Ba ngày, đã ba ngày, 'hắn' không vào cung, nhưng hắn cũng không dám đi gặp 'hắn', cũng không dám triệu 'hắn' vào cung.

Trong lòng hắn thực rất sợ, sợ 'hắn' sẽ như vậy, không bao giờ nữa để ý đến hắn nữa.

Nhưng vì sao 'hắn' đối muội muội của hắn làm chuyện kia rồi lại không chịu trách nhiệm? Đó là tiểu muội hắn yêu thương nhất.'Hắn' không nên làm thương tổn nàng.

Tỉnh táo nghĩ lại, lại có gì đó không đúng, theo tính cách 'hắn', 'hắn' sẽ không làm như vậy. Chẳng lẽ là oan uổng cho 'hắn'? Thi Ý nói dối sao? Ai, vì sao chỉ cần là chuyện của 'hắn', đều làm cho mình mất năng lực phán đoán? Không thể bình tĩnh đối đãi, cũng không cách nào khống chế cảm xúc của mình.

Liền làm thành một sai lầm lớn như vậy, nhớ tới khi 'hắn' quỳ rạp trên mặt đất khóc nức nở, tim hắn mềm nhũn ra. Tử Quân vô cùng trọng thể diện, sợ nhất là bị người ta nhục nhã, mà nay, thương tổn như vậy, 'hắn' sẽ lại đối với hắn như cũ sao?

Nghĩ đến 'hắn' bị thương tổn, trái tim lại như vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh, vì sao hắn luôn không cẩn thận tổn thương 'hắn'? Hắn không cần thương 'hắn', chỉ cần không thương tổn 'hắn', 'hắn' muốn như thế nào cũng được, hắn không bao giờ muốn đả thương 'hắn' nữa.

Mải suy nghĩ đến thất thần, từ ngòi bút vẫn cầm trên tay, vài giọt mực lạch cạch rơi xuống, mảnh giấy trên bàn đen đi một mảng.

"Bệ hạ, mực rơi lên giấy rồi." Bên cạnh, một tên gia nô gầy gò nhẹ giọng nhắc nhở nói, xem cách ăn mặc, không giống người trong cung.

"Ừ." Lý Thiên Kỳ lấy lại tinh thần, "Nói tiếp đi, hắn ngủ bao lâu?"

"Bệ hạ, Phong vương hắn sáng sớm giờ Tỵ canh ba mới rời giường." Gia nô đáp.

"Vẫn là cái bộ dáng lười nhác, thích ngủ. Rời giường xong làm cái gì?" Trên mặt lộ ra một tia ôn nhu.

"Điện hạ sau khi rời giường liền rửa mặt chải đầu, rồi đi hoa viên luyện kiếm một lát, hôm nay điện hạ mặc một kiện áo màu trắng, rất là.. đẹp.."

Ánh mắt sắc lạnh của Lý Thiên Kỳ đảo qua tên gia nô, Tử Quân của hắn là người mà người khác có thể nhìn trộm hay sao?

Kia gia nô phát giác lỡ lời, cuống quít quỳ xuống, mặc dù không biết nói chủ tử của hắn đẹp là phạm vào cái tối kỵ gì, nhưng theo sắc mặt của bệ hạ không khó để nhìn ra, Phong vương chính là người bệ hạ quan tâm, những người khác đều không được phép bình luận, hắn chỉ là một hạ nhân, chỉ cần để ý nói chuyện nên nói thì tốt rồi, nhất thời quên mất, lại chọc bệ hạ mất hứng.

Lý Thiên Kỳ nhìn tên gia nô đang quỳ dưới đất, tiếp tục bắt tay vào vẽ tranh, lại nói: « Nói tiếp. »

Tên gia nô kia nơm nớp lo sợ nói tiếp: "Phong vương luyện xong kiếm liền cùng tướng quân, phu nhân cùng nhau dùng bữa. Ăn.. cháo quế hoa cùng điểm tâm."

