bụi trên người, đi về phía trước. Diệu Châu
vẫn tựa ở sau thân cây lập tức theo kịp.
Vệ Tử Quân quay đầu nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười, "Ngươi cứ đi theo ta không thấy phiền sao?"
Diệu Châu không nói.
Đang muốn trêu chọc hắn vài câu, bên tai chợt nghe vài tiếng nghị luận từ phía bìa rừng truyền vào.
"Cứ chạy suốt ngày đêm như vậy, muốn mệt chết người sao? Ngươi nhìn hắn da
thịt nõn nà kìa, tám phần là cả ngày không ra khỏi cửa, nằm ở trên
giường chán ngấy, liền chạy đến tra tấn chúng ta." Một tên lính mắt to
mày rậm oán giận nói.
"Hừ, đừng nói như vậy, nếu
Phong vương kia không có một chút năng lực nào sao có thể dễ dàng đánh
bại địch nhân như vậy? Nghe nói hắn chưa từng thất bại lần nào đâu? Duy
chỉ có một lần duy nhất là bệ hạ dùng nội ứng mới có thể hòa đàm." Một
binh lính nhỏ giọng nhắc nhở.
"Xuy -- chưa từng
thất bại? Ta đoán, hắn ở trên chiến trường đem sắc đẹp dụ dỗ, đem chủ
soái của người ta hầu hạ thư thái, người ta liền lui binh." Binh lính
mắt to kia bắt đầu cười nhạo, nói ra những từ ngữ tục tĩu.
"-- ha ha ha ha -- ha ha ha ha --" bọn lính đồng thời lỗ mãng cười to.
"Ai, nghe nói hắn là Đột Quyết đệ nhất nam sủng, ngươi xem bộ dáng mị hoặc
của hắn, không biết ở trên giường hầu hạ như thế nào."
"Ngươi xem bệ hạ sủng ái hắn như vậy liền biết, không biết đã bị bệ hạ đè lên bao nhiêu lần."
"Có phải hay không ngươi cũng muốn nếm thử? A? Ha ha ha!"
"Chẳng lẽ -- ngươi không muốn?"
Còn chưa nói xong, Vệ Tử Quân đã đi tới trước mặt bọn họ, "Thật là náo nhiệt, là đang nghiên cứu tình hình quân địch sao?"
"Phong.. Phong vương.." Mấy người thấy nàng đột nhiên xuất hiện trong lòng vô
cùng khiếp sợ, không biết nàng có nghe thấy những lời kia không.
"Chúng thuộc hạ làm sao biết nghiên cứu tình hình quan địch, chúng thuộc hạ.. Chúng thuộc hạ đang so thủ kính với nhau, ha ha.."
"Phải không? Vậy ai thủ kính lớn nhất?" Vệ Tử Quân đạm hỏi mấy người, nhẹ nhàng nhíu mày.
"Hắn!" mấy người nhất tề chỉ về hướng người vừa nói những lời tục tĩu.
Vệ Tử Quân nhìn phía hắn, "Ngươi tên là gì? Giữ chức gì?"
"Thuộc hạ tên là Phương Cố, giữ chức Nhâm binh tào." Binh lính kia đáp.
"Phương Cố, tốt, võ công của ngươi như thế nào?" Vệ Tử Quân nhướng mày hỏi.
"Thuộc hạ cùng người phân cao thấp có thể làm cho đối phương gãy xương." Trong giọng nói mang vẻ tự hào.
"Nga? Như vậy? Ta đến thử xem." Vệ Tử Quân đến gần vài bước.
"Thể trạng của Phong vương ngài chỉ sợ không được, vẫn là không nên thử." Trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường.
"Đến đây đi, thử xem." Vệ Tử Quân nói. Cũng không so đo sự khinh thường trong giọng nói của hắn.
"Đắc tội." Tên Phương Cố kia nắm lấy tay Vệ Tử Quân, thoáng dùng sức, tay
nàng đã nổi lên mảnh hồng nhạt. Phương Cố nhìn đôi bàn tay trắng nõn
kia, khinh thường bĩu môi.
Ngay sau cái bĩu môi
đó, khóe miệng như muốn lệch sang một bên, mọi người chỉ nghe tiếng khớp xương gẫy răng rắc, lại nhìn Phương Cố kia, thần sắc thống khổ đến cực
điểm.
