Từ nhỏ đến lớn, Lâm Lang không yêu thích vàng bạc châu báu cũng không để ý đến ăn mặc, trong tướng phủ cuộc sống sung sướng đã sớm làm cho nàng không màng đến mọi thứ xung quanh, trừ cái lần mười ba tuổi từ Thanh Phong Nhai trốn về nhà, trong người không có đồng xu nào chỉ có thể ăn xin dọc đường, có một lần đói rã rời, may sao có một ông lão vừa nướng chín con gà bẻ miếng thịt cho nàng nên từ đó về sau gà nướng thành món nàng thích nhất.

Ngoài phòng gió lạnh nổi lên, xem ra cũng sắp đến thời tiết lạnh, Thanh Vũ ngồi trong phòng lẳng lặng chờ, tối nay nàng tự tay làm ba món ăn: cơm trắng, canh tổ yến, gà nướng. Ba món này đều đặt lên bàn đậy lồng bàn lại.

Đêm qua nàng và Lâm Lang còn tình nàng ý thiếp, bên tai nhẹ nhàng thanh âm thế mà hôm nay đã trở mặt thành thù, ngay cả cơm chiều cũng không trở về nếm qua.

Có lẽ bản thân cố gắng quá lâu trong quan trường nên trở thành tự cao mãnh liệt, ngay cả nữ tử mình yêu thương cũng không lưu tình, nhấc tay liền đánh nàng.

Thanh Vũ hít thật sâu vào một hơi, hai hàng nước mắt chảy xuống, lấy khăn tay lau sạch tiếp tục si ngốc ngồi chờ, có lẽ nàng nguôi giận rồi trở về với mình cũng nên? Sau đó thấy mình nấu cho nàng những món nàng thích sẽ tha thứ cho mình trong lúc nhất thời xúc động thất thố, lại cùng mình hòa hảo yêu thương như trước có phải không?

Mơ mơ màng màng, chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh, Thanh Vũ bừng tỉnh khẩn cấp gọi: "Lâm Lang, nàng về đấy à..."

Ngẩng đầu thấy Cửu gia tiến vào cửa quan tâm hỏi: "Đại nhân, đã không còn sớm nữa, ngài còn chưa dùng cơm chiều..."

Thanh Vũ nhắm mắt xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Hiện tại là giờ gì rồi?"

Cửu gia đáp: "Gần đến giờ Hợi."

Thanh Vũ lòng chợt giá lạnh, nguyên lai đã trễ thế này...

Nhìn sắc trời ngoài phòng đã đen đậm, xem ra nha đầu kia quyết qua đêm tại Tướng phủ, nàng đành đứng dậy ra khỏi cửa phòng, không quên quay đầu phân phó Cửu gia: "Ta đi đón phu nhân trở về, ngươi giúp ta hâm nóng đồ ăn trên bàn, chờ phu nhân về rồi ta sẽ cùng ăn với nàng.", sau đó gọi người chuẩn bị kiệu vội vàng đến tướng phủ.

Thanh Vũ ở phòng tiếp khách Tướng phủ trong giây lát, Thừa tướng liền đi vào sảnh, không kịp hỏi han khách sáo quan trường, lại hỏi: "Ngươi nói ngươi tới tìm Lâm Lang sao?"

Thanh Vũ nghe ngữ khí lão nói thì có tia bất an, vội vàng thi lễ nói: "Buổi chiều hôm nay, hạ quan có chút mâu thuẫn với Lâm Lang, nàng liền ly khai phủ Thượng Thư, xin hỏi ngoại công, Lâm Lang hiện tại...hiện tại có ở trong tướng phủ không ạ?"

Thừa tướng nghe vậy sửng sốt lúc lâu sau, Thanh Vũ tỏ ra lo sợ bất an nhịn không được liền hỏi lại: "Thưa ngoại công, hiện tại Lâm Lang có ở trong tướng phủ không?"

Sắc mặt Thừa tướng dần trở nên khó coi, nhìn chằm chằm nàng trầm giọng nói: "Bổn tướng và Tào tướng quân vừa mới giao Lâm Lang cho ngươi một ngày... Làm thế nào lại để xảy ra sự tình này? Ngươi rốt cục có xem trọng Lâm Lang không hả? Nó không hề hồi tướng phủ!"

Lời này giống như ly nước lạnh hắt vào mặt, Thanh Vũ ngẩng người một lát, thậm chí không kịp cáo từ Thừa tướng đã chạy ra tướng phủ, lập tức huy động thêm người phân công đi tất cả khách điếm, tửu lâu, thậm chí là Tướng Quốc Tự truy tìm tung tích Lâm Lang.

Thanh Vũ dẫn theo hơn mười người, thức cả đêm cưỡi ngựa tìm khắp nơi lớn nhỏ, từng cái chùa miếu đều tra đến, thấy trời gần sáng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Lang, từ lo lắng biến thành sợ hãi, vạn nhất Lâm Lang có gì bất trắc...Nàng vội áp chế suy nghĩ xấu này, trong lòng trấn an: "Lâm Lang từ nhỏ luyện võ, muốn tổn hại nàng không phải chuyện đơn giản. Nhưng...nàng trắng đêm không về nhà thì đi nơi nào?

Đột nhiên nhớ tới trước kia Lâm Lang từng cùng nàng nói qua chuyện từ Thanh Phong Nhai trốn về nhà, liệu lần này nàng có trở về Thanh Phong Nhai không? Nghĩ đến đây, tinh thần Thanh Vũ có chút tỉnh táo, lập tức sai người mang bức họa Lâm Lang trên đường đến Thanh Phong Nhai hỏi thăm, mong dọc đường tìm ra tung tích Lâm Lang.

Dọc đường mọi người cẩn thận hỏi thăm, gặp ai cũng hỏi cho đến Tê Hà trấn cách kinh thành năm trăm dặm, bỗng nhận được tin báo có người gặp qua vị cô nương giống trong bức vẽ từng đi qua đây.

Thanh Vũ nghe tin này mừng rỡ, nhưng lập tức lại lo lắng, nguyên lai người gặp qua Lâm Lang là một người họ Khứ, lão hán Khứ Nhân Nghĩa trông coi nghĩa địa ngoài trấn, phía tây Tê Hà trấn dựa vào vách núi tạo nên khu nghĩa trang rộng gần mười dặm.

Người chết trong trấn được chôn ở nơi đó, Khứ lão hán làm người trông coi nghĩa trang này gần ba mươi năm, thời gian gần đây nghĩa trang xảy ra việc ngoài ý muốn, tử thi vừa chôn cất đều bị mổ bụng lấy nội tạng, trong trấn truyền tai nhau chuyện ma quái xảy ra ở nghĩa trang là "Quỷ lấy nội tạng" làm Khứ lão hán cả kinh hoảng sợ, vì thế liền rời nghĩa trang ở lại trong trấn.

Hôm qua, Lâm Lang đến trấn này không có văn tiền nào để thuê phòng, lại không tìm thấy nhà nào cho nàng ở lại, Khứ lão hán nhất thời nói mình còn phòng trống ở nghĩa trang, nhưng gần đây nghĩa trang kia không quá yên ổn, hỏi nàng có dám ở lại đấy một đêm không? Đâu ngờ nha đầu kia nghe chuyện ma quái chẳng những không sợ hãi còn vui vẻ lập tức bảo Khứ lão hán đưa chìa khóa cho nàng, sau đó theo lời chỉ dẫn của Khứ lão hán đến nghĩa trang, tiếp theo xảy ra chuyện gì thì không ai biết.

Thanh Vũ nghe vậy lập tức bảo Khứ lão hán dẫn đường, mang theo mọi người thúc ngựa nhanh chóng chạy tới nghĩa trang, nếu Lâm Lang còn chưa trả lại chìa khóa cho Khứ lão hán thì chứng minh nàng vẫn chưa rời đi, thế nhưng Thanh Vũ cảm giác như có tảng đá đè nặng trong lòng...Nơi đó đã có tin đồn không yên ổn, vạn nhất Lâm Lang xảy ra chuyện gì bất trắc...Nàng cắn chặt môi, cảm giác đau đớn, thoáng chốc nàng cố ép ý tưởng không tốt ra khỏi đầu.

Đoàn người ra roi thúc ngựa rất nhanh đến nghĩa trang, Khứ lão hán đi ở đằng trước dẫn đường cho mọi người, thật vất vả mới đến tiểu viện nằm ở góc phía Tây nghĩa trang, nơi này xem ra đã qua một đoạn thời gian không có người ở, mạng nhện giăng lung tung, cỏ dại mọc cao sinh trưởng mạnh mẽ, Thanh Vũ cảm thấy sự bất an dần tăng thêm, ngẩng đầu nhìn cửa phòng nhỏ mở rộng, nhìn qua lại chẳng thấy bóng dáng ai, trên giường đệm chăn bị tốc xuống đất, thoáng chốc trong đầu nàng cảm thấy mê muội, chẳng lẽ Lâm Lang phát hiện mình dẫn người tới tìm nàng nên ngay cả đệm chăn cũng không kịp sửa sang lại liền trốn đi? Hay là nàng đã bị...Thanh Vũ không còn dám nghĩ tiếp, theo bản năng quay lại ra lệnh: "Mau tìm ra người cho ta! Cho dù san bằng cả ngọn núi cũng phải tìm cho bằng được phu nhân!"

Hơn mấy mươi người lập tức chia ra bốn phía lục soát từng ngõ ngách, thậm chí ven đường bia đá hoang sơ đổ vỡ cũng không bỏ qua, lăn qua lộn lại tìm kiếm gần bốn canh giờ, cơ hồ muốn san bằng cả nghĩa trang vẫn chẳng có kết quả.

Nhìn nghĩa trang rộng lớn, đôi lông mày Thanh Vũ nhíu lại, nơi này không phát hiện bất cứ điểm nào quái lạ, yêu khí cũng không dày đặc, nếu Lâm Lang chưa rời đi thì nàng trốn ở đâu? Nàng vòng quanh nghĩa trang một vòng, suy nghĩ hồi lâu bỗng nảy ra chủ ý, sao không làm bộ dẫn người rời đi, sau đó quay lại phòng nhỏ chờ, nếu quả thực Lâm Lang núp chờ nàng rời đi sẽ xuất hiện.

Theo chủ ý, Thanh Vũ lập tức hạ lệnh cho binh lính, mọi người lập tức quay đầu ngựa làm bộ xuống núi, khi quay đầu lại điều thêm mấy trăm người nữa đến lặng lẽ bao vây nghĩa trang phòng ngừa nha đầu Lâm Lang chạy thoát.

Thanh Vũ bố trí thỏa đáng liền quay lại tiểu viện, núp trong góc kiên nhẫn chờ Lâm Lang xuất hiện.

Thời gian dần trôi qua, chớp mắt sắc trời chậm rãi nhuộm đen, bốn phía côn trùng kêu vang rúc rích, thỉnh thoảng nghe tiếng quạ đen kêu 'quọa quọa' bi ai trên đầu. Thanh Vũ núp phía sau góc cửa càng cảm thấy bất an, nghĩa trang này tuy không nhìn ra điều gì quái dị nhưng không hiểu sao cứ thấy lành lạnh, linh cảm như nguy hiểm đang từ từ đến gần, mông lung trên trán rơi xuống vài giọt mồ hôi, càng vào đêm thì sợ hãi càng gia tăng. Rốt cuộc nàng nhịn không được mà qua khe cửa hở nhìn ra ngoài.

Vừa thấy làm nàng sợ tới mức hét to, đứng ngoài cửa một kẻ đầu tóc rối bù đầy mùi tanh tưởi, Thanh Vũ không biết hắn còn sống hay không, quái vật này chui ra từ phần mộ, người đầy bùn toàn thân bốc mùi xác chết thối rữa, sau mái tóc rối bù lộ ra cặp mắt tức giận. Hai người đối mắt lẫn nhau, Thanh Vũ cả kinh muốn cứng họng, đang kinh hãi thì bỗng người nọ điểm hai đại huyệt trên vai nàng, đôi tay như hai gọng kìm cõng nàng trên lưng, nhanh chóng chạy sâu vào trong nghĩa trang, rất nhanh sau đó liền tới một ngôi mộ cổ, quái nhân đẩy một tảng đá lớn ra, mang theo Thanh Vũ nhảy vào huyệt mộ.

Chương 57: Thổ lộ tình cảm

Mộ thất này chừng trăm thước, bốn phía tối đen như mực chỉ có ánh nến xa xa trên tường, dưới ánh sáng lờ mờ soi ra chiếc quan tài bằng đá, có một đứa bé mười ba mười bốn tuổi đang nằm bên trên không nhúc nhích, trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của đứa bé cực kì yếu ớt.

Ngọn lửa không chút lay động tận lực cháy, cố gắng tìm kiếm sẽ thấy còn một người cuộn mình ở một góc, quái nhân nhảy xuống thì thấy người nọ run run, Thanh Vũ đang nhìn thì bỗng bị quái nhân kéo đi đẩy ngã xuống đất, nhìn nhanh đến người kia thì thấy đôi giầy thêu chỉ vàng chim hỉ thước, giày thêu này không phải của Lâm Lang thì còn là ai?

Thanh Vũ mừng rỡ đang định gọi nàng thì bỗng thấy trên lưng đau xót, toàn thân đại huyệt bị quái nhân điểm một lần, hắn còn lo lắng không khống chế được nàng nên lấy dây thừng trói nàng thật chặt, toàn thân Thanh Vũ đau đớn khó chịu, nhịn không được hỏi: "Ngươi tột cùng là loại người nào? Vì sao lại đưa chúng ta đến đây?"

Lâm Lang nghe ra giọng Thanh Vũ, đôi chân theo bản năng rụt trở về như cố ý tránh nàng, tâm Thanh Vũ có chút run rẩy nhưng lúc này không phải là lúc tâm sự, trước mắt còn không biết hắn là người hay quỷ, mộ thất này lại tràn ngập không khí quỷ dị cùng nguy hiểm chỉ có thể cắn răng âm thầm vận công giải khai huyệt đạo.

Quái nhân làm như không nghe nàng hỏi, khiêng từ trong góc mộ ra một người ném lên quan tài đá đặt song song kế bên đứa nhỏ, sau đó lấy ra thanh đao nhọn rạch quần áo người nọ, ở bụng người nọ múa tay ngang dọc vài cái, ánh đao rơi xuống, tiếng da thịt bị cắt vang lên, tiếng nội tạng bị lấy ra khiến người ta cả kinh sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy thành dòng.

Thanh Vũ thấy Lâm Lang run run, cổ họng phát ra tiếng nức nở nhỏ, nàng biết Lâm Lang kinh hãi nhưng lúc này mình lại vô lực bảo vệ nàng, trong lòng co thắt đau đớn vô cùng, thân thể bị trói điểm huyệt không thể động đậy, phát điên vận công chạm đến huyệt đạo, thật vất vả mở đại huyệt bên hông ra, rốt cuộc nửa dưới thân có chút cảm giác, vội vàng lăn một vòng đến bên cạnh Lâm Lang gọi: "Lâm Lang, nhanh đến bên cạnh ta..."

Lâm Lang không thèm quan tâm, rụt người lại, lòng Thanh Vũ thêm khó chịu, chợt nghe quái nhân quay đầu hét:

"Đừng ồn!" giống như tiếng sấm khiến hai người giật mình vội vàng ngậm miệng.

Quái nhân lập tức quay lại tiếp tục mổ bụng người, hai người trơ mắt thấy hắn lấy nguyên lá gan người nọ ra, xem xét giây lát ném xuống đất một tảng thịt đỏ sẫm, Lâm Lang sợ tới mức co người lại úp mặt vào giữa đầu gối.

Quái nhân ngồi dưới đất thở hổn hển, ánh mắt dần dần chuyển hướng bắn tới Thanh Vũ và Lâm Lang, trực giác Thanh Vũ mách bảo có chuyện không ổn, thân mình chậm rãi lui về sau.

Quái nhân đứng dậy đi tới Thanh Vũ ngồi xổm thân hình trước mặt nàng, mùi xác thối đập thẳng vào mặt làm Thanh Vũ thở không nổi.

Quái nhân cẩn thận đánh giá nàng một lát, lập tức quay sang Lâm Lang đánh giá hồi lâu, bỗng đưa tay ra nhấc nàng lên, lúc này Thanh Vũ mới nhìn kĩ Lâm Lang bị nắm hai chân ngược đầu xuống, cả kinh đánh loạn xạ nhưng hắn không chút để ý vội chạy đến quan tài đá.

Trong đầu Thanh Vũ đánh 'boong' một tiếng, không chút nghĩ ngợi vội lăn người mạnh tới chân quái nhân, một cước đá vào mắt cá chân hắn nhưng cước này như đá vào tảng đá lại bị quái nhân đá trở lại, nàng không kịp nghĩ nhiều dựa thế cắn hắn nhưng quái nhân chẳng chút sứt mẻ gì giơ tay nắm lấy nàng quăng ra ngoài, quái nhân bị cắn chẳng biết đau tiếp tục khiêng Lâm Lang mang đến cạnh quan tài, điểm huyệt nàng rồi đặt lên mặt quan tài.

Lâm Lang nằm thẳng trên mặt quan tài đá như hươu nai chờ làm thịt, trừ miệng và mắt có thể cử động thì toàn thân đều cứng ngắc, nước mắt chỉ nhịn không được mà trào ra.

Thanh Vũ vất vả giải khai được một huyệt đạo đứng lên, dùng chân đá tới quái nhân, quái nhân đều cản được chiêu thức của nàng, một thân võ thuật quả thực chưa từng thấy, đấu chừng chưa đến hai mươi hiệp.

Thanh Vũ lại bị hắn điểm huyệt chế trụ, đem nàng tới góc tường trầm giọng nói: "Oắt con, cơ thể ngươi quả thực là tuyệt phẩm nhân gian, ngươi đừng vội, chờ ta cứu sống con ta xong sẽ dùng thịt ngươi bổ thân cho nó để bệnh nó không tái phát nữa."

Quái nhân quay lại nhớ tới việc còn dang dở, Thanh Vũ hốt hoảng la to: "Tiền bối! Chúng ta với người không cừu không oán, chỉ đến nghĩa trang này tá túc vô tình mạo phạm lão nhân, vì sao người lại muốn lấy mạng chúng ta?"

Quái nhân quay đầu nhìn nàng vội thả đao xuống đi đến trước mặt Thanh Vũ giải thích:

"Ta không muốn hại các ngươi...ta chỉ muốn tìm được người có gan thích hợp cho con ta, con ta bệnh rất nặng...nếu không có gan sẽ không sống nổi...nhưng ta đã ở đây nửa năm, đào hơn ba mươi xác mới chôn nhưng không tìm thấy gan thích hợp con ta...vừa lúc gặp các ngươi, ta chỉ thử lấy gan người sống xem có công dụng hay không. Muốn trách thì trách các ngươi mệnh không tốt, đi đâu không đi lại cố tình đến chỗ này..."

Lời giải thích này làm hai người mô hôi rơi như mưa, Lâm Lang khóc lớn: "Ngươi không phải muốn gan người sao? Ngươi thả ta về nhà, ta sẽ nói Thừa tướng ngoại công và thiên tuế gia gia giúp ngươi tìm ra, ngươi muốn bao nhiêu ta cho ngươi bấy nhiêu! Hu hu hu...chỉ cần ngươi thả ta ra thì muốn cái gì cũng được..."

Quái nhân quay nhìn Lâm Lang thì thào nói: "Nguyên lai ngươi có quyền thế như vậy...đáng tiếc, con ta không đổi gan sợ không thể sống đến đêm mai...đành phải ủy khuất ngươi."

Nhìn thấy đao nhọn sắp hạ xuống, mặt Lâm Lang đều là nước mắt chửi ầm lên:

"Khốn nạn! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là cháu gái của thiên tuế Tào Thiên Kiệt, Thừa tướng Đổng Bách là ngoại công ta! Ngươi dám động tới một sợi lông của ta, ông nội và ông ngoại ta tuyệt không tha cho ngươi! Không chỉ lấy mạng ngươi thậm chí con ngươi cũng bị chém đầu!"

Quái nhân bị nàng chửi hơi ngẩn ra nhìn nàng một lát, bỗng xoay người lấy từ chỗ góc sáng ra mấy cái thi thể, chỉ từng cái giới thiệu với Lâm Lang:

"Ngươi có biết hắn là ai không? Ta lấy thi thể hắn từ bia mộ khắc: Nhất giáp tiến sĩ Minh Tuyên Thống năm thứ năm"

Chỉ tiếp một xác khác nói: "Ngươi đoán đó là ai? Đó là Phủ doãn đại nhân, vừa bị bệnh cấp tính mới chết."

Cuối cùng chỉ vào cái xác nữa nói: "Kẻ này thật vô dụng, chẳng qua mới từ trấn bên kia qua đây lên thủ phủ mà thôi."

Hắn ném ba thi thể vào góc, tiến đến trước mặt Lâm Lang nói: "Sinh thời có quyền thế thì sao? Chết đi cũng chỉ còn là nắm xương khô, ngươi với bọn họ có gì khác nhau?"

Lâm Lang nghe hắn hỏi mà ngơ ngác nhìn hắn không biết nên nói cái gì...

Quái nhân vén tay lên, chậm nâng đao nhọn, bỗng nhiên sau lưng Thanh Vũ hét lớn:

"Dừng tay!"

Tựa hồ hắn bị hai người làm phiền quá nhiều, lần này hắn không quan tâm nữa, nhìn thấy đao nhọn đi xuống, Lâm Lang nhắm chặt hai mắt, Thanh Vũ lại hét lớn: "Ta có cách cứu con ngươi!"

Lời vừa ra, quái nhân dừng lại đao nhọn, chậm rãi quay đầu nhìn Thanh Vũ nói:

"Oắt con...ngươi tưởng gạt được ta sao? Trên đời này nói đến y nhân nếu ta là thứ hai thì không người nào dám xưng thứ nhất...ngoài thay gan cho con ta thì không có phương pháp nào khác!"

Thanh Vũ cắn môi nói: "Ta nói có là có..."

Dừng một chút lại nói: "Ngươi không phải muốn gan người sống sao? Ta đưa gan cho ngươi, ngươi thả cô nương kia ra..."

Tim Lâm Lang nhảy mạnh, đầu nghiêng qua một bên, môi muốn cắn nát xuất huyết, từng giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.

Quái nhân lắc đầu:

"Oắt con, tuy cơ thể ngươi là tuyệt phẩm nhưng không thích hợp con ta, nếu nó dùng gan ngươi thì phải thay mật, đổi phổi, cơ hồ thay đổi toàn bộ nội tạng, thế thì cơ thể nó không thể nhận nổi, như vậy ngươi cũng nguyện ý dâng gan ư?"

Thanh Vũ cắn răng, dùng sức dựa đầu nói:

"Ngươi không phải muốn cứu con ngươi sao, dù sao ngươi cũng dùng thịt của ta bổ thân con ngươi, một mạng đổi một mạng, công bằng. Chỉ cần ngươi thả Lâm Lang, ta tùy ngươi xử lý."

Quái nhân suy tư một lúc lâu giải huyệt đạo Lâm Lang thả lại góc tường, quay đầu kéo Thanh Vũ đặt lên quan tài, lấy góc áo chùi đao nhọn tính rạch quần áo nàng.

Lâm Lang nãy giờ nức nở thì lúc này khóc rống lên, giãy dụa bổ nhào tới Thanh Vũ, mắng quái nhân: "Muốn giết thì giết luôn hai ta, ngươi thả ta thì ta sẽ liều mình với ngươi! Ta mà chết thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Quái nhân nhíu mày, miệng lầu bầu: "Nữ nhân đó thật là phiền toái, đừng làm chậm trễ cứu con ta."

Đẩy nàng ra ngoài, điểm huyệt ném tới góc sáng, nâng đao nhọn muốn cắt quần áo Thanh Vũ, đang muốn rạch xuống chợt nghe nàng nói: "Tiền bối, cho dù ngươi lấy gan của ta cũng nhất định không thể cứu sống con ngươi."

Thanh Vũ ra vẻ thoải mái cũng muốn làm cho mình bình tĩnh, mặt khác khiến quái nhân thả lỏng cảnh giác.

Quái nhân không tin nói: "Ta nói rồi, trên đời này y thuật của ta đứng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, nếu ngươi lại gạt ta thì chết cũng không thoải mái."

Thanh Vũ không để ý nói: "Tiền bối, ta từng xem qua y kinh của ông nội ta, có chương viết phương pháp thay đổi nội tạng, cần phải dùng của cha mẹ hoặc con cháu, bằng không máu huyết không thể dung hợp sẽ càng không có cách cứu."

Quái nhân nghe thế nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Ông nội ngươi là ai?"

Thanh Vũ đáp: "Ông nội ta là Trác Viễn Thanh."

Quái nhân nghe ba chữ Trác Viễn Thanh, hai tay cử động một chút đều để lại trong mắt Thanh Vũ. Quái nhân giắt đao nhọn vào thắt lưng đi qua đi lại mộ thất vô số lần, miệng thì thào lẩm bẩm:

"Trác Viễn Thanh...Y ma Trác Viễn Thanh...năm đó hắn giết nhạc phụ, nhạc mẫu đổi mật cho vợ, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng kết quả vẫn không thể cứu mạng vợ hắn, lời hắn nói Y tiên như ta làm sao có thể tin?"

Y tiên...người đầy mùi xác thối vọng tưởng giết người đổi gan cư nhiên tự xưng là Y tiên?

Thanh Vũ có chút nghi hoặc tiếp tục thuyết phục hắn:

"Ngươi đã biết ông nội ta thì tin hay không tùy ngươi, con ngươi chỉ còn sống một ngày, ngươi chỉ có thể chọn lựa một bộ gan mới đổi cho hắn, hoặc là của ta, hoặc là của ngươi, việc này quan hệ đến vấn đề sinh tử con ngươi, tiền bối cần phải cân nhắc kĩ lưỡng."

Quái nhân vuốt chòm râu vài cái, lại đi qua đi lại càng lúc càng nhanh, Lâm Lang ngồi trong góc nhìn quái nhân, trong lòng lo lắng không ngừng niệm 'a di đà phật' phù hộ cho oan gia kia đang nằm trên mặt quan tài đá.

Sau một lúc lâu, quái nhân dừng lại nhìn nhìn Thanh Vũ:

"Ngươi nói mọi thứ đều vô nghĩa, nếu ta đưa gan cho con ta, ai sẽ thay ta bỏ gan vào cơ thể nó?"

Thanh Vũ lập tức tiếp lời: "Ta có thể giúp ngươi đổi gan."

Quái nhân sửng sốt kinh ngạc: "Ngươi làm? Ngươi tuổi còn trẻ mới trưởng thành, làm sao biết việc này..."

Thanh Vũ đoán là hắn sẽ không tin, tiếp tục nói:

"Ta nói rồi, ông nội của ta từng lưu lại một quyển y kinh, từ nhỏ ta đã đọc quyển y kinh đó, tất cả nội dung và phương pháp ta đã thuộc lòng, quỷ môn thập tam châm hẳn ngươi cũng biết? Mười ba kim châm kia hiện nằm trên người ta, nếu ngươi chịu đổi gan cho con ngươi thì ta cam đoan sẽ không xảy ra sai lầm."

Quái nhân nghe mà không tin lắm, Lâm Lang cũng thêm vào: "Ngươi quyết định nhanh đi, sắc trời sắp sáng thì tánh mạng con ngươi khó giữ được."

Quái nhân xoa trán suy nghĩ hồi lâu, giải khai huyệt đạo cho Thanh Vũ bảo nàng đưa ra mười ba kim châm cho mình xem, thế này mới tin Thanh Vũ là truyền nhân của Y ma Trác Viễn Thanh. Thấy thời gian không còn nhiều, quái nhân sờ mặt đứa nhỏ kia hồi lâu, rốt cuộc quyết tâm nói:

"Oắt con, ngươi nghe cho rõ đây, ta không phải tin ngươi mà tin ông nội ngươi, ta cùng hắn so y thuật đã ba mươi năm, bởi vì hắn tâm tư độc ác, dám dùng người sống luyện y nên ở trong mắt người khác vẫn là kẻ chẳng ra gì, ta khinh thường hành vi ông nội ngươi, không thể tưởng được cuối cùng bệnh con mình lại phụ thuộc vào hắn..."

Hắn cắt một sợi tóc Thanh Vũ cột vào ngón trỏ lại nói: "Ngươi nhớ kĩ, ta giao mệnh con ta cho ngươi, nếu ngươi dám gạt ta...ta sẽ hóa thành quỷ ám ngươi cả đời!"

Nói xong, quái nhân tự cởi bỏ quần áo, chậm rãi nằm thẳng trên mặt quan tài đá, nhắm mắt lại hô: "Động thủ đi!"

Thanh Vũ nhắm mắt lại một lát, quyết tâm bấm huyệt đạo hắn, nhắm vị trí gan mà đưa đao rạch xuống...

Không biết qua bao nhiêu canh giờ, tựa như bao cái xuân thu đi qua, Lâm Lang bịt lỗ tai nhắm mắt lui vào góc tường, không dám mở mắt ra xem lấy một lần.

Rốt cuộc, trên vai truyền đến động tĩnh, nàng sợ tới mức giật bắn người, Thanh Vũ biết nàng bị kinh hãi, lúc này như chim sợ cành cong, chỉ cần một chút đụng chạm có thể khiến nàng sợ chết khiếp, Thanh Vũ vội ôm nàng vào ngực, hai má lần lượt chạm vào trán nàng, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ...có ta đây rồi, mọi thứ đều đã qua..."

Giờ khắc này Lâm Lang nhịn không được khóc thành tiếng, ở trong lòng nàng dùng sức đánh một quyền lên vai nàng, nức nở mắng: "Ngươi lưu nam nhân kia lại bên người còn để ý đến ta làm gì?! Không phải ngươi thích hắn lắm sao? Ta đi rồi thì thỏa mãn cho các người..."

Thanh Vũ ôm chặt nàng vào ngực mình, chờ nàng khóc mắng đủ mới hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: "Lâm Lang...nàng có từng nghe câu chuyện về Hậu Nghệ và Hằng Nga chưa?"

Lâm Lang nức nở trong lòng nàng ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: "Chuyện thế nào?"

Thanh Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, từ từ kể chuyện xưa: "Hằng Nga và Hậu Nghệ vốn là một đôi vợ chồng đều được mọi người ngưỡng mộ...nhưng Hằng Nga lại một mình ăn tiên dược, ở Nguyệt cung hóa thành tiên nữ, hai người trời nam đất bắc, cả đời khổ sở..."

Lâm Lang mở to mắt, không hiểu sao nàng lại kể chuyện xưa này cho mình nghe, Thanh Vũ cúi đầu hôn vào trán nàng, tiếp tục nói: "...người ta hay nói tài tử giai nhân yêu nhau, hiểu nhau, làm bạn cả đời; lại có người nói yêu nhau thì dễ, sống với nhau lại quá khó, nếu ta và nàng là Hậu Nghệ và Hằng Nga đồng sàng dị mộng, yêu nhau cũng không hiểu nhau, gần nhau cũng không trân trọng, sớm hay muộn sẽ có một ngày nàng giống Hằng Nga cách xa ta, dù còn yêu cũng không thể nào làm bạn cả đời."

Lâm Lang nghe cái hiểu cái không, vẫn nghi hoặc: "Ý của ngươi là...ta không hiểu tâm tư của ngươi?".

Lại nhớ tới ngày ấy vô duyên vô cớ ăn bạt tai, lòng nổi lên tức giận hét lớn: "Thế còn ngươi có hiểu cho ta không? Biết rõ người nọ yêu ngươi, còn dùng mưu toan cướp đoạt tình nhân, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được? Làm sao im lặng được? Làm sao ở cùng hắn dưới một mái nhà sớm chiều chạm mặt? Như thế...như thế xấu hổ đến cỡ nào..."

Nói đến đây nước mắt lại rơi xuống, nức nở nói tiếp: "Ngươi nói đúng, chúng ta quả thật không hiểu nhau...ngươi không hiểu ta, ta cũng không hiểu ngươi...ngươi luôn miệng nói yêu ta...nhưng vì sao lại đối với ta nghiêm khắc như thế, thậm chí hạ nhân trong phủ cũng xem thường ta...ta đường đường là tướng phủ thiên kim không phải nô tì của ngươi! Không phải tì thiếp của ngươi! Ta cũng có tôn nghiêm, tự trọng..." Lâm Lang đã khóc không thành tiếng.

Thanh Vũ vội vàng ôm nàng vào ngực, giơ tay đánh tát mình thật mạnh nói: "Là ta không đúng, là ta đáng chết, ta ỷ làm quan lớn, về nhà còn ra vẻ Binh Bộ Thượng Thư, cái tay chết tiệt này dám đánh cả tâm can bảo bối, trở về ta liền trị tội nó! Cho nàng hả giận được chưa?"

Lâm Lang nghe nàng nói mà khóc không được, cười cũng không xong, tay đưa lên cho nàng một quyền, quay mặt chỗ khác giận dỗi.

Thanh Vũ thấy khóe miệng nàng lộ ra tí tươi cười mới xoay người nàng lại ôm vào lòng nhỏ nhẹ nói: "Lâm Lang..., kỳ thật ta muốn nói với nàng...chúng ta đã thành thân, nàng không thể quay về làm tướng phủ thiên kim như trước kia được nữa, mà giờ đây đã là vợ Trác Thanh Vũ, là phu nhân Binh Bộ Thượng Thư. Ta cũng không còn là ái nam ái nữ Binh Bộ Thượng Thư mà là phu quân Tào Lâm Lang, mỗi hành vi, tiếng nói của chúng ta đều ảnh hưởng đến đối phương, nàng chính là ta, ta chính là nàng."

Lâm Lang tựa vào lòng nàng, vuốt má nàng bị đánh phiếm hồng, vẫn không lên tiếng phản bác lời nàng nói.

Thanh Vũ vỗ về tay nàng tiếp tục nói: "Trước kia nàng có ngoại công thương, có phụ thân yêu, chưa từng trải qua cuộc sống gian nan nhưng ai cũng phải trưởng thành, học được bao dung, hiểu được đối nhân xử thế, nói cách khác cuộc sống luôn xảy ra những trắc trở mà không ai mong muốn. Ngũ Nguyệt là thuộc hạ của ta, cũng là thuộc hạ của nàng, nếu vì cùng nàng tranh giành người yêu mà rơi vào thảm cảnh, những người khác làm sao cảm phục chúng ta? Làm sao để nhân tài thiên hạ cam tâm vì chúng ta góp sức? Người ta thường nói: lui một bước sẽ tiến nhiều bước, nên khoan dung độ lượng a..."

Lâm Lang chu miệng, không nói tiếng nào, lấy ngón trỏ vân vê tai nàng, trong lòng dần xúc động nhưng ngoài miệng không chịu thua: "Vậy vì sao ngươi không tha thứ ta còn nhẫn tâm đánh ta..."

Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài, nắm hai tay nàng nói:

"Hảo hảo hảo, ta biết sai rồi, về sau chỉ cho phép mở miệng không được động tay chân, nếu còn dám đánh nàng thì ta là con rùa rúc đầu."

Liền hôn vào lòng bàn tay nàng, sắc mặt tiểu-hạt-tiêu dần dịu lại.

Nhớ tới lời quái nhân nói: "Sau khi chết cũng chỉ là bộ xương khô, chúng ta có hơn gì bọn họ đâu?"

Âm thầm thở dài vùi mặt vào lòng Thanh Vũ lẩm bẩm: "Thanh Vũ...phu quân, ta biết sai rồi, về sau ta sẽ không tùy hứng làm bậy nữa, nếu tái phạm...ta cũng là rùa rúc đầu."

"Chúng ta đều làm sai thì chẳng phải thành một đôi rùa sao?" Thanh Vũ liếc nhìn nàng.

Lâm Lang nhịn không được cười thành tiếng, nhẹ đánh lên vai nàng, hai người cười vui vẻ ngã xuống đất...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play