"Ừ, ăn bao nhiêu?"

"Ăn hai chén nhỏ cháo quế hao, nửa cái bánh bao, điện hạ sáng sớm không thích ăn món điểm tâm ngọt, cho nên món điểm tâm ngọt không ăn miếng nào."

"Ăn ít như vậy?"

"Dạ."

"Vẫn là cái bộ dáng đó, ăn như mèo ăn, đến Đột Quyết lâu như vậy, ở cùng những hán tử thô mãng, cũng không thể ăn thêm nhiều chút, cũng không thay đổi thói quen." Lý Thiên Kỳ ngẩng đầu ý bảo gia nô kia nói tiếp.

"Dùng xong bữa sáng, điện hạ liền cùng tướng quân và phu nhân đi săn thú."

"Săn thú!" Lý Thiên Kỳ dừng tay một chút, 'hắn' cư nhiên còn tâm tư đi săn thú? Mà mình lại ở trong này chịu đựng dày vò, đau khổ. Bất quá, như vậy cũng tốt, tự mình cũng không phải lo lắng 'hắn' luẩn quẩn trong lòng? Một khi đã như vậy, có phải nên triệu 'hắn' vào cung không?

Đang cau mày, bên ngoài thị vệ thông báo, "Bệ hạ, biên cương có thư báo."

"Mau đem vào." Nhẹ nhàng mở thư báo, mày dần dần nhíu lại, "Lập tức triệu tập bách quan, trẫm có việc cần thương nghị."

* * *

Mộng rất dài, rất loạn, trong bóng đêm, mấy khuôn mặt trong nháy mắt không ngừng lần lượt thay đổi.

Dưới gốc đào cao lớn, Hạ Lỗ giống như một đứa nhỏ bị thương cúi thấp mi mắt, lẳng lặng dựa vào thân cây. Nàng đi lên đi khẽ kéo tay hắn, "Hạ Lỗ, làm sao vậy?"

Hạ Lỗ ngẩng đầu, "Ta sẽ vì ngươi bảo vệ Thục quận, liều chết cũng sẽ bảo vệ Thục quận."

Nàng vuốt ve tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Hạ Lỗ, ngươi thật ngốc."

Bỗng nhiên, người nọ biến thành Lưu Vân Đức, một đôi mắt sâu kín nhìn về phía hắn, "Ta vẫn sẽ quan sát ngươi, bảo vệ ngươi, luôn luôn tại bên cạnh ngươi." Sau đó đưa cho nàng một khối ngọc bội tuyết trắng, nhưng trên ngọc bội kia đã đầm đìa máu tươi.

"Vân Đức!" nàng cúi đầu nhìn miếng ngọc bội kia, nâng mắt, xung quanh một bóng người cũng không thấy, "Vân Đức, ngươi ở nơi nào? Có từng về qua Tụ Vân lâu không?" Trong không khí vang vọng lại tiếng nói của nàng, xa xa ở trên trời, một thiếu niên thanh tú đang bay lại, thiếu niên kia vẫn luôn cười với nàng, vẫn cười cũng không nói một câu gì.

"Điệt Vân -- đừng lên cao như vậy, cẩn thận bị ngã, nghe lời, mau xuống dưới đi." Thiếu niên kia không đáp, vẫn như trước, vẫn cười, vẫn cười, thẳng đến khi thân ảnh tan vào trong hư không.

Trong lòng chợt thấy trống trơn, phiền muộn tràn ngập trời đất đánh úp lại, như lá rụng mùa thu, như thủy triều từng đợt. Cảm thấy thẫn thờ, nàng gần như tỉnh lại, nhìn phía ngoài cửa sổ. Ánh trăng như nước, ngoài cửa sổ có một thân ảnh, là nhị ca, "Nhị ca, ngươi đi đâu vậy? Ta chờ ngươi một đêm, tại sao ngươi không trở về.."

Người ngoài cửa sổ không nói.

"Nhị ca, vì sao phải bắt buộc ta, trước kia nhị ca tin tưởng ta, sẽ cùng ta thương lượng, trước kia nhị ca chưa bao giờ bắt buộc ta, nhị ca vì sao luôn muốn làm tổn thương ta, ta không muốn gặp lại nhị ca, ta muốn trở về Lộc thành.."

Nàng nhớ tới những ngày bọn họ cùng nhau ở Lộc thành, vì sao tình cảm thân thiết như vậy lại đổi lấy sự đối đãi như vậy của hắn, từ đầu tới đuôi, nàng cũng chưa từng phụ hắn, đó là hắn bỏ lại nàng, nàng cũng đau khổ đợi một đêm dài đằng đẵng. Hay tại vì, trở thành đế vương, hết thảy liền thay đổi.

"Bang -- bang --" bên ngoài truyền đến âm thanh vang vọng, người trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy, khóe mắt còn mang theo một tia ẩm ướt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có ánh trăng, có gió thổi qua ngọn cây, giống như cái thân ảnh kia vừa mới còn ở đó, giống như tiếng lá cây sàn sạt chính là tiếng bước chân người nọ vừa mới rời đi.

Trong đầu hiện lại những cảnh mới vừa rồi trong mơ, từng gương mặt luân phiên lướt qua, mỗi một người chỉ dừng lại trong chớp mắt, "Ta sẽ vì ngươi bảo vệ Thục quận, liều chết cũng sẽ bảo vệ Thục quận."

Liều chết sao? Trong lòng nảy lên một cái, rất nhanh đứng dậy, kêu Xuân Đào tìm triều phục mặc vào, lên xe ngựa, liền chạy tới Đại Hưng cung.

Đường cái rộng lớn, không có một thân ảnh, ánh trăng đem ngã tư đường chiếu vô cùng rõ ràng, đèn lồng trước xe ngựa nhẹ nhàng lay động, đem thân xe in lên mặt đất một mảnh màu đen.

Lúc đến phòng nghỉ, bởi vì quá sớm, bên trong còn chưa có mấy người, thấy Thượng thư lệnh Ngụy Hiệu Trung đang cùng mấy người vây ở một chỗ nghị luận cái gì, cũng không lo lắng mình đã từng mất mặt như thế nào, đi thẳng về phía Ngụy Hiệu Trung.

Mấy người đang hàn huyên, Vệ Tử Quân hỏi: "Ngụy Thượng thư, chiến sự gần đây với Thổ Phiên như thế nào?"

Ngụy Hiệu Trung khiêm cung đáp: "Ai, Phong vương còn chưa nghe nói sao? Hôm qua mới nhận được tin tức, Đồng Xương quận, Vấn Sơn quận của ta đều đã bị công hãm. Hiện tại đại quân Thổ Phiên tề tụ tại Thục quận, đang công thành."

Trong lòng đột nhiên run lên, thật là như vậy sao? Vì nàng bảo vệ Thục quận? Vệ Tử Quân trong lòng chợt lạnh, lập tức dâng lên một mảnh vô cùng lo lắng. Hy vọng hắn không xảy ra chuyện gì.

Tiếng báo gọi vào triều vang lên, Vệ Tử Quân đứng đầu bách quan chậm rãi bước lên thềm đá cẩm thạch. Ngoài dự kiến của mọi người là Lý Thiên Kỳ đã sớm ngồi ngay ngắn trên long ỷ, khi ánh mắt hắn nhìn thấy nàng, cả người chấn động, từ trên long ỷ đứng lên. Ánh mắt không thể tin được cùng kinh hỉ, thẳng tắp nhìn phía nàng, quên cả ngồi xuống.

"Bệ hạ, lần này đại quân Thổ Phiên đã công phá hai trấn của ta, mà nay lại vây công Thục quận của ta, Thiên Phủ địa hình hiểm trở, nếu một khi bị phá, khó có thể thu hồi." Trung thư lệnh Ngưu Văn Quang vô cùng lo lắng cho Thục quận.

"Đúng vậy, các vị ái khanh, Thổ Phiên mười vạn đại quân đang vây công Thục quận, mà Thổ Phiên viện quân cũng lập tức đuổi tới, trước hết quân ta cần cử đại quân đi trước cứu viện quân nhu, chặn Thổ Phiên viện quân lại, đồng thời giải vây cho Thục quận. Các vị khanh gia xem vị tướng quân nào lĩnh quân thì thích hợp."

"Bệ hạ, Vệ Phong nguyện lĩnh quân đi trước." Vệ Tử Quân đứng dậy thỉnh cầu, ngữ khí nhẹ nhàng.

Tay Lý Thiên Kỳ run lên, con ngươi đen sâu thẳm nhìn nàng một cái, không lên tiếng.

"Phong vương anh dũng thần võ, bách chiến bách thắng, theo ý kiến của thần quả thật là người thích hợp, nếu Phong vương đi, nhất định sẽ đắc thắng." Các đại thần ở một bên đều phụ họa nói.

"Đúng vậy, Phong vương liên tục đả bại Thổ Phiên, nhất định có sự uy hiếp với Thổ Phiên, quân Thổ Phiên nhất định vừa nghe thấy danh của Phong vương liền khiếp sợ, thần cũng cho rằng Phong vương là lựa chọn tốt nhất." Các đại thần lại cùng nhau phụ họa.

Trương Thạch ở một bên sắc mặt hơi trầm xuống, mắt nhìn các đại thần đang nói chuyện, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng lại không lên tiếng.

Lý Thiên Kỳ quét mắt quần thần, ánh mắt dừng ở trên người Vệ Tử Quân, "Phong vương tuy rằng thiện chiến, nhưng người lĩnh quân không cần Phong vương đi trước, trẫm còn muốn Phong vương ở bên người bày mưu tính kế."

"Bệ hạ, xin cho Vệ Phong đi trước ngăn địch, Vệ Phong nguyện lập quân lệnh trạng, nếu không thể thắng, nguyện ý xử theo quân pháp, lấy thân tạ tội." Vệ Tử Quân thản nhiên mở miệng, nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết.

Một tia đau đớn lướt qua ngực, đau đến hắn cơ hồ không thể hô hấp. Vì tránh né hắn, 'hắn' thà rằng lập quân lệnh trạng sao? Thà rằng chết, cũng muốn đến bên cạnh người nọ sao? Hắn biết Tử Quân không muốn thấy hắn, nhưng sao hắn có thể để 'hắn' đi tới nơi loạn quân đó, hắn sao có thể tha thứ cho mình nếu có xảy ra sơ xuất gì.

Triều đình một mảnh im lặng, sau một lúc lâu sau mới truyền đến tiếng của Lý Thiên Kỳ, "Phong vương -- đừng vội hồ nháo --" thanh âm khẽ run, giống như truyền từ một nơi rất xa đến.

"Bệ hạ, xin bệ hạ ân chuẩn." Vệ Tử Quân đứng ở nơi nào đó vẫn không nhúc nhích, cũng không nhìn hắn, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt 'hắn' rất kiên quyết. Nếu không đáp ứng 'hắn', có phải 'hắn' sẽ cách hắn càng xa hơn.

Nhưng vào lúc này, Trương Thạch đứng ở một bên chậm rãi đi ra, "Bệ hạ, thần biết thiên tượng trận pháp, thần nguyện cùng Phong vương đi trước ngăn địch."

Gương mặt Lý Thiên Kỳ đột nhiên lạnh như băng, "Một người còn chưa đủ, đều đến hồ nháo -- Trương Thạch, ngươi cũng nên khởi hành đi Huỳnh Dương trị thủy, trong mấy ngày gần đây liền khởi hành đi."

Quay đầu lại nhìn về phía Vệ Tử Quân, cố nén nỗi đau trong lòng, hít một hơi thật sâu, "Phong vương vì nước đi Thục quận ngăn địch.. Trẫm.. Chuẩn.."

Bầu trời tháng tám, mặt trời vẫn diễm lệ như trước, hoa rơi gợi lên cảm giác vắng vẻ.

Giữa hè, tịch mịch giống như thời gian đều đọng lại.

Giáo trường im lặng không tiếng động, trong không khí tràn ngập mùi tanh của thiết giáp, mùi tanh của ngựa, lại nhè nhẹ thoảng qua từng đợt từng đợt mùi hoa không biết tên. Giờ đã là cuối mùa hè, cái nóng lại vẫn mãnh liệt như cũ.

Ngẩng đầu nhìn lên, một đám chim nhạn bay qua Thái Cực cung, để lại một màu đen tuyền, dần dần thăng tan vào màu xanh mênh mông của bầu trời.

Năm vạn truân vệ quân Đại Dục tề tụ ở giáo trường trong cung, thiết giáp lành lạnh, ánh đao lóe lên, giống như một đợt thủy triều màu đen, lúc này yên tĩnh không tiếng động, trong không khí ngẫu nhiên vang lên tiếng phì phì của con ngựa phát ra từ trong mũi.

Đột nhiên nhớ tới những ngày ở Tây Đột Quyết.

Mặt trời đã khuất, người nọ đội ngọc quan, một thân kỵ phục màu trắng bạc, ngồi ngay ngắn phía trên hãn huyết bảo mã màu trắng, như hoa như nguyệt, phía sau lá cờ bay phấp phới, trên cờ soái thêu chữ "Vệ" rất to, vô cùng lóa mắt.

Một tiếng kèn trầm thấp vang lên, một đám thị vệ mặc ngân giáp nhất tề trào ra, vây quanh bóng người bay lên kia, từ giáo trường chậm rãi bước trên con đường ra khỏi hoàng cung. Phía sau hắc thiết thủy triều, bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, dưới ánh mặt trời lóe lên tinh lượng lưu quang.

"Tử Quân!" một tiếng nói đè nén, khẽ run từ phía sau vang lên.

Vệ Tử Quân ngoái đầu nhìn lại, thấy hắn một thân bạc sam, bước trên bậc thang, trên mặt mang theo một chút bối rối cùng tịch liêu, giống như cánh chim cô độc, cô đơn lẻ bóng. Nhẫn nại, đau đớn, quấn quýt si mê cùng tưởng niệm, cùng nhau hiện lên trong ánh mắt.

Nàng nhìn hắn thật lâu, mi mắt nhẹ nhàng rung động, thật lâu sau, một tia tươi cười ở trên mặt hắn nhợt nhạt tràn ra, chìm vào bầu trời xanh, như cảnh xuân uyển chuyển, mang theo vầng sáng đẹp mắt.

Qua đi tựa hồ như chưa từng xảy ra, liền đã chấm dứt, trôi đi như nước, sẽ không quay lại, lưu lại, chỉ có thể khắc cốt tưởng niệm..

Một khắc kia, nàng nhớ tới những năm tháng ở Lộc thành, nhớ tới những năm tháng bọn họ cùng nhau đi qua, nhớ tới hắn đem toàn bộ cỏ của hắn đắp cho nàng..

Chính là, bất tri bất giác, năm tháng đã trôi qua.

Hơi nước đập vào mặt hắn, trong lúc nhất thời, trời đất mơ hồ, thân ảnh phía trước biến thành một ánh sáng màu trắng, ngoái đầu nhìn lại tươi cười, khắc sâu vào trong lòng, khắc vào trong lòng.. đến chảy máu, tràn ngập một đóa huyết hoa.. Hắn vì sao, không giữ lại được, đó là khát vọng đến mức tận cùng, vẫn như trước giữ lại không được..

Hắn phất tay áo nhẹ nhàng che mặt.. Nghe tiếng bước chân từ từ đi xa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play