Sự việc sơn thôn kia qua đi, gia sự bình yên sóng lặng, mỗi ngày điềm nhiên
nhàn nhã, Minh Nguyệt chuyên tâm đầu tư cho y viện, Công Tôn Linh thì
đều đặn việc nha môn, thoáng cái mà đã qua hơn một tháng, thoải mái tâm
tình, người cũng có chút biếng nhác. Một ngày nọ, trạm dịch trong thành
phái người gửi tới một phong thư. Công Tôn Linh mở thư ra xem, hóa ra
Công Tôn Cẩm có việc xử lý ngoài đó gần hai tháng, tất bật mà đến nay
chưa có kết quả lại nhiễm phong hàn nên viết thư gọi Công Tôn Linh đến
chăm nom. Công Tôn Linh không còn cách nào khác, đành phải đến bẩm báo
Huyện thái gia sự tình và cùng Minh Nguyệt lên đường đi ra trạm dịch
cách Tô Châu ba trăm dặm.
Đến tiểu điếm mới biết Công Tôn Cẩm đã bị bệnh hai ngày nay, Công Tôn Linh
trách ông không chịu chiếu cố bản thân, một bên thì chuẩn bị thuốc – một bên thì trách cứ, Công Tôn Cẩm vốn tâm tình không tốt, nghe Công Tôn
Linh trách cứ mãi nhất thời sinh bực: "Cha mi chẳng làm được việc gì cả
đấy! Vừa không biết kiếm tiền vừa không lo nổi việc nhà, đời này ta cũng chỉ sinh được một đứa con gái, sống cũng chỉ tốn cơm! Mi trở về đi,
không cần xen vào việc của cha nữa!"
Công Tôn Linh nghe ông nói vậy, lòng như nghẹn lại, nước mắt chỉ chực trào
ra, Minh Nguyệt ở giữa hai người không biết làm sao cho phải, vội vàng
an ủi Công Tôn Bộ đầu, chuyển hướng hỏi ông vướng bận chuyện gì, có phải đã xảy ra án mạng không. Công Tôn Cẩm chợt thở dài, vài lần muốn nói
lại thôi, một lúc lâu mới bảo Minh Nguyệt đi kiểm tra đóng hết cửa tránh kẻ dòm ngó. Minh Nguyệt nghĩ án mạng này tựa hồ quan trọng, chạy nhanh
đi đóng cửa và xác định không có ai ở gần đó nghe lén. Sau đó mới ngồi
bên cạnh Công Tôn Cẩm, Công Tôn Linh tò mò ngồi lại gần nghe ông chậm
rãi kể tỉ mỉ.
Công Tôn
Cẩm ho khan vài tiếng, thấp giọng dặn dò: "Lời ta nói ra đây tuyệt đối
không được truyền ra ngoài, lần này ta gặp phải chuyện hệ trọng, có việc gì liên lụy bất trắc sẽ bị sung quân ra biên cương."
Công Tôn Linh trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Án mạng lần này rốt cuộc là chuyện gì vậy cha?"
Công Tôn Cẩm ra vẻ thần bí kể: "Gần đây trong huyện xảy ra liên tiếp những
vụ án mất tích trẻ con, lúc trước Huyện thái gia tưởng bọn buôn người
thường lui tới, các huyện xung quanh đã cho mười mấy Bộ đầu cùng điều
tra sự việc, nhưng đến nay bọn buôn người không tìm được mà lại mất thêm vài đứa trẻ nữa. Mấy ngày trước, Huyện thái gia tức giận, ra lệnh cho
chúng ta phải ngày đêm thay phiên nhau canh gác, bắt kẻ trộm trẻ con,
nào ngờ..."
Công Tôn Cẩm
uống một ngụm trà, dừng một lát mới tiếp tục nói: "Nào ngờ vào đêm ba
hôm trước, ta tận mắt nhìn thấy một đứa trẻ tự nhiên biến mất."
"Tự nhiên biến mất sao?" Công Tôn Linh cùng Minh Nguyệt ngạc nhiên.
Công Tôn Cẩm gật đầu: "Đêm đó ta phụng mệnh tuần tra phía tây thành, vừa mới đi qua nhà bán đậu hũ, nhà này có đứa con một tuổi, ta đứng ngoài cửa
sổ nhìn vào thấy rõ ràng cả nhà ba người bọn họ ngủ trên một giường, đứa nhỏ nằm giữa, thế mà trong nháy mắt đứa nhỏ chẳng thấy đâu nữa, mà cha
mẹ nó cũng chẳng hề hay biết. Lúc ấy ta cứ tưởng bọn quỷ quái nào quấy
phá, ta nghe thấy phía sau nhà có động tĩnh, vì thế liền cầm đuốc chạy
ra sau nhà xem thì chỉ thấy một bóng người bay nhanh qua tường rào, ta
không cẩn thận rơi vào cái kênh rạch sát bên tường, đạo tặc không bắt
được mà ta còn mắc phải bệnh thương hàn, nhờ thế ta mới nhận ra một
chuyện."
"Là chuyện gì?" bị cha làm cho tò mò, hận không thể làm cho ông ấy nói nhanh một chút.
Công Tôn Cẩm nhỏ giọng kể tiếp: "Xem ra việc này không phải do bọn buôn
người làm, rất có thể là bọn tà giáo cho người trộm trẻ con luyện công
phu, ta đã bẩm báo Huyện thái gia, nếu thật sự là người tà giáo, lỡ mà
xử lý không xong, kinh động đến cấp trên phái binh trừ khử, dân chúng ở
đây sẽ gặp khó khăn, Huyện thái gia truyền lệnh chờ động tĩnh rồi mới
nói sau." Ông nói xong lại thở dài: "Bọn tà đạo bắt đi nhiều trẻ con như vậy sớm hay muộn cũng sẽ đến tai quan đề đốc, đến lúc đó chúng ta khó
lòng thoát tội". Công Tôn Linh nghe đến đó trong lòng không khỏi căng
thẳng: "Đã mất nhiều đứa nhỏ như vậy mà Huyện thái gia không tìm ra biện pháp gì để bắt bọn tà đạo hay sao? Không nên đợi quan binh vào Tô Châu
chế ngự bọn chúng chứ?"
Công Tôn Bộ đầu đáp: "Con nghĩ tà giáo dễ dàng bị bắt thế sao? Bọn người này đều có công phu tà môn hộ thân, đừng nói nha sai tầm thường như chúng
ta, có là Đới đao hộ vệ* cũng khó lòng đả thương một sợi lông của bọn
chúng. Minh Nguyệt trước kia không phải là người tu đạo sao? Con hỏi nó
sẽ biết tà giáo lợi hại cỡ nào?" (*Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, nói chung là trình cỡ Triển Chiêu :3)
Minh Nguyệt không khỏi gật đầu, nói với Công Tôn Linh: "Nếu chuyện này thật
sự là tà ma ngoại đạo gây ra thì tuyệt không đơn giản, công phu ta còn
thấp nhưng cũng có chút hiểu biết về thủ đoạn tà đạo. Cha muội nói đúng, hành động đối với loại đồ đệ của tà giáo này không thể theo cảm tính,
vạn nhất có gì sơ suất, nhẹ thì chính mình bỏ mạng, nặng thì liên lụy
đến bá tánh vô tội trong thành, mở một mắt nhắm một mắt lúc này là
thượng sách."
Dừng lại
một chút, Minh Nguyệt nhìn Công Tôn Linh nhíu mày nãy giờ, biết nàng
trong lòng khó chịu chuyện đứa nhỏ vừa rồi, nhịn không được lại nói:
"Chỉ tại ta vô dụng, tu hành mười mấy năm nay mà ngay cả đạo thuật của
sư phụ cũng chưa học được, nên cũng chẳng thể giúp được gì..."
Công Tôn Linh thấy nàng tự trách bản thân, vội vàng an ủi: "Sao lại tự trách mình như thế? Từ ngày tỷ đến Tô Châu, tỷ đã giúp chúng ta biết bao
nhiêu là việc, nếu tỷ nói mình vô dụng thì chẳng phải ta còn hơn cả vô
dụng sao?"
Công Tôn Bộ
đầu cũng lên tiếng an ủi: "Minh nha đầu nói lời này khác nào nói Công
Tôn phụ tử ta chẳng làm được gì sất? Công Tôn Cẩm ta sống hơn nửa đời
người, gặp qua không biết bao nhiêu dạng người, cho tới giờ chưa thấy
qua ai có một nửa bản lĩnh như con, nếu con không phải là nữ nhân, ta
cũng đã sớm làm chủ gả Linh nhi cho con rồi, giữ lại con bên người làm
rể hiền của ta, thật giận là lão phu không được ông trời cho cái phúc
ấy." Nói xong, ông thở dài thật mạnh, ánh mắt trở nên suy tư nhiều rối
rắm.
Công Tôn Linh nghe
được những lời này tự nhiên mặt đỏ bừng, tay vỗ vào người Công Tôn Cẩm
một cái, xấu hổ nói: "Cha à! Cha toàn nói chuyện không đâu!"
Minh Nguyệt xấu hổ cười cười, lấy cớ gọi tiểu nhị chuẩn bị bữa tối, đứng dậy bước ra ngoài. Lời tuy nói với cha như vậy, nhưng trong lòng Công Tôn
Linh giống như bị tác động, dần có một sợi tơ tình, không còn có thể
bình tĩnh nữa...
Nhờ Công Tôn Linh và Minh Nguyệt chăm sóc, qua vài ngày Công Tôn Bộ đầu cũng đã
khỏi bệnh phong hàn, nhiều ngày qua uống thuốc ăn cháo nên miệng thèm đồ ăn khác, vì thế mang Công Tôn Linh cùng Minh Nguyệt ra chợ ngoại ô mua
các món dân dã thôn quê làm một bữa ăn ngon. Thật không đúng lúc, vừa
mới ra cửa liền gặp gỡ nha môn bộ khoái nhỏ giọng nói cho Công Tôn Bộ
đầu là đêm qua trong thành lại đánh mất một đứa trẻ, sự tình càng ngày
càng không ổn. Công Tôn Bộ đầu nhăn mặt nhíu mày, có chút đăm chiêu. Lúc này, Công Tôn Linh vừa cầm con gà rừng khá ưng ý đang muốn trả tiền mua nó, Minh Nguyệt phát hiện kẻ thợ săn sắc mặt không tốt, hốc mắt hãm
sâu, hai gò má nổi gân xanh, tay phải có chút run run, nhất thời hảo tâm đem tay bắt mạch cho hắn, nhận ra kẻ này nhất định là bị trúng độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, lập tức đưa hắn tới tiểu điếm, kê đơn thuốc bảo
hắn lập tức đi bốc thuốc uống.
Thợ săn theo lời dặn uống thuốc sắc, độc tính cũng được khống chế đôi chút, Minh Nguyệt hỏi hắn rốt cục là trúng loại độc của vật gì, nếu không
biết rõ ràng nguồn gốc độc vật sẽ khó tìm ra phương thuốc trị tận gốc.
Thợ săn ậm ừ hồi lâu, rốt cuộc cũng nói rõ ngọn nguồn, nguyên lai hắn ở
một mình trong rừng ở ngoại thành, họ Kiều tên Đông, ngày thường vào núi săn thú kiếm sống, giữa tháng trước săn thú gặp con nhện đỏ lớn, không
khéo bị lông chân nó làm bị thương, tìm đến mười mấy đại phu, uống mấy
trăm phương thuốc cũng không công hiệu, hôm nay mới gặp được Minh Nguyệt cho đúng thuốc.
Minh
Nguyệt nghe xong lời này cũng không hỏi thêm, một lần nữa viết phương
thuốc bảo Kiều Đông nhớ đúng hạn bốc thuốc. Tiễn bước Kiều Đông, Minh
Nguyệt không khỏi thở dài, Công Tôn Linh hỏi nàng: "Làm sao vậy? Có ẩn
tình gì không tiện nói với hắn sao?"
Minh Nguyệt nói: "Muội thật thông minh lanh lợi, đúng là cái gì cũng không
qua được mắt muội." Dừng một chút rồi mới nói: "Thợ săn này trúng kịch
độc đã ăn sâu, ta vốn không thể giải được, chỉ có thể làm hắn bớt đau
đớn, hi vọng đêm nay hắn vong mạng không đến nỗi quá thống khổ."
Công Tôn Linh kéo tay nàng, ý bảo nàng cũng không cần bận tâm vì sinh tử phú quý đo trời định, người thường chẳng thể thay đổi. Minh Nguyệt xoa xoa
đầu nàng, ám chỉ chính mình cũng không để ý nhiều, hai người nhìn nhau,
trăm ngàn từ ngữ cũng chẳng cần để hiểu nhau.
Buổi chiều ngày hôm sau, Công Tôn Linh cùng Minh Nguyệt ra chợ mua thêm vài
thứ nào ngờ gặp Kiều Đông vẫn ở chợ bán món ăn dân dã như cũ, hai mắt
vẫn sâu hoắm như trước, tay phải run rẩy, thoạt trông như trúng độc càng nặng.
Minh Nguyệt ngạc
nhiên: "Điều này sao có thể...Hắn rõ ràng độc đã vào đến xương cốt, quả
thật không ai có thể qua được hai canh giờ, rốt cục đã xảy ra chuyện
gì?"
Nàng lập tức kéo Công Tôn Linh ra góc chợ thì thầm: "Người này có chút quái lạ, chúng ta chốc nữa qua nhà hắn xem thử một chút".
Công Tôn Linh lập tức gật đầu đáp ứng. Hai người quay về tiểu điếm lấy binh
khí, sau đó đi đến chợ chờ cho đến khi Kiều Đông thu dọn quán mới theo
đuôi hắn ra khu rừng nhỏ phía ngoại thành.
Hai người theo sát Kiều Đông, cẩn thận rón ra rón rén tiến đến căn nhà gỗ
trong rừng. Quan sát kĩ nhà hắn, hai người không khỏi âm thầm kinh hãi,
nhà Kiều Đông ở nơi nơi đều là mạng nhện dày đặc, cả một căn phòng nhìn
đâu cũng bị bao trùm bởi mạng nhện, nơi đây làm sao giống nơi cho người ở mà rõ ràng đây chính là huyệt động của nhện.
Công Tôn Linh hồn kinh phách lạc, xiết chặt tay Minh Nguyệt hỏi: "Người này
rốt cục đã lâm vào tình trạng gì? Phòng ở sao lại hệt như sào huyệt của
yêu nhền nhện thế này?" Minh Nguyệt kiềm chế sợ hãi, an ủi nàng: "Đừng
nóng vội, chúng ta ở lại đây xem tình hình thế nào rồi cẩn thận tính
cách."
Hai người ẩn mình
phía sau cây đại thụ, xuyên qua cành lá nhìn trộm động tĩnh căn phòng,
bất tri bất giác đã tới nửa đêm, trong phòng bỗng nhiên truyền ra một
chuỗi tiếng động. Hai người không khỏi căng thẳng, tập trung nhìn kĩ căn phòng, vừa nhìn thấy vật thể cơ hồ muốn ngất đi, kia rõ ràng là quái
vật, tuy nhiên đầu quái vật là Kiều Đông, thân lại là nhện.
Hai người nhìn nhau run rẩy, mắt thấy quái vật từ từ đi về hướng trong
thành, trong lòng không khỏi rùng mình, Minh Nguyệt thấp giọng nói: "Khó trách trong thành liên tiếp mất đi trẻ con, nguyên lai thợ săn này
trúng độc bị bộc phát, hắn phải ăn thịt trẻ con để ức chế độc tính,
chúng ta không thể để hắn vào trong thành, ở ngoài này xử lý hắn đi."
Công Tôn Linh nói: "Nói thì như thế, nhưng chúng ta chỉ có hai người làm thế nào chế trụ hắn đây?"
Minh Nguyệt khổ não không có kế sách mà quái vật lại dần dần đi đến bức
tường thành, miệng tuôn ra hàng chuỗi mạng nhện, bám trên tường thành
leo vào phía trong. Công Tôn Linh quýnh lên vội nhặt tảng đá ném đi
khuấy động âm thanh, dẫn lực chú ý của quái vật về phía tiếng động, quái vật bỗng nhiên thay đổi phương hướng bay nhanh tới hai người đánh úp.
Minh Nguyệt kéo Công Tôn Linh né qua một bên dặn dò: "Quái vật trên
người có kịch độc, chớ để nó đụng vào người."
Hai người lập tức chạy vào rừng cây, bỗng nhiên bị trợt chân, bốn phía bao
phủ bởi mạng nhện nhầy dính, tứ chi bị dính vào lưới nhện đó. Công Tôn
Linh cùng Minh Nguyệt không thể động đậy, trơ mắt nhìn quái vật chậm
chạp tiến đến, trong miệng lóe ra hàm răng dài nhọn, Công Tôn Linh sợ
đến mức muốn khóc, Minh Nguyệt mặt xám như tro tàn.
Đúng lúc này, Công Tôn Linh bỗng nhiên nhớ trong người có đem theo hỏa chiết tử, kêu Minh Nguyệt thay mình lấy ra, tứ chi Minh Nguyệt cũng bị dính
chặt nên buộc dùng miệng mở cổ áo lấy hỏa chiết tử trong người Công Tôn
Linh ra, mặc dù xấu hổ nhưng cũng là bất đắc dĩ, sau đó dùng răng cắn
một đầu đưa đến trước mặt Công Tôn Linh, Công Tôn Linh lấy hơi thổi đầu
sinh hỏa, Minh Nguyệt cố gắng đem hỏa chiết tử ném vào lưới nhện, lửa
hừng hực cháy lên nhanh chóng bao phủ quái vật, Minh Nguyệt và Công Tôn
Linh thoát ra khỏi tơ trói buộc, chạy nhanh thoát thân, tránh ở một tảng đá lớn quan sát quái vật.
Quái vật bị lửa đốt, nổi điên chạy theo hướng sông trong rừng, Công Tôn Linh thấy hắn muốn lấy nước dập lửa, chạy nhanh rút đao trên lưng đâm vào
lưng quái vật ngay lúc nó định nhảy xuống sông, một dòng nước lục sắc
phun ra từ vết đâm, quái vật bị đao đâm nằm tại mé sông, hồi lâu sau
không còn nhúc nhích.
Minh Nguyệt đuổi tới bờ sông, ngơ ngác nhìn hai tay Công Tôn Linh, nước
trong người quái vật phun ra đang dính trên tay nàng, Công Tôn Linh phát giác ánh mắt Minh Nguyệt có vẻ lạ, liền hồi phục tinh thần trong lòng
cũng đoán ra được vài phần, một tia sợ hãi chợt đến, mắt nhìn như muốn
khóc, Minh Nguyệt chạy nhanh đến ôm nàng vào ngực, vỗ về an ủi: "Đừng
sợ, đừng sợ...ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giải độc cho muội, độc
chỉ mới dính vào da, nhất định là không quá nghiêm trọng..." Cứ thế bên
tai người an ủi, đôi tay lại ôm chặt lấy nàng.
Công Tôn Linh dần dần mới thả lỏng cơ thể, toàn thân như mềm nhũn dựa hẳn
vào người Minh Nguyệt, Minh Nguyệt liền nhanh đem hai tay nàng rửa sạch, sau đó mang nàng về lại tiểu điếm, thuật lại sự tình vừa trải qua cho
Công Tôn Cẩm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT