Từ khi Minh Nguyệt bị sư phụ Tử Mi trục xuất sư môn, Minh Nguyệt đi theo Công Tôn Linh trở về Tô Châu, nửa tháng buồn bã tiều tụy. Hàng ngày nhờ có cha con Công Tôn an ủi mà Minh Nguyệt dần dần nguôi ngoai. Cha con Công Tôn đều là người lương thiện, thấy Minh Nguyệt tứ cố vô thân nên lưu nàng lại trong nhà như thân nhân. Minh Nguyệt lại thêm một lần chịu ơn cha con Công Tôn, cảm kích thổ lộ nàng xuất thân danh y thế gia, từng theo phụ thân học qua chút ít y thuật có thể chữa bệnh lặt vặt. Công Tôn Cẩm nghe vậy liền sửa gian nhà bỏ không trong nhà mình thành y viện nhỏ để Minh Nguyệt có thể khám chữa bệnh cho thường dân trong thành.

Thời gian trôi qua, Minh Nguyệt hành y thuật càng ngày càng nổi danh ở thành Tô Châu. Người bệnh tìm đến nhờ Minh Nguyệt cứu chữa ngày càng nhiều nhưng mà nàng cũng chỉ lấy chút tiền thuốc mà thôi, thế là tiếng tăm nghĩa nữ Công Tôn Bộ đầu giỏi về y thuật ngày càng vang xa.

Công Tôn Linh mất mẹ từ nhỏ, nay gặp được một người xinh đẹp lại thông minh tài giỏi như Minh Nguyệt thì yêu thích vô cùng, lúc rảnh rỗi việc nha môn, nàng chạy ngay về nhà hỗ trợ Minh Nguyệt chuẩn bị dược liệu, học chút y thuật, lĩnh giáo chút dược thang nói là để phòng khi xuất môn phá án cần dùng đến. Minh Nguyệt cảm thấy như một giấc mộng, nháy mắt bị sư phụ trục xuất sư môn biến thành nhân thân của nhà Công Tôn, xem Công Tôn Cẩm như cha, Công Tôn Linh như tỷ muội. Tuy phải rời đi Tu Di Phong trong lòng đầy luyến tiếc nhưng may nhờ cha con Công Tôn yêu thương chăm sóc, so với lúc trước sống cùng sư phụ Tử Mi cũng tự do thoải mái hơn, vì thế buông bỏ ý niệm và quyết định ở lại thành Tô Châu.

Ở Tô Châu có tú tài họ Lưu tên Ngôn, năm nay đã 25 tuổi, nhà bần hàn, gian khổ, sống sát vách nhà Công Tôn Cẩm, xem như là hàng xóm, Công Tôn Bộ đầu cũng thường xuyên tiếp tế cho hắn một chút. Lưu tú tài tuy là thư sinh yếu đuối nhưng lại sĩ diện hảo, thấm nhuần tư tưởng: "Phú quý bất năng dâm, Bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất.*", cho nên đối với sự nhiệt tình của Công Tôn Cẩm cũng có đôi phần ức nghẹn, đến nằm mơ cũng mong mình đỗ đạt trở nên phú quý, để Công Tôn Cẩm biết bản lãnh của mình.

*Giàu sang không thể cám dỗ, Nghèo khó không thể chuyển lay, Quyền uy không thể khuất phục.

Vào đầu xuân năm đó, cũng như bao bách tính Tô Châu khác, Lưu tú tài sớm đi chùa dâng hương lễ phật, cầu Bồ Tát phù hộ đậu khoa cử. Tiếc thay, Lưu tú tài nghèo rớt mồng tơi, mãi mới có dịp lên miếu đốt nén hương, thế mà thật đáng thương cho hắn, vừa tiến đến cửa miếu thờ đã bị chen lấn đến đầu váng mắt hoa, ngã nhào lăn vào góc miếu, thắt lưng đau nhức, nhìn thấy trên điện lớn người người tấp nập, sợ là không chen được đến nơi thắp hương. Hắn nhìn quanh chợt thấy nơi góc miếu vắng vẻ có dựng một tượng Bồ Tát, Phật hiệu là Quảng Lượng Vô Cực Phật, không hiểu sao lại đặt nơi hẻo lánh. Hắn nghĩ dù sao cũng là bái Phật thế thì Phật nào cũng thế thôi. Đều là thành tâm vái lạy, cầu Bồ Tát phù hộ cho hắn công thành danh toại, hắn dâng hương đốt giấy quỳ gối khấn dập đầu ba vái sau đó đốt nến thơm mỹ mãn trở về nhà.

Cuối năm, nha môn cũng chẳng có việc gì trọng yếu, đa số thời gian Công Tôn Linh đều ở cạnh Minh Nguyệt bốc thuốc, đón bệnh nhân. Liên tục mấy ngày vào lúc sáng sớm không nghe được tiếng Lưu tú tài ê a đọc thuộc bài, Công Tôn Linh trong lòng thấy có chút kì quái, hướng sang Minh Nguyệt nói: "Tú tài sát vách hay là ngã bệnh rồi? Sao mấy ngày nay chẳng nghe thấy tiếng hắn đọc sách gì cả?"

Trùng hợp lúc này Công Tôn Bộ đầu đi ngang qua nghe thấy Công Tôn Linh hỏi, nửa lo nửa ngờ vội chạy sang nhà Lưu tú tài gõ cửa nhưng cũng chẳng nghe chút động tĩnh nào. Công Tôn Bộ đầu lo lắng sợ Lưu tú tài có việc gì, tung một cước phá cửa lao vào chỉ thấy tú tài nằm trên giường, co quắp đắp chăn bông dày nặng nề, mặt tái xanh, môi đen nứt nẻ giống như người chết.

Công Tôn Bộ đầu lắp bắp kinh hãi, vội vàng gọi Minh Nguyệt cùng Công Tôn Linh vào nhìn xem, Minh Nguyệt xem qua Lưu tú tài bệnh nặng gần như tắt thở, nhưng dược liệu trong y viện cũng chỉ có hạn cho nên không dám trì hoãn vội vàng bảo Công Tôn Bộ đầu cùng mình chạy đi tìm thầy thuốc nổi danh đến xem, Công Tôn Linh ở lại chăm coi Lưu tú tài. Lát sau, các thầy thuốc nối gót tới nhưng rồi cũng phất áo ra đi nói rằng người này không thể cứu, để tiền ấy mai táng cho hắn thì hơn.

Công Tôn Bộ đầu đau khổ giữ lại các vị đại phu, thuyết phục họ nghĩ ra cách cứu chữa Lưu tú tài nhưng trước sau vẫn không có kết quả, mắt thấy thiếu niên còn thanh xuân mà đã gặp bệnh hiểm nghèo, tình trạng như gần đất xa trời, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương, đáng tiếc ông trời luôn không lưu tình. Công Tôn Linh từ nhỏ cùng Lưu tú tài lớn lên, giờ đây thấy hắn biến thành thế này cũng không khỏi xót xa, hắn đã không còn cha mẹ, khó khăn khốn đốn nhưng cũng vượt qua, gần gũi thân thiết với mình như tình thân, nay trơ mắt nhìn hắn ra đi, nói sao cũng không đành lòng.

Minh Nguyệt thấy Cha con Công Tôn hai mắt đỏ lên, trong lòng cũng xúc động, nhịn không được lên tiếng: "Ta còn chưa nói người này không thể cứu, các người cần gì thương tâm sớm như vậy."

Cha con Công Tôn nghe nàng nói lời này mà trong lòng dâng lên chút hi vọng. Từ ngày Minh Nguyệt vào nhà mình đến giờ nàng rất ít nói về thân thế cho nên bọn họ cũng không dám hỏi thêm, chỉ cảm thấy người tu hành thường không đơn giản, thông thạo kì môn dị thuật mà bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, vì thế theo lời Minh Nguyệt chạy nhanh đi tìm dược liệu mong cứu được Lưu tú tài một mạng. Nghe theo sự phân phó của Minh Nguyệt, Cha con Công Tôn chuẩn bị nước sôi, dược vật chờ Minh Nguyệt cứu chữa Lưu tú tài.

Minh Nguyệt cẩn thận bắt mạch, lại tỉ mỉ quan sát sắc mặt Lưu tú tài, Công Tôn Linh đứng sau nàng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ sợ quấy rầy Minh Nguyệt xem bệnh sẽ khiến Lưu tú tài mất đi sinh mạng mỏng manh. Bắt mạch xong Minh Nguyệt nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Mạch tượng của hắn ổn định, không giống như có bệnh trong người." Lập tức lại đưa tay tách miệng hắn ra, chỉ thấy lưỡi xanh lục một màu như rêu mốc, Công Tôn Linh bị sốc nhưng không dám hỏi nhiều.

Minh Nguyệt bảo Công Tôn Linh mang tới nửa cân gạo nếp xay nhuyễn hòa với nước rải lên mặt Lưu tú tài. Công Tôn Linh khó hiểu nhìn Minh Nguyệt dùng nước tẩy sạch mặt Lưu tú tài, thoáng chốc mặt Lưu tú tài từ xanh chuyển đỏ như người say rượu, trên trán lộ ra một cái mặt nhỏ bằng quân cờ nhe răng nhếch mép như đang phải chịu đau đớn giày vò, Cha con Công Tôn không khỏi bị dọa sốc. Minh Nguyệt nhỏ giọng nói với Công Tôn Linh: "Khó trách đại phu không tra ra nguyên nhân bệnh, xem ra hắn không bị bệnh mà là trúng tà."

Công Tôn Linh nhìn đến tê cả da đầu, hai chân như nhũn ra, sợ không còn cách nào cứu hắn. Minh Nguyệt lôi nàng ra ngoài cửa: "Việc này muội tránh nói cho người ngoài, nhà ta nhiều thế hệ hành nghề y đã không ít lần giao tiếp với quỷ thần, y nhân là chuyện thường, y quỷ thì xưa nay chưa ai nói qua. Vừa rồi ta điều tra rõ nguyên nhân bệnh của Lưu tú tài, hắn nhất định đã đụng phải tà, bị quỷ thần nhập thân, chú thuật tầm thường không có tác dụng, ta phải dựa theo cơ thể Lưu tú tài kìm hãm tà vật kia mới thành."

Công Tôn Linh nghe được đại khái cũng không hiểu chỉ kính cẩn gật đầu, Minh Nguyệt muốn nàng làm gì nhất định nàng sẽ làm miễn sao cứu được Lưu tú tài.

Minh Nguyệt không tiện để Công Tôn Cẩm ở lại cho nên chỉ để Công Tôn Linh hỗ trợ bên mình. Minh Nguyệt lấy trong bao quần áo một cái hộp nhỏ, mở hộp hiện ra loạt kim châm đen bóng, Công Tôn Linh kinh ngạc hỏi: "Minh tỷ tỷ! Đây là đồ vật gia truyền của tỷ phải không?"

Minh Nguyệt gật đầu đáp: "Bộ kim châm này gọi là Quỷ Môn thập tam châm, thuật châm cứu ở nhân gian là để trị bệnh tật cho người còn đây là ngân châm, bộ kim châm này chuyên dùng đối phó quỷ quái, châm nhân và châm quỷ là hai chuyện khác nhau."

Nói xong, yêu cầu Công Tôn Linh đẩy hết nệm chăn trên người Lưu tú tài ra, trói chặt chân tay hắn. Sau đó Minh Nguyệt hạ một kim châm ở trán hắn, mỗi lần châm kim, Lưu tú tài đều kêu đau như heo bị cắt tiết, nghe thế Công Tôn Linh cả người túa ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ "Nếu bệnh nhân mà biết Minh Nguyệt châm cứu đau như vậy chỉ e là bệnh nhân sợ quá chẳng dám xin chữa bệnh nữa." (ôi =)))))

Rất nhanh, mười ba kim châm đã hạ được mười hai kim, cây châm cuối cùng là đâm vào yếu huyệt diệt trừ tà yêu ở lưỡi, chỉ thấy trên trán tú tài vẻ mặt đỏ tươi của tà yêu đã hữu khí vô lực, sống dở chết dở. Minh Nguyệt không nỡ ra tay, mới nói với tà yêu: "Ta không muốn đuổi cùng giết tận mi, chỉ cần mi thả tú tài một đường sống thì ta cũng tha cho mi một mạng."

Tà yêu giật giật mí mắt như đáp ứng, Minh Nguyệt lập tức bảo Công Tôn Linh đem một ít bột gạo nếp đến, rải đều lên trán Lưu tú tài, thoáng chốc gạo nếp như hút vật gì dần dần nở đỏ lên. Ước chừng qua thời gian một nén hương, Minh Nguyệt reo lên lệnh Công Tôn Linh đem vật đấy ra khỏi trán Lưu tú tài. Công Tôn Linh dùng hết sức kéo ra một tảng thịt đỏ rực giãy dụa, sợ tới mức lật đật ném nó vào cái vò sứ đã chuẩn bị trước đó. Minh Nguyệt vội vàng đem phù chú gia truyền đốt hương ấn niêm phong và chôn dưới gốc cây đại thụ.

Ba ngày sau, Lưu tú tài dần dần hồi phục, hắn mua hoa quả xôi gà bái tạ Minh Nguyệt ơn cứu mạng. Minh Nguyệt thấy hắn gầy trơ xương, đến bản thân hắn còn chưa được ăn no, vội vàng khuyên hắn đem gà về đi, bản thân mình chỉ xem chữa bệnh là trách nhiệm phải làm, không quên nhắc nhở Lưu tú tài hằng năm đến cây đại thụ kia bái tế vật nọ.

Lưu tú tài bị tai họa bất ngờ, vạn hạnh gặp được Minh Nguyệt nên mạng còn giữ, hơn nữa lại thấy Minh Nguyệt đẹp như hoa, trong lòng động tâm, cố ý để lại con gà, nhất thời phấn chấn hạ quyết tâm nói: "Minh cô nương đối với tại hạ ân tình rất nặng, Lưu Ngôn tuyệt không dám phụ tấm chân tình của cô nương, hôm nay tại hạ thề với trời, ngày sau đỗ đạt lập tức đưa kiệu hoa đến nhà rước cô nương về làm vợ, nếu trái lời thề xin thiên lôi trừng phạt."

Nghe được lời này, Minh Nguyệt há mồm trợn mắt, Công Tôn Linh thì chỉ muốn dày vò dược liệu cho tan nát...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play