Oan gia không biết xấu hổ kia bên tai nói lời ngọt ngào tình ý, Lâm Lang nghe được mặt đỏ tai hồng, ở trong lòng nàng không muốn để ý hay thẹn thùng cũng không được, trong huyệt mộ tối như mực đầy mùi xác thối mà vẫn bị nàng "nháo" như trong phòng đêm tân hôn, thật không hiểu oan gia này không câu nệ tiểu tiết hay do hai ngày không thấy tân nương nên bất mãn đây?

Hai người đang tỉ tê, dây dưa nhau thì chợt nghe tiếng rên rỉ trên quan tài đá truyền đến, Lâm Lang giật mình mới nhớ tới chuyện Thanh Vũ thay quái nhân đổi gan cho con hắn, hai tay xiết chặt cổ tay áo Thanh Vũ, thân mình trở nên căng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng nàng.

Thanh Vũ ôm chặt nàng vào lòng thấp giọng an ủi: "Đứa nhỏ chắc đã tỉnh, ta đi xem thử."

Mặt nạ của nàng bị quái nhân ném đi lúc đẩy nàng vào huyệt mộ, lúc này xoay người sờ soạng tìm kiếm thật lâu, vất vả mới tìm được, liền dùng tay áo chùi sạch bụi đeo lên mặt, lập tức đi tới bên quan tài đá thì thấy đứa nhỏ cử động, lông mày nhíu lại, lúc nãy hơi thở mong manh giờ thì hô hấp mạnh hơn nhiều.

Đứa nhỏ cố gắng mở mắt ra, thấy rõ người đứng bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Ca...ca, ta đang ở đâu?"

Thanh Vũ sửng sốt vội bắt mạch cho hắn, nghe mạch đập dần vững vàng, tánh mạng cũng không đáng lo ngại, nhưng cơ thể còn rất suy yếu, phải lập tức cần bổ dưỡng thân thể, trong lòng vui sướng như điên, không ngờ mình như đánh cược 'được ăn cả ngã về không' có thể cứu sống đứa nhỏ này, ánh mắt lập tức chuyển qua quái nhân nằm bên cạnh, ngón tay trỏ hắn vẫn quấn sợi tóc mình, âm thầm nói:

"Y tiên tiền bối, cuối cùng vãn bối không phụ nguyện vọng của ngươi cứu sống con ngươi, tóc của ta quấn trên tay ngươi xem ra là vô dụng."

Đưa tay ra không nhanh không chậm lấy cọng tóc xuống, bái di thể quái nhân: "Y tiên tiền bối, con ngươi sẽ được vãn bối chiếu cố thật tốt, ngươi cứ yên tâm an nghỉ nơi đây đi."

Nàng bế đứa nhỏ lên nói với hắn: "Phụ thân ngươi phó thác ngươi cho ta, bây giờ ta mang ngươi hồi kinh, ngươi phải cố gắng bồi dưỡng cơ thể đừng phụ mong đợi phụ thân ngươi dùng mạng mình đổi cho ngươi."

Đứa nhỏ nghe cái hiểu cái không, chỉ biết phụ thân mình đã mất, để lại hắn một mình trên cõi đời, ánh mắt nhìn tràn đầy nước mắt.

Lâm Lang cầm ngọn nến còn sót lại đi đến bên Thanh Vũ chiếu sáng đường đi, đứa nhỏ vừa cứu thoát ra khỏi quỷ môn quan nên rất yếu ớt, hai người bế hắn cẩn thận chậm rãi ra khỏi huyệt mộ, không dám chạm mạnh đến hắn.

Vừa ra khỏi cổ mộ, Lâm Lang hít một hơi thật sâu, mùi xác thối trong huyệt mộ thật khiến cho người ta muốn hôn mê bất tỉnh, cũng cực cho quái nhân kia có thể ở nơi này nửa năm.

Thanh Vũ ôm đứa nhỏ đặt lên giường trong phòng nhỏ của Khứ lão hán, sau đó ra ngoài hô to triệu tập quân lính đang mai phục ở dưới núi, binh mã nghe thấy tín hiệu vội chạy đến thì thấy vị phu nhân mới ngày hôm sau tân hôn đã đi lạc cả người vừa bẩn lại thối, vẻ mặt thì chật vật nên đều âm thầm cười trộm.

Lâm Lang làm sao không rõ tâm tư bọn họ, ôm hai tay ngồi vào góc hờn dỗi. Thanh Vũ ôm đứa nhỏ giao cho phó tướng chiếu cố, quay đầu nhìn bảo bối phu nhân nhẹ nhàng cười lắc đầu, sai người mang đến con ngựa phủ yên vải đỏ, nhảy lên lưng ngựa, ôm Lâm Lang ngồi trước ngực mình, trước mặt mọi người hôn má nàng, thấp giọng nói:

"Phu nhân, nàng biết rõ vi phu đau lòng lại còn cố tình đùa giỡn chọc ghẹo ta, nếu còn lần sau chạy trốn vi phu, vi phu liền dùng dây thừng cột nàng lại, đi đến đâu đều mang nàng theo đến đó."

Lâm Lang nghe lời này mà vừa vui vừa thẹn, mọi người thì vô cùng kinh ngạc. Thanh Vũ làm như không thấy, hô 'Giá!' một tiếng ôm Lâm Lang giục ngựa chạy hướng kinh thành...

Trở về phủ Thượng Thư, hai người không ăn cơm ngay mà cởi quần áo chạy vào nhà tắm, ở trong mộ thất vừa bẩn vừa thối chẳng thấy ánh mặt trời, canh giờ trôi qua bao lâu cũng không biết, hai người không rõ ở nơi ấy qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết hiện giờ cả hai người đầy mùi xác thối, y như là xác chết di động, ngay cả tôi tớ trong nhà cũng không dám tới gần, ở trong bồn tắm, hai người thay nhau chà xát qua nhiều lần, sau đó còn dùng hương hoa thoa vào người, còn ướp hương vào quần áo, như thế mới xem là người sống bình thường.

Cửu gia sai người đưa đồ ăn vào phòng chất đầy bàn, ba món ăn hôm trước Thanh Vũ làm cũng hâm nóng lại để giữa bàn.

Lâm Lang đói đến mức bụng kêu ùng ục, nhưng cảm thấy trên người không còn chút sức lực, một ít sức còn lại đều đã sử dụng hết cho việc tắm rửa, giờ này nàng nằm dài trên bàn chỉ còn có đầu ngón tay nhúc nhích, Thanh Vũ khóa cửa phòng, thấy nàng nằm dài như con sâu, nhịn không được thở dài, ngồi bên cạnh ôm nàng vào lòng, cầm đũa gắp đồ ăn đút cho nàng, cố ý khích:

"Về sau còn dám tự tiện rời nhà đi nữa không?" Lâm Lang liếc nàng một cái không nói nửa lời.

Ăn hết chén cơm rốt cuộc cơ thể có lực, Thanh Vũ đút cho Lâm Lang ăn no rồi mới lấy cơm cho mình, vừa muốn gắp thêm đồ ăn bỗng bị Lâm Lang kéo tay lại, nàng ngồi lên đùi mình mặt đối mặt.

Thanh Vũ khó hiểu nhìn nàng lập tức động tâm, ôm thắt lưng nàng cười ái muội: "Bảo bối phu nhân, chờ ta cơm nước xong lại 'vui vẻ' cùng nàng được không? Không có sức chỉ sợ làm việc không chu toàn a..."

Mặt Lâm Lang không chút thay đổi, không mở miệng, cúi đầu chậm rãi cởi bỏ vạt áo, khiến tim Thanh Vũ đập mạnh, lùa cơm thiệt nhanh, đang há mồm to ra ăn thì chén cơm bị Lâm Lang đoạt đi để lên bàn, quay đầu cột vạt áo tay phải vào cạnh ghế, sau đó cởi áo nàng cột luôn tay trái vào tay phải.

Thanh Vũ giật giật hai tay, kinh ngạc hỏi Lâm Lang: "Đại tiểu thư của ta, nàng đang diễn trò gì vậy?"

Lâm Lang ôm cổ nàng, cười như không cười nói: "Đại nhân của ta, vừa rồi người đã đút cơm cho ta, bây giờ bản cô nương hầu hạ lại cho người không được sao?"

"Nhưng...nhưng hầu hạ ta ăn cơm cũng không cần trói chặt tay ta a..."

Thanh Vũ đang thở than thì Lâm Lang đã lấy trong người ra dải khăn lụa bịt mắt nàng, phía sau đầu cột nơ hình con bướm, thế này mới cười vui vẻ, tiến đến bên tai nàng không nhanh không chậm nói:

"Tào Lâm Lang ta là loại người nào? Chỉ bằng mấy câu nói của ngươi liền có thể cảm động rơi nước mắt sao, biết sai thì nên sửa phải không? Thôi không cần vòng vo làm gì, nay Thượng Thư đã mang bản cô nương trở về cũng thật cảm tạ nhưng bản cô nương ta bình sinh thích tra tấn người khác, thủ hạ của ngươi đều là bảo bối nên ta chẳng thể trêu cợt rủi bị ngươi trách phạt, bản cô nương ta đã chịu bao nhiêu ủy khuất thì nay ta đòi lại gấp bội."

Thanh Vũ nghe mà giật mình, ra là quỷ nha đầu này vẫn còn giận, đang lục tìm kế sách thì bỗng trước ngực cảm giác mát mát, nguyên lai quần áo mình đã bị nàng cởi ra, nửa người trên đều lộ ra ngoài, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, ra vẻ trách nàng nói:

"Lâm Lang, nàng đùa giỡn gì thế? Để đến đêm lên giường rồi ta sẽ làm tốt hơn.... a, a, a!"

Nói còn chưa xong, hai hạt châu trước ngực bị nàng sờ, thiếu chút nữa bắn dậy từ trên ghế, mặt đỏ tai hồng mắng: "Tào Lâm Lang! Ngươi có tin ta...ta liền xử ngươi không!"

Quỷ nha đầu lại tựa lên vai nàng, lấy tay vân vê tai nàng, từ tốn nói: "Lúc trước ai nói thương ta yêu ta, ai nuốt lời sẽ là rùa rúc đầu?"

Thanh Vũ bị nàng nói trúng điểm yếu, vốn định lên tiếng thì giờ phút này không biết phản bác thế nào, hai nơi mẫn cảm trước ngực bị nàng tùy ý đùa giỡn, đầu óc mụ mị không còn sức phản kháng đành phải cắn răng để nàng đùa nghịch.

Lâm Lang cười cười, nàng thấy tuy ngoài miệng Thanh Vũ luôn nói lời nghiêm khắc nhưng trong lòng so với phụ thân và ngoại công còn muốn yêu thương nàng hơn vài phần.

Kỳ thật trước kia, Linh Phượng nhi làm hạ nhân trong tướng phủ Lâm Lang đã phát hiện, trước mặt mình luôn là khí phách không chút nể mặt, sau lưng lại ngoan ngoãn phục tùng mình, chính mình cũng thích tính nàng cho nên càng thích thân cận nàng hơn các nha hoàn khác.

Từ lúc quen biết nàng đến nay đã trải qua đủ loại tình huống cùng cảm xúc, cho đến hôm nay, cuối cùng mình cũng hiểu rõ tính tình Linh Phượng nhi.

Nàng xuất thân bần hàn, so với danh môn vọng tộc luôn mẫn cảm rất nhiều, trước người khác luôn ngụy trang nhiều bộ mặt để bảo vệ bản thân, nhưng khi tín nhiệm ai rồi mới bằng lòng phá bỏ lớp ngụy trang, không kiềm chế bản thân, thật khổ cho nàng có thể ngụy trang đến bây giờ...

Lâm Lang vỗ về mặt nàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng, cơ thể Thanh Vũ trở nên căng thẳng, dần khô nóng, nói ra có chút run: "Lâm Lang...mau thả ta ra, chờ ta ăn cơm xong sẽ chơi cùng nàng nhé..."

Lâm Lang im lặng, sau một lát, đưa miếng thịt bò tới miệng nàng hỏi: "Bào ngư ăn ngon không?"

Thanh Vũ lập tức gật đầu, hạt châu bên trái liền đau nhói, nhịn không được 'A' một tiếng, Lâm Lang lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi thì ngươi phải trả lời, gật hay lắc đầu không có nghĩa."

Trán Thanh Vũ đã tuôn ra mồ hôi, quỷ nha đầu này đang muốn chơi trò gì a?

Chợt một miếng thịt dê tới miệng nàng, Thanh Vũ há mồm ăn, Lâm Lang lại hỏi: "Giò heo này có ngon không?"

Thanh Vũ hoài nghi hỏi: "Rõ ràng là thịt dê nướng, sao lại là giò heo?"

Hạt châu bên phải lập tức đau nhói, từ cổ họng lại hét lên tiếng lớn, nha đầu lại nói: "Ta nói giò heo thì đó là giò heo."

Sau đó Lâm Lang cầm bát cơm đút vài miếng vào miệng nàng, lấy một miếng thịt gà đưa tới hỏi: "Cá chép hấp thế nào?"

Thanh Vũ nghĩ nghĩ vội đáp: "Hương vị đều là thịt bò, đúng là tuyệt hảo."

Hai hạt châu mẫn cảm trước ngực đau đớn, thiếu chút nữa phát ra tiếng rên rỉ, Lâm Lang cười nghiêng ngả thiếu chút nữa lăn xuống đất, tựa lên ngực nàng cười khanh khách không ngừng, Thanh Vũ đỏ mặt kêu: "Ngươi...ngươi không tuân thủ quy củ!"

Lâm Lang lại nói: "Quy củ đều do ta định, sao có chuyện tuân thủ hay không tuân thủ đạo lý?"

Thanh Vũ tức giận cởi bỏ dây trói, kéo ra dải khăn lụa bịt mắt, ôm nàng ném lên giường, lột hết quần áo nàng mới hầm hừ nhìn Lâm Lang.

Nha đầu bị nàng dọa vội lấy chăn che ngực vụng trộm ngắm nàng, khóe miệng vẫn lộ vẻ cười xấu xa.

Thanh Vũ liếc nhìn nàng, vươn tay lạnh lùng gọi nàng: "Lại đây!"

Nha đầu cười xấu xa: "Ta không đến thì sao? Nếu ngươi dám khi dễ ta thì ngươi là rùa rúc đầu!"

Sắc mặt Thanh Vũ tăm tối, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu lấy ra đuôi hồ ly, dừng giây lát, kéo Lâm Lang lại bỏ đuôi hồ ly vào tay nàng còn bên tai nói nhỏ vài câu, Lâm Lang nghe mà mặt đỏ đến mang tai, do dự hồi lâu, cởi hết quần áo Thanh Vũ, tay chạm tới phần giữa hai chân nàng, đầu ngón tay chạm vào hoa hạch, Thanh Vũ hừ nhẹ, hai mắt nhắm chặt, hai tay nắm cạnh giường, hai chân bất giác tự dạng ra.

Lâm Lang đỏ mặt chỉ đùa chốc lát, bên tai nghe Thanh Vũ hô hấp dồn dập, tim đập mạnh, cơ thể căng thẳng khô nóng, cảm giác phía dưới Thanh Vũ đã ướt át, lúc này mới cẩn thật đặt đuôi hồ ly vào nơi ấy, đuôi hồ ly tiếp xúc với mảng ướt át dần dần sáng lên, chậm rãi biến thành hạ bộ nam giới, quả nhiên lúc trước Thanh Vũ nói với mình là sự thật, Lâm Lang xoa ngực ngồi trên giường nhìn chằm chằm vật kia mà tim đập mặt đỏ.

Thanh Vũ tuy rằng cũng xấu hổ nhưng nếu hai người đều xấu hổ như vậy thì việc quan hệ mây mưa chẳng đi tới đâu, cho nên đành phải đưa vật ấy vào tay nàng, mặt đỏ hô: "Đến đi!"

Nắm tay nàng cầm vật ấy đẩy vào cơ thể mình, miệng thở gấp thêm vài phần, nằm ngửa trên giường, mắt nửa nhắm nửa mở như say nhìn Lâm Lang.

Tình cảnh này như muốn thiêu đốt cơ thể Lâm Lang, cái gì là 'ngọc thể ngang dọc', cái gì là 'giai nhân phía trước', thi từ ca phú lần lượt kéo qua đầu nàng, ai nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Mỹ nhân cũng khổ sở ải mỹ nhân nữa là...

Lâm Lang ngả người xuống nằm trên người Thanh Vũ, giống như đói mà hôn quanh thân nàng. Giây lát sau Thanh Vũ ôm hông nàng nói: "Ta có thể khi dễ nàng không?"

Lâm Lang mặt đỏ như quả anh đào hờn dỗi nói: "Ngươi...ngươi quỷ kế đa đoan, không ngờ làm thế cho ta khi dễ ngươi...nhưng thế này có khác gì đâu..."

"Vậy vẫn thích bị ta khi dễ chứ gì?"

Thanh Vũ cười xấu xa kéo nàng ngồi trên người, bên dưới chậm rãi đưa vật ấy vào cơ thể nàng, Lâm Lang nhắm hai mắt, chân kẹp vào thắt lưng nàng hưởng thụ từng đợt khoái cảm dưới thân truyền đến, miệng không quên nũng nịu mắng:

"Ngươi bại hoại! Về sau ta càng muốn khi dễ ngươi nhiều..." mới nói tới một nửa, Thanh Vũ tăng thêm lực trên lưng, nửa câu sau bị che lấp bởi tiếng rên rỉ...

Ngày hôm sau, Lâm Lang theo Thanh Vũ đến phòng Ngũ Nguyệt, đầu tiên là nói lời hỏi thăm, sau mới nói lời xin lỗi:

"Ngũ đại ca, Lâm Lang hiểu rõ lỗi gây ra, sau này Lâm Lang tuyệt không tùy hứng làm bậy, mong Ngũ đại ca bỏ qua."

Sự việc này nguyên nhân gây nên là Ngũ Nguyệt nhưng nay Lâm Lang là chủ tử lại chủ động xin lỗi trước, xét về cấp bậc lễ nghĩa đều nhún nhường, cho dù người có ý chí sắt đá cũng sẽ không so đo nửa phần.

Lúc này vết thương trên đùi Ngũ Nguyệt còn chưa lành, nhìn thấy Lâm Lang tự mình đến xin lỗi, trong lòng càng thêm áy náy, hắn là người ít nói, giờ khắc này không biết nên nói gì mới phải, suy tư giây lát, không để ý vết thương trên đùi vội lăn xuống giường quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói:

"Trước đây Ngũ Nguyệt mạo phạm phu nhân, tội đáng chết vạn lần, không nghĩ sẽ được phu nhân khoan dung đến tận đây...Ngũ Nguyệt thề...từ nay về sau sẽ không ngỗ nghịch, cho dù thịt nát xương tan cũng báo đáp ơn phu nhân không giết tại hạ."

Khóe miệng Thanh Vũ nâng lên, hai người này cuối cùng cũng hóa giải mâu thuẫn, không uổng công đêm qua chịu tội cho Ngũ Nguyệt, đưa tay đỡ hắn đứng lên, yêu cầu hắn dưỡng thương, ba người nói chuyện phiếm hồi lâu rồi mới đưa Lâm Lang trở về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play