Vệ Tử Quân nhẹ nhàng buông tay, "Kêu quân y
đến băng bó một chút đi, xương cốt này của ngươi thật là mỏng manh, chạm vào một chút liền nát, sao có thể ra trận giết địch."
Xoay người nhìn chúng tướng sĩ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng quét qua, "Nhớ kỹ, hai quân trước trận, ngươi đưa mông cho người ta, địch nhân sẽ chỉ ở trên mông ngươi đá một cước, ngươi rộng mở vạt áo, địch nhân sẽ
chỉ ở trước ngực cho người một kiếm, nếu các ngươi còn ngây thơ như thế, lại còn có những suy nghĩ như thế, liền về nhà ôm vợ con đi thôi."
Dứt lời, coi như không có việc gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước tuần
tra, bỏ lại một đámbinh sĩ si ngốc ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nàng.
Đại quân tiếp tục khởi hành chạy đi, ngày đuổi đêm đuổi, tiếc rằng đám
truân vệ quân này bình thường đãi ngộ quá tốt, lâu ngày không đánh giặc, ăn không được khổ, chịu không nổi mệt, đại quân đi tới ngày thứ tư,
liền bắt đầu ngã xuống đất ngủ không dậy nổi, dù kêu thế nào cũng không
dậy nổi. Mà loại ngựa thường này, lại không thể so với ngựa tốt của Thổ
Phiên. Rốt cục, cuối ngày thứ tư, thám mã hồi báo, Cống Tùng Cống Tán
suất lĩnh mười vạn viện quân Thổ Phiên đã tới Mạn Thiên trại.
"Điện hạ, nên làm thế nào bây giờ." Nghiêm Kính Quang lo lắng nói.
"Làm thế nào? Chỉ có cách nghĩ đối sách khác. Vốn là thế cục tất thắng, liền như vậy đánh mất tiên cơ." Vệ Tử Quân ngữ khí lạnh như băng mà bất đắc
dĩ, "Nhìn xem ngươi luyện binh kiểu gì! Mặc dù không phải ra trận đánh
giặc, cũng nên lo trước mối họa. Ngươi làm sao biết hoàng thành không có nguy hiểm, càng là hoàng thành, binh lực chẳng phải là càng cần chắc
chắn hay sao? Nếu không phải hôm nay, ta cũng không biết binh lực hoàng
thành yếu kém đến như vậy. Bởi vì nghe nói ngươi luyện binh dũng mãnh,
bệ hạ mới phái binh lực của ngươi đến đây, sao biết lại là không chịu
nổi một chút khổ cực như thế, nhìn thì uy vũ hùng tráng, lại không thể
tưởng tượng được một tốt cũng không thể dùng."
"Điện hạ thứ tội, thuộc hạ cũng là niệm tình bọn họ vào sinh ra tử được chọn
làm truân vệ quân, liền nghĩ cho bọn họ thoải mái một chút, không nghĩ
tới hậu quả ngày hôm nay, là thuộc hạ thất trách." Nghiêm Kính Quang cảm thấy hổ thẹn vạn phần.
"Lấy binh lực hiện tại này đi tranh đấu cùng Thổ Phiên dũng mãnh kỵ binh quả thực là chịu chết." Vệ Tử Quân vỗ trán thở dài.
"Vậy, hay là đem đại quân tây Đột Quyết của điện hạ tạm thời điều tới đây." Phó tướng bên cạnh đề nghị.
"Từ Tây Đột Quyết đến tận đây ít nhất là hơn mười ngày, hơn mười ngày, chỉ
sợ hết thảy đại cục đã định." Vệ Tử Quân khoát tay chặn lại, "Được rồi,
hạ trại, đi ngủ, ngày mai tỉnh dậy sẽ là một hồi ác chiến."
Mấy người Nghiêm Kính Quang đang muốn rời khỏi, Vệ Tử Quân lại nói: "Sáng mai triệu tập đại quân, ta có lời muốn nói."
"Dạ!"
Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh, binh lính đều đã ngủ, Đại
Dục quân chủ trướng vẫn như cũ thấp thoáng ánh nến. Khuôn mặt cận thận ở dưới ánh nến tản ra một mảnh yên tĩnh mà lại thản nhiên ôn nhu.
"Tứ công tử, người đã mấy ngày không ngủ." Diệu Châu thấy nàng nhìn chằm chằm tấm bản đồ này đã hai canh giờ.
Vệ Tử Quân cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đi ngủ đi, đừng đi theo ta nữa."
Bỗng thấy hoa mắt, bản đồ hành quân bị Diệu Châu cầm lên.
"Diệu Châu -- đưa ta --" Vệ Tử Quân bắt lấy cổ tay hắn.
Đầu ngón tay ấm áp làm tay Diệu Châu run lên, bản đồ rơi xuống đất, Vệ Tử
Quân cúi người nhặt lên, trải lên bàn, lại chăm chú nhìn.
Diệu Châu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng phủi phủi cánh tay vừa mới bị nắm, lặng lẽ thối lui đến cửa trướng.
Bình minh ngày thứ hai, toàn bộ tướng sĩ tập trung ở giữa cánh đồng bát
ngát, mênh mông vô tận thiết giáp màu đen ở dưới ánh nắng bình minh lóe
lên u quang. Vệ Tử Quân ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lẽo, khí tức quanh thân nhẹ nhàng lưu động, trầm tĩnh; ánh mắt xẹt qua chúng tướng sĩ, hơi ngưng nội lực, thanh âm réo rắt liền chuyển tới toàn bộ
binh lính.
Thanh âm kia, giống nhau xuyên qua tầng tầng vân chướng, xuyên thấu trần thế, rơi thẳng vào tai moi người. Nghe thấy thanh âm vô cùng rõ ràng lọt vào tai, mỗi một sĩ binh đều lâm vào
chấn động.
Đây không phải là điều người bình thường có thể làm.
"Các vị tướng sĩ, các ngươi đều từng vào sinh ra tử vì nước lập được chiến
công anh hùng, các ngươi đều từng là dũng sĩ trung dũng, mà nay một trận chiến này, chính là ngươi chết ta sống, chính là sinh tử một đường. Ta
đối các vị tướng sĩ hứa hẹn, một khi đắc thắng trở về, toàn bộ đều thăng thành binh sĩ trong cung cấm, vì nước hy sinh thân mình, người nhà sẽ
được trợ cấp gấp bội, nhưng, ta hy vọng chúng ta có thể đều còn sống trở về, bởi vì còn sống trở về thì thắng lợi của chúng ta mới có ý nghĩa.
Phải làm cho địch nhân nằm dưới chân của chúng ta, hãy xuất ra phong
thái giẫm lên địch của các ngươi năm đó, đem địch nhân đuổi ra khỏi quốc thổ Đại Dục của chúng ta, đó mới là những dũng sĩ của Đại Dục. Các
ngươi, đều là dũng sĩ."
Hơi tĩnh lặng, trên mảnh
đất trống trải dâng lên thanh âm hò hét đinh tai nhức óc, sát khí vang
vọng lên tận trời xanh, thiên địa chấn động. Ánh sáng mặt trời cũng theo tiếng kêu chấn động kia mà ló hẳn ra.
"Xuất
phát!" Hiệu lệnh lạnh lùng phát ra. Đại quân cuồn cuộn như mây đen nổi
lên, tiếng chân như tiếng sấm rền vang, thiết chiến giáp dưới ánh mặt
trời lóe lên lưu quang.
Ước chừng tới giữa trưa,
đại quân khí thế dâng trào đi tới La Xuyên. Một dòng sông rộng lớn hiện
lên ở trước mặt, theo tin tức mật thám của Vệ Tử Quân, nơi này có một
cái cầu nổi, qua cầu nổi, rất nhanh liền có thể đến được Mạn Thiên trại.
Chỉ là khi bọn họ tìm được cây cầu nổi kia lại lắp bắp kinh hãi.
Ở bên kia bờ sông, đại quân Thổ Phiên dàn trận dọc bờ sông, giương mắt hổ nhìn bọn họ chằm chằm, hơn nữa bọn họ đang tìm cách phá cầu nổi, muốn
lấy dòng sông này để ngăn cản 'bọn họ' qua sông.
Nhưng vào lúc này, cái cầu nổi kia chưa hoàn toàn bị gãy, cái tên Phương Cố
kia, đột nhiên lao ra khỏi đội ngũ, phi về phía cầu nổi. Quân lính Thổ
Phiên đang vội vàng cưa cầu, chờ bọn hắn nhìn thấy binh lính Đại Dục
đang chạy tới thì chỉ còn thấy một ánh sáng màu bạc lóe lên, ngay sau
đó, người đã ngã nhào vào trong nước.
Quân Thổ
Phiên ở bờ bên kia thấy thế, lại thêm mấy người lao ra, chạy về hướng
Phương Cố toan giết, dưới tình thế cấp bách Vệ Tử Quân rút một cái cung
tiễn của binh lính bên cạnh, bắn về phía quân Thổ Phiên đang vọt tới.
Binh lính kia liền rơi xuống nước, Vệ Tử Quân lập tức vọt lên, giống như một mũi tên, xé gió mà đi. Đao kích hướng về phía đám binh lính Thổ
Phiên đang lao về tới trước mặt Phương Cố, cả đám binh lính đều rơi
xuông sông.
Âm thanh hoan hô, hò hét của quân sĩ
Đại Dục vang dội nổi lên, lập tức tất cả mọi người đều theo Phong vương
của bọn họ nhất tề xông qua cầu nổi.
Quân Thổ
Phiên nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang phi tới kia, cùng với chữ "Vệ"
trên cờ chiến đang giương cao, lại nhìn đám binh lính dũng mãnh, hùng hổ đang xông tới, tất cả rất nhanh thối lui về phía sau, "Mau rút lui. Là
quân đội của Vệ Phong, mau trở về Mạn Thiên trại."
Quân Thổ Phiên rút lui, quân Đại Dục trong lúc đó liền qua sông.
Vệ Tử Quân quay đầu nhìn Phương Cố, tên này quả nhiên cũng có chút năng lực, một tay múa mạch đao liền có thể giết địch.
"Cánh tay ngươi thế nào?" Nghiêng đầu hỏi một câu.
"Phong vương, không có gi đáng ngại." Phương Cố đáp.
"Vậy là tốt rồi, cẩn thận đừng làm bị thương."
"Vâng." Phương Cố nhẹ nhàng ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái.
Mạn Thiên trại, Đàn Sơn vây quanh, hai bên sườn là tuyệt bích, địa thế hiểm trở, là điển hình cho thế dễ thủ khó công. Nơi đây sớm đã bị đại quân
Thổ Phiên của Cống Tùng Cống Tán chiếm lĩnh.
Nhưng, đây là đường duy nhất có thể đi tới Thục quận.
Vệ Tử Quân biết nơi này địa thế hiểm ác, không dễ công thành, cho nên cũng không tính cường công.
Gọi Nghiêm Kính Quang tới, nói nhỏ bên tai hắn một phen, Nghiêm Kính Quang liền mỉm cười mà đi.
Quá trưa, binh lính ăn uống no đủ, liền nhất tề thủ ở dưới chân núi, bắt đầu ngửa cổ chửi ầm lên.
"Cống Tùng Cống Tán -- râu của ngươi đã dài chưa --"
"Cống Tùng Cống Tán -- cừu địch nhục nhã ngươi đang ở trước mặt, ngươi còn không ra dập đầu cầu xin tha thứ --"
"Cống Tùng Cống Tán -- bộ dáng ngươi mặc nữ trang thật đẹp a! Ngươi mau ra
đây, chủ soái của chúng ta chuẩn bị cho ngươi một bộ thượng đẳng son
phấn? Hắn muốn cho ngươi nhớ lại lần trước --"
"Cống Tùng Cống Tán -- có phải xiêm y của nữ nhân ngươi mặc không đủ? Ngươi
nếu dám xuống đây, chúng ta sẽ cho ngươi mặc một bộ váy hoa của nữ nhân
-- ha ha ha -- lại cho ngươi nhét hai quả cam lớn vào trước ngực--"
"Cống Tùng Cống Tán không râu -- Cống Tùng Cống Tán là nữ nhân --"
Âm thanh hỗn loạn, ồn ào chửi bậy ở dưới chân núi, trên núi quân Thổ Phiên nhất tề nhìn về phía Cống Tùng Cống Tán, chủ soái của bọn họ từng trải
qua một đoạn khuất nhục như vậy sao?
Sắc mặt Cống
Tùng Cống Tán càng ngày càng lạnh, khi hắn nghe đến "hai quả cam lớn",
rốt cuộc nhịn không được gầm lên giận dữ, "Xuất binh --"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT