Từ lúc
biết Lưu tú tài thổ lộ tình cảm với Minh Nguyệt, Công Tôn Linh cảm thấy
hắn đáng ghét cực kỳ, mỗi sáng sớm hễ nghe tiếng đọc sách kế vách vọng
sang, Công Tôn Linh liền bịt chặt lỗ tai, miệng lầu bầu mắng: "Tên tiểu
tử thối như ngươi còn muốn cưới vợ, có đứa con gái nào mắt lé mới xứng
với ngươi."
Công Tôn Bộ
đầu biết Công Tôn Linh muốn bảo hộ Minh Nguyệt, nhưng lời này nghe ra có vẻ kỳ lạ, cho nên lên tiếng: "Này con! Sao lại nói thế, tương lai nếu
nó thật sự đỗ đạt thì chẳng phải chúng ta phải gọi nó là lão gia sao?!"
Công Tôn Linh bĩu môi, không nói gì theo phụ thân đi tuần phố để lại Minh Nguyệt bận rộn ở y viện.
Xuân về hoa nở là thời điểm tật bệnh phát sinh nhiều, dược viện mỗi ngày rất nhiều người đến cầu y, dược liệu cũng mau hết, Công Tôn Linh thấy Minh
Nguyệt lo lắng vì thế chủ động hỗ trợ, mỗi buổi sáng tuần phố, buổi
chiều lên núi Ngọa Ngưu hái thuốc mang về phơi nắng chế thành thuốc pha
sẵn, dần dà trông nàng chẳng khác nào vị chủ nhân thứ hai của tiệm
thuốc. Minh Nguyệt thấy vậy cũng vui vẻ cho Công Tôn Linh hỗ trợ mà mình cũng đỡ vất vả.
Một ngày nọ Công Tôn Linh vẫn tiếp tục đi hái thuốc, phần núi trước mặt cũng đã
cạn kiệt thảo dược, cho nên ngày càng đi xa hơn, cuối cùng đi vòng ra
sau núi, nơi có dòng suối vắt ngang. Công Tôn Linh cúi người vốc lên
uống một ngụm, nước suối lạnh như băng, cọ rửa mặt cho sạch sẽ tỉnh táo, Công Tôn Linh lại nhìn tứ phía tìm thảo dược, rồi cũng hái đầy giỏ rốt
cuộc tìm đường xuống núi, trong bụng bỗng nhiên quặn đau đến nỗi đứng
không vững, ngực toát ra ướt đẫm mồ hôi. Công Tôn Linh nghĩ là ăn trúng
gì đó bị đau bụng, nhớ tới kế bên núi có một cái thôn nhỏ, vì thế cố nén cơn đau dữ dội đi đến thôn bên nhờ người giúp đỡ.
Mấy ngày nay, Công Tôn Bộ đầu có công việc ngoài huyện nên trong nhà chỉ
còn Minh Nguyệt, nhìn trời đã tối dần mà Công Tôn Linh chưa trở về nhà,
tuy Minh Nguyệt không có tính hay lo lắng như cha con Công Tôn nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy Công Tôn Linh đã xảy ra chuyện gì bất trắc. Vị nghĩa
muội này là người thân thiết nhất trong cuộc đời 20 năm qua của nàng,
nếu như Công Tôn Linh muốn hái sao trên trời, Minh Nguyệt sẽ không nói
hai lời lập tức hái xuống cho nàng ấy. Muội muội bảo bối của nàng lần
này xem ra cát hung khó liệu. Nghĩ đến đây Minh Nguyệt không dám trì
hoãn lập tức mang theo kiếm chuẩn bị lương khô nhắm hướng núi đi đến,
một người một đuốc vừa đi vừa gọi tên Công Tôn Linh. Đột nhiên nàng nhớ
đến kế bên ngọn núi có sơn thôn nhỏ, liệu Công Tôn Linh có nghỉ ngơi ở
đó? Nghĩ thế nàng vội vàng chạy theo hướng sơn thôn hỏi thăm, quả nhiên
trong nhà một hộ dân gặp được người đang đau đến chết đi sống lại là
Công Tôn Linh.
Công Tôn
Linh lúc này đã đau đến mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy, nhà hộ dân cho nàng trú ngụ không biết phải làm sao, thấy có người đến tìm mừng rỡ như được cứu mạng, vội vàng dẫn Minh Nguyệt đến trước giường Công Tôn
Linh. Minh Nguyệt nhìn thấy Công Tôn Linh bị tra tấn đau đớn không thành hình người mà đau lòng không thôi, vội vàng nâng nàng dậy, nhẹ giọng an ủi, một tay đặt vào mạch nàng hội chẩn. Công Tôn Linh ốm yếu dựa vào
lòng Minh Nguyệt, Minh Nguyệt nghe mạch đập rất yếu ớt tựa như càng đập
càng yếu không khỏi giật mình.
Nàng cởi quần áo Công Tôn Linh, thấy cả người nàng bầm đen, làn da lại bị tụ huyết, bụng còn mọc lên một vòng tròn lông đen mảnh mềm, trong lòng
thầm than không xong rồi... Theo bệnh trạng trên người nàng rõ ràng là
trúng thi độc, may sao Minh Nguyệt suốt đêm lên núi tìm mới đến kịp để
chữa độc, nếu không chỉ sợ tánh mạng Công Tôn Linh khó mà giữ được.
Minh Nguyệt lập tức nhờ hộ dân đó lấy một ít bột gạo nếp, nàng vội vàng đi
nên không mang theo vật trừ tà, cho nên chỉ dùng nước hòa bùa chú cho
Tôn Linh uống và một bên thì dùng gạo nếp để trên bụng Tôn Linh chà xát. Phương pháp dùng gạo nếp tiêu độc trước có nghe sư phụ nói đến nhưng
Minh Nguyệt chưa sử dụng qua, cũng không biết có tác dụng không, Minh
Nguyệt cũng cố xoa bóp trong vòng nửa canh giờ, đột nhiên Công Tôn Linh
ngửa đầu phun ra dòng nước đen thui, trong nước còn kèm theo lọn tóc,
liên tục ói ra sáu bảy lần trong đó có tóc trộn lẫn, vòng lông tơ trên
bụng cũng theo đó bong tróc dần từng mảng.
Rốt cục Công Tôn Linh dần dần hồi tỉnh, thều thào gọi Minh Nguyệt: "Minh tỷ tỷ...Ta bị làm sao vậy?...Còn có thể cứu chữa không...?"
Minh Nguyệt nhìn nàng phun ra mấy thứ đó có chút ngẩn người, vừa lúc định
thần, vội ôm chặt nàng an ủi: "Cứu được, có thể cứu được, muội nhổ ra
mấy thứ dơ bẩn ấy thì đã tốt lắm rồi."
Công Tôn Linh nghe vậy mới thả lỏng dựa vào nàng chìm vào hôn mê. Minh
Nguyệt không biết tại sao mà Công Tôn Linh lại bị trúng hung tà này, lại phun ra một đống vật ô uế dọa cả sơn thôn sợ hãi, họ vội vàng mời
trưởng thôn đến, trưởng thôn nói đợi qua đêm nay có một số việc muốn nói cùng Minh Nguyệt. Minh Nguyệt cảm thấy trong thôn tựa hồ có gì đó không ổn, bất đắc dĩ chờ Công Tôn Linh hồi phục thân thể rồi mới nói sau.
Minh Nguyệt chăm sóc Công Tôn Linh yên ổn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm
sau liền đỡ nàng ra ngoài hít thở không khí, vừa lúc gặp được trưởng
thôn đang chạy tới, dù đứng thật xa đã hai tay ôm quyền cười. Minh
Nguyệt cùng Công Tôn Linh lật đật hoàn lễ.
Trưởng thôn năm nay đã ngoài sáu mươi, tinh thần quắc thước, đi đứng vững
vàng, lão kể gần đây thôn này không được yên ổn, súc vật bỗng chết không lý do, một vài người trẻ tuổi cũng vô duyên vô cớ bị đột tử khiến thôn
dân có hơi hoảng sợ, nghe nói Minh Nguyệt hiểu về phong thủy huyền môn
đạo thuật nên muốn mời Minh Nguyệt giúp thôn này xem qua phong thủy một
chút.
Minh Nguyệt không
tiện chối từ, trong lúc xem phong thủy cũng nói chuyện phiếm cùng trưởng thôn và các vị đức cao vọng trọng trong thôn: "Vãn bối sáng sớm nay đã
xem qua thôn ta, gió lưu thông không bị ngăn trở, phong thủy hợp người,
không có vấn đề, vật xấu có lẽ là ở thượng nguồn."
Thế là mọi người cùng nhau đi về hướng thượng nguồn xem xét, nguồn nước
nguyên là từ trong núi chảy ra, bình thường chỉ có động vật vào núi chứ
cũng không có người qua lại. Minh Nguyệt nhìn đầm nước thật lâu, nhặt
lên cành cây khoáy qua chọt lại vào cái đầm ấy thì tự nhiên loang ra một mảng đỏ đục ngầu. Minh Nguyệt mơ hồ ý thức được cái gì ở trong đầm ấy
liền bảo trưởng thôn gọi vài người trẻ tuổi trong thôn cẩn thận xem xét, không ngờ thấy một cái xác nữ tử đã trương sình, khó trách Công Tôn
Linh uống nước suối liền sinh ra quái bệnh, mọi người thất kinh hồn vía. Minh Nguyệt tìm được nguyên nhân làm nước biến chất, vội vàng dặn dò
thôn trưởng đem nữ thi này vào thôn, tìm một chỗ kề bên sơn đạo đào hố
sâu rộng, chỉ chờ đến ngày mai là mang đi an táng.
Đi cả ngày, Công Tôn Linh muốn Minh Nguyệt cùng mình lên giường nghỉ ngơi, đợi ngày mai mang nữ thi kia hạ táng sau đó hai người liền về nhà không bao giờ đến thôn này nữa. Minh Nguyệt biết nàng bị dọa không ít, tuy
nói là nữ nha môn bộ khoái nhưng lá gan so với nữ tử bình thường cũng
không hơn cho nên chỉ theo ý nàng, dỗ dành vài câu, sau đó tắt đèn đi
ngủ.
Ngủ đến nửa đêm,
Minh Nguyệt chợt nghe một tiếng hét thảm thiết ớn lạnh cả người, tỉnh
lại mãi một lúc sau cũng không cách nào ngủ được. Công Tôn Linh cũng
tương tự trằn trọc mãi, có chút kì lạ hỏi nàng: "Vừa rồi tỷ có nghe thấy tiếng gì không?"
Minh Nguyệt mơ mơ màng màng nói: "Hình như nghe thấy, mà lại như không nghe..."
Lơ đãng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này đã là canh ba, ngoài cửa sổ
bóng đêm mù mịt, Minh Nguyệt bỗng nhiên toàn thân cứng ngắc giống như bị ai đâm cho một dao, đột ngột nắm tay Công Tôn Linh, nói có chút run
rẩy: "Hỏng rồi...Là điềm xấu...Đêm nay là Nguyệt thực! Lập tức theo ta
đi xem nữ thi kia!"
Công
Tôn Linh nghe nàng nói sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, ngơ ngác ngây ngốc
cầm lấy cây đao cùng Minh Nguyệt chạy tới chỗ đặt nữ thi. Quả nhiên,
chẳng thấy bóng dáng xác nữ tử đâu, Minh Nguyệt lo lắng đến độ mồ hôi
chảy ròng ròng, Công Tôn Linh nơm nớp lo sợ: "Chẳng lẽ ... chẳng lẽ xác
chết thật sự sống dậy rồi?"
Minh Nguyệt nói: "Muội không biết là người đã chết không thể để xác tùy
tiện, phải tránh ánh trăng, đã nhiều đêm không có ánh trăng cho nên ta
cũng không băn khoăn nhiều, nhìn chỗ này đúng là vị trí nữ thi có thể
thấy ánh trăng hơn nữa đêm nay là Nguyệt thực, chỉ sợ thôn này lành ít
dữ nhiều." Công Tôn Linh ngẩng đầu vừa thấy nóc trần nhà đặt nữ thi bị
hỏng một lỗ khá to, ánh trăng từ chỗ đó rót vào đúng vị trí của nữ thi
nằm.
Hai người càng lúc
càng sợ, chạy nhanh rời khỏi khu nghĩa địa, chuẩn bị suốt đêm trốn xuống núi, nào ngờ vừa ra khỏi đó, phía trước mặt nhìn thấy nữ thi trương
sình kia đứng thẳng, móng tay tối đen, còn có máu chảy thành giọt. Công
Tôn Linh hai tai như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, tay phản xạ đem đao hướng vào cổ nữ thi chém tới, vì quá hoảng loạn mà cầm ngược thanh đao, sống đao dính hẳn trên cổ nữ thi làm Công Tôn Linh sợ muốn ngất đi.
Minh Nguyệt chạy nhanh tới nắm tay nàng kéo đi dặn nàng tìm cái cây mà
trèo lên, nữ thi cứng ngắc chỉ biết nhảy tới chứ không thể trèo, Công
Tôn Linh sợ tới mức tay chân mềm nhũn, vừa rồi đã dùng hết sức bình sinh cầm đao chém nữ thi kia giờ thì chẳng còn sức đâu nữa. Nhìn thấy nữ thi kia đuổi theo Công Tôn Linh, Minh Nguyệt quýnh quáng, nhặt một hòn đá
to ném vào đầu nữ thi để dẫn lực chú ý của nữ thi về phía mình.
Nữ thi bị tảng đá lớn khoét rớt nửa khuôn mặt, hình dạng càng thêm ghê
rợn. Minh Nguyệt dẫn dắt nữ thi về hướng vị trí huyệt mộ của nó mà hôm
trước đã cho người đào sẵn, bốn phía vẫn còn sót lại chút lưu huỳnh hỏa
dược mà Minh Nguyệt đã chuẩn bị để nổ tung huyệt mộ, hiện tại xem ra cần dùng đưa tang cho nó luôn rồi. (Sâu: sao tui thấy vừa kinh dị vừa mắc cười zậy nè =)) )
Công Tôn Linh thấy nữ thi không đuổi theo mình nữa, mới bình tĩnh đứng lại
thở, mắt nhìn nữ thi đuổi theo Minh Nguyệt, trong lòng lo lắng cũng vội
vàng bám theo. Minh Nguyệt tránh phải tránh trái vô cùng nguy hiểm, té
lên té xuống cuối cùng cũng chạy đến huyệt mộ, thừa dịp nữ thi nhảy tới, Minh Nguyệt tạt lưu huỳnh lên nữ thi rồi dùng hỏa chiết tử đốt cháy,
nhìn thấy Công Tôn Linh đã đuổi kịp vội kéo tay nàng tránh đến cây cổ
thụ mà trèo lên. Dưới gốc cây cổ thụ là tiếng âm thanh tí tách cháy, bốc lên một đám lửa thật cao, nữ thi vùng vẫy làm xung quanh trở thành một
mớ xáo trộn tán loạn. Ước chừng thiêu hơn một canh giờ, nữ thi rốt cuộc
cũng bị đốt sạch, hóa thành một đống bụi hình người dưới đất. Lúc này
mặt trời cũng đã ló dạng, Minh Nguyệt và Công Tôn Linh ôm chặt nhau,
thân mình cứng ngắc run run mãi.
Hồi lâu sau, hai người cũng từ trên cây leo xuống, nâng đỡ nhau quay về lại thôn nhỏ xem tình hình thế nào. Về đến thôn mới biết, đêm qua nữ thi
giết hai mạng người trong đó một người là Doãn Sinh, nghe đồn hắn vụng
trộm yêu đương với một quả phụ trong thôn, người bị hại còn lại đúng là
quả phụ. Ba tháng trước vợ Doãn Sinh mất tích, hiện giờ xem ra nữ thi
kia đúng là vợ của Doãn Sinh bị chồng giết hại và đắm trong đầm nước.
Doãn Sinh nghĩ việc mình làm sẽ không ai hay biết, nào ngờ đời luôn có
nhân quả, thiện ác khắc báo, cuối cùng thì kẻ ác cũng không thể thoát
một kiếp.
Trải qua sự
việc lần này, Công Tôn Linh gan dạ hơn không ít, đối với Minh Nguyệt
càng thêm kính yêu vạn phần, rồi một ngày nọ nàng hỏi Minh Nguyệt: "Đêm
đó vì sao tỷ lại liều mình cứu muội?"
Minh Nguyệt đáp: "Ta chỉ có một mình không người thân thích, dù có chết cũng không có ai thương xót, còn muội thì không như vậy, nếu muội có mệnh hệ nào, cha muội sẽ thương tâm đến chết."
Công Tôn Linh không thích nàng nói như vậy, nhỏ giọng lầu bầu: "Ai nói không có người thương tỷ chứ, nếu tỷ mà có sự gì, ta dù phải đến điện Diêm
Vương cũng phải mang tỷ trở về..."
Minh Nguyệt không nghe rõ nàng nói gì, nhìn nàng một cái: "Hả?" một tiếng.
Công Tôn Linh mặt đỏ lên, cầm đao ra cửa đi tuần phố.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT