Tác giả: Vân Phi Mặc

[Ký chủ, với sự thông minh của mình, không phải cô đã sớm nhìn ra rồi sao.]

"Đúng vậy, đã nhìn ra."

Nhưng dù đã biết, trong lòng vẫn khó chịu.

Cô đã không phân rõ lý do mình khó chịu là gì, là vì sự lãnh đạm của anh, là vì người phụ nữ kia xuất hiện, hay là vì cô sắp rời đi. Hoặc là có cả.

Minh trong hư không nhìn vẻ mặt trầm lặng của cô, cảm thán trong lòng.

Tình yêu, một người cho dù có thông minh đến đâu, có lý trí đến đâu, nếu gặp phải sẽ không còn giống chính mình nữa. Rõ ràng trong lòng đã sớm biết, nhưng đáy lòng lại vẫn lo lắng, lo rằng đó là sự thật, hoài nghi phán đoán của bản thân.

Với hệ thống như họ mà nói, họ không cảm giác được tình yêu. Tình yêu giống như là virus, một khi có ký chủ yêu người ở vị diện nào đó rồi, sẽ rất dễ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Hắn đã thấy quá nhiều, quá quá nhiều nhiệm vụ giả vì yêu một người trong thế giới vị diện mà để lạc bản thân, sau đó trong lúc làm nhiệm vụ khác mà vẫn nhớ người kia, khiến nhiệm vụ của mình thất bại, cuối cùng chết đi.

"Như vậy cũng tốt."

Bắc Vũ Đường than nhẹ một tiếng.

Tuy không biết vì sao anh lại làm vậy, nhưng cô mơ hồ đoán được là vì thân thể cô, nguyên nhân cụ thể thì cô không rõ lắm.

Nếu anh đã làm mọi cách để cô rời đi, vậy thì, như anh mong muốn.

Chỉ là lần này rời đi, không chỉ rời khỏi anh, mà còn hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

"Minh, đi..." Cô còn chưa nói xong, ánh mắt đã bị một mỹ nhân ngư trồi lên từ mặt biển hấp dẫn.

Kỳ lạ, sao mỹ nhân ngư lại xuất hiện ở đây?

Lại còn không phải một, hai mà là tận ba bốn con?

Lúc này, mỹ nhân ngư vừa trồi lên mặt nước lại lặn xuống, nói với các đồng loại, "Em vừa thấy một con người, con người kia hình như nhìn thấy em. Làm sao bây giờ? Cô ta có gọi người bắt chúng ta không?"

"Đừng vội, đừng vội. Có lẽ cô ấy chưa thấy em thì sao?"

"Để chị lên trộm ngó xem sao." Mỹ nhân ngư lớn tuổi nhất trong số họ nói.

Mỹ nhân ngư kia lặng lẽ vươn đầu lên, thấy một người đứng bên bờ biển, người nọ có mái tóc màu lam dài, khi thấy rõ khuôn mặt đó, ánh mắt mỹ nhân ngư hơi cứng lại.

"Tiểu Vũ Nhi!"

Người nọ liếc mắt đã nhận ra thân phận của Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường cũng nghe được tiếng người nọ, cô biết sự băn khoăn của họ, mở miệng ngân nga bài ca chỉ mỹ nhân ngư mới hát được. Mấy mỹ nhân ngư trong biển nghe được tiếng ca, một đám đều kinh hỉ.

"Cô ấy là tộc nhân của chúng ta."

Một đám mỹ nhân ngư trồi lên, bơi về phía bờ biển.

Bắc Vũ Đường thấy họ lên bờ, biến thành người, một nhân ngư còn tiến lên ôm lấy cô, "Tiểu Vũ Nhi, đúng là cậu. Ba năm nay cậu đã đi đâu?"

"Tớ sống ở đây." Bắc Vũ Đường đọc ký ức của nàng mỹ nhân ngư, nhận ra mấy người trước mắt.

"Đúng là chị Tiểu Vũ Nhi rồi! Vừa rồi em còn thấy quen mắt, nhưng không ngờ lại đúng là chị Tiểu Vũ Nhi." Mỹ nhân ngư nhỏ vui vẻ nói.

Nhìn mấy người đơn thuần như vậy, không khó tưởng tượng ra Tiểu Vũ Nhi lúc trước đơn thuần bao nhiêu.

"Sao mọi người lại lên đất liền?"

Trong tộc mỹ nhân ngư có một quy định, tộc nhân không thể lên bờ, phải rời xa con người.

Nhưng mà, cách mấy trăm năm lại có một hai mỹ nhân ngư phá giới. Nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống nhiều mỹ nhân ngư lên bờ cùng nhau như vậy.

An Nhi nhiều tuổi nhất lên tiếng, "Tộc trưởng bị bắt."

"Sao lại vậy?"

"Tuổi thọ của tộc trưởng sắp đến cuối, dựa theo tộc quy, chúng ta phải trục xuất tộc trưởng đến mộ mỹ nhân ngư. Giữa đường đi có một đám người đột nhiên xuất hiện, những người đó thả gì đó xuống biển, khiến các tộc nhân bị hoa mắt váng đầu, muốn bắt chúng tớ. Tộc trưởng vì bảo vệ ba bọn em nên bị con người đáng giận kia bắt đi."

"Ông tộc trưởng bảo bọn em trốn kỹ, đừng đi cứu ông, đừng hy sinh vô ích." Nước mắt của mỹ nhân ngư nhỏ cuồn cuộn rơi.

"Hu hu, em muốn đi cứu ông tộc trưởng."

"Ông ấy vì cứu bọn em nên mới bị con người bắt, bọn em muốn đi cứu ông ấy."

Ba mỹ nhân ngư nhỏ luôn khóc chít chít.

Bắc Vũ Đường nhìn An Nhi, "Tộc nhân định làm thế nào?"

An Nhi thở dài một hơi, "Tộc trưởng mới nghiêm khắc chấp hành lời nói của ông tộc trưởng, ra lệnh cho toàn bộ tộc nhân quay về biển sâu. Họ định không quản ông tộc trưởng, tớ thấy ba đứa nó trộm trốn ra, tớ không yên tâm nên đuổi theo đến đây."

"Ông tộc trưởng là tộc trưởng tộc nhân ngư chúng ta, dù có chết, cũng phải chết trong lòng thần biển." An Nhi thấp giọng nói.

Có thể nhìn ra, An Nhi cũng muốn cứu tộc trưởng, nếu không sẽ không để mặc ba nha đầu tới đây.

"Tiểu Vũ Nhi, cậu sống trên đất liền lâu như vậy, nhất định cậu biết đi đâu để cứu ông tộc trưởng, phải không?" An Nhi kỳ vọng nhìn cô.

Ba mỹ nhân ngư nhỏ khác nghe vậy, cũng nhìn về phía cô.

Bắc Vũ Đường lập tức đã hiểu, tất cả đều do Phong Dực làm ra.

Sau khi phát hiện cơ thể cô có vấn đề, anh đã bắt đầu âm thầm tìm hiểu, thậm chí còn bắt các mỹ nhân ngư khác. Tất nhiên anh đã biết được cách cứu cô từ miệng ông tộc trưởng nên mới đuổi cô đi.

Với hiểu biết của cô về Phong Dực, đuổi cô đi tuyệt đối không phải kết thúc, anh nhất định sẽ tiếp tục nghiên cứu. Trong lúc nghiên cứu, chắc chắn sẽ phải bắt mỹ nhân ngư.

Dù anh làm vậy là vì ai, cô tuyệt đối không cho phép anh làm vậy!

Cô không muốn để các mỹ nhân ngư khác phải trả qua những gì mà nàng mỹ nhân ngư đời trước phải trải qua!

"Tớ biết ông tộc trưởng ở đâu."

Bốn người nghe được thì rất vui vẻ.

"Vậy chị mang bọn em theo đi, chúng ta cùng cứu ông tộc trưởng ra."

"Không cần, nơi đó không thể để nhiều người đến, rất dễ bại lộ. Chị dẫn mọi người đến một nơi trước."

Bắc Vũ Đường an trí bốn mỹ nhân ngư hồn nhiên ngây thơ ở nhà một ngư dân, còn dặn dò họ không thể ra ngoài, thậm chí còn đe dọa họ, ra ngoài là sẽ bị người bắt.

Trước khi đi, cô còn không yên tâm, dặn kỹ AN Nhi, "Chăm sóc các em ấy thật kỹ. Mọi người tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt người khác. Tớ không muốn vừa cứu ông tộc trưởng ra xong lại phải tới cứu mọi người. Tuyệt đối không thể để nhiều người biết thân phận của chúng ta, nếu con người đều biết sự tồn tại của tộc ta, tộc nhân sẽ gặp nguy hiểm. Tộc nhân ngư chúng ta sẽ không còn ngày nào yên bình."

An Nhi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Bắc Vũ Đường một lần nữa quay lại Phong gia, vừa vào biệt thự đã cảm nhận được hơi thở áp lực, người hầu thấy cô về, đôi mắt đều sáng bừng lên.

Quản gia tiến lên, "Phu nhân, cô về rồi. Hôm nay tâm trạng của Phong tổng rất tệ, đã nổi giận một trận."

Quản gia đi theo bên Phong Dực nhiều năm, chưa từng thấy Phong tổng như vậy bao giờ.

"Anh ấy ở đâu?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Trong thư phòng. Phong tổng không cho bất kỳ ai tới gần."

Bắc Vũ Đường lên tầng, mới mở cửa thư phòng đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo.

"Cút."

Phong Dực cảm nhận người tới còn chưa đi mà còn đi vào trong phòng.

Anh như có cảm ứng xoay người, khi thấy Vũ Đường đứng ở cửa, đôi mắt u tối chợt tỏa sáng, nhưng anh mau chóng áp sự sung sướng xuống, lạnh mặt, "Cô tới đây làm gì?"

Bắc Vũ Đường nhìn thư phòng hỗn độn, từ từ đi đến trước mặt anh, "Ông tộc trưởng bị anh mang đi đúng không? Anh nhốt ông ấy ở đâu rồi?"

Phong Dực hơi nheo mắt, lạnh nhạt nhìn cô, "Tôi không biết cô đang nói gì, ông tộc trưởng nào? Cô đã không còn là vợ tôi, nơi này không chào đón cô."

"Phong Dực." Bắc Vũ Đường nắm lấy tay anh, anh muốn ném ra, nhưng nhớ lại tình trạng thân thể của cô nên dừng lại, mặc cô nắm.

"Em biết cả rồi, anh còn muốn giấu em đến khi nào? Em không muốn anh vì em mà hai tay nhuộm đỏ máu. Ông tộc trưởng là tộc nhân của em, là người thân của em. Lúc anh tổn thương họ, giống như đang tổn thương em."

"Nếu mạng của em tồn tại trên biển máu của các tộc nhân, em tình nguyện mình đã chết, cũng không muốn lưng đeo mạng họ."

"Em nghĩ là anh hiểu. Hẳn anh rõ ý em. Tha cho ông ấy, tha cho tộc nhân ngư. Đó chỉ là một chủng tộc lánh đời, để họ bình yên sống trong biển, được không?"

Bắc Vũ Đường khẩn thiết thỉnh cầu.

"Đồng ý với em, được không?"

Đôi mắt đen tối của Phong Dực nhìn cô chăm chú, "Tôi không biết cô đang nói gì. Nếu đây là câu từ cô nói để níu kéo tôi, vậy tôi chỉ có thể nói, cô thật nông cạn."

"Được rồi, hẳn cô nói xong hết rồi nhỉ. Giờ mời cô rời đi."

Anh bẻ từng ngón tay của cô ra khỏi cánh tay mình, vô tình đẩy cô ra.

"Cô định chủ động rời đi, hay là để tôi cho người lên mời cô đi?"

"Phong Dực."

Phong Dực không nhìn cô, anh sợ chính mình sẽ mềm lòng, không nhịn được mà ông chặt cô. Anh đi đến bên bàn làm việc, cầm điện thoại cố định lên, bấm số.

"Gọi vài người lên."

Bắc Vũ Đường đứng đó nhìn anh, không ngăn cản.

Bốn bảo tiêu mau chóng vào thư phòng, khi thấy hai người trong thư phòng thì hơi sửng sốt.

Phong Dực ra lệnh cho bốn người, "Mời cô ta ra ngoài. Sau này ai dám để cô ta vào biệt thự thì xử lý bằng gia pháp."

Bốn bảo tiêu nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phong Dực thấy bốn người còn sững sờ ở đó, trầm giọng xuống, "Không nghe được lời tôi nói sao?"

Bốn người cuối cùng cũng phản ứng lại, hai người trong số đó tiến lên.

Bắc Vũ Đường nói với Phong Dực, "Em hy vọng anh có thể đồng ý chuyện em vừa nói. Em sẽ chờ anh ở núi Phượng Minh, ba ngày, ba ngày sau, nếu anh vẫn khăng khăng như thế......"

Nói đến đây, Bắc Vũ Đường dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Sau khi nói hết, Bắc Vũ Đường rời đi theo bốn bảo tiêu kia.

Mãi đến khi Bắc Vũ Đường rời đi rồi, Phong Dực gọi Hàng Mã đến, "Âm thầm bảo vệ tốt phu nhân, đừng để cô ấy phát hiện."

"Rõ." Hàng Mã lĩnh mệnh rời đi.

Ngày đó, toàn bộ người hầu trong biệt thự đều thấy Bắc Vũ Đường bị bốn bảo tiêu đuổi ra ngoài, cùng ngày, cả biệt thự nhận được lệnh, sau này tuyệt đối không được để cô bước vào biệt thự nửa bước, đồng thời, cũng không cho bất kỳ kẻ nào nghị luận về việc này, càng không thể nói ra ngoài.

Nhưng mà, dù đã có mệnh lệnh, vẫn có người bí quá hóa liều bán tin tức lớn này cho tòa báo. Chỉ là phóng viên tòa báo còn chưa viết xong bản thảo thì đã có một đám người vọt vào mang đi.

Hôm sau ra ngoài, phóng viên đó không dám nói gì, cũng không dám viết gì.

Còn người hầu tiết lộ bí mật thì bị xử trí theo gia pháp của Phong gia, suýt thì mất mạng. Sau chuyện này, cả biệt thự đều im miệng không nói.

Từ ngày Phong phu nhân rời đi, cả biệt thự vẫn luôn chìm trong áp lực, mọi người hầu đều thật cẩn thận.

Bắc Vũ Đường ra khỏi Phong gia thì đi thẳng đến núi Phượng Minh, nơi đó có một tòa đình xây bên vách đá, bên dưới vực sâu là sóng biển cuồn cuộn.

Đứng trong đình Phượng Minh có thể ngắm bình minh, ánh sáng vàng từ từ ló lên trên mặt biển.

Đứng trong đình Phượng Minh có thể ngắm hoàng hôn, mặt trời đỏ như hòn lửa từ từ rơi xuống, tráng lệ, nhuộm đỏ mây trời.

Đây từng là nơi họ thích nhất, ngắm thủy triều lên rồi xuống, ngắm mặt trời mọc rồi lặn. Nơi này có hồi ức tốt đẹp của họ, có hồi ức ngọt ngào của họ. Mà giờ, người đứng đây chỉ có mình cô.

Bắc Vũ Đường cứ đứng chờ ở đó.

Một ngày sau, Phong Dực gọi Hàng Mã tới.

"Phu nhân sao rồi?"

Hàng Mã trả lời đúng sự thật, "Vẫn luôn chờ ở đình Phượng Minh."

Phong Dực bực bội vẫy tay, Hàng Mã rời đi.

Nửa đêm, Phong Dực lại gọi Hàng Mã tới.

"Cô ấy đi rồi?"

"Phu nhân vẫn còn chờ ở đó."

Hàng Mã thật sự không hiểu, nếu để ý, vì sao không đi.

Phong Dực đi tới đi lui trong phòng, biểu cảm tối tăm.

Đến hôm sau vẫn vậy.

Sang ngày thứ ba, cô vẫn chờ ở đó.

Tâm tình Phong Dực ngày một cuồng táo, anh bỗng nhớ đến câu nói trước khi cô rời đi, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Khi mặt trời lặn xuống, bầu trời dần ảm đạm, chỉ còn lại những áng mây ráng đỏ, Phong Dực cuối cùng không ngồi yên nổi nữa, vội vàng rời đi, chớp mắt đã tới núi Phượng Minh.

"Anh ấy tới rồi sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.

[Tới rồi.]

Bắc Vũ Đường nhìn về phía biển rộng, nhìn ánh đỏ cuối cùng nơi chân trời, ánh hoàng hôn cuối cùng rơi trên người cô, mạ một vầng sáng vàng nhàn nhạt.

Cô lấy di động ra, nhắn một tin cho Tô Nhu, dặn cô ấy nhớ chăm sóc tốt con gái nuôi, còn gửi một địa chỉ.

Làm xong cả rồi, Bắc Vũ Đường ném di động vào biển.

Cô quay đầu nhìn qua khoảng không phía sau, biết anh ở sau mình, lại không biết anh đang ở đâu.

"Minh, rút ra đi."

[Được.]

Sau khi Minh dứt lời, lực hút mạnh hút linh hồn cô ra khỏi thân thể rách nát này. Khi linh hồn cô rời đi, thân thể mỹ lệ như tinh linh trong biển dần tan đi như bọt nước, trôi nổi trong không trung.

Phong Dực trốn ở góc tối nơi xa nhận ra không ổn thì đã chậm.

"KHÔNG!"

Bóng người như gió lao tới, khi đến đình Phượng Minh, anh liều mạng muốn bắt lấy bọt biển năm màu kia, mỗi khi chạm vào lòng bàn tay, sẽ hóa thành hư vô.

"Anh đồng ý với em, em muốn gì anh cũng đồng ý với em."

Cô không nghe được, đã không còn nghe được nữa.

Trong hư không, Vũ Đường nhìn lại người trong đình, tim như bị dao cắt.

"Thật xin lỗi!"

Người trong đình tựa như nghe được tiếng cô, tìm kiếm khắp nơi, liên tục gọi, "Đường Nhi, Đường Nhi, anh biết em còn ở đây, em ra đi được không?"

"Anh sai rồi!"

"Em ra đi được không?"

"Anh đồng ý với em, sẽ không tổn thương họ. Em ra đi được không? Đường Nhi!"

"Đường Nhi!"

Anh không thể để em chết.

Anh không muốn lại cô đơn, sống như một cái xác không hồn trên đời này.

Là em dạy anh hiểu thế nào là yêu.

Là em cho anh cảm nhận được sự dịu dàng.

Là em ủ ấm trái tim lạnh băng của anh.

Nhưng mà, vì sao sau khi để anh cảm nhận được những điều tốt đẹp ấy, lại muốn anh mất đi tất cả?

Vì sao, cho anh có được được rồi lại khiến anh trắng hai bàn tay?

Trong hoàng hôn, bóng người cao lớn ấy suy sụp quỳ gối trước vách núi, ánh mặt trời nhàn nhạt cuối cùng không xua được nỗi đau thương nồng đậm trên người anh.
****

Roro: Các bà ai khóc thì khóc luôn một thể đi nè. Edit đoạn cuối thế giới này nghẹn quá thể à :((

Chúc mừng chính tui đã hoàn thành mục tiêu hoàn thành thế giới này trong ba ngày cuối tuần ahahahaha :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play